Buồn lắm cơ, sao không thấy ai comt hay thả tim cho ta thế, cũng gần hết dồi, dạo này bệnh làm biếng tăng cao nên tới giờ mới nhả chương mới. Không biết có ai mong truyện của ta không T>T.

p/s: có ai chơi face không, inb nói chuyện với ta cho vui:’):’)

————–

Lương Cảnh kinh hãi kêu lên: “Ngươi…….”

Y muốn hỏi Đoan Mộc Nhan vì sao bỗng nhiên lại tự tổn thương bản thân, nhưng độc tính lan tràn cực nhanh, miệng lưỡi tê dại đến ngay cả nói cũng không thể nói trọn vẹn, rõ ràng thời tiết đang rất khô nóng, thế nhưng mồ hôi lạnh lại không ngừng từ sống lưng không ngừng chảy xuống.

Đoan Mộc Nhan đem vết cắt đang chảy máu tiến đến miệng y: “Uống nó, sau khi uống sẽ có chút thống khổ, ngươi nhịn một chút.”

Máu người thường có mùi tanh, nhưng của Đoan Mộc Nhan lại thoang thoảng mùi của một loại thuốc, mùi có vẻ đắng chát, cũng có thể do cảm giác đã bị tê liệt, nên cơ hồ không nghe rõ được mùi vị.

Lương Cảnh tinh thần một trận chấn động, nhớ đến lúc Đoan Mộc Nhan nằm trên giường Lương Ảnh từng đối với y nhắc qua Ma Giáo có bí pháp lấy độc trị độc, thế nhưng không nghĩ ra một ngày bản thân lại tự mình thể nghiệm. Mặc dù không muốn uống máu Đoan Mộc Nhan, nhưng hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu y bỏ mạng tại nơi này, không chỉ bỏ lại Đoan Mộc Nhan lẻ loi một mình, mà còn đem cả thiên hạ lê dân vứt bỏ rồi.

Đoan Mộc Nhan sợ y không chấp nhận biện pháp này, liền nâng cằm y lên đem máu rót vào miệng Lương Cảnh. Chất lỏng mang theo nhiệt độ cay đắng không chịu nổi, nương theo một mùi hương kì lạ chảy xuống yết hầu Lương Cảnh, y cảm thấy yết hầu nóng như lửa đốt.

Đoan Mộc Nhan cánh tay nhỏ trắng như tuyết lộ dưới ánh mặt trời, nhiễm một màu tươi đẹp, khinh quỷ cực điểm. Độc vật khát máu ngửi được mùi máu tanh tìm đến, lại bị dị hương không tên kia làm kinh sợ, hốt hoảng bỏ chạy.

Một lát sau, Lương Cảnh toàn thân cứng đờ quả thực đã có chút phản ứng, ngũ quan cũng dần dần hồi phục, nhưng thay vào đó trong bụng lại dâng lên cảm giác đau nhức, khiến cho y thoáng chốc mặt vàng ọt, môi cũng một màu xanh trắng.

Đoan Mộc Nhan thả ống tay áo xuống, đỡ lấy thân thể y, lo lắng nói: “Hiện tại thấy thế nào?”

“…….. Ta không biết.” Lương Cảnh cắn răng, thanh âm đứt quãng trả lời: “Độc tính…. Dường như tạm thời đã được đè lại.”

“Nơi này sợ có nhiều độc vật, chúng ta nên di chuyển sang nơi khác, ngươi ngồi xuống nghỉ một chút đi.” Đoan Mộc Nhan nhíu mày, nói dứt lời, liền đem Lương Cảnh bế ngang lên (ôi chu cha mạ ơi, lạy chúa tôi:’):’)), đẩy những thứ vụn vặt ra hai bên mà đi về phía trước.

Đoan Mộc Nhan một bộ dáng bình thản, giống như Lương Cảnh chỉ là một sợi lông ngỗng nhẹ tênh (thật sự là ta ko còn gì để nói với hai vị này:’):’)), mặc dù Lương Cảnh thần trí mơ hồ, cũng bị làm cho giật mình, không biết nên khóc hay là cười mới phải.

Cũng may Lương Cảnh vẫn bị đau đớn hành hạ, nên tâm trí cũng không còn chỗ trống cho y giận dữ và xấu hổ.

Đi được một đoạn, Đoan Mộc Nhan đem Lương Cảnh thả xuống, nhìn y bởi vì đau đớn mà ngũ quan vặn vẹo, đưa tay giúp hắn lau đi mồ hôi, thấp giọng hỏi: “Ngươi có hối hận không?”

Lương Cảnh gắng gượng lắc lắc đầu, thanh âm yếu ớt nói: “Ngươi thay ta chặn một kiếp, bây giờ bất quá cũng là trả lại thôi.”

Đoan Mộc Nhan sững sờ, ngang bướng nói: “Ta không cho phép ngươi hoàn lại, ta muốn ngươi mãi mắc nợ ta.”

“Không phải là ghi nợ mới rồi ư.” Lương Cảnh ánh mắt hơi động, liếc nhìn cánh tay của hắn.

Đoan Mộc Nhan nhất thời trầm mặc, sau đó lại nói: “Nếu là ta hại ngươi mất đi giang sơn, ngươi sẽ hối hận?”

“Có thể….. Hổ thẹn, nhưng không hối hận.”

Y sinh ra giang sơn đã là trọng trách của bản thân, không được quyền lựa chọn, nhưng Đoan Mộc Nhan chính là ý trung nhân mà y đã chọn. Phụ bách tính thiên hạ, y sẽ hổ thẹn, sẽ tự trách, sẽ không yên lòng, bởi lẽ y là Thiên Tử. Nhưng chọn Đoan Mộc Nhan, lại chính là cửu tử vị hối (*).

Có lẽ bởi vì uống máu của Đoan Mộc Nhan, Lương Cảnh có một loại cảm giác cùng huyết mạch hòa vào nhau, mà tự nhiên liền muốn yêu hắn càng nhiều hơn.

Đoan Mộc Nhan kinh ngạc nhìn chằm chằm Lương Cảnh một hồi lâu, không nói tiếng nào.

Độc rắn cùng máu độc hòa vào nhau, mang đến phản ứng vô cùng kịch liệt, liên tiếp mấy ngày, Lương Cảnh đều chỉ có thể nằm trên lưng Đoan Mộc Nhan, có lúc tỉnh lại, có lục lại hôn mê, mơ mơ màng màng được hắn đem đi.

Y vì thường xuyên bất tỉnh, đương nhiên Đoan Mộc Nhan phải dốc lòng chăm sóc, thừa dịp lúc Lương Cảnh ngủ, nắn nắn mặt y, lầm bầm nói: “Bày đặt nói hoa mỹ (**) là trả nợ, tên lừa đảo nhà ngươi, rõ ràng là đến đòi nợ.”

Sau nhiều ngày bị giày vò, Lương Cảnh cũng đã hơi hơi khôi phục chút tinh thần.

Lúc này, cánh rừng phía trước bỗng nhiên trở nên thưa thớt, cảnh tượng so với trước khác biệt hoàn toàn.

Đoan Mộc Nhan dừng bước, ra hiệu Lương Cảnh mở mắt đến xem.

Lương Cảnh chăm chú nhìn kỹ, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra nét vui mừng.

Nơi phía trước, dường như có dấu vết sắp xếp tu chỉnh qua theo Bát Môn(***)

————-

(*) Cửu tử vị hối (九死未悔): biểu thị rất nhiều. Dù cho có chết đến chín lần cũng không hối hận. Miêu tả ý chí kiên định, bất luận trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cũng quyết không dao động lùi bước. Nghĩa trong truyện chính là không bao giờ hối hận, có chết cũng không hối hận.

(**) Câu gốc là “美其名曰” (mỹ kỳ danh viết): xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, đại ý khi một người đặt tên cho một vật, một việc nào đó một cái tên hay, thì người ta sẽ dùng câu này để chỉ về cái việc đặt tên đó. Tùy tình huống mà nó sẽ có nghĩa tốt hay xấu.

(***) Cái này liên quan đến mấy cái vấn đề xem tướng, hay bát quái gì đó của Trung Quốc, vì ta cũng không hiểu rõ nên cũng không biết phải giải thích sao, mọi người có thể hỏi gồ ca ca để biết thêm chi tiết ha:3:3