Trầm Chu

Chương 93: Bối cảnh lớn

“… Nội dung của hội nghị hôm nay là xây dựng vùng ven sông Khánh Xuân, bảo tồn sinh thái quốc gia và thành lập khu thí nghiệm tổng hợp.”

Đây là hội nghị thường vụ của nội các chính phủ vào đầu tuần mới.

Trong hội trường, Thủ tướng Thẩm Hữu Xương chủ trì hội nghị ngồi ở vị trí cao nhất, bức tranh thủy mặc vẽ cảnh núi non sông nước phủ kín chiều rộng bức tường nhìn xuống chiếc bàn dài hình bầu dục, người dự thính lần này ngoại trừ người lãnh đạo cùng các thành viên của hội nghị như phó Thủ tướng, ủy viên Quốc hội, thư kí trưởng, lần này còn có một Thường ủy Cục Chính trị được đặc biệt mời đến, bí thư thị ủy thành phố Khánh Xuân là Uông Bác Nguyên cũng tham gia hội nghị.

Thẩm Hữu Xương chủ trì hội nghị nói rất từ tốn rõ ràng từng chữ một, giọng nói thông qua microphone trước mặt được khuếch đại âm thanh rồi truyền ra, vang lên trong khắp hội trường.

“Lần này, việc bảo tồn sinh thái quốc gia, xây dựng khu thí nghiệm tổng hợp có vị trí rất quan trọng trong việc xây dựng văn minh sinh thái trong cả nước. Việc bảo tồn sinh thái và đảm bảo dân sinh là mục đích chính trăm năm không đổi của chúng ta; Khánh Xuân là địa khu quan trọng của đất nước, là nguồn cung cấp bù đắp nước ngọt, đồng thời cũng là bình phong sinh thái phía Tây Nam của đất nước, là nơi chúng ta cần thành lập khu bảo hộ sinh thái trước. Chúng ta ngăn chặn việc khung cảnh sinh thái chuyển biến xấu, đồng thời cũng phải giải quyết vấn đề lao động của một bộ phận nhân dân, tăng thêm thu nhập bình quân cho người dân, bồi dưỡng ý thức tự động bảo vệ môi trường của nhân dân, phát huy công tác tự bảo hộ của người dân…”

Uông Bác Nguyên đứng dậy phát biểu ngay sau đó, ông giới thiệu tình hình các mặt của thành phố Khánh Xuân cùng ý nghĩa của việc xây dựng khu thí nghiệm tổng hợp bảo tồn sinh thái.

“Khánh Xuân là nơi giao thoa giữa ba dòng sông lớn của nước ta, tài nguyên nước ngọt phong phú, việc vận chuyển ngư nghiệp rất phát đạt; những năm gần đây bởi vì ngành công nghiệp thải ra các chất ô nhiễm…, chúng ta cần phải giải quyết những vấn đề này tận gốc, ngoại trừ cần có sự kiểm soát khống chế của nhà nước, chúng ta còn cần mỗi người dân coi việc bảo vệ môi trường là đạo đức xã hội cơ bản bậc nhất…”

Sau khi hội nghị thường vụ mỗi tuần một lần kết thúc, Thẩm Hữu Xương giữ Uông Bác Nguyên, bốn vị phó Thủ tướng và thư kí trưởng lại. Mọi người ngồi quanh bàn nói chuyện với nhau một lát, ngay cả Úc Thủy Phong vừa kết thúc công việc gặp mặt cũng đến phòng họp.

Thẩm Hữu Xương dừng câu chuyện lại nói với thư kí trưởng:

“Tiểu Lưu, đưa văn kiện xin trợ cấp hưu trí mà Nhạc Châu trình lên đi.”

Thư kí trưởng vâng một tiếng, đứng dậy đưa phần văn kiện đã được sao chép ra kia lần lượt đến hết tay các vị lãnh đạo.

Tiêu đề của văn kiện được sao chép ra là:[Số dư tài chính 1 tỷ dành cho việc đầu tư đưa vào hoạt động bảo hiểm dưỡng lão cho công nhân viên chức cơ bản ở thành phố và thị trấn trong Nhạc Châu do Chính phủ ủy thác cho Quỹ bảo hiểm xã hội tỉnh Nhạc Châu].

Thẩm Hữu Xương lên tiếng:

“Chúng ta bàn bạc một chút rồi quyết định xem có nên phê duyệt văn kiện xin cấp này trong hội nghị thường vụ không.”

Úc Thủy Phong và Uông Bác Nguyên lật xem văn kiện một lát, ngoài mặt không biểu lộ chút gì nhưng trong lòng mỗi người đã sớm có ý tưởng.

Vấn đề dưỡng lão có thể nói là một vấn đề nổi bật trong suốt mười mấy năm qua. Trước tiên là từ vấn đề tuổi của xã hội bước vào giai đoạn già hóa, vấn đề chăm sóc người già vẫn là cái gai trong lòng các cán bộ cấp cao, [Biện pháp thi hành quản lý tạm thời cơ cấu phúc lợi xã hội] 99 năm của Bộ Dân Chính, mười bộ ủy hợp tác đợi 8 năm dân chính rồi ban bố [Ý kiến về công tác đẩy mạnh và hoàn thiện dịch vụ ở nhà dưỡng lão] đều là những nỗ lực của chính phủ, còn cả những phần lương hưu đưa ra những năm gần đây, kéo dài số tuổi về hưu cũng là biện pháp được đưa ra dựa vào trụ cột vững vàng của xã hội.

“Thủ tướng, tôi cho rằng ý kiến này không tệ.”

Uông Bác Nguyên mở miệng trước:

“Lạm phát vẫn là vấn đề đầu tiên khiến lương hưu không đủ, một vài sản phẩm cố định nhưng có lợi ích thấp hoàn toàn không thể thỏa mãn được nhu cầu của nhân dân, đưa ra tỉ lệ nhất định đầu tư vào sản phẩm tài chính có tính mạo hiểm lớn nhưng lợi nhuận cao có thể nói là giảm bớt áp lực cho chính phủ; về phía nhân dân, đây có thể nói là phúc lợi thực tế; từ mặt kinh tế mà nói thì đây cũng là một nguồn cung tài chính.”

Văn kiện xin cấp này của tỉnh Nhạc Châu, từ nhiều năm trước cũng đã có thành viên của đoàn Cố vấn Trung ương đề xuất: Lạm phát mỗi năm đều xảy ra, nếu lương hưu không được đầu tư để tăng giá trị ổn thỏa thì cuối cùng sức mua thực tế sẽ nhỏ hơn sức mua dự định, cũng lại tăng thêm gánh nặng cho chính phủ và nhân dân.

Bốn vị Thường ủy Cục Chính trị vừa rồi cùng ngồi trong hội nghị cùng phó Thủ tướng Thường vụ Chương Tùng Thiên ung dung thản nhiên không nói lời nào, Úc Thủy Phong ngược lại hiếm có được một lần lên tiếng:

“Quản lí và làm tăng giá trị lương hưu là một chuyện tốt nhưng càng là một vấn đề vô cùng cấp bách, còn là dự tính chung cho việc chăm sóc người cao tuổi trên khắp cả nước. Tài khoản trống rỗng cho việc chăm sóc cá nhân người cao tuổi không giải quyết là không được, nhưng tài khoản tài chính dùng cho việc chăm sóc phân tán ra ở các tỉnh thành phố lại là một loại lãng phí.”

Ông ta không đưa ra chính xác thái độ phản đối, nhưng tiếp theo đó đưa ra vấn đề quản lý bảo hiểm chăm sóc người cao tuổi lại chính là bày tỏ ý kiến phản đối vô cùng rõ ràng.

Chén sứ và bát sứ va vào nhau phát ra một tiếng ‘ca’ nhẹ nhàng.

Tiếp đó những âm thanh giống như vậy cũng vang lên liên tục.

Đến giờ Hạ Nam Sơn nâng mắt lên liền nhìn thấy phần lớn mọi người ngồi quanh bàn – ngoại trừ Chương Tùng Thiên thản nhiên ung dung ngồi bên cạnh ông vẫn tiếp tục ung dung thản nhiên ra – đa số mọi người đều không kìm được nâng chén trà lên hoặc ít nhiều gì cũng nhấp một ngụm nước trà.

Vô cùng hiếm hoi.

Không phải chỉ riêng một mình Hạ Nam Sơn có loại ý nghĩ này.

Vấn đề đưa tiền trợ cấp dưỡng lão xuống thí điểm ở cấp thành phố đã sớm có người nhắc đến từ mấy năm trước, hai ngày nay lại có chút đồn thổi, hiện giờ một phần văn kiện xin cấp của Nhạc Châu lại xuất hiện, có thể nói ý định của ‘ngài ấy’ đã biểu hiện thật sự rõ ràng.

Không một ai nghĩ đến, hơn nữa còn là Chủ tịch Úc ngày thường không mấy khi phát biểu, lần này lại mang thái độ khác thường mà lên tiếng.

“Đều phải cải cách.”

Uông Bác Nguyên trực tiếp dứt khoát đáp lại lời nói của Úc Thủy Phong.

“Đưa ngân sách vào thị trường là một phần, tài khoản cá nhân không có dự trữ cũng là một phần, còn đãi ngộ dành cho việc chăm sóc các nhân viên công vụ cùng đơn vị hành chính cũng cần được cải cách!”

Nhân viên công vụ và đơn vị hành chính không tham gia vào chế độ bảo hiểm, nhưng đãi ngộ dành cho việc chăm sóc người cao tuổi này lại có mức độ đảm bảo cao hơn chế độ bảo hiểm và chăm sóc người cao tuổi dành cho các công nhân viên chức trong các thành phố và thị trấn.

Trong hai ba câu đối thoại mà tính cách cùng thái độ chính trị của hai người đều đã được biểu hiện ra vô cùng rõ ràng.

Uông Bác Nguyên có phần sắc bén tiến thủ hơn, cho dù là lúc mâu thuẫn trên vấn đề xã hội cũng không quên việc bước nhanh về phía trước.

Úc Thủy Phong lại bình tĩnh bảo thủ hơn rất nhiều, ông ta có khuynh hướng giải quyết từng mâu thuẫn một, làm từng bước hay thậm chí còn với tốc độ rất từ tốn để phát triển.

Úc Thủy Phong nhấp một ngụm trà xong thì không lên tiếng nữa.

Trên hội nghị, hai người cũng chỉ biểu đạt rõ quan điểm của bản thân chứ không hề xảy ra tranh chấp gì: Đã làm quan đến mức này rồi, sẽ không có một ai đi phạm phải sai lầm cỏn con như thế. Hai người Úc Thủy Phong và Uông Bác Nguyên đều chỉ biểu đạt quan niệm của mình trong việc quản lí công việc nhà nước, hơn nữa trong quan niệm quản lí công việc này cũng đã sớm có những suy tính về phương án đầy đủ cụ thể, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ triển khai.

Lịch trình của tất cả mọi người trong một ngày đều đã được sắp xếp kín, cuộc họp ngắn sau hội nghị lớn nhanh chóng chấm dứt.

Lúc mọi người giải tán, Úc Thủy Phong vừa đến trò chuyện với Uông Bác Nguyên, chủ đề là về việc chăm sóc người cao tuổi bọn họ mới bàn bạc vừa rồi.

“Kết cấu đa nguyên hóa của lương hưu cần phải được giữ vững, xã hội vốn rất coi trọng vấn đề dưỡng lão này nên cần phải tăng cường chú ý, năm tháng tuổi già là giai đoạn mỗi người chắc chắn phải trải qua, cần chú ý liên tục giống như chăm sóc con trẻ vậy.”

“Về mặt dịch vụ xã hội này chúng ta kém nước ngoài rất nhiều.”

Uông Bác Nguyên tiếp lời:

“Nếu muốn tóm gọn vấn đề này lại cùng với các gia đình làm ăn hay lao động, một vài loại nghề nghiệp linh hoạt, người già ở nông thôn… Bảo hiểm dành cho người cao tuổi không được chứng thực hoàn toàn còn tồn tại ở rất nhiều nơi.”

Hai người vừa nói vừa đi một đoạn đường rồi tách ra chỗ đầu cầu thang, mỗi người đều tự tiến hành công việc tiếp theo.

Uông Bác Nguyên nghe thư kí của mình đọc hành trình tiếp theo lên thì nói:

“Đến chiều muộn tan sở nhớ phải nhắc nhở tôi, hôm nay tôi về nhà sớm một chút.”

Thư kí vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng thông thạo ghi lại một hàng chữ xuống sổ ghi chép lịch trình.

Nhưng bất kể Uông Bác Nguyên có cố ý kêu người nhắc nhở mình hay không, đợi đến khi Cố Trầm Chu đến trước cửa nhà ông sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn thì trong nhà chỉ có người giúp việc và Uông Tư Hàm.

Uông Tư Hàm đi ra mở cửa, trên người cô có đeo một cái tạp dề, một bàn tay cầm một rổ tôm nhỏ, ánh mắt nhìn Cố Trầm Chu đã có phần hoảng hốt:

“Ai nha, anh đã đến…”

Ánh mắt Cố Trầm Chu đương nhiên là nhìn về phía đám tôm hãy còn đang bật nhảy tanh tách trong rổ trước, sau đó mới quay qua nhìn Uông Tư Hàm một lượt. Không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cứ cảm thấy mỗi khi tôm trong rổ bật nhẹ lên một cái là thân mình Uông Tư Hàm cũng run theo.

“Còn chưa đi vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn rồi!”

Cố Trầm Chu cười nói rồi vươn tay về phía trước, vẻ mặt không chút biến đổi cầm cái rổ đựng tôm từ trong tay đối pương.

Uông Tư Hàm nhướn mắt đắc ý:

“Tự tôi xuống bếp đó!”

“Ồ?”

Cố Trầm Chu cũng nhướn mày.

Uông Tư Hàm cúi đầu:

“Vừa mới xào xong một đĩa rau to.”

Sau đó cô bổ sung thêm:

“Còn đang xử lí tôm, tôm của tôi –“

Cô nhìn hai tay trống không, còn chưa kịp phản ứng lại thì một con tôm bất chợt nhảy vọt từ trong rổ ra lên tay Uông Tư Hàm, lúc đầu Uông Tư Hàm còn không thấy rõ nên cố ý đón lấy, chỉ cảm giác không ổn lắm, hai ba giây sau cô bất chợt tỉnh táo lại, vội cuống quít ném con tôm sống trên tay vào trong rổ!

Khóe miệng Cố Trầm Chu mới hơi cong lên một chút thì đã có tiếng cười truyền đến từ phía sau lưng bọn họ. Hai người nhìn lại, Uông Bác Nguyên và Uông Vinh Trạch đang đứng ở cửa, vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn anh với Uông Tư Hàm!

“Bác Uông, anh Uông.”

Cố Trầm Chu vội vàng cất tiếng chào, Uông Vinh Trạch lớn tuổi hơn anh, gọi anh ta một tiếng anh trước mặt người lớn cũng không tính là quá phận.

“Cha!”

Uông Tư Hàm cũng gọi một tiếng, vui vẻ nói:

“Cha đã về rồi? Con thấy cha muộn vậy vẫn chưa về nên còn lo rằng sẽ nhận được điện thoại của cha nói không về chứ.”

“Bình thường cũng cho qua, hôm nay sao có thể không về được?”

Uông Bác Nguyên nói một câu rất có thâm ý, nhìn lướt qua Cố Trầm Chu đang cầm cái rổ rồi lại nói với Uông Tư Hàm:

“Từ nhỏ con đã sợ mấy con trắng mềm biết nhảy tanh tách này, hôm nay có phải mặt trời mọc lệch không, sao đại tiểu thư của chúng ta lại đột nhiên chịu chạm vào mấy thứ đó?”

“Con sợ lúc nào?”

Uông Tư Hàm bất mãn hỏi lại.

“Không sợ?”

Uông Bác Nguyên quay đầu nói với Uông Vinh Trạch:

“Bác nhớ rõ có một con bé nào ấy chỉ vì bị tôm nhảy lên mặt mà khóc oa oa ầm ĩ ấy nhỉ, hình như còn chưa đến vài năm đâu…”

“Để cháu nhớ xem, đúng rồi! Bé con đó họ Uông, tên là Tư Hàm.”

Ông bác nhà mình có tâm trạng vui đùa, Uông Vinh Trạch đương nhiên phải vội vàng hùa theo.

Đúng là lịch sử đen tối! Uông Tư Hàm nghẹn hai giây rồi cả giận nói:

“Con là bị sự xấu xí của nó dọa sợ!”

“Đúng, đúng, là dáng vẻ của nó rất xấu.”

Uông Bác Nguyên dừng đề tài này lại, khẽ gật đầu với Cố Trầm Chu lên tiếng đầu tiên, ông mỉm cười rất hòa ái:

“Tiểu Cố vào trong đi, ngồi chơi chút nhé. Vinh Trạch, cháu thay bác ngồi trò chuyện với Tiểu Cố trước.”

Uông Vinh Trạch đứng bên cạnh lúc này mới cười nói:

“Nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Nói đoạn bèn khoác vai đối phương nhỏ giọng hỏi:

“Hay lắm, nhóc con cậu vừa mới tiếp xúc với em họ tôi không lâu mà đã đến cửa nhà?”

Cố Trầm Chu không chút xao động cười nói:

“Mọi người vẫn chỉ là bạn bè thôi, bằng không hay là anh Uông ủng hộ cho em chút nhé?”

Uông Vinh Trạch chậc chậc mấy tiếng:

“Muốn theo đuổi em họ tôi nên bắt đầu khách sáo? Nhưng dù tôi có ý này thì bác tôi cũng không cho đâu!”

Hai người ngồi bên này nói chuyện, Uông Tư Hàm ở bên kia cũng đón lấy áo khoác cùng cặp tài liệu của Uông Bác Nguyên, áo khoác treo lên giá treo đồ cạnh sô pha, cặp tài liệu để lại vào trong thư phòng ở tầng một chuyên dùng để xử lí công vụ, bình thường không cho phép người khác tự tiện ra vào, đồng thời hỏi Uông Bác Nguyên vừa bước vào:

“Cha, chẳng phải đã nói là hôm nay sẽ về sớm chút ạ? Sao cha lại tăng ca nữa?”

Uông Bác Nguyên đang cởi caravat của mình, ông cười ha ha giả vờ cả giận nói:

“Có một thằng nhóc thối đến nhà chơi là bắt đầu thúc giục cha con rồi hả?”

“Con không thèm có cái ý đó đâu!”

Uông Tư Hàm cả giận, trong lòng không hiểu sao lại có chút khác thường, cô hơi dừng lại một chút, ngữ điệu bất giác có chút chột dạ:

“Chỉ muốn cảm ơn anh ta đã chăm sóc con mà thôi, mọi người đều là người cùng giới, không cần cố tình đi ra ngoài ăn cơm, như vậy không phải là cha lại phải ăn cơm tối một mình hay sao…”

Câu này nói ra, hai cha con đều có chút trầm mặc.

Vẫn là Uông Bác Nguyên phá vỡ sự im lặng này trước:

“Được rồi, nếu con nói con mời Tiểu Cố đến đây là muốn cảm ơn cậu ta, vậy thì đi ra ngoài ngồi nói chuyện với người ta đi.”

Uông Tư Hàm ‘vâng’ một tiếng rồi lại hỏi:

“Còn anh họ ạ?”

“Cha gọi Vinh Trạch đến là có chút việc.”

Uông Bác Nguyên trả lời qua loa.

Hai cha con một trước một sau đi ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy Uông Vinh Trạch cùng Cố Trầm Chu đã ngồi xuống sô pha. Uông Vinh Trạch vừa nói chuyện vừa gọi người giúp việc đang chuẩn bị bữa tối trong bếp pha một bình trà mang lên đây.

Lúc này hai người ngồi trên sô pha cũng đã thấy Uông Bác Nguyên bèn không hẹn mà cùng lại đứng dậy khỏi sô pha.

“Ngồi, cứ ngồi đi.”

Uông Bác Nguyên nói, tự bản thân cũng đi đến ngồi xuống một chỗ.

Uông Vinh Trạch tức khắc không để nhân viên pha trà nữa mà tự đi vòng qua bàn trà lấy bộ đồ trà bằng sứ trắng xuống từ trên chiếc giá cổ bên cạnh, lại lấy một ít Đại Hồng Bào* còn dư trong ngăn tủ ra cười nói:

“Bác, uống một chén trà trước khi ăn cơm đã ạ.”

Uông Tư Hàm đứng ở chỗ cách sô pha hai bước cũng nói với Cố Trầm Chu:

“Tiểu Chu, chúng ta lên tầng hai đi, tôi đã viết xong toàn bộ luận văn trong hai ngày rồi, anh lên xem giúp tôi nhé, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ chuyển cho thầy hướng dẫn.”

“Được.”

Cố Trầm Chu lên tiếng rồi nói với Uông Bác Nguyên:

“Bác, cháu lên tầng trước.”

Uông Bác Nguyên mỉm cười gật đầu.

Uông Tư Hàm dẫn Cố Trầm Chu đi lên thư phòng trên tầng hai: Đây là căn phòng gần cầu thang nhất, đối diện cửa phòng chính là một ô cửa sổ sát đất, trên sàn gỗ bên cạnh cửa sổ có trải một tấm thảm hình bầu dục màu vàng nhạt, trên thảm có đặt vài tấm nệm tựa đủ màu sắc, mấy con búp bê cao bằng người ngồi rải rác ở các góc đang mỉm cười hoặc nghịch ngợm nhìn bọn họ chăm chú.

Vị trí dựa vào tường là một giá sách bằng gỗ nguyên chất, trên giá sách có chia ra đủ loại bộ sách, ngoại trừ mấy bộ sách về tài chính hoặc hoặc liên quan đến chuyên ngành quy hoạch đô thị ra thì còn có đủ loại tiểu thuyết đang thịnh hành, còn có cả vài bộ sách về thành công hoặc tâm lí học mà trên giá sách mỗi người cơ bản đều có. Ở góc chéo với tấm thảm dưới đất còn có một bàn trà nhỏ bằng kính, trên bàn trà có đặt một chiếc notebook màu trắng.

Phòng này vừa nhìn đã biết là sắp xếp cho con gái, bất kể là chiếc thảm trải sát gần cửa sổ hay chiếc notebook tinh tế kia đều để lộ một loại khí chất biếng nhác thanh thản.

Uông Tư Hàm đi vào thư phòng thì đến bên cạnh bàn trà nhấc một chồng giấy tờ lên trước, sau đó đi đến chỗ tấm thảm lục tìm một chút rồi mới đưa cho Cố Trầm Chu đang đứng trước giá sách nhìn mấy bộ sách:

“Ở đây cả đấy, viết hơi loạn một chút. Chúng ta ngồi xuống trước đi.”

Cố Trầm Chu ừ một tiếng ngồi xuống cạnh bàn trà, lật qua được hai trang liền hỏi:

“Cô làm xong dự toán rồi?”

Uông Tư Hàm vỗ trán:

“Làm suốt mấy đêm liền, còn nhờ cha tôi tìm đến vài dự toán tài chính cùng với đủ loại dự trù chi phí xây dựng của các thành phố… Tài liệu Đại học bậc B.A.FC lần trước anh gửi đến cho tôi dùng rất tốt, đám tài liệu tham khảo kia còn lâu mới sánh bằng được!”

Cố Trầm Chu:

“Thuận tiện thôi.”

Anh lật xem bản thảo mà Uông Tư Hàm đưa qua, ánh mắt nhanh chóng bỏ qua mấy thứ vô dụng gì đó cho đến khi tìm được mấy từ khóa thì mới dừng lại đọc cẩn thận:

“Về vấn đề giao thông…”

Vẻ mặt Uông Tư Hàm có chút biến hóa rất nhỏ.

Loại biến hóa này nhỏ đến mức không dễ bị người khác bắt được, thậm chí thỉnh thoảng ngay cả người để lộ loại biến hóa này cũng sẽ xem nhẹ nó theo bản năng.

Nhưng nếu có một người cố ý, cố tình đi quan sát thì đã đủ để phát hiện, loại biến hóa cực nhỏ này nếu dùng một tính từ chỉ cảm xúc đến để hình dung thì có thể gọi là: Chán ghét hoặc sợ hãi.

“Giao thông làm sao?”

Uông Tư Hàm hơi nghiêng người sang bên cạnh Cố Trầm Chu.

Hành động này biểu hiện ra sự quan tâm của cô với đề tài của Cố Trầm Chu.

“Không có gì, chỉ cảm thấy cô dùng hơi nhiều bút mực trên chiếc xe này một chút.”

Cố Trầm Chu đáp.

Uông Tư Hàm khẽ cau mày:

“Vậy à? Để tôi xem xem…”

Cô nói đoạn liền cầm bản thảo trong tay Cố Trầm Chu, ngồi ở bên kia tự cân nhắc.

Cố Trầm Chu đứng dậy khỏi ghế, đưa mắt tìm kiếm trên giá sách xếp dài trong phòng thứ mà mình muốn: Nếu là mình, thứ có ý nghĩa, có giá trị kỉ niệm, lại còn là bảo bối…

Ánh mắt anh xẹt qua đám sách tài chính, tâm lý học cùng đủ loại tiểu thuyết trên giá sách rồi đến vị trí gần sát Uông Tư Hàm, sau đó dừng lại ở chỗ phủ bám nhiều bụi nhất trên giá sách. Sau đó anh bắt đầu tiếp tục tìm kiếm: sách giáo khoa cũ kĩ, truyện thiếu nhi, một cái hộp sắt, vài món đồ trang trí.

Anh vươn tay rút một quyển có bìa ngoài khá cũ kĩ từ trong đống sách bài tập, mỗi trang giấy đều có hình vẽ đã hơi ngả vàng.

Đúng lúc này giọng nói của Uông Tư Hàm vang lên:

“Có nhiều hơn chút, nhưng kiểu mẫu của chiếc xe này vừa đúng phù hợp với quy hoạch của ngã tư đường trong thành phố…”

Cô cũng không muốn sửa chữa phần nội dung này!

Cố Trầm Chu nhanh chóng lật qua hai trang, sau khi tìm được được trang mà mình muốn liền tỏ ra không có việc gì đóng tập tranh trở lại rồi quay về bên cạnh Uông Tư Hàm.

Ánh mắt Uông Tư Hàm vẫn đặt trên người Cố Trầm Chu:

“Ý nghĩa của việc quy hoạch ngã tư đường là để giúp mọi người dễ dàng đi lại, nhưng tình hình hiện giờ là nếu không phối hợp với hạn chế giao thông, cho dù ngã tư đường có rộng đến bao nhiêu thì cũng không chịu đựng nổi những chiếc xe vào giờ cao điểm…”

Cô nói được hai câu mới chợt phát hiện ra cuốn vở trong tay Cố Trầm Chu thì lập tức buồn bực:

“Sách đầy trong phòng sao anh lại chọn một lần trúng ngay tập tranh thời tiểu học của tôi?”

Cố Trầm Chu cười đáp:

“Tôi thấy nó giống tập tranh nên mới lấy.”

Uông Tư Hàm cầm tập tranh kia mở ra đặt lên mặt bàn kính, thuận tay lật một hồi rồi lật đến tờ mà Trầm Chu vừa mở ra: Ở giữa trang giấy lớn chuyên dùng làm bài tập về nhà có vẽ tranh bán thân của một người phụ nữ, tóc được quấn lên nhưng hơi vẹo sang một bên; hai mắt một to một nhỏ, vành tai hai bên cực lớn giống như tai quạt gió vậy, vị trí của mũi và miệng cũng có vấn đề… Góc dưới bên trái của trang giấy còn có vài dấu tay nho nhỏ, có thể tưởng tượng ra cảnh lúc trước có một bé con cầm bút như thế nào rồi tựa bên bàn vẽ ra bức tranh xiêu vẹo này.

Vẻ mặt Uông Tư Hàm cũng hiện lên chút hoài niệm, mười mấy năm trôi qua, đường nét trên bức tranh cũng đã có chút phai mờ, có vài chỗ đã nhạt hẳn, cô vuốt ve trang giấy một lúc, vừa nhớ lại vừa nói:

“Đây là năm tôi học lớp một tiểu học… Cũng có thể là lúc học vẽ hồi lớp hai, lúc ấy còn nhìn tranh bạn cùng bàn vẽ vài lần, kết quả là lúc cô giáo đi ngang qua tôi liền nói: ‘Mẹ của em giống mẹ cậu ấy à? Thế thì có gì đáng xem?’.”

Cố Trầm Chu cũng có chút suy tư:

“Tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội Thẩm nhỉ.”

Ông nội Thẩm này là đang nói đến Thủ tướng Thẩm Hữu Xương:

“Lúc ấy dì Diệp đưa cô theo, chúng ta còn ngồi cùng một bàn.”

Uông Tư Hàm gật đầu:

“Vừa nghĩ đến thì thấy đúng là vậy. Mẹ còn bóc vỏ trứng chim cút cho tôi, bóc xong mấy quả đặt ở trên đĩa, kết quả là sau đó mẹ tôi đưa tôi vào WC một lúc thì không biết đã bị tên nhóc khốn kiếp nào đó ăn hết mất…”

Nhóc khốn kiếp Cố Trầm Chu tỏ ra không bận tâm tiếp tục nói:

“Tôi nhớ rõ dì Diệp là người Kim Khê đúng không?”

“Đúng vậy, mẹ tôi là người Kim Khê…”

Đề tài bất giác chuyển sang một hướng khác.

Đợi đến lúc ăn cơm chiều thì bốn người ngồi vào bữa có năm món ăn, có lẽ là để ý đến chuyện Cố Trầm Chu không ăn cay, có ba món ăn không bỏ thêm hạt tiêu, trong đó có một món là cải trắng mà Uông Tư Hàm xào.

Công bằng mà nói thì mấy món này không có gì là khó ăn nhưng cũng không thể tính là ăn ngon, Uông Bác Nguyên khích lệ cô con gái hiếm có một lần chịu xuống bếp của mình hai câu, Uông Tư Hàm cũng đáp lại theo, không khí trên bàn ăn có phần thoải mái.

Sau bữa cơm Uông Bác Nguyền đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha, chỉ vào chỗ ngồi đối diện với mình:

“Tiểu Cố ngồi đi.”

Sau đó cũng nói với Uông Vinh Trạch.

“Vinh Trạch, cháu theo Tư Hàm vào thư phòng của bác tìm sách, là bộ [Tăng Văn Chính Công Tập] đấy, Tư Hàm kêu tìm kiểu gì cũng không thấy, bác nhớ rõ cách đây không lâu cháu còn đến đây mượn bác.”

Đây quả đúng là thói quen của lãnh đạo: Lần lượt gặp mặt riêng từng người để nói chuyện.

Uông Tư Hàm thầm oán một câu nhưng cũng không cãi lại cha mình, cô đứng bên cạnh hùa theo:

“Còn có mấy bản khác nữa, anh họ, chúng ta cùng đi lên tìm đi, phòng của cha em đầy những sách rất khó tìm.”

Uông Vinh Trạch ngược lại không có nghĩ nhiều lắm, ‘vâng’ một tiếng rồi đi về phía thư phòng cùng với Uông Tư Hàm.

Trong phòng khách, Cố Trầm Chu ngồi đối diện cùng phòng với Uông Bác Nguyên lần hai.

Lần đầu tiên là vào nửa năm trước, Uông Vinh Trạch đến kinh thành lần đầu tiên đã tổ chức một bữa tiệc rượu liền bị Hạ Hải Lâu âm thầm đâm ngang. Lần đó Uông Bác Nguyên đưa Uông Vinh Trạch đến nhà, một là để giải thích, hai là muốn chiếm được sự ủng hộ của Cố Tân Quân. Khi đó Cố Tân Quân tỏ ra không muốn tranh giành, Uông Bác Nguyên cũng chỉ biểu lộ ra một chút thất vọng, có thể nói là vô cùng phong độ.

Cách nửa năm sau, khi Cố Trầm Chu lại đối diện với Uông Bác Nguyên thì tinh thần của đối phương vẫn dồi dào như trước, hơn nữa thái độ còn hòa ái.

Nhưng lần này Cố Trầm Chu không khỏi cảm nhận được một chút áp lực.

Áp lực này xuất hiện không hoàn toàn là bởi giờ phút này Cố Trầm Chu đang một mình đối diện với Uông Bác Nguyên, hơn thế còn là vì kế hoạch của anh – cơ hội gặp mặt Uông Bác Nguyên cũng không nhiều, lần gặp mặt này anh cần phải để lại ấn tượng cho đối phương rằng mình là ‘Một người trẻ tuổi thông minh có dã tâm, hơn nữa còn đang theo đuổi con gái ông ta’.

Không biết với loại ấn tượng này có thể khiến vị đại bí thư ngồi đối diện nhớ rõ một người như anh hay không?

“Tiểu Cố, uống chén trà trước đã.”

Vừa vặn trà Đại Hồng Bào lúc trước cũng chưa uống được mấy ngụm, Uông Bác Nguyên đun thêm một bình nước nóng đổ vào trà một lần nữa, sau khi nói một câu như thế thì tự mình cũng bưng ly trà lên uống một hớp rồi mới nói:

“Lúc cha cháu và tôi nói chuyện thì cũng nhắc đến việc cháu chuẩn bị tiến vào?”

“Vâng, bác Uông.”

Cố Trầm Chu mỉm cười lễ phép, đồng thời cũng đang cân nhắc Uông Bác Nguyên sẽ cho anh bao nhiêu thời gian – nếu như có sức nặng của Cố Tân Quân và con gái của ông ta – mười lăm phút, hai mươi phút?

“Cháu có suy nghĩ này nhưng còn cần học tập.”

Uông Bác Nguyên gật đầu:

“Khiêm tốn là chuyện tốt nhưng đừng quên tranh đấu. Ngoại trừ khiêm tốn và cẩn thận ra, người trẻ tuổi như các cháu hẳn là nên có chút tinh thần tranh đấu và phấn đấu.”

Đây đều là những lời khách sáo bình thường, từ nhỏ đến lớn Cố Trầm Chu đã quen trả lời.

Uông Bác Nguyên lại nói:

“Tôi nghe Tư Hàm nói mấy hôm trước cháu vẫn liên tục giúp nó tìm tư liệu, còn chạy theo nó đi cả ngày khảo sát thực địa?”

Cố Trầm Chu trả lời:

“Tư Hàm thật sự rất nghiêm túcthu thập tư liệu, tìm kiếm trên mạng, gọi điện thoại nhờ cháu xác nhận, thậm chí còn đến khảo sát thực địa, sau khi cháu đọc cũng cảm thấy có chút hứng thú nên cùng đi xem.”

Uông Bác Nguyên:

“Tôi nhớ rõ chuyên ngành của cháu là Tài chính thì phải?”

“Vâng ạ.”

Cố Trầm Chu đáp rồi lại mỉm cười bổ sung:

“Chuyên ngành là tài chính nên càng phải theo sát sự phát triển của thành thị.”

Trong bông giấu kim.

Uông Bác Nguyên nâng chén trà lên uống một ngụm, trong lòng thầm nghĩ như thế. Ông vừa hỏi đối phương một câu, đối phương đã trả lời rằng mình tiếp cận Tư Hàm là nhìn trúng thái độ nghiêm túc của Tư Hàm, hơn nữa bản thân cũng là cảm thấy hứng thú với việc điều tra này.

Câu trả lời này của Cố Trầm Chu nếu không nhắc đến Uông Tư Hàm thì khi Uông Bác Nguyên nghe vào sẽ cảm thấy quá giả dối đưa dẩy; nhưng nếu tất cả câu trả lời của anh đều kéo Uông Tư Hàm vào lại có vẻ quá lỗ mãng không ổn trọng, hiện giờ nửa câu nhắc Uông Tư Hàm, nửa câu còn lại nói ra suy nghĩ của mình, tỉ lệ vừa đẹp.

Đương nhiên Uông Bác Nguyên làm quan được đến vị trí một trong chín người đứng đầu quốc gia thì nào phải chưa từng gặp qua thanh niên đẹp trai tài giỏi? Ông không thể nào chỉ vì một câu này mà tăng thêm vài phần xem trọng Cố Trầm Chu, chỉ có thể nói Cố Trầm Chu không bị cản lại ở cửa cơ bản nhất.

Nếu nói Uông Tư Hàm là một ngọn núi hoặc một dòng suối nhỏ nào đó trong rừng sâu chảy léo lắt róc rách, có chút quanh co nhưng vẫn có thể dễ dàng thấy trước được những gì có bên trong, vậy Uông Bác Nguyên chính là một vùng biển rộng kề sát bên lục địa, rộng lớn mà sâu thẳm không thấy đáy.

Trong cuộc đối thoại với Uông Tư Hàm vừa rồi, Cố Trầm Chu có thể tạo ra chút ‘trùng hợp’ để dẫn đường rồi thậm chí là nắm giữ đề tài, nhưng trong cuộc đối thoại với Uông Bác Nguyên, Cố Trầm Chu chỉ đành giữ vững tinh thần, tận dụng mọi thứ để đạt được mục đích của mình.

Đề tài đã nói đến phương diện tài chính, nhưng Uông Bác Nguyên không thuận thế phát triển theo đó mà nói đến một vài đề tài tương đối thoải mái về sự khác biệt giữa trong và ngoài nước. Trò chuyện như vậy một lát, hứng thú của Uông Bác Nguyên thoáng cái đã tăng cao lên hẳn.

Người trẻ tuổi ngồi trước mặt ông nói không tính là nhiều, nhưng một vài quan điểm có thể coi là mới mẻ độc đáo!

=====

Chú:

Trà Đại Hồng Bào – Danh Trà Trung Hoa

Núi Vũ Di, Tỉnh Phúc Kiến từ ngàn xưa đã có rất nhiều cây trà mọc hoang trên đỉnh núi. Có viên quan huyện Sùng An mắc chứng bệnh chán ăn, người gầy, tay chân mỏi mệt không thuốc nào chữa khỏi. Nghe tin, nhà sư trụ trì Thiên Tân Tự trên núi Vũ Di bèn hái một nắm trà xuống núi, pha trà cho người ốm uống sau nửa tháng thì bệnh lành. Viên quan huyện khỏi bệnh quyết lên núi vào chùa lễ Phật và có ý muốn xem cây trà quí. Nhà sư đưa viên quan huyện đi một vòng ra sau chùa đến bên cây cổ thụ phủ kín rêu, cành vươn dài nâng tán lá xanh pha sắc tím hồng. Cảm kích trước tấm lòng của vị sư và sự huyền diệu của cây trà quí, viên quan liền cởi chiếc áo bào đỏ sẫm (Đại Hồng Bào) đang khoác trên người treo lên cành cây và xin phép nhà sư cho đặt tên cây là Đại Hồng Bào.

Trà Đại Hồng Bào là đặc sản của vùng An Huy – Phúc Kiến Trung Quốc.

Loại trà này cực quí, nó là sản vật quốc gia của Trung Quốc dùng làm quà tặng quốc khách. Đương thời tổng thống Mỹ – Bill Clinton đã được tặng chỉ có 80g. (Nguồn: amtusa.vn)