Việc ở chung với Hạ Hải Lâu, tính trên các mặt thì có vẻ còn kỳ lạ hơn một chút so với những gì mà Cố Trầm Chu suy đoán lúc trước.

Đó là một loại cảm giác kỳ lạ cực kì phức tạp.

Nhưng chuyện này thực chất cũng là đương nhiên: Bọn họ cực kì hiểu rõ nhau (đối với dạng người như bọn họ mà nói, không một ai đáng tìm hiểu và nghiên cứu hơn kẻ địch), trên giường rất hài hòa (quả thực là vô cùng hài hòa), quan niệm tương xứng (phần lớn thói quen và ý tưởng quả thực là nhất trí), về cơ bản là không xảy ra chuyện khắc khẩu (việc đó đã sớm làm xong) – như vậy gần như đã có thể trở thành một đôi tình nhân kiểu mẫu.

Các lãnh đạo ngồi quanh bàn hội nghị đang tiến hành cuộc thảo luận rập khuôn như một mới nhất, Cố Trầm Chu ngồi trong một góc, chán muốn chết đành phân tích ra kết quả đã nêu trên.

Lúc trước gây ra chuyện khoản bồi thường, tuy rằng ban Kiểm tra Kỷ luật không tham dự nhưng thông qua chỉ thị của Huyện trưởng đã đền bù lại đủ số tiền cho người dân thôn Lâm Bình. Rốt cuộc cũng đè ép được hơn phân nửa sự tình, nhưng luôn luôn có một chút râu ria chưa thu dọn được sạch sẽ, ví như hiện giờ:

“Tôi thấy trong số các đồng chí của chúng ta vẫn tồn tại một số chuyện bất ngờ tương đối nghiêm trọng, việc về khoản bồi thường cho thôn Lâm Bình đã gióng vang một hồi chuông cảnh tỉnh cho mọi người.”

Người nói chuyện là Trưởng ban Tuyên truyền Chu Quân của huyện, ông ta bưng chén trà lên cười ha hả nói ra một câu như vậy xong thì lại ung dung thản nhiên ngả người trên chiếc ghế dựa thưởng thức trà.

Huyện trưởng Lưu Hữu Dân ngồi ở vị trí cao nhất hơi sầm mặt xuống, ánh mắt liếc xéo sang một cái.

Tâm phúc của Huyện trưởng – Trưởng phòng Giáo dục Trương Gia Thủy – lập tức tiếp lời:

“Lão Chu nói lời này là không đúng rồi, chuyện ở thôn Lâm Bình lúc trước chẳng phải là đã có kết luận rồi ư? Động đất vừa qua, chúng ta đang ở trong giai đoạn đổ nát chờ khôi phục, chuyện gì cũng rối bời hỗn loạn, chuyện này phải cân nhắc, việc kia cũng phải chuẩn bị, trong quá trình này có xảy ra điều gì sơ sót cũng không phải là điều mọi người mong thấy.”

Ông ta mới nói như vậy, một người trung niên ngồi bên cạnh Trương Gia Thủy liền mỉm cười tiếp lời:

“Tôi thấy Trưởng phòng Trương nói rất có lý. Chúng ta quả thực phải phục vụ vì nhân dân, nhưng đồng thời ở phương diện khác cũng không thể để tồn tại bất cứ khuyết điểm nào, đối với những cán bộ lâu năm không sơ suất cũng không ngại mệt, những hành vi uốn nắn quá tay này chưa chắc đã là tốt với dân chúng, ngược lại còn khiến đáy lòng các cán bộ rét lạnh.”

Sau khi Trương Gia Thủy cùng người bên cạnh ông ta kẻ xướng người họa, trên bàn họp tạm thời không còn người nào nói chuyện nữa.

Lưu Hữu Dân ngồi trước bàn họp quả nhiên đã hơi thả lỏng gương mặt căng thẳng, lại cười nói với Bí thư Huyện ủy Phó Lập Dương đang ngồi bên cạnh mình:

“Tôi thấy lời nói của Trưởng ban Chu và Trưởng phòng Trương đều có đạo lý, chúng ta tuy rằng không thể uốn nắn quá mức nhưng cũng không thể thả lỏng cảnh giác.”

Ông ta dùng một thủ đoạn lừa gạt cùng mánh khóe uyển chuyển để ướm thử suy nghĩ của Phó Lập Dương:

“Tôi nghĩ rằng xử lý vài người vẫn là điều cần thiết.”

Phó Lập Dương cười rộ lên:

“Chuyện này tôi thấy cứ giao cho người chuyên nghiệp đánh giá thì vẫn tốt hơn, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta ngày hôm nay cũng không phải là bàn luận chuyện này.”

Ông ta nhẹ khoát tay nói như vậy, ánh mặt xuyên thấu qua hơn nửa phòng họp rồi rơi xuống trên người Cố Trầm Chu:

“Tiểu Cố, phần chuẩn bị có liên quan đến dự án kinh tế của huyện ta sao rồi? Cậu lên trình bày cho mọi người nghe một chút.”

Ngón tay của Cố Trầm Chu lướt qua chiếc đồng hồ nằm trên cổ tay trái của mình một vòng, tạm thời dứt bỏ cảm giác nhàm chán cùng những suy nghĩ dành cho Hạ Hải Lâu trong lòng mà đứng dậy nói:

“Đã chuẩn bị tốt cả, bí thư, Huyện trưởng.”

Mọi chuyện ở mảng kinh tế chủ yếu vẫn là Huyện trưởng quản lý, sau khi Cố Trầm Chu lên tiếng thì Lưu Hữu Dân khẽ gật đầu, ý bảo Cố Trầm Chu trực tiếp bắt đầu.

Cố Trầm Chu bước lên bục, mở thiết bị truyền thông đa phương tiện lên: Cuộc họp ngày hôm nay thực ra chính là có liên quan đến Hội nghị Thảo luận Xây dựng Kinh tế Tương lai, chỉ là có người mở đầu sẽ có người nối tiếp – việc này chẳng hề kỳ quái, việc đấu tranh quyền lợi dù là ở nơi nào cũng đều rất phổ biến.

Thiết bị truyền thông đa phương tiện ở đằng sau chậm rãi khởi động, Cố Trầm Chu đứng phía trước microphone giới thiệu sơ lược về ý tưởng của lãnh đạo tỉnh trong dự án quy hoạch nền kinh tế của huyện Thanh Hương:

“Xã hội hiện giờ là một xã hội công nghệ cao không ngừng phát triển, vấn đề về con người và tự nhiên ngày càng trở nên nổi bật, trong hơn mười năm đã qua, nền kinh tế của chúng ta phát triển đồng thời cũng theo đó phá hủy sinh thái do chuyển biến trong phát triển kinh tế cùng sự phát triển hài hòa của hệ sinh thái. Việc xây dựng lại nền kinh tế của huyện Thanh Hương chắc chắn cũng sẽ phát triển chính xác theo con đường này, động đất mang đến cho chúng ta không chỉ có tổn thất mà còn cả thời cơ…”

Anh nói đến đây thì ngừng lại, loại diễn thuyết khách sáo đọc cho Bí thư và cấp lãnh đạo nghe này không phải vấn đề mang tính chuyên nghiệp mà hiện giờ anh muốn nói.

“Xung quanh hồ Cảnh Dương thuộc huyện Thanh Hương là địa hình vùng núi, lại tiếp giáp với núi Thanh Hương nên có tài nguyên sông núi phong phú, là thành thị trung chuyển trong ngành du lịch thiên nhiên. Núi Thanh Hương mười năm trước có hồ thủy sản Cảnh Dương nổi tiếng từng được Quốc gia xác nhận là điểm du lịch cấp AA, cua ở đó có thể bán ra dễ dàng trên toàn quốc, được thị trường cả trong và ngoài nước ưa chuộng… Nếu như làm thông đường từ núi Thanh Hương đến thành thị ở bên hồ Cảnh Dương, chúng ta ngoại trừ có thể tự mình phát triển kinh tế ra thì cũng không thể quên đi việc phát triển vùng nông thôn lân cận, ví dụ như thôn Thanh Tuyền bên dưới núi Thanh Hương, ví dụ như thôn Lâm Bình giàu tài nguyên khoáng sản, những thôn này cũng là tài nguyên của chúng ta, cũng là trách nhiệm của chúng ta. Nhắm vào ưu thế từ các loại tài nguyên thiên nhiên, thành lập chuỗi nhà máy là lựa chọn tốt nhất, đánh giá từ phạm vi toàn cầu thì quốc gia phát triển cùng quốc gia đang phát triển đều có ưu thế và bất lợi trong vấn đề mậu dịch quốc tế, đó chính là ưu khuyết điểm trong các sản phẩm thành phẩm và sơ chế; nhìn từ thị trường trong nước thì việc bán khoáng sản và gỗ trực tiếp có thể thu được lợi nhuận, nhưng khi so sánh với việc biến khoáng sản thành nguyên liệu năng lượng cùng tài nguyên khai phá du lịch thì lợi nhuận đối lập rất rõ ràng, ví dụ như cua trong hồ Cảnh Dương của chúng ta, bản thân người bán hàng mua cua lại từ tay những người nuôi thì người nuôi chỉ kiếm được một chút tiền, mà khi người bán hàng bán cua lại cho người mua thì lợi nhuận tối thiểu là hơn mười tệ, đợi đến khi người từ các khách sạn mua cua ấy lại đặt lên bàn tiệc thì giá này so sánh với gia ban đầu quả là hơn kém nhau mười lần…”

Sau màn trình bày kéo dài nửa tiếng kết thúc, Cố Trầm Chu ở lại cuối cùng, vừa thu dọn tư liệu vừa nâng chén trà lên uống một hợp nước trà hòng giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng.

Các vị lãnh đạo ngồi bên dưới nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp, bí thư Huyện ủy Phó Lập Dương và Huyện trưởng Lưu Hữu Dân trước khi rời đi đều lần lượt gật đầu với Cố Trầm Chu. Trong chốn quan trường, thứ rõ ràng nhất chính là ‘Trên có việc tốt, dưới nhất định theo’, ở đây không có ai là không phải kẻ tinh ranh, bất kể trong lòng nghĩ thế nào thì lúc rời đi cũng lần lượt lộ ra một gương mặt tươi cười, cùng gật đầu chào Cố Trầm Chu, nhưng tạm thời không có người nào tiến thêm một bước đến bày tỏ – Phó Lập Dương và Lưu Hữu Dân không hợp nhau không phải là chuyện gì mới mẻ, hiện giờ hai người cùng gật đầu với một nhân viên phụ trách quy hoạch một dự án kinh tế nho nhỏ, hàm nghĩa trong hành động đó quả là rất phong phú!

Thứ nhất chính là nói cả hai người rõ ràng là đều coi trọng nhân viên này; thứ hai cũng nói rõ hiện giờ người trẻ tuổi đứng lên trình bày này hãy còn chưa đứng về phía ai, bất kể nói từ điểm nào thì thái độ thích hợp nhất lúc này chính là gần mà không thân, xa mà không lạnh, thế nhưng người trẻ tuổi này lại không hề chú ý đến…

Trương Gia Thủy đi ra cuối cùng khi đưa mắt nhìn Cố Trầm Chu thì trong lòng lại nghĩ nhiều hơn người khác một chút. Nhiệm vụ của Cố Trầm Chu vừa khéo thuộc bộ phận mà Lưu Hữu Dân quản lý chính. Là một phần tử đáng tin của Lưu Hữu Dân, Trương Gia Thủy biết Huyện trưởng luôn rất coi trọng người trẻ tuổi này, mà bản thân ông cũng đã điều tra về người trẻ tuổi này mấy lần, cậu ta không phải người trong tổ quy hoạch kinh tế cũng không phải thành viên có kinh nghiệm lâu năm, sao có thể để một người mới tinh như thế bước ra báo cáo?

Chẳng qua người này dù trẻ tuổi nhưng đã có thái độ rất kiêu ngạo.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ cần riêng thái độ của Huyện trưởng đã rất rõ ràng, nhưng đối phương ngay từ đầu đến giờ vẫn chưa hề tỏ rõ thái độ. Từ lúc bắt đầu đến giờ Huyện trưởng đã càng ngày càng không còn kiên nhẫn, hiện tại chỉ e là đã muốn tranh đoạt lần cuối cùng, nếu như không tranh đoạt được…

Vị lãnh đạo của phòng Giáo dục này cũng mỉm cười một cái với Cố Trầm Chu giống như những người khác, sau mới xoay người rời khỏi phòng họp.

Việc quan trọng nhất trong ngày hôm nay đã được xử lý xong. Lúc quay về văn phòng, Cố Trầm Chu tổng hợp các loại tư liệu sửa sang lại một chút, sau đó xử lý thêm vài chuyện vặt vãnh thì cũng vừa đến giờ tan tầm.

Mấy ngày gần đây Hạ Hải Lâu không ở trong huyện Thanh Hương. Hai người trước mắt tuy rằng ở cùng nhau giống như một đôi tình nhân, nhưng mỗi tháng không hề sai lệch Hạ Hải Lâu đều sẽ rời khỏi huyện Thanh Hương khoảng từ ba, năm ngày đến một tuần, Cố Trầm Chu cũng không cố ý hỏi đối phương đi đâu, chỉ chờ đối phương quay về rồi chơi trò chơi có thể khơi gợi lên hứng thú của cả hai người một lần.

Ngược lại là Hạ Hải Lâu… Ngoại trừ tháng thứ nhất sau ngày giao thừa ra ngoài ra, mấy lần tiếp theo hắn đều tự động gọi một hai cuộc điện thoại về, nói chuyện phiếm với Cố Trầm Chu vài câu rồi mới cúp máy.

Đúng năm giờ mở cửa phòng ở ra giống như mọi ngày, vị trí huyền quan cũng không có giầy của một người khác.

Cố Trầm Chu thuận tay đóng cửa lại, đặt túi công văn lên bàn trà, vừa bước được hai bước vào bên trong thì bước chân anh chợt khựng lại: Trên sàn phòng khách có một lớp đất rất mỏng, nó cũng không chỉ có ở một chỗ mà xuất hiện liên tục trên sàn nhà, tập trung theo một hướng về thẳng phía phòng dành cho khách.

Trong nháy mắt Cố Trầm Chu đã nghĩ đến vài loại khả năng, anh vừa đi về phía căn phòng đó vừa vươn tay cầm một chiếc gậy bóng chày đặt trên ngăn tủ trong phòng khách. Lúc đi đến phòng ngủ của mình, anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, cửa phòng vậy mà không hề khép kín.

Cửa phòng mở.

Chân mày Cố Trầm Chu hơi giãn ra nhưng lại lập tức chau lại:

“Hải Lâu?”

Anh đặt chiếc gậy trong tay xuống, đi vào phòng ngủ của mình.

Hạ Hải Lâu quay mặt về phía cửa sổ, lưng đưa về phía anh, sống lưng thẳng tắp ngồi ở trên giường.

Trong phòng rất tối, bởi lẽ tấm mành không hề được kéo ra.

Cố Trầm Chu thả nhẹ bước chân – hành động này có hơi dư thừa, bởi vì trong phòng sớm đã được trải một lớp thảm màu xám rất dày, tầng thảm này có thể hút hết mọi tiếng động của bàn chân – đi đến bên cạnh Hạ Hải Lâu, nhưng không lập tức bước lên mà đứng lẳng lặng ở bên cạnh một hồi.

Vị trí này giúp Cố Trầm Chu nhìn thấy được rõ ràng tình trạng của Hạ Hải Lâu giờ phút này: Đối phương không hề để ý đến anh, vẻ mặt tối tăm đến cứng ngắc, sống lưng thẳng tắp, tay trái siết lại thành nắm đấm nắm chặt một chiếc bút máy, giữa những kẽ tay dường như có chất lỏng gì đó đang nhỏ giọt xuống…

Cố Trầm Chu lại gọi Hạ Hải Lâu hai tiếng, sau khi không nhận được lời hồi đáp nào thì anh khom lưng ngồi xuống bên cạnh Hạ Hải Lâu, cầm lấy tay đối phương kéo đến trước mặt mình, đầu tiên là nhìn chiếc bút máy nằm giữa kẽ mấy ngón tay của đối phương rồi mới bắt đầu xoa lên mấy ngón tay siết chặt đến trắng bệch của đối phương.

Một ngón, hai ngón, ba ngón…

Ngón tay Hạ Hải Lâu chậm rãi buông lỏng. Cố Trầm Chu mở bàn tay của đối phương ra, ngòi bút máy quả nhiên đã cắm vào lòng bàn tay đúng như anh dự đoán, mực nước màu đen hòa cùng sắc đỏ của máu thành một màu hỗn tạp.

Anh rút chiếc bút máy trong lòng bàn tay của đối phương ra trước rồi mới kéo Hạ Hải Lâu đứng dậy, đi vào toilet trong phòng ngủ. Đi đến trước bồn nước trong toilet, Cố Trầm Chu vặn mở vòi nước, tự mình thử độ ấm của nước trước rồi mới kéo bàn tay của Hạ Hải Lâu đến đặt dưới nước rửa sạch.

Dòng nước trong suốt nháy mắt đã bị sắc đen đỏ hòa lẫn.

Trên gương mặt cứng ngắc không chút cảm xúc, con mắt của Hạ Hải Lâu khẽ nhúc nhích.

Cố Trầm Chu xoay người lấy băng gạc và thuốc nước từ trong ngăn tủ bên dưới bồn nước ra, vừa mới đứng thẳng dậy thì một bàn tay vẫn còn mang theo bọt nước ấm áp bóp chặt lấy cổ anh!

Bọt nước bắn ra tung tóe, nhiệt độ dường như bị không khí cùng làn da thi nhau cắn nuốt hết trong nháy mắt, một giây trước làn da hãy còn ấm áp, ngay sau đó đã lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.

Trong lúc luống cuống, tầm mắt Cố Trầm Chu xẹt qua gương mặt của Hạ Hải Lâu.

Tối tăm, vặn vẹo, chứa đầy ác ý –

Bàn tay bóp chặt lấy cổ anh dùng lực rất mạnh –

‘Rầm!’

Mạng nhện lập tức nở bung trên khắp mặt gương.