Lương Cảnh xem như đã suy tính chu toàn, ghi nhớ những kẻ hỡ mà nhắc nhở ám vệ tránh khỏi tầm mắt của Đoan Mộc Nhan.

Nhưng không ngờ vừa bước ra khách điếm, Đoan Mộc Nhan không hề rời khỏi Lương Cảnh nửa bước, có mà không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy đến.

“Hai vị công tử phía trước, xin dừng bước!” Một giọng nữ phía sau kêu lên.

Hai vai Đoan Mộc Nhan run lên nhưng không dễ nhận thấy, giả vờ như không nghe thấy mà bước nhanh hơn.

Lương Cảnh hơi buồn cười, nhưng trong lòng lại thầm kêu may, đến đúng lúc lắm a!

Cô nương này chắc là nhận ra Đoan Mộc Nhan, nếu như có thể thuận lợi vạch trần thân phận của Đoan Mộc Nhan, y lúc ấy chỉ cần làm bộ kinh hãi. Trên đời phàm là ai nghe thấy Ma Giáo thì không khỏi cực lực rũ bỏ quan hệ, huống hồ Đoan Mộc Nhan còn là Giáo chủ, tất nhiên không thể làm gì.

Chính mình liền có thể ung dung thoát thân.

Cũng chính là cứu Đoan Mộc Nhan một phen.

Nghĩ vậy, Lương cảnh liền thả chậm cước bộ, cố ý lơ đi tâm tình đang bắt đầu mâu thuẫn trong lòng mình.

Đoan Mộc Nhan càng ngày càng thả nhanh cước bộ, Lương Cảnh không thể nào theo kịp hắn, liền ở phía sau bất đắc dĩ nói: “Tiểu Yến, ngươi chậm một chút, ta theo không kịp!”

“………..” Đoan Mộc Nhan thở dài một tiếng.

Hồng y thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp lập tức đuổi tới trước mặt: “Quả thật là ngài! Giáo…..”

“Vị cô nương này.” Đoan Mộc Nhan thanh âm lạnh nhạt nhanh chóng cắt đứt lời nàng.

Hồng y thiếu nữ trố mắt: “…….A?”

Đoan Mộc Nhan mặt không chút thay đổi nói: “Tai hạ chưa từng gặp qua cô nương, cô nương không chừng đã nhận lầm người rồi.”

Hồng y thiếu nữ trợn tròn mắt: “Làm sao mà lầm được a, tướng mạo của ngài gặp qua một lần liền không thể quên, huống hồ ta đã gặp ngài ba —— ” (rốt cuộc thì bạn ĐMN đẹp đến cỡ nào thế a~ T>T, thật muốn thấy mà, a hu hu hu)

“Thiên hạ rộng lớn, người giống người chả có gì lạ.” Đoan Mộc Nhan giọng điệu hơi trầm xuống, “Cô nương xác thực nhận sai người rồi.”

“Ta….. A a,” Hồng y thiếu nữ ngớ người ba giây, rốt cuộc cũng phản ứng lại, không ngừng gật đầu, “Đúng đúng đúng, ta nhất định đã nhận lầm người!”

Lương Cảnh trong lòng không ngừng lên án, hồng y thiếu nữ này thật không có nguyên tắc.

Hồng y thiếu nữ trao đổi ánh mắt trong tích tắc rồi vội vã chạy mất.

Đoan Mộc Nhan vẻ mặt dần dần nới lỏng.

Thất bại trong gang tấc, Lương Cảnh trong lòng thật không cam tâm, mở miệng thăm dò: “Cô nương vừa nãy…….. Tại sao lại nhận nhầm ngươi? Thế gian tuy lớn, nhưng làm sao người cùng người có thể giống nhau như đúc vậy được?”

Đoan Mộc Nhan cười yếu ớt nói: “Vương huynh không ngờ lại đang khen tướng mạo của ta, ta mà từ chối thì bất kính rồi.”

Đã tránh không đáp còn tỏ thái độ được tiện nghi, khiến Lương cảnh càng thêm uất ức tức giận.

Hai người lại sánh vai đi tiếp, Lương Cảnh đề nghị: “Phía trước không xa nữa là có thể đến nơi cần đến rồi, ngươi và ta nên tách nhau ra a.”

“Ân.” Đoan Mộc Nhan đồng ý.

Nhưng không ngờ lại có người gọi bọn họ.

“Đứng lại!” Ngữ điệu không hề khách khí, rõ ràng là lai giả bất thiện(không có ý tốt).

Đang buồn bả sầu não Lương cảnh lại cảm thấy phấn chấn! Ngữ điệu không hề khách khínhư vậy, chắc chắn không phải là người quen biết, đương nhiên sẽ không giúp Đoan Mộc Nhan giấu diếm.

Quay đầu xem thử, thoạt nhìn đó là một thiếu hiệp còn rất trẻ tuổi, chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn bọn họ một hồi lâu, hùng hùng hổ hổ chỉ thẳng Đoan Mộc Nhan nói: Ngươi, có phải là Ma Giáo……”

“Vị thiếu hiệp này.” Đoan Mộc Nhan lại giở mánh cũ, bất ngờ chặn lời của hắn.

Thiếu hiệp cả giận nói: “Cái gì?”

Đoan Mộc Nhang bỗng nhiên nghiêng cơ thể, giống như toàn thân vô lực mà dựa vào bả vai của Lương Cảnh, miễn cưỡng nghiêng đầu, mím môi nở nụ cười: “Không nhìn thấy ta cùng Vương huynh đang rất vội ư? Phiền lòng không nên quấy rầy.”

Lương Cảnh bị Đoan Mộc Nhan dựa vào như thế cũng chỉ biết gồng người tựa lại để chống đỡ.

“Ầm” một tiếng, thiếu hiệp trẻ tuổi mặt một mảng đỏ ửng: “Các ngươi……. Các ngươi……..”

Lương Cảnh: “……….”

“Không biết xấu hổ!!” Thiếu hiệp bỏ lại một câu nói, rồi bỏ chạy đến bóng dáng cũng không thấy nữa.

Đoan Mộc Nhan lập tức nhanh nhẹn đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Vương huynh chớ trách, ta thấy vị thiếu niên kia coi bộ rất khó đuổi đi, sợ làm trễ nãi Vương huynh xử lí việc quan trọng, mới ra hạ sách này.”

Lương Canh cố nén nét mặt co giật: “……. Ân.”

Ngươi thừa cơ lén lút sờ tay ta đừng tưởng rằng ta không phát hiện a! (có cảm giác có gì đó sai sai trong vai trò trên dưới)