Mạnh Trúc cùng Đoan Mộc Nhan ở nơi này dưới vách núi đã mấy ngày.

Đoan Mộc Nhan gặp phải độc kế ám hại, cơ thể trúng tán công dược (thuốc làm phân tán công lực), bị quăng xuống vách núi, vết thương trên người phần nhiều là nội thương, sau khi từ đỉnh núi ngàn trượng kia rơi xuống hồ nước này, kinh mạch toàn thân đều bị tổn thương, nếu không phải đúng lúc được Mạnh Trúc phát hiện, cho dù may mắn không chết thì cũng tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Mạnh Trúc và hắn nội lực chánh tà khắc nhau, không thể giúp đỡ được gì, Đoan Mộc Nhan chỉ có thể tự mình đả thông chân khí.

Mà càng ngày, Đoan Mộc Nhan nhận ra bản thân dần dần không thể không chế được tà niệm trong lòng, suy nghĩ u ám phát sinh từng ngày, thậm chí có mấy lần thừa dịp Mạnh Trúc ngủ say còn muốn ra tay lấy mạng của hắn.

Theo lý mà nói, hiện tại vẫn không biết Mạnh Trúc là thù hay là bạn, không nên có sát tâm mãnh liệt như vậy.

Đoan Mộc Nhan cũng tự nhiên đoán ra được là do ma công phản phệ lại tâm trí bản thân, bởi vậy khi ngoại thương lành lại, liền hối thúc Mạnh Trúc rời đi.

Mạnh Trúc dẫn hắn đi một vòng, đi qua một sơn động vô cùng bí mật, một đường leo trèo, mới có thể đến sườn núi.

Lấy võ công Đoan Mộc Nhan hiện tại, vốn là như đi trên đất bằng, nhưng không hiểu vì sao ở giữa không trung khí lực bỗng nhiên biến mất, nếu Mạnh Trúc không nhanh tay kéo hắn lại, chỉ sợ lại một lần nữa đến Quỷ Môn Quan mà thăm thú.

Vất vả lắm mới đến được mặt đất, Mạnh Trúc trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Vừa nãy sao ngươi lại đột nhiên buông lỏng tay thế, suýt chút nữa hù chết ta rồi.”

“…….. Không có chuyện gì.” Đoan Mộc Nhan bắt lấy cánh tay của hắn, thật sự cảm kích: “Nếu không phải Mạnh huynh phản ứng kịp thời, ta đã tan xương nát thịt rồi.”

Mạnh Trúc liên tục xua tay nói không việc gì không việc gì.

Đoan Mộc Nhan lại rủ mắt đăm chiêu.

Vừa nãy thật sự là thập tử nhất sinh, chỉ là đột nhiên đầu đau như búa bổ, khí lực ở tay mất hẳn.

Trước mắt xuất hiện vô số hình ảnh không rõ ràng.

Mơ hồ nghe thấy có người nói, hắn ở kinh đô thiết đãi chờ đợi.

Đoan Mộc Nhan dù không thể nhớ được thanh âm kia là của ai, thế nhưng trong lòng không hiểu vì sao nhắc nhở không nên thất ước.

Có lẽ, người này nếu đã có hẹn ước như vậy, vậy ít nhất so với Mạnh Trúc ngay từ đầu gặp mặt đã không rõ ràng thì có thể tin tưởng nhiều hơn.

Trước mắt, cứ tìm người này trước, tìm lại thân phận của mình, sau đó lại tính tiếp.

Hắn vẫn còn miên man suy nghĩ, Mạnh Trúc ở một bên hỏi: “Tiểu Nhan nếu mất ký ức, chắc là không biết sẽ đi đâu phải không? Không bằng cùng ta đi đến dinh thự ở Nam Phương tịnh dưỡng, đem nội thương dưỡng cho tốt rồi đi cũng không muộn.”

“Không cần, đa tạ Mạnh huynh.” Đoan Mộc Nhan khóe môi nhợt nhạt cong lên, “Ta đã có nơi đi.”

Mạnh Trúc hình như không cam lòng, nhưng là không cách nào ép buộc Đoan Mộc Nhan, chỉ biết lấy một ít lộ phí đem tặng cho hắn.

Kinh đô ngàn dặm xa xôi, Đoan Mộc Nhan một đường cô độc, vung kiếm mà đi.

Đoan Mộc Nhan không nhớ rõ chính mình có bao nhiêu kẻ thù, lại e ngại nội thương chưa khỏi hẳn, làm đủ mọi cách, tận lực không làm người khác chú ý.

Kỳ quái là dọc đường đi có rất nhiều bảng cáo thị, chính là vẽ chân dung của hắn!

Phía dưới chân dung viết tên Đoan Mộc Nhan.

Đoan Mộc Nhan? Nguyên lai đây mới là tên của hắn. Cái tên “Đoạn Nhan” kia chắc là Mạnh Trúc bịa ra để nói dối hắn.

Lại nhìn dòng chữ nhỏ bên cạnh—— tìm được hành tung, thưởng trăm lạng bạc.

Triều đình vì sao lại dùng số ngân lượng lớn như vậy chỉ để biết hành tung của hắn, Đoan Mộc Nhan mù mịt không chút manh mối. Mặc dù không thể nhớ nổi điều gì, có điều nhìn bảng cáo thị này, bản thân chắc chắn không phải là người trong hoàng tộc, nhưng cũng không thấy tội trạng, không giống truy nã.

Hắn biết rằng bản thân là một kẻ giang hồ, tự dưng lại cùng hoàng tộc dính líu quan hệ, cảm thấy mọi chuyện khó bề phân biệt. Hắn không hề biết gì cả, không biết việc này là thật hay giả, bởi vì cũng không dám trực tiếp lộ diện, trăm phương ngàn kế né tránh ánh mắt của người khác mà chạy đi.

Ra vào cửa thành lúc này, nếu không muốn vì cải trang mà bị nghi ngờ, phải đợi đến đêm khuya mới có thể bí mật vượt qua.

Hôm sau, hắn một thân hắc y đơn giản, mũ sa che mặt, ở quán trà nghỉ ngơi.

“Nghe nói gì không?” Một người ngồi cách đó không xa nhỏ giọng nói với người đi cùng hắn, “Đương kim hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, muốn chọn nam phi vào cung……”

Tên còn lại kinh ngạc: ‘Không ngờ có việc này a!”

“Ta là nghe huynh trưởng thông gia nói, hắn…….”

Đoan Mộc Nhan vô tình nghe được câu chuyện, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút buồn phiền.

Nghĩ đến triều đình dán cáo thị tìm hắn, không biết cùng người hẹn ước có can hệ gì không.

Hai người đang xì xào bàn tán, chợt có một nam tử áo đen hàn khí bức người đi tới: “Hai vị có biết, đương kim hoàng thượng bao nhiêu tuổi, tên húy là gì không?”

Hai người kia hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cũng có chút gan lớn mà lên tiếng: “Hoàng thượng năm nay hai lăm, Tả Vương, Hữu cảnh, là…..Lương Cảnh.”

Dứt lời hiếu kì đánh giá vị nam tử trẻ tuổi che mặt, thấy được đôi mắt diễm lệ dị thường của hắn, không khỏi phỏng đoán —— này, chẳng lẽ cũng muốn đi tuyển phi?

Nhưng nhìn thấy người này trước mặt ánh mắt bỗng nhiên quét qua lạnh lẽo, trong chớp mắt cầm kiếm trên bàn, liền không nói một lời rời đi.

Từ lúc dưới vách núi kia đi lên, cơn đau đầu của Đoan Mộc Nhan phát tán mấy lần. Mỗi lần lại có thể nhớ được chút chuyện, nhưng sắp xếp lại cũng khiến hắn kinh hãi.

Người có ước hẹn ở kinh đô với hắn tên là Vương Cảnh.

Càng biết rằng bản thân cùng y từng có tiếp xúc da thịt.

Càng biết rằng y…….dám đối với mình bội tình bạc nghĩa.

Vương Cảnh, chữ Cảnh này không phải là chữ phổ biến. Người trong thiên hạ cấm kỵ còn không kịp, dù cho có dùng tên giả, tại sao lại cứ phải dùng cái chữ ấy.

Còn chưa biết hắn còn sống hay đã chết, còn lời ước hẹn ở kinh đô chưa thực hiện được, lại liền gióng trống khua chiêng muốn chọn cái gì mà nam phi thị tẩm.

Đoan Mộc Nhan cười lạnh.

Đối phương thiên toán vạn toán cũng không ngờ rằng hắn vẫn sống trên cõi đời này.

Đã dám phụ hắn, hắn cũng không ngại phiền phức, tự mình đi thanh toán món nợ này.