Tử Vân Tông.

Tại đỉnh của một ngọn núi cao đến cả trăm nghìn mét, bên trong một đại điện rộng lớn đang có hơn mười người vóc dáng cao lớn ngồi nghiêm nghị trên ghế.

Tuy là ai nấy đều yên lặng không nói một lời, thế nhưng chỉ từ khí thế trên người bọn họ toả ra cũng đã đủ để khiến cho căn phòng lớn này trở nên ngột ngạt chật hẹp.

Những người này sau khi nghe Tố Tâm kể lại mọi chuyện, lại từ Trần trưởng lão biết được những gì mà Tuấn Anh đã làm thì cho dù có là tông chủ hay mấy vị trưởng lão của Tử Vân Tông cũng phải âm thầm cảm thán một phen.

- Hay cho một tên tiểu tử ngoại môn của Thiên Đao Quán, lần này bản tông chủ nhất định phải đến gặp tên Thiên Độ Nam kia một phen.

Hừ, đệ tử của Tử Vân Tông ta không có dễ đụng vào như thế đâu.

- Tông chủ, việc này không cần ngài ra mặt, cứ để cho Hạc lão và hai vị trưởng lão khác đi là được.

Dù sao thì Tố Tâm cũng là ái đồ của Hạc lão, chuyện này hãy để cho ngài ấy tự mình làm chủ đi.

- Thôi được rồi, chuyện này cứ giao lại cho Hạc lão và hai vị trưởng lão khác vậy.

Sau khi đã giải quyết chuyện của Tố Tâm xong, bấy giờ từ trên chiếc ghế kê ở vị trí cao nhất, một gã đàn ông trung niên uy nghi bễ nghễ đang ngồi âm trầm với ánh mắt lúc có lúc không nhẹ nhàng lướt qua trên người Tuấn Anh khiến cho cả người cậu nổi đầy gai óc.

Thình thịch, thình thịch

Giữa sự yên ắng nặng nề, Tuấn Anh thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực, dù sao thì đây cũng là đầu tiên mà cậu trực tiếp nhìn thấy tu tiên giả trong truyền thuyết, cho nên có cảm giác này xuất hiện thì cũng là điều dễ hiểu.

Nhìn đứa trẻ chỉ mới sáu bảy tuổi trước mắt, tuy là không nhìn ra đứa trẻ này đến cùng là loại linh căn nào, thế nhưng gã đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế lớn kia cũng không quá quan tâm mà cất giọng uy nghiêm nói.

- Tiểu tử, lần này ngươi đã cứu Tố Tâm một mạng, cũng là giữ lại cho Tử Vân Tông chúng ta một chút mặt mũi.

Chỉ riêng hai việc này thôi cũng đã đủ để bản tông chủ đặc xá ban cho ngươi hai cái phần thưởng lớn rồi.

Nào, nói ta nghe xem ngươi muốn điều gì?

Bị lời nói cùng giọng điệu âm trầm của gã trung niên tự xưng là tông chủ Tử Vân Tông kia khiến cho ngơ ngẩn, trong lòng Tuấn Anh giờ đây chính xác là đang loạn cào cào hết cả lên.

- Ui trời đất mẹ ơi.

Đây chính là tu tiên giả trong truyền thuyết mà người ta miêu tả trong truyện này.

Uây, nhìn thần thái kìa, lại còn cái kiểu uy nghiêm kia nữa chứ.

Chậc chậc, chỉ cần ngồi ở đó thôi mà cũng toả ra một loại khí thế nặng nề rồi...

- Chà chà.

Quả đúng thật là ông mấy tác giả kia cũng không có viết bừa, cái loại thần thái kiểu như mẹ thiên hạ này á, chưa chắc là mấy ông quan to chức lớn thời xưa đã có được kia...

Trông thấy người đang đứng bên dưới vậy mà lại thất thần mãi không chịu trả lời, một ông lão có chút già nua với mái tóc bạc trắng như tuyết vội lên tiếng đánh vỡ dòng suy tư đang lan tràn của Tuấn Anh.

- Hài tử, tông chủ là đang hỏi ngươi đấy.

Thử nói ra thứ mà ngươi muốn đi, có thể tông chủ sẽ vì ngươi mà xuất thủ một phen, đừng có bỏ lỡ cơ hội to lớn này.

Vội vàng từ trong dòng suy nghĩ miên man tỉnh táo lại, Tuấn Anh hít sâu một hơi rồi sau đó mới mở to mắt nhìn lướt qua những người đang có mặt ở trong đại điện một lượt.

Thật nhanh chóng sắp xếp lại câu từ sao cho phù hợp nhất, lúc này mới nghe Tuấn Anh lên tiếng đáp.

- Hưm.

Thực ra tiểu nhân cũng không có mong ước gì nhiều, tiểu nhân chỉ là mong tông chủ có thể xem xét để tiểu nhân bái nhập làm môn hạ của Tử Vân Tông mà thôi.

Nghe thấy câu trả lời của Tuấn Anh, lại thấy nét chân thành trong đôi mắt non nớt, vị tông chủ kia cũng không có suy nghĩ nhiều liền liếc mắt qua phía một vị trưởng lão khác âm thầm ra hiệu.

Nhận được sự ám thị của tông chủ, bấy giờ vị trưởng lão kia mới mỉm cười hướng về phía Tuấn Anh đang đứng ở giữa đại điện hòa ái nói.

- Ha ha.

Ngươi gọi là Tuấn Anh phải không?

Lão phu là Hạc Thiên Minh, nhị thái thượng trưởng lão của Tử Vân Tông, người mà ngươi cứu chính là một trong những thân truyền đệ tử của ta...

- Nhân sự việc lần này, lão phu cũng xin tông chủ cho phép lão già như ta nhận tiểu tử Tuấn Anh này làm tiểu đồ đệ, cũng coi như là thay nha đầu Tố Tâm kia báo một cái ân đi.

- Sư phụ...

Ngơ ngác ngước nhìn cô gái đeo khăn che mặt mà bản thân vô tình ứng cứu, lại nghe thấy cô ta gọi cái vị trưởng lão bên cạnh tông chủ kia là sư phụ thì thực sự đã doạ cho Tuấn Anh một trận không nhẹ.

- Ú chà chà, cô gái này vậy mà lại là đệ tử của ông lão kia á?

Uây uây uây, ông ấy định nhận mình làm đồ đệ kìa.

Ủa mà khoan, nếu bái ông ấy làm sư phụ thì mình làm gì còn được trải nghiệm quá trình tu luyện của đệ tử bình thường nữa đây?

Òa òa òa...!khó thế nhờ...

Trong lúc Tuấn Anh còn đang đấu tranh tư tưởng, thì cái vị tông chủ của Tử Vân Tông kia cũng đã gật đầu mở lời chấp thuận.

- Hạc lão nói rất có lý, tiểu tử này dù sao cũng đã cứu mạng tiểu nha đầu Tố Tâm hai lần, chuyện mà Hạc lão cầu xin cũng là lẽ đương nhiên.

Cứ làm theo những gì mà Hạc lão nói đi...

- À, ngại quá, không biết là tiểu nhân có thể có chút ý kiến được không?

Cả đại điện bỗng chốc bởi vì một giọng nói có chút non nớt mà thoáng cái trở nên yên ắng đến lạ thường.

Ai nấy sau khi nghe thấy giọng nói này thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù sao thì từ trước tới nay cũng chưa từng có ai dám ngắt lời vị tông chủ cao cao tại thượng của bọn họ cả.

Chỉ là vị tông chủ của Tử Vân Tông kia cũng không có vì đó mà tức giận, lúc này chợt thấy hắn mỉm cười hướng ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ về phía Tuấn Anh vẫn còn đang đứng ở giữa đại điện cất tiếng hỏi.

- Ồ, ngươi có gì muốn nói với bản toạ sao?

Cứ nói đi, nếu được thì bản toạ sẽ đáp ứng ngươi.

Ánh mắt mang theo một chút lo lắng, chỉ sợ nếu như cách nói chuyện của mình không tốt sẽ khiến cho những tu tiên giả ở đây nổi giận, càng huống chi theo như trong tiểu thuyết miêu tả thì có không ít những tình tiết tu tiên giả một tay đã vỗ chết cả trăm ngàn người.

Vậy nên, Tuấn Anh bây giờ mới cảm thấy cực kỳ lo lắng về việc bản thân mình sẽ chọc giận mấy vị tu giả này, rồi khi đó chắc chắn sẽ bị người ta một đập đánh cho nát bét.

Khẽ thở ra một hơi dài, Tuấn Anh cố lấy hết can đảm ngẩng cao đầu chuẩn bị nói ra quyết định của bản thân.

Dù gì thì Tuấn Anh cũng đã âm thầm tính toán qua, nếu như mấy người này không chấp nhận yêu cầu của cậu mà ép buộc cậu bái sư, vậy thì cùng lắm là cậu rời đi, coi như không cần bọn họ báo đáp ơn nghĩa cứu mạng gì gì đó là được rồi.

Thậm chí, Tuấn Anh còn suy tính đến trường hợp xấu nhất là bản thân chọc giận bọn họ, xong rồi bị bọn họ ép giao ra cái thứ pháp khí kỳ lạ là chiếc gương đồng kia nữa.

Nếu như thế thật, vậy thì Tuấn Anh cho dù là có bị đánh chết thì cũng sẽ quyết tâm dùng chiếc gương này quậy cho tông môn của mấy người bọn họ tanh bành hoa lá, cũng coi như là đòi lại một chút công bằng cho bản thân.

Biết đâu sau khi chết đi, cậu lại có thể quay trở về thế giới trước đây thì sao, mà kịch bản thường thấy của mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không chẳng phải cũng nói rằng, chỉ cần chết đi thêm một lần nữa là có thể quay trở về thế giới cũ đó là gì.

Vì vậy, ôm theo suy nghĩ có chút cực đoan, cậu bạn Tuấn Anh ưỡn ngực thẳng lưng không chút sợ sệt bắt đầu nói ra yêu cầu của mình.

- Thực ra, tiểu nhân rất cảm ơn ý tốt của tông chủ cùng Hạc lão.

Nhưng mà, tiểu nhân thân phận thấp hèn, nếu là dùng cách này bái nhập Tử Vân Tông thì ắt hẳn sẽ có người không phục...

- Hơn nữa, tiểu nhân năm nay cũng đã tròn bảy tuổi, lúc trước có nghe mấy vị đệ tử của quý tông nói qua, sau một thời gian nữa chính là đến độ tuổi tham gia kiểm tra linh căn.

Vậy nên, tiểu nhân mạo muội xin được tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử vào mấy tháng sau, như vậy cho dù tiểu nhân có trở thành đệ tử tông môn thì cũng không bị ai nói là dựa vào quen biết hay gì đó để bái sư cầu đạo.

Nghe những lời mà Tuấn Anh nói, lại xét thấy đây toàn là những điều mà đáng lý ra một đứa trẻ sáu bảy tuổi khó lòng nói ra được.

Tông chủ cùng mấy vị trưởng lão tuy là đã nảy sinh chút nghi ngờ trong lòng, nhưng cho dù bọn họ có dùng linh thức quét qua thân thể của đứa trẻ trước mắt này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì linh cốt vẫn chỉ là bấy nhiêu năm.

Thậm chí, bọn họ còn âm thầm dùng một loại pháp khí cùng trận pháp vô cùng bí mật để kiểm tra xem đứa trẻ trước mắt này, liệu có phải là một tu giả cao tầng nào đó di hồn chuyển phách vào trong thân thể của một đứa trẻ hay không?

Nhưng tất cả mọi phép thử đều không thể cho ra kết quả như họ từng nghĩ, vậy nên bắt buộc mấy người bọn phải nghĩ đến trường hợp là đứa trẻ này nó tự động có được những suy nghĩ cùng triết lý sâu xa vượt qua cả đám trẻ con cùng tuổi.

Huống chi, theo như những gì mà mấy người Tố Tâm nói lại thì đứa trẻ này còn sống một mình trong Man Hoang Thánh Địa nữa.

Nếu như không có được những dòng suy nghĩ chín chắn như thế này thì sớm đã bị yêu thú hay dã thú ăn tươi nuốt sống rồi, nào có thể sống sót được cho đến tận ngày hôm nay chứ.

Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, Hạc lão nghe thấy Tuấn Anh nói ra những lời như vậy liền thì liền cảm thấy có chút khó hiểu mà cất giọng hỏi.

- Tiểu tử, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy.

Nếu như ngươi bái ta làm sư phụ, vậy thì lão phu không những có thể giúp ngươi kiểm tra linh căn mà còn ban thưởng cho ngươi những điều kiện tu luyện tốt nhất.

Càng huống chi, ngươi đã từng cứu nha đầu Tố Tâm kia hai lần, lão phu tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.

Nhìn thấy Hạc lão kiên quyết như vậy, ngay cả trên mặt vị tông chủ kia cũng đã xuất hiện một chút vẻ khó xử, nên sau đó liền nghe hắn thở dài nói.

- Tiểu tử, Hạc lão nói không sai.

Ngươi là ân nhân của nha đầu Tố Tâm, Hạc lão ngài ấy chắc hẳn sẽ mang lại cho ngươi lợi ích cùng điều kiện tu luyện tốt nhất.

Hơn nữa, Hạc lão dù sao cũng là tu giả Ngưng Luân Cảnh trung kỳ, ở tại Lan Châu tiểu thế giới này cũng đã thuộc vào tầng lớp thượng giai rồi.

Ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Vẫn giữ nguyên ý định ban đầu, Tuấn Anh mặc dù là nghe hai người kia khuyên nhủ, nhưng cậu cũng chỉ cúi thấp đầu chầm chậm khẽ lắc vài cái mà thôi.

Thực ra Tuấn Anh từ chối không phải là vì bản thân cậu không muốn nhận một tu giả cao tầng làm sư phụ, mà điều quan trọng nhất chính là cậu sợ.

Cậu sợ bản thân mình sẽ bị những điều kiện mà người ta ban cho cuốn lấy, sợ người ta sẽ vì trả ơn mà mang cho cậu quá nhiều những thứ tốt, nếu mà đúng như vậy thật thì còn gì là tu luyện nữa chứ.

Hay nói một cách khác, Tuấn Anh đơn giản là sợ sau khi nhận ông lão này làm thầy, đối phương không những không nghiêm khắc chỉ dạy cho cậu mà còn bởi vì cảm kích cậu đã cứu giúp đồ đệ yêu quý của ông ta mà giúp cậu đi đường tắt.

Lúc ấy căn cơ chẳng những không vững, tích luỹ không đủ, mà cậu cũng lại không thể oán trách, vậy thì tương lai sau này biết phải làm sao đây?

Hơn nữa mấy kiểu đi đường tắt này trong tiểu thuyết cũng có nói qua không ít, chỉ cần bản thân sa vào thì sẽ khó mà thoát ra, nếu đã có thể biết trước thì Tuấn Anh làm sao mà lại đâm đầu vào cho được?

Xuyên không, ngay từ lúc mà Tuấn Anh biết được bản thân mình thật sự đã xuyên không thì cách suy nghĩ của cậu cũng đã khác xưa rồi.

Tuy trước đây cậu chỉ là một thanh niên có chút hướng nội và ngại phải đi đến những nơi chốn đông người, thế nhưng giờ đây, khi đã xuyên không vào một thế giới mà bao đêm ngủ mơ cậu vẫn hằng ao ước, vậy thì chẳng có lý do gì mà Tuấn Anh lại không đi trải nghiệm thử một phen cả.

Nếu không, một ngày nào đó sau này cậu phát hiện ra mọi chuyện thật ra cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, thế thì sau khi tỉnh lại cậu sẽ hối hận đến chết mất.

Nắm tay siết chặt, Tuấn Anh bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình trước mặt mấy vị tu giả cao tầng của Tử Vân Tông.

- Thực xin lỗi Hạc lão.

Tiểu nhân biết ngài là muốn trả ân cứu mạng thay cho ái đồ của ngài, nhưng mà tiểu nhân cứu người cũng không phải là vì mong muốn nhận lại báo đáp.

Huống chi, sau cái lần đầu tiên ra tay giúp bọn họ kia thì Tố Tâm cô nương cũng đã cho tiểu nhân không ít đồ tốt, như vậy là đủ rồi...

- Lần này, tiểu nhân quả thật chỉ muốn tham gia vào đại hội chiêu sinh của tông môn như những người bình thường khác mà thôi.

Nếu như kiểm tra ra linh căn có phẩm chất tốt một chút, vậy thì tiểu nhân chắc chắn sẽ bái nhập vào Tử Vân Tông...

- Còn nếu như thiên tư tiểu nhân kém cỏi, vậy thì ngài cứ ban cho tiểu nhân vài món đồ tốt một chút là được rồi, như vậy cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới danh tiếng của ngài hay là Tử Vân Tông.

Nghe một đứa trẻ chỉ mới sáu bảy tuổi nói ra những lời này, quả thật là đã khiến cho những người có mặt tại đại điện cảm thấy kinh hãi.

Những lý lẽ này quả thực không sai, hơn nữa nghe còn rất thuyết phục, chỉ là bọn họ thật không ngờ đến nó lại được thốt ra từ miệng của một đứa trẻ sáu bảy tuổi.

Cũng cùng tình cảnh bị những lời mà Tuấn Anh nói ra lay động, Hạc lão sau một hồi suy nghĩ thì cũng chỉ đành thở dài quay qua hướng vị tông chủ kia mà than thở.

- Haizzz.

Tông chủ, tiểu tử này đã nói như vậy rồi thì xin tông chủ thành toàn giúp hắn vậy.

Nếu như thật sự là có duyên sư đồ, lão phu chờ thêm chút thời gian nữa cũng không muộn.

Gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vị tông chủ kia nghe đến đây cũng không có nhiều lời nữa mà thoáng trầm giọng nói.

- Tiểu tử, nếu như ngươi đã quyết định như vậy thì liền quay trở về chuẩn bị cho kỳ khảo hạch tân sinh vào ba tháng sau đi.

Nhưng mà, dù sao thì ngươi cũng đã giúp bản tông một việc lớn, ta thân là tông chủ cũng không thể không có khen thưởng được...

- Tuy rằng chưa biết là ngươi có linh căn hay không, nhưng xét thấy tu vi của ngươi cũng đã đạt đến cảnh giới Luyện khí kỳ tầng một, vậy thì bản tọa liền ban cho ngươi một căn nhà nhỏ ở sau núi làm chỗ ở tạm.

Nếu sau này nghiệm ra linh căn phẩm chất không tốt, vậy thì cũng coi như là có được một chốn để trú chân tại Tử Vân Tông, cuộc sống sau này cũng bớt đi chút vất vả.

Cúi đầu thật sâu nói lời cảm tạ, cậu bạn Tuấn Anh sau đó được chính Tố Tâm cùng một vị trưởng lão khác đưa đến dãy núi nhỏ phía sau tông môn để chọn chỗ ở, dọc đường đi Tố Tâm còn không ngừng trách cậu tuỳ ý làm ẩu.

- Ngươi cũng thật là, sư phụ của ta muốn thu nhận ngươi là chuyện vô cùng tốt, ngươi vậy mà lại từ chối lão nhân gia...

Cũng không có bởi vì mấy lời oán trách này mà giận dỗi, Tuấn Anh chỉ đơn giản là vừa đi vừa thở dài rồi cất lời đáp.

- Ta không thích bị người khác nói này nói kia sau lưng.

Hơn nữa, ta còn chưa có tham gia kiểm tra linh căn, nếu như linh căn của ta có phẩm chất tốt thì không sao, lỡ như phẩm chất linh căn tệ một chút thì chẳng phải là sẽ làm xấu mặt sư phụ của ngươi à?

- Chưa nói đến việc sư phụ của ngươi giỏi nhất là thuật luyện chế đan dược, mà ta thì lại không thích ăn mấy cái thứ tròn tròn đủ loại màu sắc kia.

Nếu như bái ngài ấy làm sư phụ rồi thì còn không sợ chọc tức người à?

Bị lời nói của Tuấn Anh chọc cho mỉm cười, Tố Tâm bất chợt lại cảm thấy đứa trẻ này quả đúng là có rất nhiều điểm kỳ quái.

Vị trưởng lão đi trước nghe hai người nói chuyện cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng mà chuyện chính thì vẫn phải làm, cho nên chỉ nghe hắn lên tiếng thúc giục hai người sau lưng tăng nhanh tốc độ thêm một chút.

Ngước nhìn ngọn núi nhỏ phủ đầy cây cối xanh mướt rộng đến mấy nghìn mét vuông trước mặt, Tuấn Anh suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi mà giật mình tỉnh táo lại.

- Ú chà chà, rộng thật đấy.

Không biết chỗ mình ở sẽ là đoạn nào trên ngọn núi này nhỉ?

Cũng không có giải thích dài dòng, vị trưởng lão kia sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tuấn Anh thì liền chỉ tay về phía bên trái của ngọn núi rồi trầm giọng nói.

- Kia sẽ là chỗ ở mới của ngươi, chút nữa sẽ có người đến giúp ngươi xây dựng phòng ốc cùng thiết lập trận pháp cấm chế.

Trưởng lão vừa mới dứt lời thì từ xa đã có mấy chục người mang theo không ít dụng cụ nhanh chóng đi đến, sau khi chào hỏi qua một lượt thì bọn họ rất thuần thục mà chạy tới bắt đầu công việc chặt cây dựng nhà.

Hơn nửa ngày sau, một căn nhà gỗ nhỏ ba gian rất nhanh đã được dựng xong, vách tường làm bằng ván gỗ mài nhẵn, trên mái nhà lợp ba bốn lớp cỏ khô dày cộm, khung cửa lớn cũng rất chắc chắn nặng nề.

Trong sân ngoài mấy khúc cây kê làm bàn ghế ra thì còn có một giàn gỗ dùng để trồng dây leo che mát, một vài gốc cây uốn éo kỳ lạ cũng được giữ lại với nhiệm vụ tương tự.

Phía bên ngoài thì dùng rất nhiều tảng đá cùng với cọc gỗ xếp lại thành một hàng rào, xung quanh bày ra trận pháp phòng hộ có vẻ không hề yếu kém.

Tính ra thì, diện tích của cả sân vườn cùng với căn nhà này cũng đã lên tới cả trăm mét vuông chứ chẳng ít gì, vừa vặn chiếm trọn gần một phần năm của ngọn núi.

Đưa một chiếc thẻ bài màu đen xám cho Tuấn Anh, vị trưởng lão kia vừa liếc nhìn cảnh vật xung quanh một chút vừa nghiêm giọng căn dặn.

- Đây là lệnh bài ra vào trận pháp cấm chế, kể từ bây giờ nơi đây chính là chỗ ở mới của ngươi.

Trận pháp cấm chế bên ngoài có thể ngăn cản công kích của tu giả dưới Bàn Huyết Cảnh, cho dù có là đệ tử thân truyền của các vị trưởng lão khác cũng chưa chắc phá được.

Đón lấy tấm lệnh bài màu đen xám, Tuấn Anh vội cúi đầu nói lời cảm tạ với vị trưởng lão trước mắt.

Ngay khi cậu vừa mới chuẩn bị cầm lệnh bài đi thử qua cấm chế thì Tố Tâm vốn đang đứng ở bên cạnh chợt tiến lên ngăn lại.

- Khoan đã.

Ngươi chờ một chút hẵng đi, ta có thứ này muốn đưa cho ngươi.

Ngơ ngác đứng nhìn cô gái che mặt cao hơn mình hẳn một cái đầu, Tuấn Anh mở to hai mắt gật đầu một cái rồi lẳng lặng chờ đợi.

- Cái này là sư phụ kêu ta đưa cho ngươi.

Sư phụ nói ngươi chưa kiểm tra linh căn nên chưa biết đưa cho ngươi công pháp thuộc tính gì, người bảo ta tạm thời chuyển cho ngươi mấy cuốn công pháp luyện thể cùng thân pháp trước...

- Ừm, còn có mấy kiện pháp khí hạ phẩm, đan dược cùng pháp y mới.

Tất cả đều ở trong túi trữ vật này, sau khi ngươi vào đến phòng thì thử dùng linh thức tiến vào kiểm tra xem.

Tiếp đến, chỉ thấy Tố Tâm cẩn thận lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi gấm nhỏ màu xanh lục rồi đưa qua cho Tuấn Anh.

Dường như là còn có điều chưa nói hết, Tố Tâm nhìn Tuấn Anh còn đang chờ đợi thì có chút ngại ngùng mà lấy ra một chiếc roi dài màu bạc nhét vội vào tay cậu rồi nói.

- Cái này...

Cái này là một kiện pháp khí đã gần đạt đến trung phẩm mà sư phụ ban cho ta, nhưng giờ ta chủ tu kiếm pháp nên cũng không có dùng tới.

Ngươi giữ lấy nó đi, coi như là ta cảm ơn ngươi chuyện ngươi đã hai lần cứu mạng ta...

Theo bản năng mà nắm chặt lấy cây roi bạc Tố Tâm vừa dúi vào tay, não bộ của Tuấn Anh cũng ngay lập tức xoay chuyển để nghĩ ra lời thoại cho tình huống vừa diễn ra này.

- À...!ờ, không có gì.

Ta cứu ngươi cũng đâu phải vì muốn được đền đáp đâu, nhưng mà, nói gì thì nói, bây giờ ta đúng thật là nghèo đến mức cái gì cũng không có.

Cảm ơn nhé.

Ha ha ha.

Bị những lời nói này của Tuấn Anh chọc cho bật cười, Tố Tâm cong cong khoé mắt nhẹ giọng mắng.

- Ngươi đúng thật là cái tên hám tiền.

Mà bổn cô nương ta lớn hơn ngươi gần mười tuổi đấy, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư tỷ đi, cái gì mà ngươi mới chả ta chứ, nghe chẳng có chút phép tắc nào cả.

"Hự"

Cứ như là bị ai đó đấm cho một cái thật mạnh vào lồng ngực, khuôn mặt của Tuấn Anh ngay lập tức nhăn lại, khóe mép trề xuống không ngừng lẩm bẩm.

- Cái gì mà sư mới chả tỷ chứ?

Mình rõ ràng là một thằng con trai hai mươi bốn tuổi đầu già khụ, cái con nhỏ này thế mà dám bảo mình gọi nó là chị á?

Nằm mơ đi...

- Này, tiểu tử, sư tỷ nói ngươi không nghe hả?

Nếu ngươi vẫn cứ không nói gì thì sư tỷ ta sẽ không khách sáo nữa đâu, kể từ hôm nay ngươi phải gọi ta một tiếng sư tỷ đấy.

Tiểu Anh, cái tên này cũng không đến nỗi nào, vậy thì ta sẽ gọi người là tiểu Anh nha.

Hi hi.

"Phụt"

Tức đến mức muốn hộc máu mà chết, cậu bạn Tuấn Anh trợn to đôi mắt như muốn ép nó văng ra khỏi hốc mắt mà nghiến răng nghiến lợi gào lên.

- Ta...!ta...

Trời đất ơi là trời, tức quá đi mất thôi...

Thử vươn tay véo véo gò má trơn mịn của Tuấn Anh một cái, thấy cậu bởi vì bị đau mà nhe nanh giơ vuốt, Tố Tâm chợt cảm thấy rất vui vội rụt tay lại rồi nhanh chóng bỏ chạy, trước khi đi còn không quên căn dặn.

- Tiểu Anh à, sư phụ bảo ta nói với đệ là cứ yên tâm ở đây một thời gian, đợi qua hai tháng nữa tới kỳ khảo hạch thì sẽ để đệ cùng tham gia tuyển chọn.

Sư tỷ đi trước đây, ngày mai ta sẽ mang theo một chút đồ ngon tới thăm đệ.

Hi hi.

Tức đến mức muốn giơ tay đấm ngực giậm chân, Tuấn Anh khó mà nén nổi bực dọc bèn hùng hổ bước từng bước nặng nề đi về phía tầng cấm chế phía trước nhà gỗ.

Xuyên qua lớp màn sáng mỏng manh, Tuấn Anh cũng không có hơi sức đâu mà đi kiểm tra mấy thứ đựng trong túi nhỏ, cậu đơn giản là trực tiếp đi thẳng về phía phòng ngủ rồi nhảy bổ tới ôm lấy chiếc chăn bông ngủ hẳn một giấc say sưa.

Lúc này, đối với cậu thì mấy cái chuyện linh tinh mờ mịt tốt hơn hết là cứ để đến ngày mai rồi tính tiếp, ngủ một giấc thật ngon mới chính là chân ái của cuộc đời.

Sáng sớm, phía sau những ngọn núi lớn của Tử Vân Tông đều bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt, tầng tầng những lớp lá cây xanh mướt tựa như được dát lên bởi một lớp bạc mỏng lấp lánh.

Tuấn Anh theo thói quen mà dậy sớm tập vài động tác thể dục đơn giản, tiếp đến mới túm lấy cái túi vải hôm qua Tố Tâm đưa cho để kiểm tra xem bên trong có giấu những thứ gì.

Cẩn thận dùng linh thức len lỏi vào bên trong túi gấm, sau đó cũng chẳng buồn nhìn xem bên trong có giấu những gì mà trực tiếp đem toàn bộ mọi thứ đổ hết ra ngoài.

"Loảng xoảng, loảng xoảng"

Nhìn thấy một đống những cuốn sách cùng với bình sứ lớn nhỏ nằm ngổn ngang dưới đất, bên cạnh còn có mấy thứ như quần áo, giày vải, đao thương kiếm mác, ánh mắt của Tuấn Anh lập tức rũ xuống trề môi than vãn.

- Ài, mấy cái pháp khí này còn không tốt bằng cây roi bạc mà con bé Tố Tâm kia cho mình nữa, chán thật đấy.

Đúng là đồ miễn phí thì bao giờ chất lượng cũng kém hơn nhiều so với hàng mất phí mà.

Sau khi hát xong một bài ca than vãn, lúc này Tuấn Anh mới ngồi xổm xuống đem những đồ vật này kia lần lượt xếp gọn vào không gian bên trong túi trữ vật.

"Ọt ọt"

Xoa xoa cái bụng dẹp lép mềm mềm mỡ mỡ, bây giờ thì cậu bạn Tuấn Anh thật sự là đã đói đến mức da bụng dán cả lên da lưng rồi.

Vậy nên, lúc này cậu chỉ còn cách là đứng lên và đi ra khỏi nhà gỗ để tìm kiếm chút đồ gì đó có thể ăn được thôi.

Cũng chẳng biết rõ phương hướng của cái ngọn núi này là như thế nào, nhưng mà lấy cái tính tò mò táy máy của mình thì Tuấn Anh rất nhanh đã hớn hở đi sâu vào trong mấy dãy núi lớn phía sau Tử Vân Tông.

"Loạt xoạt, loạt xoạt"

Vội quay đầu nhìn lại, Tuấn Anh thất vọng trề trề môi tự nói.

- Chỉ có một con sóc nhỏ, không ăn được, không ăn được.

Sau gần nửa ngày, lúc này Tuấn Anh mới bắt được mấy con cá lớn ở dưới một đoạn sông ngắn không sâu lắm để làm thức ăn.

Hì hục treo cá lên một cành cây cứng rồi gánh về, dọc đường còn tìm được một loại quả chùm xanh xanh đỏ đỏ giống với Hoa Tiêu mà các youtuber về ẩm thực của Trung Quốc hay dùng, Tuấn Anh cũng tiện tay mà vặt bừa về một bọc lớn.

Có lẽ nơi đây là đất tu tiên, cho nên đại đa số các loại thực vật đều phát triển vô cùng tốt, ngay như mấy bụi cây Sả cũng cao lớn đến vượt cả đầu người.

Hớn hở gánh theo cả đống đồ mà bản thân tìm được dọc đường, Tuấn Anh về đến nhà gỗ thì đã là lúc mặt trời treo cao trên ngọn cây rồi.

Nhìn thấy phía trước cấm chế là cô gái áo trắng mang khăn che mặt, Tuấn Anh bị doạ cho một trận suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau mà âm thầm gào lên.

- Ô hay, cái con bé này sao lại chạy tới đây làm gì nhỉ?

Nó tính qua ăn chực cá của mình đấy à, mà nó đâu có biết mình đi bắt cá đâu.

Thôi kệ, xem xem nó định làm cái gì.

Trông thấy Tuấn Anh gánh một gánh lớn những thứ không biết tên vui vẻ đi tới, Tố Tâm tuy là nãy giờ có chút lo lắng nhưng nhìn thấy Tuấn Anh quay về thì trên mặt lại toát ra một chút cảm giác nhẹ nhõm.

- Tiểu Anh, mới sáng sớm mà đệ đã đi đâu vậy, ta đợi cả nửa ngày mà vẫn không thấy đệ quay lại.

"Ặc"

Nước bọt trong miệng dường như là muốn mắc lại nghẹn chết người, Tuấn Anh mếu máo không biết nên trả lời sao cho phải chỉ đành vác theo đống đồ sau lưng bước nhanh vào trong tầng cấm chế.

Sau khi nhìn thấy Tuấn Anh thu dọn đống lớn những thứ hoa cỏ kỳ lạ sang một bên, Tố Tâm lúc này cũng có chút tò mò vội sán lại hỏi.

- Tiểu Anh à, đệ lấy mấy thứ này về làm gì? Chúng đâu có linh khí đâu, cũng không phải là linh dược nữa.

Âm thầm đỡ trán, rõ rành rành là một cậu thanh niên hai mươi bốn tuổi đầu, giờ đây xuyên không thành một đứa trẻ bảy tuổi bị một con nhóc mười mấy tuổi gọi là tiểu đệ, hơn nữa còn dùng cái tên tiểu Anh sến sẩm kia để gọi nữa.

Điều này quả thật là đã khiến cho cậu bạn với một cái tên thuần Việt như Tuấn Anh tức đến mức muốn sặc máu mà chết.

- Trời mẹ ơi.

Chắc mình phải chọn một cái tên tiếng Hán nào thôi, chứ con trai con nôi gì mà tên tiểu Anh?

Ẹc ẹc, thấy ghê quá.

Phải nghĩ ra cái tên khác nhanh nhanh mới được, ôi cái tên tiểu Anh...

Ừi ưi, nghe nổi hết cả da gà.

Cho dù tức giận là thế, nhưng Tuấn Anh thực sự cũng không dám lôi cái xuất thân kỳ quặc của mình để nói ra.

Chưa nói đến việc cô gái trước mặt có tin hay không, chỉ riêng mấy người như tông chủ của Tử Vân Tông này mà biết thì cũng sẽ coi cậu như mấy thể loại tu ma đoạt xá sống lại mà xé xác cậu ra mất.

Ngậm ngùi cắn răng chịu đựng, dù sao thì đối phương cũng không có dã tâm gì với mình, vậy nên Tuấn Anh mới bĩu môi không tình nguyện mà trả lời.

- Ta đói bụng, nên mới đi bắt cá về nướng.

Mấy cái thứ hoa cỏ này đều là gia vị hết đấy, lúc nướng cá cho vào bảo đảm cực kỳ thơm ngon.

Có muốn thử không?

Thế rồi, sau đó Tuấn Anh lập tức giống như là đoàn xiếc khỉ mà bị Tố Tâm ngồi bên cạnh chăm chú quan sát, nửa ngày sau thì cá nướng thương hiệu Tuấn Anh mới chính thức ra lò.

- Oa, không ngờ tiểu Anh đệ lại nướng cá ngon đến vậy.

Cá này không những không có mùi tanh mà thịt cá cũng rất thơm nữa, là do đống gia vị khi nãy à?

Nhìn Tố Tâm đã tháo khăn che mặt ra để lộ một vết bớt nhỏ hình đóa hoa đào màu hồng phấn trên má, Tuấn Anh có chút tò mò vội buông con cá nướng trên tay xuống thấp giọng hỏi dò.

- Sư...!Tố sư tỷ.

Ừm...!ta...!ta có thể hỏi một chút vì sao ngươi lại phải suốt ngày đeo khăn che mặt không?

Là vì cái vết bớt màu đỏ hồng kia à?

Ngón tay đang tỉ mỉ gỡ xương cá chợt run lên, Tố Tâm nghe Tuấn Anh hỏi vậy thì có vẻ hơi trốn tránh, nhưng sau đó lại nghe cô nàng nhỏ giọng đáp.

- Thực ra, vết bớt này có liên quan đến một chuyện cách đây bốn năm về trước.

Khi đó ta mới vừa tròn mười hai tuổi, trong một lần cùng sư phụ đi tìm linh thảo thì có vô tình gặp được một gốc Cổ Đào bị cháy xém, không biết là nó đã ở đó bao nhiêu năm...

- Lúc đó, sư phụ vì mải lo bắt Thổ Hành Sâm nên để mặc cho ta ngồi chờ ở dưới gốc Cổ Đào.

Nhưng vô tình trong lúc Thổ Hành Sâm chạy tới thì liền dẫn ra một ngọn lửa nhỏ màu hồng phấn từ trên gốc Cổ Đào đánh thẳng về phía ta...

Hoá ra, năm đó sư phụ của Tố Tâm vì mải mê lo đuổi bắt một loại linh thảo cực kỳ quý hiếm gọi là Thổ Hành Sâm nên mới khiến cho Tố Tâm bị ngọn lửa kỳ lạ kia đốt trúng, trên gò má trắng mịn cũng bởi vì vậy mà xuất hiện vết bớt hình đóa hoa màu đỏ hồng.

Trông thấy Tố Tâm đã đeo lại khăn che mặt, lại nhớ đến mấy loại son phấn của đám con gái ở thế giới trước đây.

Tuấn Anh biết rõ là con gái thì ai cũng đều mong muốn có một làn da trắng sáng mịn màng, vì vậy tâm lý của cô gái tên Tố Tâm này cậu cũng có phần hiểu được.

Thử nhớ lại những thành phần trong phấn phủ mà mấy đứa bạn ngày xưa từng cho mình xem, Tuấn Anh mất cả một lúc lâu mới từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại.

- Tố sư tỷ, ngươi có biết chỗ nào bán ngọc trai không?

Ừm...!thì là trân châu ấy, còn có hoa hồng khô, tốt nhất là hoa nhiều màu một chút.

À, ta còn cần ít mật ong nguyên dạng nữa.

Cũng không biết Tuấn Anh cần mấy cái này làm gì, nhưng nghe cậu hỏi đến thì Tố Tâm vội ổn định lại tâm trạng rồi gật gật đầu nói.

- Ta biết.

Ở chỗ ta có một ít trân châu, là do mấy vị sư huynh trước đó tặng cho, còn có nụ hoa khô dùng để pha trà nữa, cũng có đến mấy loại màu sắc.

Mật ong nguyên dạng, ý đệ nói là khối lớn mật ong ở trong tổ của chúng đó à?

Sau khi nhìn thấy Tuấn Anh gật đầu xác nhận, Tố Tâm lúc này mới đem một chiếc túi trữ vật đựng đầy các loại linh cốc, hạt khô cùng thịt khô đưa qua cho cậu, làm xong thì cũng không có ở lại lâu nữa mà xoay người rời đi.

Trông thấy bóng dáng thon gầy dần khuất sau một cái đình nghỉ mát, Tuấn Anh khẽ thở dài tự nói.

- Ài.

Cái con nhỏ này tính tình cũng tốt đấy, cách làm người cũng không xấu, đối với mình cũng rất là tận tâm.

Con gái mà, ai lại không yêu thích làn da trắng sáng mịn màng cơ chứ?

Thôi thì để anh đây thử vì con bé này mà chế ra ít son phấn xem nào, không biết là có ra cái giống gì không đây?