Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
xem tại truyenfull.vn Hồi 10 - Thoát thù linh đơn tặng mỹ nhân Nguồn: VNthuquan Túy Thiên, Tây Bình nhìn Tiểu Băng với Tư Mã Ngạn một hồi, rồi hậm hực quay thuyền trở về Thủy Ô liền. Tư Mã Ngạn chắp tay chào Tiểu Băng, mỉm cười nói : - Cảnh Thiên Tâm cảm ơn Nhiếp cô nương đã tới giải vây cho vừa rồi ! Tiểu Băng mỉm cười đáp: - Đôi mắt của Tiểu Băng tôi vẫn chưa mù, nên hãy còn nhận thức được anh hùng. Dù tôi không tới, Cảnh huynh cũng không bao giờ sợ hãi hai tên chuột nhắt Vô sỉ có hành động lén lút ấy đâu ! Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi: - Vâng! Vân Mộng Song Kỳ quả thực Vô sỉ, nhưng Nhiếp cô nương bảo chúng xảo quyệt ở điểm nào? Tiểu Băng đáp: - Thế ra Cảnh huynh là người trung hậu, nên mới không để ý đến điểm đó. Huynh thử nghĩ xem, chỗ ở của chúng là Tam Kỳ Thủy Ô mà chúng lại hẹn chúng ta gặp nhau ở trong Hắc Sảnh Cốc trên núi VÔ Lượng. Như vậy chúng chẳng có thâm mưu độc kế là gì? Tư Mã Ngạn mới vỡ nhẽ, kêu "ồ" một tiếng. Chán bỗng móc lấy viên Trú Nhan Đơn ra đưa cho Tiểu Băng, vừa cười vừa nói : - Thiên Tâm này ngưỡng mộ hiệp danh Nhiếp cô nương đã lâu, hôm nay mới hân hạnh được gặp gỡ, xin tặng cô nương viên thuốc Trú Nhan Đơn này để làm kỷ niệm ! Tiểu Băng vội rụt tay lại không dám nhận, và ngạc nhiên hỏi : - Vạn Diệu Trú Nhan Đơn là một dị báu hãn thế, sao Cảnh huynh lại tùy tiện tặng cho tôi như thế? - CỔ nhân vẫn thường dạy: "Bảo kiếm tặng hiệp sĩ, hồng phấn tặng giai nhân" . Thiên Tâm tôi là một người đàn ông thô tục thì việc gì mà phải dùng thuốc Trú Nhan Đơn nữa? - Tuy người đàn ông không dùng đến viên thuốc Trú Nhan Đơn này thực, nhưng Cảnh huynh là người phong lưu anh tuấn như thế, thế nào mà chẳng có hồng nhan tri kỷ? Tư Mã Ngạn nghe thấy nàng nói như vậy, lại gợi tới mối sầu cũ, liền cười một tràng dài rất não nùng và lắc đầu thở dài : - con tằm đến thác vẫn còn vương tơ. Cảnh Thiên Tâm tôi tuy có một vị hồng nhan tri kỷ thực, nhưng nàng đã sang thế giới bên kia rồi! Nếu cô nương không nhận viên thuốc Trú Nhan Đơn này thì để tôi vứt xuống hồ Lương Tử vậy. Nói xong, chàng liền ném viên thuốc Trú Nhan Đơn lên cao rồi bơi thuyền bỏ đi ngay. Khi nào Tiểu Băng nỡ để cho viên thuốc quý báu ấy rớt xuống nước, nàng vội tung mình nhảy lên bắt luôn, rồi bơi thuyền đuổi theo và nói tiếp: - Tiểu Băng tôi rất cám ơn thịnh tình này của Cảnh huynh! Đến ngày rằm tháng năm, ngoài việc nhận lời phó ước núi VÔ Lượng, tôi cũng có một chút vật mọn tặng lại bạn . Nói xong, nàng giơ tay lên ném một vật gì trăng trắng, Tư Mã Ngạn liền giơ tay vươn ra bắt lấy, mới hay đó là một cuốn sách nho nhỏ, chàng cúi đầu nhìn thấy bìa sách đề "Long Hổ Phong Vân kiếm quyết". Khi chàng ngửng đầu lên thì Tiểu Băng với chiếc thuyền đã mất dạng rồi. Chàng cảm khái Vô cùng, vì Long Hổ Phong Vân kiếm pháp là một tuyệt học bí truyền trong võ lâm, không ngờ Tiểu Băng lại tặng cho mình như vậy. Tư Mã Ngạn khẽ thở dài một tiếng, thủng thẳng bơi thuyền đi nhưng trong lòng bứt rứt khôn tả. Vì chàng nhận thấy chuyến đi này không những không nhận được người có bộ mặt giống mình, mà cả yêu nữ lông mày xanh cũng không thấy nốt. Thậm chí người bạn ở Long Tựu của Tư Đồ Lộ ra sao cũng chàng cũng không biết mặt! Lúc ấy trời đã sáng, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng mái chèo đập vào mặt nước kêu "lộp bộp", Tư Mã Ngạn vội quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu nữ áo đen bịt mặt đang bơi một chiếc thuyền nhỏ đuổi theo tới. Thoạt tiên chàng lại tưởng là Tiểu Băng còn có lời gì muốn nói với mình, nhưng khi thuyền đó tới gần, chàng mới biết là người khác, liền nghĩ bụng: "Trong đại hội Tranh Kỳ có ba người áo đen bịt mặt, một là Tư Đồ Lộ, một là Nhiếp Tiểu Băng và còn một vị nữa thì không biết là ai?" Chàng vừa nghĩ tới đó thì chiếc thuyền kia đã tới gần. Nàng đã vừa cười vừa lên tiếng nói: - Cảnh huynh ở trong đại hội biểu diễn huyền công thật tinh diệu, tay cầm ấm nước đỏ hồng, uống nước sôi vào bụng như thế thật là cao minh đáng kính! Nghe thấy đối phương gọi mình là Cảnh huynh, chàng biết ngay cô này thể nào cũng là một vị hồng nhan nữ hiệp, nên không câu nệ thủ tục, liền chắp tay chào và hỏi : - Tài ba hèn mọn của Thiên Tâm tôi không dám qua mặt những vị cao minh! Xin hỏi cô nương quý tánh đại danh là gì? Thiếu nữ áo đen cười đáp: - Tôi là Ngải Tỷ Quân, biệt hiệu là Đông Hải Long Nữ. Cái tên của tôi chỉ có những người ở duyên hải miền Đông Nam là còn biết đến thôi, chứ còn các nhân vật ở Tây Bắc và Tây Nam võ lâm của Trung nguyên thì ít người biết tới lắm. Tư Mã Ngạn bỗng nghĩ ra một việc liền hỏi tiếp: - Thưa cô nương, trước kia có một vị tiền bối kỳ hiệp tên là Đông Hải Thần Long Ngải Cửu Tiêu, hành tung chỉ thường xuất hiện ở trên mặt biển, và đã oai trấn miền Đông Nam mấy chục năm. Không biết ông ta với cô nương có sự liên quan gì không? Tỷ Quân nghiêm nghị đáp: - Đông Hải Thần Long chính là tiên phụ. Nếu tiên phụ với Cảnh huynh có mối liên quan gì, thì Tỷ Quân tôi lại là hậu bối, vậy xin cho hay rõ để tôi biết mà tiện xưng hô? - Xin Ngải cô nương chớ có hiểu lầm! Tôi ngưỡng mộ đại danh của Ngải lão tiền bối đã lâu, thấy cô nương cũng họ Ngải nên mới hỏi thăm như thế thôi . - Cảnh huynh, trong người có dị báu tuyệt thế mà còn ngao du ở trong hồ Lương Tử này? Chả lẽ huynh không sợ vì vật báu ấy mà mang tai họa vào thân hay sao? - Ngải cô nương nói trong người tôi mang theo dị báu, vậy có phải ám chỉ viên Vạn Diệu Trú Nhan Đơn đấy không? Tỷ Quân gật đầu và từ từ cởi cái khăn che mặt ra, Tư Mã Ngạn lại thấy một nàng đẹp như Hằng Nga giáng phàm, liền nghĩ bụng: "Gần đây mình đã gặp được ba vị giai nhân khuynh nước khuynh thành, một vị là Chủ nhân ở trong bí động trên núi Thiên Mụ, một vị là Nhiếp Tiểu Băng đã gặp hồi nãy, và một vị là Đông Hải Long Nữ đang đứng ở trước mặt ta đây. Muốn so sánh ba nàng ai đẹp hơn ai thì quả thực không sao phân biệt nổi . Chủ nhân trong bí động bình như chiếm chữ Thanh, Đông Hải Long Nữ đây hình như chiếm chữ Dật, còn Nhiếp Tiểu Băng thì hơi cương một chút". Tỷ Quân thấy Tư Mã Ngạn cứ ngắm nhìn mình hoài, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, liền tủm tỉm cười và hỏi: - Sao Cảnh huynh lại nhìn tôi như thế? Huynh . . . Lúc này Tư Mã Ngạn mới biết mình đã có thái độ quá lố, chàng hổ thẹn Vô cùng, vội đỡ lời: - Vì tôi thấy nhan sắc của Ngải cô nương rất tuyệt đời nên bỗng sinh ra một cảm xúc khác, vì vậy mới thất lễ như thế, mong cô nương lượng thứ cho! Tỷ Quân u oán thở dài một tiếng rồi lắc đầu đáp: - Nhan sắc tuyệt đời thì có nghĩa lý gì! Ngày tháng cứ trôi chảy luôn luôn, chỉ thoáng cái đã biến tuổi xuân, tóc đen thành bạc, da trắng hóa mồi. Khi đã chết chỉ còn lại một đống xương tàn, thì VÔ Diệm cũng thế mà Tây Thi cũng vậy, có khác gì nhau đâu? Tư Mã Ngạn nghe thấy Tỷ Quân nói như vậy đã hiểu ý ngay, liền nói tiếp: - Đáng tiếc thực! Đáng tiếc thực! - Cảnh huynh nói đáng tiếc như vậy là ám chỉ vấn đề gì thế? - Tôi nói đáng tiếc là bảo cô nương đã đến chậm một bước, bằng không tôi xin tặng viên thuốc Trú Nhan Đơn cho cô nương ngay. Tỷ Quân vẫn chưa hiểu lời nói của chàng, lại hỏi tiếp: - Cảnh huynh nói đến chậm một bước . . . - Trước khi gặp cô nương, tôi đã tặng viên thuốc Trú Nhan Đơn cho một người rồi! Thoạt tiên Tỷ Quân hơi kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng cái thôi, nàng lại thản nhiên, tủm tỉm cười và nói tiếp: - Câu chuyện đó có gì là lạ? Lẽ dĩ nhiên Cảnh huynh phải tặng viên thuốc tuyệt thế ấy cho hồng phấn tri kỷ của mình chứ? - Thiên Tâm tôi đã là người từng trải, tôi đã chán nản Vô cùng. Lúc này tôi như một cây gỗ khô, trái tim tôi hầu như khô héo hết. Như vậy thì làm gì còn hồng phấn tri kỷ nữa? - Cảnh huynh không có hồng phấn tri kỷ vậy huynh tặng viên thuốc ấy cho ai? - Tôi biếu cho một người không quen biết bao giờ, người đó là Ngọc Trác Hằng Nga Nhiếp Tiểu Băng. Tỷ Quân thất thanh la lớn: - Ngọc Trác Hằng Nga Nhiếp Tiểu Băng ư? Tư Mã Ngạn bèn kể lại câu chuyện vừa rồi cho Tỷ Quân nghe, và nói mình đã tặng Trú Nhan Đơn cho Tiểu Băng mà Tiểu Băng cũng khẳng khái tặng lại Long Hổ Phong Vân kiếm quyết cho mình . . . Tỷ Quân lẳng lặng nghe xong liền đưa mắt ngắm nhìn Tư Mã Ngạn một hồi, rồi lại gật đầu mỉm cười nói tiếp: - Cảnh huynh hiệp nghĩa và rộng lượng như vậy, nên mới khác người thường tục. Câu chuyện của huynh vừa nói, sau này cũng thành giai thoại của võ lâm chứ không sai . Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi: - Ngải cô nương nói như thế là có ý nghĩa gì? Tỷ Quân mỉm cười, ngâm nga rằng: Thoát thủ hình đơn tặng mỹ nhân phong bình ngẫu tụủ hũủ tiên duyên Định tuồng vĩnh trú thanh xuân lạc Hoán đắc vân anh vị giá thân. " (Tung linh đơn tặng người đẹp Ngẫu nhiên gặp gỡ phải có tiền duyên viên thuốc thể nào cũng làm cho nàng sung sướng vì trẻ mãi mãi Nhờ vậy chàng đổi lấy được tấm thân trinh bạch của nàng.) Tư Mã Ngạn vội xua tay và gượng cười đáp: - Xin Ngải cô nương không nên nói như vậy! Hiện giờ tôi đã chán nản sự đời, trái tim của tôi bây giờ đã khô héo như vậy, khi nào còn . . . Không đợi chàng nói dứt, Tỷ Quân đã chèo thuyền đi luôn, vừa đi vừa nói tiếp: - Cây khô héo còn có ngày sống lại, huống hồ là tim con người. Chúng ta gặp nhau trên hồ Lương Tử này kể cũng có một chút duyên nho nhỏ đấy, khi nào Cảnh huynh gây dựng gia đình với Nhiếp Tiểu Băng, xin chớ có quên mời Ngải Tỷ Quân uống chén rượu mừng đấy nhé . Tiếng nói của nàng vừa dứt, thuyền và hình bóng của nàng đã mất dạng trong bóng tối ngay, Tư Mã Ngạn có một cảm tưởng rất kỳ dị, không sao tả xiết được . Tư Mã Ngạn đang ngẩn người ra suy nghĩ, thì sực nhớ ân nhân của mình là Gia Cát Nhân không hiểu ông ta bận việc gì mà không thấy đến dự đại hội tranh kỳ như vậy? Chàng vội bơi thuyền vào bờ, lên bộ đi về phía Hoàng Hạc lâu, ngày Mã Không Quần hẹn chàng chiều ba ngày sau, nhưng chiều ngày thứ hai chàng đã tới Hoàng Hạc lâu rồi. Vì đến sớm một ngày, nên Mã Không Quần với Lục Ỷ chưa tới nơi, Tư Mã Ngạn đã đi đi lại lại ở trên lầu một mình để thưởng thức cảnh đẹp. Phong cảnh ở Hoàng Hạc lâu tuyệt đẹp, chàng cứ ngẩn người ra ngắm nhìn, rồi thuận miệng ngâm nga một vài bài Đường thi, nhưng chàng chưa ngâm dứt thì đã nghe thấy có ba tiếng mõ kêu "cốc cốc cốc,, Ba tiếng mõ ấy tuy không lạ lùng gì cả, nhưng Tư Mã Ngạn nghe thấy liền giật mình đến thót một cái. Chàng cảm thấy tiếng mõ ấy như gõ vào trong đáy lòng mình vậy Công lực của chàng rất thâm hậu, và lại là nội gia cao thủ số một của võ lâm đương thời, có thể nói là chàng bình tĩnh đến nỗi Thái Sơn lở trước mặt cũng không kinh hoảng, mà không hiểu tại sao mấy tiếng mõ này lại làm cho trái tim chàng phải rung động đến như vậy? Chàng vội cúi đầu nhìn xuống dưới lầu, thấy một hòa thượng mặc áo xám đang thủng thẳng đi lên, hình như ông ta cũng định đi lên trên lầu để ngắm cảnh. Chàng liền nghĩ bụng: "Dù ai làm môn nội công Sư Tử Hống mà thét ở trước mặt ta cũng không làm cho ta kinh hoảng được, nhưng mấy tiếng mõ của hòa thượng này lại làm cho trái tim của mình chấn động như vậy, đủ thấy lão tăng này không phải là người thường. Lát nữa ông ta lên đây, ta phải xin lãnh giáo ông ta mới được." Chàng đã quyết định như vậy, liền đợi chờ lão hòa thượng, nhưng lão hòa thượng lại cứ thủng thẳng bước lên. Đúng lúc ấy, chàng bỗng trông thấy một thiếu niên mặc áo xanh đang đứng thưởng thức những đôi liễn viết trên cột. Tư Mã Ngạn xem một đôi Câu đối tả Cảnh Hoàng Hạc Lâu liền khen ngợi, lẩm bẩm nói : - Đôi câu đối này viết hay thật! Yù nghĩa cao siêu, bút pháp hào phóng, nhưng tiếc thay lúc này chỉ thiếu có một tiếng sáo véo von với tiếng hạc bay phấp phới thôi . Thiếu niên áo xanh nghe thấy Tư Mã Ngạn nói như thế, vội quay đầu lại nhìn Tư Mã Ngạn. Tư Mã Ngạn thấy thiếu niên ấy rất anh tuấn, tuổi trạc hăm bảy, hăm tám, vẻ mặt hào hiệp, nên chàng cũng có ý muốn kết giao, liền mỉm cười: - Theo ý kiến của nhân huynh thì đôi câu đối này có hay không? Thiếu niên nọ mỉm cười đáp: - Đôi câu đối này kể cũng công chỉnh đấy, nhưng đệ hiềm trong đó có hai câu hơi tiêu cực, và không được phóng đãng, chứ nếu Cảnh huynh mà làm một đôi thì chắc còn hay hơn đôi này nữa. Tư Mã Ngạn nghe nói ngạc nhiên Vô cùng, vội hỏi : - Sao nhân huynh lại biết đệ họ Cảnh như thế? Thiếu niên lớn tiếng cười đáp: - "Đừng lo tương lai không có tri kỷ, thiên hạ ai ai cũng biết chàng" . Cảnh huynh biểu diễn thần công tuyệt nghệ ở trên đại hội tranh kỳ, thắng Kỷ Tây Bình, chiếm được viên thuốc Trú Nhan Đơn, tiếng tăm đã lừng lẫy khắp Kinh Châu và Tương Dương rồi . Tư Mã Ngạn nghe nói liền nghĩ bụng: "Đại hội tranh kỳ vừa kết thúc, sao tin tức đã lan truyền đi nhanh như thế? Chả lẽ thiếu niên áo xanh này cũng là người dự đại hội chăng?" Nghĩ tới đó, chàng liền mỉm cười hỏi : - Xin hỏi nhân huynh quý tánh đại danh là gì? Thiếu niên áo xanh đang định trả lời, thì ở dưới lầu lại có ba tiếng mõ nổi lên. Nghe thấy những tiếng mõ ấy, thiếu niên áo xanh liền cau mày lại, gượng cười nói : - Đệ không thể gặp lão hòa thượng này được, phải tạm cáo lui trước. Nếu tối hôn nay có rảnh, mời Cảnh huynh khuất giá đến chỗ cuối đường phố lớn trong nội thành, tiểu đệ sẽ đợi chờ huynh ở trên Tiểu Hồng Lâu trong một vườn hoa. Lúc ấy chúng ta sẽ vừa nhậu nhẹt vừa luận giao. Tiếng nói của chàng vừa dứt, thì chàng đã giở khinh công tuyệt diệu đi luôn. Tư Mã Ngạn nhận thấy thiếu niên này khá lý thú nên đã quyết định tối hôm nay đi Tiểu Hồng Lâu phó ước. Lúc ấy lão hòa thượng áo xám đã lên tới trên lầu. Chỉ xem đôi mắt rất từ bi của ông ta, Tư Mã Ngạn cũng biết ông ta không phải là người thường. Huống hồ vừa rồi mấy tiếng mõ của ông ta đã làm cho trái tim của chàng rung động, nên chàng càng tín ngưỡng thêm. Lão hòa thượng vừa lên tới trên lầu đã đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Tư Mã Ngạn nghĩ đến lời nói của thiếu niên nọ, liền tiến lên cung kính vái chào và hỏi : - CÓ phải lão thiền sư muốn tìm kiếm một vị thiếu niên mặc áo xanh đấy không? Thấy chàng hỏi thế, lão tăng mỉm cười hỏi lại : - Tiểu thí chủ đã trông thấy y rồi à? - Chàng ta bảo không dám gặp mặt lão thiền sư nên đã bỏ đi rồi . Lão hòa thượng thở dài một tiếng và nói tiếp: - "Sắc giới nan không chung hữu ngộ, ĐỘ tha thiên biến tất hồi đầu." (Giới sắc khó lòng vượt qua được, nhưng rốt cuộc vẫn có ngày giác ngộ, dẫn độ y ngàn lần, thế nào y cũng biết hối cải.) Tư Mã Ngạn nghe lời nói của lão hòa thượng, đoán chắc bên trong thể nào cũng có nguyên nhân gì, nên chàng lại vái cho một lạy và hỏi tiếp: - Xin lão thiền sư cho biết pháp hiệu xưng hô ra sao? - Lão tăng là Đại Trí, còn tiểu thí chủ? Tư Mã Ngạn định nói cái tên Cảnh Thiên Tâm ra, nhưng hình như lão hòa thượng đã biết rõ, tâm ý của chàng, liền mỉm cười nói tiếp: - Tuy tên tuổi không quan trọng cho lắm, nhưng đối với người đi tu thì không nên nói dối! Tư Mã Ngạn nghe nói giật mình đến thót một cái, mặt đỏ bừng, đành phải nói thật liền cung kính đáp: - Tiểu bối họ Tư Mã tên là Ngạn . Đại Trí thiền sư kêu "ồ" một tiếng, rồi mỉm cười nói tiếp: - Tưởng là ai, ra là Tư Mã thí chủ! Tam Dương Thần Công của thí chủ đã lừng lẫy khắp giang hồ, cái tên Ly Cấu Thư Sinh không ai là không biết tới ! Tư Mã Ngạn bèn lẻn, vừa cười vừa đáp: - Tên hèn mọn của Tư Mã Ngạn không dám được lão thiền sư khen ngợi như vậy! Đại Trí thiền sư mỉm cười nói tiếp: - Tư Mã thí chủ có biết tại sao thiếu niên áo xanh lại lánh mặt không dám gặp mặt lão tăng không? Tư Mã Ngạn lắc đầu, vừa cười vừa đáp: - Tiểu bối mới gặp y, còn chưa biết tên họ, nên đang định thỉnh giáo lão Thiền sư! Đại Trí thiền sư niệm một câu : "A Di Đà Phật ", rồi vừa cười vừa nói tiếp: - Lão tăng thấy y là người trong cửa Phật, muốn độ hóa y, ngờ đâu nhân duyên chưa tới, y lại không xa lánh được sắc giới, lúc nào cũng thích sống trong chốn phấn son, nên hễ gặp lão tăng y cứ lánh mặt là thế. Tư Mã Ngạn bỗng cảm thấy mình phiền não như vậy, chi bằng quy y tam bảo, gia nhập cửa Phật có hơn không? Vì vậy chàng chắp tay vái chào, mỉm cười nói tiếp: - Thưa lão thiền sư, Tư Mã Ngạn tội mình đấy nghiệp lụy, nên rất muốn được vào cửa Phật, nếu lão thiền sư độ hóa y không xong, thì chi bằng độ hóa cho tiểu bối có hơn không? Đại Trí thiền sư ngắm nhìn chàng một hồi rồi lắc đầu đáp: - CÓ phước mới lên được điện Tam Bảo. VÔ duyên khó mà vào được cửa đại thừa, cho nên mới có câu: "Thuốc chỉ chữa được bệnh không chết, Phật chỉ độ người có duyên thôi" . Tư Mã thí chủ không có duyên với cửa Phật, lão tăng độ hóa sao được? Huống hồ thí chủ là người hiệp cốt nhân tâm, mặt mũi tường hòa như vậy thì làm gì có nghiệplụycơ chứ? - Tư Mã Ngạn tôi rất khát vọng được lãnh tôn chỉ thanh tịnh của cửa Phật để hóa giải những sự phiền não ở trong lòng. Người ta vẫn thường nói: "Cửa Phật quảng đại, ai cũng được Phật dẫn độ", sao lão thiền sư lại không chịu mở lòng từ bi hỉ xả để dẫn độ cho tiểu bối? - Muốn giải trừ phiền não phải đứng có coi ta là ta, người nào có nhân duyên của người ấy, không nên ham muốn số phận của người khác, Tư Mã thí chủ chớ nên mong muốn đi tu như thế, phải nên nhớ kỹ câu: "Người nào có nhân duyên của người ấy thì hơn!" Tư Mã Ngạn nghe nói kêu "ồ" một tiếng, rồi khẽ lấy lại câu nói của lão hòa thượng: "Muốn giải trừ phiền não, phải đừng coi ta là ta, người nào có số phận của người ấy, không nên ham mu ổn số phận củ a người khác . . . " Đại Trí thiền sư liền niệm câu "A Di Đà Phật", chắp tay nhắm mắt, vừa cười vừa nói tiếp: - Tuy Tư Mã thí chủ không phải là người của cửa Phật, nhưng lại là bạn của cửa Phật, phen này may mắn gặp gỡ nhau trên lầu Hoàng Hạc, xin thí chủ để lại một chút vết tích làm kỷ niệm! - Chả lẽ nào thiền sư muốn hóa chút thiện duyên của tiền bối chăng? - Hãy trồng nhân ngày nay để chứng quả tương lai. Nếu thí chủ kết được một chút thiện duyên với lão tăng thì càng hay. Đối với những vị cao tăng thế ngoại này Tư Mã Ngạn biết không thể bố thì vàng bạc được, liền thò tay vào túi lục soát mãi. Vừa rớ phải cái hộp Bát Bảo Thần Nê đã thắng của Lạc Thiên Du, chàng vội lấy ra cung kính đưa cho Đại Trí thiền sư, mỉm cười nói tiếp: - vật này là của Tư Mã Ngạn mới thắng được ở trên Đại Hội Tranh Kỳ. Tên nó là Bát Bửu Thần Nê, nghe nói nó rất diệu dụng, nhưng vì tiền bối kém kiến thức, không biết cách dùng, vậy xin chuyển tặng lão thiền sư để làm kỷ niệm . Đại Trí thiền sư cầm lấy cái hộp đất bát bửu ấy lên xem xét một hồi, rồi cười ha hả đáp: - Tư Mã thí chủ, hộp Bát Bửu Thần Nê này dù có vạn kim cũng không mua được, là một dị báu độc nhất Vô song trong võ lâm đương thời, thí chủ là người nhân đức và hiệp nghĩa như thế, lại khẳng khái tuyệt luân nữa, mối thiện duyên này thật lớn lao quá! Tư Mã Ngạn ngạc nhiên đang định thỉnh giáo lão hòa thượng xem hộp đất đỏ này có diệu dụng gì, thì lão hòa thượng đã bỏ vào trong tay áo, vái một lạy, quay người gõ mõ thủng thẳng đi luôn. Không thấy ông ta nhảy và cũng không thấy ông ta chạy, mà chỉ thấy chân của ông ta như lướt trên mặt nước như đi ở trên mây, tiếng mõ thứ hai vừa nổi lên, thân hình của ông ta đã đi ngoài xa hơn mười trượng rồi, như đi ở trên không mà xuống dưới lầu . Tư Mã Ngạn thấy Đại Trí thiền sư đã giở môn thần công tuyệt đỉnh của cửa Phật là VÔ Tướng Chỉ Đàn thân pháp ra, đồng thời chàng lại nghe thấy tiếng ca hát rất tường hòa với tiếng mõ kêu lốc cốc cùng một lúc. Thì ra lão hòa thượng đã ca mấy câu trong một bài thơ của TÔ Đông Phá. Chàng biết ngay lão hòa thượng định dùng mấy câu thơ đó để ám chỉ cho mình hay: Nhân sinh đảo xú tri hà sụ ứng tụ phi hông ân tuyệt Nê thượng ngẫu nhiên luủ chỉ tráo. Hông phi nãy phục cập Đông Tây Giai nhân bán tủ tôn khu xác Thủ nhật Vô đoan đắc diệu cơ Cát hũủ nhân duyên chung hảo hợp Giang hô đàn kiếm thiện song thê. " (Ta sống ở trên đời gặp đâu hay đấy, Nên như chim hồng nhạn bay tới đâu để lại dấu vết ở trên tuyết tới đó thôi Ngẫu nhiên để lại dấu vết móng tay ở trên mặt đất nhạn bay sao được cả đông lẫn tây một lúc Người đẹp chết hờ còn tồn thân thể xác thịt Ngày nay bỗng dưng hay biết cơ mưu ấy Người nào có nhân duyên của người ấy nhưng rút cục vẫn được kết hợp với nhau Lúc ấy song song vung kiếm trên giang hồ khiến người đời hâm mộ biết bao!) Vì vậy chàng liền nghĩ thầm : "Câu "Giai nhân bán tử tồn khu xác", chắc ông ta ám chỉ nữ chủ nhân trong hang động bí mật đã uống Đồng Tâm Cửu Độc Thảo, ôm hận ngủ một giấc thực dài. Nhưng bây giờ đã qua kỳ hạn trăm ngày rồi, dù ta có kiếm được Đại Hoàn Đơn đi chăng nữa Cũng Vô ích, vì tấm thân khuynh nước khuynh thành của nàng đã hóa ra bộ xương tàn rồi . Như vậy sao ông ta còn bảo là nàng chết hờ được? Còn câu "Thử nhật Vô đoan đắc diệu cơ" chắc ám chỉ ta khẳng khái tặng hộp Bát Bửu Thần Nê cho ông ta, và nhờ có hộp đất đỏ ấy mà giai nhân bán tử kia có thể sống lại được chăng? Hai câu cuối cùng chắc bảo cho biết sau này ta thể nào cũng còn một cuộc nhân duyên rất mỹ mãn nữa. Nhưng ta sẽ kết duyên với ai? Nữ chủ nhân trong hang động chăng? Hay là Nhiếp Tiểu Băng hoặc Ngải Tỷ Quân mới quen biết sau này? Chủ nhân của hang động bí mật đã sang thế giới khác rồi còn đâu nữa? Ngải Tỷ Quân thì ta mới làm quen và chỉ sơ giao thôi. CÓ lẽ là Nhiếp Tiểu Băng cũng nên? Vì ta đã tặng viên thuốc Trú Nhan Đơn cho nàng, và nàng cũng tặng lại cuốn kiếm quyết. Phải rồi, có lẽ nàng ta chứ không còn ai vào đó nữa? Nhưng từ khi ta không cứu nổi chủ nhân của hang động bí mật, ta đã nhất quyết không yêu ai nữa. Như vậy khi nào ta còn yêu người khác? Vậy tại sao lão hòa thượng còn có hai câu như thế? / Chàng càng nghĩ càng thắc mắc thêm. Lúc ấy mặt trời đã bắt đầu lặn, nghĩ tới cuộc hẹn ước với thiếu niên áo xanh, chàng bèn rú lên một tiếng thật dài để tạm bỏ hết mọi sự phiền não đang làm bận óc mình, rồi chàng thủng thẳng đi xuống dưới lầu luôn.