“Ta……….” Mạnh Trúc bị Lương Cảnh lần thứ hai đánh gãy, cuối cùng đem ánh mắt sáng rực nhìn Đoan Mộc Nhan thu hồi lại, chuyển hướng nhìn sang Lương Cảnh, nghiêm mặt nói: “Các hạ xuất hiện ở nơi này, chắc là có chuyện quan trọng. Nếu như có khó khăn gì cần giúp đỡ, Mạnh Trúc chút tài mọn nguyện gắng hết sức.”

Lương Cảnh đã xem Mạnh Trúc như tình địch. Ở trong lòng nhân sĩ giang hồ, địa vị của Minh Chủ Võ Lâm không chừng so với Thiên Tử còn cao hơn, huống hồ Mạnh Trúc không biết là hữu tâm hay vô tình để lộ ra chuyện hắn đã từng có cơ hội mang Đoan Mộc Nhan đi, chả khác nào đang ra oai, càng làm cho Lương Cảnh khó chịu trong lòng gấp bội, làm gì có chuyện tìm hắn giúp đỡ khi gút mắc, chỉ mong Mạnh Trúc mau mau đi càng xa càng tốt.

Chỉ là sợ rằng Mạnh Trúc thật sự có biện pháp giúp đỡ lúc bọn họ cần, bởi vậy cũng không dám tùy tiện từ chối.

Đoan Mộc Nhan nắm tay Lương Cảnh tăng thêm chút lực, đem Lương Cảnh nắm đến hơi đau, chỉ nói: “Bọn ta là người tà giáo, không nói đến việc tri ân báo đáp. Ngươi mặc dù đã cứu ta, nhưng cũng không nên ở chỗ này mà nhận ra ta.”

Mạnh Trúc ngơ ngác hiểu ra, vội vàng nói: “Ta….. Ta sẽ không nói cho bất kì ai.”

“Vậy thì đa tạ.” Đoan Mộc Nhan gật gật đầu, “Việc này ngươi không giúp được gì, nhiều lời cũng là vô dụng.”

Lương Cảnh thế nhưng lại chen vào: “Minh Chủ có biết người tên Yến Tê không?”

Mạnh Trúc suy nghĩ chốc lát: “Ý là vị tiên y kia?”

“Đúng vậy.”

Mạnh Trúc mờ mịt quan sát tỉ mỉ hai người: “Hai người nhìn qua không phải là người đang mang trọng bệnh.”

Hắn nói xong, nhưng đợi mãi cũng chả ai thèm lên tiếng, chỉ biết ho nhẹ một tiếng: “Không dối gạt hai người, Yến Tê đại phu mặc dù ta không quen biết, nhưng mấy năm trước có nghe được một vị khách của gia phụ ghé chơi có đề cập tới, đại khái có nghe được một ít. Nơi này không tiện để nói rõ, tìm một nơi nào ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.”

Lương Cảnh thầm nghĩ: “Hắn cuối cùng cũng nhớ tới nơi này không phải là nơi nói chuyện quen biết.”

Y là nghe Đổng thái y mà tìm đến nơi này, nhưng cũng không biết thêm được gì khác, chuyến này xuôi nam, dự định đến Nam Hải hỏi thăm tin tức rồi cứ đi theo, chỉ là thuận miệng hỏi Mạnh Trúc nhưng không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Vừa kinh hỉ, lại vừa cảm thấy không cam lòng khi phải tiếp cận Mạnh Trúc.

Nghĩ đi nghĩ lại, chính mình với những việc này một chữ cũng không biết, lại ngày ngày phơi nắng gió còn bị Đoan Mộc Nhan châm biếm, liền có chút không cười nổi, bản thân không thể làm gì khác hơn ngoài việc đáp ứng.

Đợi đến khi ba người tìm được một gian trà lâu ngồi xuống, Mạnh Trúc mới thấp giọng nói: “Không biết vì sao hai người tìm y, có điều vị khách của gia phụ kia mặc dù gặp Yến Tê, nhưng vẫn chưa cầu được y ra tay giúp đỡ. Ta chỉ biết Yến Tê ở trên một hòn đảo vô danh, từ Nguyệt Mê Tân bên bờ Nam Hải đi theo đường thủy, cứ phía Tây Nam mà đi, đến khi gặp được một mảng sương mù dày đặc, xuyên qua liền có thể nhìn thấy.”

“Đảo vô danh này còn được gọi là Yến đảo. Diện tích rất nhỏ, trên đảo độc trùng mãng xà khắp nơi. Yến Tê sống trong một căn nhà trúc đơn sơ, xung quanh đều là trận pháp do y bày bố, quanh quẩn trong đó hơn mười ngày cũng không thể tiếp cận. Mặc dù gặp được người, nhưng Yến Tê là một người vui buồn thất thường, y chưa chắc liền chịu cứu chữa. Vị khách kia hứa sẽ đưa cho y một cuốn võ công tâm pháp, sau lại đưa ra một số ngân lượng lớn muốn nhờ, nhưng vẫn là trắng tay quay trở về.”

Lương Cảnh càng nghe, càng cảm thấy con đường phía trước đầy gian nan, không khỏi liên tiếp hỏi một vài vấn đề: “Vị khách nhân kia cầu xin trị chứng bệnh gì? Yến Tê này đến tột cùng lai lịch như thế nào? Đã bao nhiêu tuổi?”

“Khách nhân kia không nói rõ, nhưng hình như là trúng một loại độc gì đó.” Mạnh Trúc lắc đầu nói. “Yến Tê kia, hình như nhớ mơ hồ là một thiếu niên tuấn tú, hiện nay nghĩ đến cũng bất quá là một thanh niên trẻ tuổi. Sư phụ là ai, giang hồ đều mỗi người một ý, nhưng chung quy đều là vô căn cứ, không đề cập đến cũng được.”