Lương Cảnh từ lúc sinh ra chưa hề phải hầu hạ người khác tốt đến như vậy.

Bưng trà dâng cơm không nói, ngày trước còn sợ tình ngay lý gian, thế nhưng sau này không còn để ý đến, ngay cả việc thay y phục lau người đều lần lượt làm hết.

Mặc dù chăn nệm nằm dưới đất được lót rất dày, nhưng ban đêm khí lạnh vẫn xông lên, rã rời cả xương cốt.

Đoan Mộc Nhan cuối cùng cũng tỉnh, hai gò má đỏ bừng vì sốt cao mấy hôm trước giờ đã hết hẳn, chỉ có đôi môi vẫn còn chút trắng bệch, nhìn chằm chằm Lương Cảnh không chớp mắt.

“Ngươi đã tỉnh.” Lương Cảnh lộ chút mệt mỏi mỉm cười với hắn.

“…….. Ừ.” Đoan Mộc Nhan không biết nhớ đến điều gì, trên mặt nhiễm một tầng ửng hồng, cúi đầu quay lại phía giường mà khoác áo.

Lương Cảnh nhìn bóng lưng của hắn, muốn đem tâm tư của bản thân bộc bạch, nhưng vừa nghĩ tới hai người cũng chưa từng thành thật thân phận của nhau, tương giao hoàn toàn bắt nguồn từ lời nói dối, không khỏi tránh được sự tình phức tạp (*), bất đắc dĩ không thể mở lời.

Tâm tư vẫn chưa rõ ràng, đột nhiên một bóng đen rớt xuống bệ cửa sổ. Đoan Mộc Nhan đưa tay mở cửa ra, liền thấy trên bệ cửa một phong thư gửi cho hắn.

Hắn đứng bên cửa sổ rút thư ra, Lương Cảnh ở xa chỉ thấy được vài dòng, Đoan Mộc Nhan xem rất vội, sắc mặt vô cùng căng thẳng, thậm chí đáy mắt còn lóe lên một tia ác liệt Lương Cảnh chưa bao giờ gặp.

Đọc xong thư Đoan Mộc Nhan khẽ siết chặt bàn tay, phong thư liền hóa thành bột mịn, theo gió bay ra ngoài.

Đoan Mộc Nhan lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt lại trở nên ôn hòa như trước: “Vương huynh, ta bệnh mấy ngày nay, may nhờ có ngươi chăm sóc.”

“Bệnh của ngươi nguyên do bắt nguồn vì ta, ta mắc nợ ngươi rất nhiều.” Lương Cảnh vội nói.

Nhớ tới đêm trước y còn ôm mỹ nhân trong lòng, hiện tại lại phải ra vẻ nghiêm trang, nhất thời có một loại tư vị không nói nên lời.

“Là ta đã quá thiếu cảnh giác, Vương huynh đừng nhắc lại chuyện cũ.” Đoan Mộc Nhan chuyển đề tài, vẻ mặt sốt ruột: “Ta vừa mới nhận được phong thư khẩn cấp, nhất định phải lập tức trở về……nhà một chuyến. Vương huynh ở nơi nguy hiểm này, Tiểu Yến hận không thể lấy thân bảo vệ, chỉ là tình huống cấp bách, ta đây liền viết một bức thư cho một vị hảo bằng hữu của ta, đợi hơn hai ngày hắn đến, ta liền rời đi.”

Lương Cảnh bất ngờ, chẳng lẽ……Ma Giáo có chuyện gì? Nhìn Đoan Mộc Nhan trong lòng nóng như lửa đốt, sợ rằng không phải là phiền toái nhỏ. Những ám vệ bên cạnh y, mặc dù không phải là tuyệt đỉnh cao thủ như Đoan Mộc Nhan, nhưng bảo vệ hắn không việc gì thì cũng không khó.

Lương Cảnh không muốn dính thêm chuyện với vị bằng hữu gì đó của Đoan Mộc Nhan, càng không cần thiết trì hoãn hai ngày của Đoan Mộc Nhan.

Chỉ là…… Hắn chính là đã quyết định đem lời trong lòng mà nói thẳng hết ra, nhưng mà bây giờ đang lúc nước sôi lửa bỏng, nói ra chỉ sợ khiến Đoan Mộc Nhan rối loạn tâm tư, không thể tập trung vào sự vụ quan trọng của hắn. Không muốn lúc đối địch vì phân tâm mà lại bị thương, phải chịu dày vò đau đớn như mấy ngày qua.

Lương Cảnh hận bản thân không biết thế nào là võ học cao thâm, cũng không thể như người trong võ lâm tiêu sái mà đi tới, cùng hắn xông pha.

Dựa vào quan hệ lúc này của y, cũng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Trong lòng vô cùng sầu khổ, cũng chỉ biết đem chuyện muốn nói nuốt trở lại, chờ Đoan Mộc Nhan xử lí xong việc, lại phân trần.

Lại nhân tiện nói: “Kỳ thực bên cạnh ta không phải là không có người bảo vệ, Tiểu Yến cứ an tâm mà đi.”

Đoan Mộc Nhan nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu: “Có phải ta đi rồi, Vương huynh sẽ quên Tiểu Yến?”

Lương Cảnh ngay lập tức nghiêm túc nói: “Đợi ngươi giải quyết xong việc, đến Kinh Thành tìm ta. Ta nhất định ở đó thiết đãi chờ ngươi.”

Đoan Mộc Nhan cười vui vẻ đáp ứng: “Một lời đã định.”

Thời khắc ấy, Lương Cảnh chỉ thấy nụ cười của hắn tựa như nắng xuân, vô cùng chân thành.

Không hề biết rằng một chuyến đi này, lại dẫn đến vô số khó khăn trắc trở,…. là đoạn hồi ức không muốn nhớ lại, chỉ biết lúc này thật sự rất nguy cấp.

Sau khi ước định, Đoan Mộc Nhan thật sự một khắc cũng không dám chậm trễ, nhẹ nhàng rời đi.

Thân ảnh kiều diễm còn chưa phai nhạt trong thần trí, người đã không còn thấy đâu. Lương Cảnh ủ dột, ngồi lì trong phòng nửa ngày, dặn dò ám vệ đi thám thính động tĩnh của Ma Giáo, còn bản thân thì kêu chủ quán đem rượu đến, không nói một lời, uống say đến không biết trời đất.

Hôm sau giật mình tỉnh lại, nghe ám vệ báo rằng võ lâm chính phái chuẩn bị tấn công Ma Giáo, đầu óc lúc nãy còn đang chếch choáng lập tức tỉnh hẳn.

“Ngươi không phải đã bảo từ lúc Đoan Mộc Nhan nắm giữ chức vị giáo chủ thì Ma Giáo không còn làm xằng làm bậy nữa mà,” Lương Cảnh day day mi tâm, sắc mặt khó coi, “Vì sao võ lâm chính phái vẫn muốn đem quân đi đánh dẹp?”

Ám vệ giải thích: “Nghe nói Võ Lâm chính phái vô cùng quy củ. Lúc trước Nhậm minh chủ trong thời gian tại vị không có công lao, đến năm thứ hai giữ chức liền bị người ta trục xuất khỏi vị trí. Sau lần đó bất luận Ma Giáo có gây sóng gió hay không, võ lâm chính phái đều là không thể không đếm xỉa đến.”

Lương Cảnh giận dữ. Này là cái quy định quái đản gì vậy không biết.

—————-

(*)Thiên đầu vạn tự (千头万绪): dùng để miêu tả những việc phức tạp, hay manh mối khác.

<>