Thấy Quốc Sư đại nhân vẫn có sắc mặt âm u, Cẩm Họa âm thầm bật cười, trong lòng đắc ý vô cùng. Giống như một con mèo con ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay hắn, đầu dụi vào lồ.ng ngực hắn cọ cọ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bình dấm chua.”

Chua muốn chết.

Quốc Sư đại nhân duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nàng, tươi cười vui vẻ hết sức thành thật đáp lời.

Chỗ ấn đường lại rơi xuống một nụ hôn mềm nhẹ, ẩm ướt ôn hòa, như lông vũ phất qua.

Bình dấm chua thì thế nào, hắn muốn trong mắt nàng chỉ có một mình hắn, không gì hơn nữa.

***

Cố Dữ Chi dù sao cũng là một người thông minh. Nếu thật sự nhận Cẩm Hoạ làm đồ đệ, dạy nàng ấy cổ thuật thì vị Quốc sư kia còn không làm thịt hắn hay sao.

Từ xưa đến nay, nam sư nữ đồ đều đa số là ái muội, Đại Chiêu dân phong cởi mở, thầy trò cũng không coi là loạn luân, vừa rồi nàng ấy chẳng qua chỉ đề cập tới, nhìn mình nhiều hơn mấy lần, mà ánh mắt kia đã y như dao nhọn, khiến hắn bất giác lạnh cả sống lưng.

Nam nhân có dụ.c vọng chiếm hữu mạnh quả nhiên đáng sợ, Cố Dữ Chi thổn thức không thôi.

Cố Dữ Chi đi trên hành lang dài, thỉnh thoảng cũng có một vài cung nữ đi ngang qua, nhìn thấy nam tử anh tuấn như vậy đều đỏ bừng mặt, nhưng ai cũng nhịn không được, nhìn nhiều hơn vài lần.

Loại tình huống này hắn tự nhiên là đã gặp nhiều, cho nên cũng rất lễ phép cười đáp lễ, nhóm các tiểu cung nữ lại càng thêm thẹn thùng ủy mị.

“Quận chúa, Tây Hành sứ thần kia cũng thật anh tuấn.” Thất Xảo nói với Quận chúa nhà mình.

Sơ Vân ôm một con mèo toàn thân trắng như tuyết trong lòng, chính là con mèo con trong cung điện của Cẩm Họa, bây giờ rảnh rỗi nhàm chán, liền thay nàng ấy chăm sóc nó mấy ngày. Ngón tay thon dài đậu khấu xanh miết lúc có lúc không vỗ về lên lông mèo con, mèo con rất hưởng thụ sự nuông chiều, cho nên vẫn nằm ngoan ngoãn yên lặng trong lòng nàng, người này cũng giống hệt như chủ nhân của mình vậy.

Mi mắt Sơ Vân khẽ nâng lên, nhìn dáng người cao ráo bạch y như tuyết trắng kia, đôi mắt đẹp thoáng nhíu lại, rồi mở miệng nói: “… ngươi chưa từng nhìn thấy nam nhân hay sao?”

Thấy Quận chúa nhà mình không vui, Thất Xảo thè lưỡi, cười ngây ngô, “Nam nhân anh tuấn như sứ thần đại nhân, thì quả thật là chưa từng thấy qua.”

Quận chúa nhà nàng lại trực tiếp ném một cái nhìn xem thường qua.

Thất Xảo im lặng.

Bàn tay đang vuốt ve mèo con thoáng dùng sức một chút, Sơ Vân lạnh lùng ừ hử một tiếng, lại thầm nghĩ: Sứ thần kia đến tột cùng là đến Đại Chiêu để làm gì? Có thật là chỉ đến du ngoạn không?

Được rồi, từ sau khi trải qua sự việc của Sở Hằng Viễn thì nàng nhìn các nam tử đều thấy không thuận mắt, đặc biệt là những nam tử anh tuấn.

Đang lúc Sơ Vân hết sức khinh thường thì vị sứ thần đại nhân tuấn tú nho nhã kia đã chậm rãi đi đến, ánh mặt trời đổ xuống bộ trường bào tuyết sắc thêu hoa văn tinh xảo bên trên, khuôn mặt trắng trẻo giống như là đã được tạo hình một cách tỉ mỉ, thoạt nhìn còn tưởng là một vị thần.

Thất Xảo đứng bên cạnh nhìn đến ngây cả người, thật là tươi đẹp!

Cố Dữ Chi hết sức buồn rầu. Hắn trước giờ vẫn luôn ôn hòa khiêm tốn trong việc đối xử với mọi người, vì vậy chưa từng có ai không thích hắn. Không ngờ bây giờ lại bị một cô nương xinh đẹp chán ghét đến thế, cũng không hiểu là tại sao.

Không có người nào thích bị chán ghét, hắn cũng như thế.

Trước khi đến Đại Chiêu, hắn cũng đã từng tìm hiểu sơ qua về hoàng thất ở đây. Nghe đồn rằng quận chúa Sơ Vân có dung mạo tuyệt diễm vô song, lại được nuông chiều nên tính tình khá ngang ngược, lúc đó cũng chỉ nhàn nhạt cười. Nữ tử ở hoàng thất có sự kiêu ngạo thì cũng là rất bình thường, chỉ là vị Quận chúa này lại làm hắn có chút bất ngờ.

Các cô nương xinh đẹp hắn đã từng gặp qua rất nhiều, những người ái mộ hắn cũng không ít, chẳng lẽ vị Quận chúa này chán ghét mình mà mình lại để tâm hay sao? Cố Dữ Chi thầm kêu không ổn trong lòng, cũng cảm thấy có chút lo lắng.

“Tham kiến Sơ Vân quận chúa.” Cố Dữ Chi chắp tay hành lễ, hoàn toàn là bộ dạng quân tử ôn hoà văn nhã nhất phái khiêm khiêm. Nếu là nữ tử bình thường, nhất định sẽ bị bộ dạng này làm mê hoặc đến nỗi đầu óc choáng váng. Chỉ tiếc là… Sơ Vân thì không giống vậy.

“Sứ thần không cần đa lễ.” Sơ Vân không hề liếc hắn một cái, vẫn tiếp tục dịu dàng vỗ về con mèo nhỏ trong lồ.ng ngực.

Không khí cực lạnh, Cố Dữ Chi ấn đường hơi nhíu, không tỏ thái độ gì đánh giá nữ tử trước mắt.

...xinh đẹp vô song, được nuông chiều sinh ra ngang ngược.

Sơ Vân Quận chúa này và Đại Chiêu Hi Nguyên Đế là đồng trang lứa, Hi Nguyên đế thì chỉ là một nha đầu ngây thơ khả ái, nhưng Sơ Vân quận chúa này thì lại trưởng thành hơn rất nhiều. Đôi mi như cánh bướm rũ xuống, môi đỏ khẽ nhấp, sợi tóc hai bên sườn mặt phất qua, khiến hắn có chút hoảng hốt, chỉ muốn duỗi tay vén nó ra phía sau

Cố sứ thần ngây ngẩn cả người. Hắn sao lại có ý nghĩ như vậy?

Thấy ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm nóng rực như thế, Sơ Vân nhịn không được nhướng mày hừ một tiếng, trừng mắt nổi giận nói: “Nhìn đủ chưa?”

Cố Dữ Chi sắc mặt cứng đờ, có hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, cười giảng hòa nói: “Xin thứ cho tại hạ vô lễ, chẳng qua có phải Quận chúa đã nhiều ngày nay ban đêm thường khó đi vào giấc ngủ hay không?”

Sơ Vân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Cố Dữ Chi dù sao đi nữa thì cũng là một người có tu dưỡng tốt, đối diện với một gương mặt giận dỗi như thế mà hắn vẫn có thể mỉm cười, “Tại hạ ở đây có một phương thuốc cổ truyền, rất có công hiệu đối với việc mất ngủ, không biết…”

“Sứ thần đã lo lắng quá nhiều rồi, chuyện của bổn Quận chúa còn chưa đến phiên ngươi nhúng tay vào.” Sơ Vân lời nói lạnh băng, “Ta biết bệ hạ thưởng thức ngươi, Nhưng dù sao ngươi cũng là sứ thần Tây Hành quốc, cần phải chú ý đến hành vi của mình, cái gì nên nói, cái gì không nên nói ngươi nên phân biệt rõ ràng.”

Cố Dữ Chi lần đầu chạm vào một mũi nhọn, nhìn Sơ Vân quận chúa ôm mèo trắng kiêu ngạo đi lướt qua bên cạnh hắn, không khỏi sửng sốt một hồi mới ổn định tinh thần lại được.

Tính tình này quả thật có chút không tốt. Cố Dữ Chi giơ tay xoa ấn đường, cong môi cười.

Cái hắn cười là, không ngờ mình cũng có một ngày như thế.

Thất Xảo lưu luyến quay đầu lại nhìn nam tử bạch y đứng ở chỗ ngoặc, sau đó lại nhìn Quận chúa nhà mình, có chút oán trách nói, “Quận chúa, mấy ngày nay đích thực là buổi tối người khó có thể đi vào giấc ngủ, sứ thần đại nhân cũng là có lòng tốt, sao người lại…”

“Im miệng, nếu ngươi còn nói thêm một chữ nào nữa, thì bổn Quận chúa sẽ lập tức gả ngươi ra ngoài.”

Thất Xảo: “…” Uất ức bĩu môi.

Quận chúa thật hung dữ.

- ----------

Khi Cẩm Họa tỉnh lại, phát hiện Dung Xu không ở bên cạnh, có chút không quen.

Minh Xảo lập tức nói: “Sáng nay Quốc Sư đại nhân đã trở về Quốc sư phủ, chạng vạng sẽ quay trở lại hoàng cung.”

Lời này vừa đúng lúc nhắc nhở Cẩm Họa khiến nàng ngẩn ra, cảm thấy bản thân mình càng lúc càng ỷ lại hắn.

Nhớ tới đêm qua một phen triền miên, không khỏi sắc mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng… hắn là người xấu!

Minh Xảo thấy bệ hạ nhà mình sắc mặt hồng hào, bộ dạng xinh xắn đáng yêu, giữa hai mày lại là thần thái quyến rũ, sự ngây ngô lúc trước sớm đã chậm rãi thối lui. Liền âm thầm cảm thán: Trưởng thành rồi...

Cẩm Họa nhìn mình trong gương, đột nhiên nảy ra một ý, vội nói với Minh Xảo bên cạnh: “Chuẩn bị một bộ nam trang cho trẫm.”

Minh Xảo sửng sốt, sau đó sáng tỏ, “Bệ hạ, chuyện này không được đâu, nếu Quốc sư đại nhân biết thì…”

“Không cần nhiều lời, cứ quyết định như vậy đi, bên phía Quốc sư, trẫm đã có chủ ý.” Nàng chính là ỷ vào việc Dung Xu không nỡ hung dữ với mình.

Minh Xảo cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không có biện pháp nào kháng lại ý chỉ của bệ hạ nhà mình, liền đi xuống chuẩn bị.

Ai kêu nàng ấy là chủ tử chứ...

Cẩm Họa vui mừng hớn hở nhìn mình tới trong gương rồi mỉm cười, nàng đã lâu không dành chút thời gian đi ra ngoài rồi.

Hôm nay chính là một cơ hội tốt.

***

Minh Xảo không lay chuyển được nàng, chỉ có thể cùng bệ hạ nhà mình ra ngoài điên cuồng một phen.

Đại Chiêu Quốc phồn thịnh, dân phong chất phác thuần lương, Định An thành lại là dưới chân thiên tử, đương nhiên là náo nhiệt vô cùng. Lần trước ra ngoài, nàng không chơi cho thỏa, sau lại xảy ra chuyện gì đó, nàng cũng không còn nhớ rõ.

Lần này Cẩm Họa chơi có thể nói là vui sướng tràn trề, không có trói buộc, tự nhiên là không kiêng nể gì.

Minh Xảo vẫn luôn bảo vệ bệ hạ nhà mình, sợ nàng gây rối, thấy trời đã sắp chạng vạng, liền khuyên nhủ nàng trở về.

Cẩm Họa vẫn có chút luyến tiếc, nhưng thấy Minh Xảo bộ dạng đau khổ khuyên răn, liền không có cách nào, nhưng mà … Nàng muốn về không phải Hoàng cung, mà là phủ Quốc sư.

Lần này nàng xuất cung, Dung Xu tự nhiên sẽ biết, cùng với đi về sẽ bị mắng, không bằng nàng cứ thẳng thắng trước.

Hiện giờ nàng đã thăm dò được tính tình Quốc Sư đại nhân, biết tên này chịu mềm không chịu cứng, nên đã sớm nghĩ ra đối sách.

Chỉ là, bằng vào dáng vẻ này, thủ vệ Quốc sư phủ tất nhiên là không nhận ra nàng.

May mắn là Thanh Huyền đi ngang qua, thoáng nhìn thấy. Bây giờ Cẩm Họa và Minh Xảo đều là một thân nam trang, nhưng Thanh Huyền chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, trong lòng kinh hãi, đi tới muốn hành lễ.

Cẩm Họa thấy vậy vội ngăn cản, nàng không muốn quá mức rêu rao.

Thanh Huyền nói: “Quốc sư đang ở thư phòng.”

Tuy rằng đã tới phủ Quốc sư rất nhiều lần, nhưng lại nàng không biết thư phòng ở nơi nào, cho nên bảo Thanh Huyền dẫn mình đi.

“Quốc sư vốn không cho hạ nhân vào thư phòng.” Thanh Huyền dẫn Cẩm Họa đến một khu vườn trúc xanh biếc bên ngoài thư phòng.

Cẩm Họa gật đầu, bảo Thanh Huyền dẫn theo Minh Xảo ra ngoài, tự mình đến thư phòng tìm Dung Xu.

Mới vừa mở cửa, đã nghe được một âm thanh lạnh lẽo, không có độ ấm nào: “Ra ngoài!”

Cẩm Họa hoảng sợ, Dung Xu chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng, bây giờ hắn hơi cúi đầu, không nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng giọng điệu này lại làm nàng hốt hoảng.

Cẩm Họa giật mình mếu máo, vô tội nói: “Thật sự muốn ta ra ngoài sao?”

Quốc Sư đại nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh xinh xắn đứng ngoài cửa, Cẩm Họa lúc này mặc một thân áo gấm tím đen tinh xảo, một đầu tóc đen dùng ngọc quan cố định cao cao, rất có dáng vẻ tiểu công tử thanh tú.

Quốc Sư đại nhân ngẩn người, lập tức đứng dậy đi qua.

“Sao lại xuất cung?” Hắn đưa tay ra kéo nàng vào phòng, sau đó khép cửa lại.

Cẩm Họa ấm ức nhìn thoáng qua nam tử trước mặt, lúc này Dung Xu vẫn chưa mang Bạch Ngọc Diện cụ, lộ ra một dung nhan thanh tuấn, khiến Cẩm Họa nhìn cũng thất điên bát đảo.

“Không được hung dữ với ta.”

Quốc Sư đại nhân cười, duỗi tay xoa đầu nàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Không phải hung dữ với nàng, mà là bên ngoài không an toàn, nếu sau này muốn ra ngoài, cứ để ta đi với nàng.”

Cũng may hôm nay không xảy ra việc gì, nếu như có thì hắn sẽ…

Cẩm Họa biết hắn lo lắng cho mình, liền tỏ ra ngoan ngoãn gật gật đầu... Dù sao đi nữa chỉ cần không la mắng nàng là được.

“Sao tay lại lạnh như vậy? Ra ngoài mà lại không mặc thêm áo.” Quốc Sư đại nhân nắm bàn tay nhỏ của nàng vào lòng bàn tay hắn, sau đó đặt lên trên ngực mình, sắc mặt dịu dàng, làm gì còn dáng vẻ lạnh băng như vừa rồi nữa.

Cẩm Họa rất hưởng thụ, nhón chân hôn hôn lên cằm hắn, cười hì hì nói: “Thưởng cho ngươi.”

Quốc Sư đại nhân mặt mày tươi cười, “Đa tạ bệ hạ.”

Cẩm Họa ngồi trên đùi hắn, hai tay đặt lên ngực ấm áp, hai người ôn tồn một phen, bên tai đột nhiên nghe thấy mấy tiếng bất nhã: rột rột…

Cẩm Họa sửng sốt, tức khắc đỏ mặt.

“Đói bụng rồi sao?” Quốc Sư đại nhân hôn hôn lên mặt nàng, giọng điệu rất bất đắc dĩ.

“…” Cẩm Họa không nói. chuyện này đại khái là đã làm mất mặt Hoàng đế như nàng.

Cửa phòng khép lại, Dung Xu đã ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho nàng. Cẩm Họa buồn chán đến chết nhìn một lượt khắp thư phòng.

Vừa rồi nghe Thanh Huyền nói, thư phòng này chưa bao giờ để cho người khác bước vào, Cẩm Họa trong lòng rất sung sướng, càng cảm thấy hắn yêu thương mình.

Nhưng mà… Trước kia thằng nhãi này đối với mình lạnh như băng, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào thì lại thích mình? Đột nhiên phát hiện nàng chưa từng hỏi hắn vấn đề này.

Tuy rằng Sơ Vân đã nói, Dung Xu coi nàng như trân bảo, nhưng bản thân nàng trước kia không nhận ra được chút gì.

Cẩm Họa đứng dậy, đi tới chỗ án thư, khi chính mắt nhìn thấy những quyển sách cổ thuật kia, đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó liền không tự chủ được cười lên thành tiếng.

Lòng bàn tay vuốt lên trang giấy, Cẩm Họa cảm thấy trong lòng hết sức ngọt ngào, người nam nhân này, hoá ra lại thương yêu mình như vậy.

Thật đáng yêu...

Tuy rằng nàng có hứng thú đối với cổ thuật, nhưng nàng không hề có hứng thú với Cố Dữ Chi, hắn lo lắng cái gì chứ?

Nụ cười trên khóe môi càng tươi tắn hơn, nàng hết sức tự nhiên ngồi xuống ghế, tay phải đặt lên tay vịn, mới vừa đáp xuống đã sờ trúng một vật kỳ quái nhô lên. Cẩm Họa nhíu nhíu mày, tò mò ấn xuống.

Tức khắc bên tai nghe thấy một hồi tiếng động, Cẩm Họa nhìn sang bên phải giá sách, thấy ở đó một loạt kệ sách đã chậm rãi di chuyển, lộ ra một cánh cửa gỗ.

Ở đây có mật thất sao?

Cẩm Họa biết, Dung Xu thương yêu mình, nhưng đây dù sao cũng là bí mật của hắn, nàng không tò mò.

Chỉ là, nàng như bị ma xui quỷ khiến đi qua đó…

Nàng đứng ở trước cánh cửa kia thật lâu, thật sự là vô cùng tò mò, liền chậm rãi đẩy cánh cửa ra, bước vào.

Bên trong mật thất rất nhỏ, không có vàng bạc châu báu hay là vật phẩm quý giá gì, chỉ có dạ minh châu dùng để chiếu sáng, ánh sáng của dạ minh châu nhu hòa, nhưng cả mấy chục viên thì có hơi chói mắt.

Cẩm Họa dùng tay che mắt một hồi, cho đến khi thích ứng, mới buông tay nhìn kỹ bốn phía trong phòng……

Có những bức họa.

Trong phòng này chỉ toàn là các bức họa.

Các bức họa được treo kín khắp trên các vách tường, có lẽ là người vẽ tranh đã dùng tình sâu như biển, vì thế người trong tranh vô cùng sinh động, giống y như là người thật, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều vô cùng có linh khí.

Cẩm Họa sửng sốt một lát... người trong tranh không phải nàng.

Nữ tử trong các bức hoạ này chính trực phương hoa, dung nhan sắc xảo, khuôn mặt diễm lệ đến mức khiến người ta không thể dời mắt đi được, hoặc nhăn mày hoặc mỉm cười, lười biếng nhưng quyến rũ, đây mới thực sự là quốc sắc thiên hương.

Trong lồ.ng ngực nàng, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bắt lấy rồi bóp chặt lại, vô cùng đau đớn.

Trong lúc nàng đang hết sức thất thần thì đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, nàng chậm rãi ngẩng đầu…

Không đúng, người trong mấy bức họa này không phải là nàng nhưng cũng chính là nàng!

Hay có thể nói rằng đây đã từng là nàng... Khương Nhiêu.

Bàn tay dưới tay áo rộng nắm chặt lại, Cẩm Hoạ cảm thấy thân thể mình run rẩy, giống như bị một chậu nước lạnh hắt vào, vô cùng lạnh lẽo...