Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 10: 10 Vận May Của Hàn Hi

Ánh mắt chậm rãi nương theo hướng ngón tay của Hàn Hi mà nhìn sang, trong lòng Tử Thanh lúc này bất ngờ lại vang lên từng tiếng than thở.

Chỉ thấy ở bên cạnh thác nước nhỏ thế nhưng lại có đến gần trăm gốc Kim Cương Diệp, cây nào cũng là một màu trong suốt tựa như thuỷ tinh mọc san sát giống hệt bãi cỏ.

Nhìn mấy gốc cây này chắc hẳn đều đã có tuổi thọ hơn năm trăm năm, Hàn Hi vui đến mức khoé môi cong lên mãi không hạ xuống được.

Trông thấy Hàn Hi đang định hái đám Kim Cương Diệp kia cho vào túi trữ vật, đoán được ngay tên nhóc này sẽ đem hết số nguyên liệu quý hiếm kia về giao cho người ra nhiệm vụ, vậy nên lúc này chợt thấy Tử Thanh bước tới ngăn lại rồi nói.

- Ngươi đem theo hơn mười gốc về để giao nộp nhiệm vụ là được rồi, số còn lại thì cất đi, sau này nếu luyện chế pháp khí còn có cái mà dùng, nếu không đem nó đi bán cũng có thể đổi được không ít thứ tốt đâu.

Nghe Tử Thanh nói, ngẫm thấy những điều này cũng cực kỳ có lý, vậy nên Hàn Hi sau khi chọn ra mười gốc cây Kim Cương Diệp thì liền gom chỗ còn lại cất vào túi trữ vật mà Tử Thanh tặng cho trước đó.

Đến lúc Hàn Hi làm xong mọi việc thì một loại mùi thơm giống như là trái cây chín không biết ở đâu bất chợt truyền tới.

Trong thung lũng kín gió, ánh mắt của hai thiếu niên rất nhanh đã tìm thấy gốc rễ của mùi thơm kỳ lạ kia.

Dưới ánh sáng từ giếng trời, chỉ thấy ở giữa ngọn thác nhỏ có một mỏm đá lởm chởm nhô ra, trên đó mọc lên một gốc dây leo kỳ lạ.

Dây leo này màu xanh lục trong suốt giống hệt thuỷ tinh, toàn thân trơn bóng mịn màng, từng chiếc lá nhỏ mang trên mình hình dạng có chút giống với những con mắt hẹp dài màu ngọc.

Gốc cây này phân ra thành mười nhánh nhỏ, mới nhìn qua thì có phần giống với một tác phẩm được điêu khắc nên từ một khối ngọc bích lớn mà thành, vừa mang đến vẻ xinh đẹp kiều diễm lại có chút cảm giác mong manh dễ vỡ.

Tuy rằng dây leo xinh đẹp là thế, nhưng đáng chú ý nhất vẫn là ba trái cây nhỏ tròn tròn màu lục đậm đang treo mình trên phần gốc của dây leo này, mùi thơm toả ra khi nãy chính là từ trên ba trái nhỏ xanh đậm kia mà xuất hiện.

Nhìn thấy gốc dây leo kỳ lạ này bỗng nhiên lại khiến cho Tử Thanh nghĩ tới những loại linh thảo thánh dược được lưu giữ trong di tích mộ phủ của mấy vị tu sĩ thượng cổ.

Ánh mắt khẽ đảo, Tử Thanh sau khi ném cho Hàn Hi một cái nháy mắt liền dùng cây roi dài trên tay quật vào vách đá để làm dây thừng mà trèo lên.

Chỉ có điều, vốn Tử Thanh tự tin là thế, nhưng bàn tay còn chưa bám được vào vách đá thì đã bị một nhánh dây leo màu xanh ngọc kia kéo dài ra quất cho ngã lăn trên đất kêu than ai oán.

- Ai ui, dập mông mị rồi.

Cái thứ dây leo quỷ quái gì đây trời?

Vội đỡ Tử Thanh đứng dậy, lại nhìn sợi dây leo nhỏ bé vẫn đang không ngừng đung đưa qua lại trên vách đá, Hàn Hi nhịn không được có chút tò mò nói.

- Tử Thanh, ta thấy gốc dây leo kia rất có thể là thánh dược đấy.

Ngươi xem, linh trí của nó không thấp đâu, khi ngươi định trèo lên liền bị nó đánh ngã, cái này cũng quá là nghịch thiên rồi.

Không cam tâm thử trèo lên thêm mấy lần nữa, kết quả vẫn là bị dây leo màu xanh ngọc kia quật cho ngã ngửa ra đất, lúc này mới nghe Tử Thanh uể oải ca thán.

- Ta chắc không có duyên với nó rồi, hay là ngươi cũng thử xem.

Đã gặp thì cũng nên cho mình một cơ hội, biết đâu ngươi lại là người có duyên.

Vốn dĩ Tử Thanh cũng không lạ gì mấy cái tình tiết dựa vào duyên phận với vận may như này, nhưng chắc là cậu thật sự không có duyên với gốc dây leo kia, nếu không nó đã không quật ngã cậu đến cả chục lần như vậy rồi.

Nắm tay thoáng siết chặt, Hàn Hi nhìn sự tuỳ ý trong ánh mắt Tử Thanh mà thở dài một hơi đáp.

- Thôi được rồi, để ta đi thử xem.

Nếu như không được thì đành phải báo cho Chung quản sự thôi.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tử Thanh, thiếu niên nhỏ gầy Hàn Hi vậy mà lại có thể nhẹ nhàng trèo lên vách đá cao trước mắt, mấy sợi dây leo vốn trước đó còn quất qua quất lại như mấy con rắn nhỏ bây giờ bỗng trở nên ngoan ngoãn đến lạ.

Một lúc sau, khi bàn tay bị vách đá làm trầy xước túm được vào gốc dây leo thì một cảnh tượng bất ngờ xảy ra khiến cho Tử Thanh đang đứng ở bên dưới cũng phải nhìn đến mức ngây người.

Bấy giờ, chỉ thấy ở giữa thác nước bỗng loé lên một luồng ánh sáng màu xanh lục, gốc dây leo vốn cũng không lớn lắm chợt vung lên những nhánh nhỏ của mình đem Hàn Hi cuốn chặt lại hình thành nên một cái kén lớn màu xanh lấp lánh.

Những tưởng rằng Hàn Hi sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng ngay khi Tử Thanh định cầm roi xông tới ứng cứu thì lại bị một loại năng lượng cực kỳ mạnh mẽ ngăn lại.

Thậm chí, ngay cả chiếc gương đồng màu đỏ sậm ở trong người Tử Thanh cũng bị luồng năng lượng này kích động mà xuất hiện toả ra một luồng sáng màu đỏ hồng để bảo vệ cậu khỏi bị thương tổn.

- Úi! cái quần què gì đây?

Năng lượng do ngọn dây leo kia toả ra mạnh đến mức này cơ á?

Hừm, khó thở chết đi được.

Vừa mới kêu ca xong, lúc này đập vào mắt của cậu bạn Tử Thanh chính là cảnh tượng cây cỏ bên trong sơn cốc lấy mắt thường có thể thấy là đang lớn lên một cách cực kỳ nhanh chóng, không khí cũng ngập tràn mùi hương hoa cỏ cùng cảm giác dễ chịu lan tràn khắp toàn thân.

Xoa xoa lồng ngực đã không còn bị tức nghẹn nữa, Tử Thanh dường như là đã nắm được một chút đầu mối mà nhếch khoé môi khẽ cười nhạt tự nói.

- Cái thằng nít ranh kia cũng may mắn thật, ngọn dây leo đấy kiểu gì cũng là mấy thứ như thiên tài địa bảo quý hiếm gì đó cho mà xem, năng lượng mạnh mẽ như thế cơ mà!

Khoảng chừng hơn năm ngày sau, trong lúc Tử Thanh đang bởi vì phải ngồi đợi đã lâu mà ngái ngủ thì cái kén lớn màu xanh lục treo trên vách đá bỗng chợt nảy sinh biến động.

Sau đó, chỉ thấy ánh sáng xanh chói mắt loé lên, vô vàn những sợi tơ mỏng manh do linh khí hoá thành chợt giống như là bị kêu gọi mà ầm ầm chảy vào bên trong chiếc kén lớn.

Một loại khí tức thần thánh chậm rãi lan tràn khiến cho cậu bạn Tử Thanh sau khi hít phải cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, cả người khoan khoái hệt như là mới vừa được tắm nước nóng xong vậy.

"Phụt"

Một tiếng động nhỏ vang lên, sau đó từng ngọn dây leo dần dần tản ra để lộ thiếu niên nhỏ gầy đang ngồi xếp bằng ở giữa.

Hai mắt loé lên ánh sáng màu lục, Hàn Hi sau khi tỉnh lại liền tung người chầm chậm nhảy xuống trước mặt Tử Thanh, sau đó gốc dây leo màu xanh ngọc cũng bất ngờ hoá thành một điểm sáng nhỏ rồi bay vào trong người của hắn.

Nhìn Tử Thanh đứng ngây ngốc như trời trồng mà không nói gì, trong lòng Hàn Hi chợt có chút lo lắng vội cất tiếng gọi.

- Ngươi!

Tử Thanh, ngươi không sao chứ?

Giật mình tỉnh táo lại, cậu bạn Tử Thanh thở dài một hơi nhìn tu vi của Hàn Hi bây giờ đã cao hơn cậu rất nhiều mà chán nản đáp.

- Haizzz.

Thằng nhóc nhà ngươi cũng may mắn thật đấy, cái dây leo chết tiệt kia thế mà lại chọn ngươi.

Từ giờ ta đã bị ngươi bỏ xa tít mù rồi.

Trong mắt thoáng hiện lên nét áy náy, Hàn Hi cúi thấp đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Xin lỗi nhé, Tử Thanh.

Đáng lẽ ra ta không nên cướp mất cơ duyên của ngươi, hay bây giờ ta!

- Ô hay, cái thằng này, ta chọc ngươi đấy.

Mấy cái thứ như thiên tài địa bảo kia phải cần có duyên phận vô cùng to lớn thì mới đạt được, ta với nó không có duyên thì đâu liên quan gì tới ngươi đâu!

- Với lại, bây giờ chúng ta là bạn bè, ngươi càng mạnh thì sau này ta càng được nhờ chứ sao?

Nhưng mà, ngươi phải nhớ là sau này không được ngó lơ ta đâu đấy.

Khẽ thở ra một hơi, Hàn Hi lau vội khoé mắt đỏ ửng rồi ôm chầm lấy Tử Thanh gật gật đầu khẳng định.

- Cảm ơn ngươi Tử Thanh.

Ta nhất định, nhất định sẽ không quên những gì đã hứa với ngươi đâu!

Vỗ nhẹ lên lưng Hàn Hi vài cái coi như là an ủi, sau đó Tử Thanh vừa đẩy nhẹ người ra vừa nhỏ giọng hỏi.

- Này, lúc nãy là làm sao đấy?

Ta tuy là biết ngươi gặp trúng cơ duyên, nhưng mà tóm lại sự việc là như thế nào vậy, ta tò mò chết đi được?

Kéo Tử Thanh ngồi xuống bên cạnh một tảng đá trơn nhẵn, Hàn Hi nhìn thiếu niên trước mắt rồi mỉm cười một cái tỏ vẻ đầy thâm ý.

Sau đó lại thấy hắn chạy vội tới phía sau một khe đá nhỏ lục tìm một lúc, đến khi quay lại thì trên tay đã xuất hiện thêm một cái hộp gỗ màu nâu đỏ dài gần hai mét.

Đã trở lại ngồi xuống bên cạnh Tử Thanh, Hàn Hi nhanh chóng mở chiếc hộp gỗ ra rồi cẩn thận đem mọi chuyện kể cho Tử Thanh nghe.

- Thực ra, ban nãy là ta vừa mới tiếp nhận truyền thừa của một vị thượng cổ tu giả để lại!

Thì ra, vào lúc Hàn Hi bị những nhánh dây leo kia cuốn lấy thì hắn đã ở trong không gian hư vô gặp được một tàn hồn của tu giả thời thượng cổ.

Vị tu giả này vốn là người của đại thế giới, nhưng bởi vì bản thân trọng thương, lại phải chạy trốn kẻ thù nên mới đi tới tiểu thế giới nơi đây.

Chỉ là, do thương thế của vị tu giả kia quá nặng, cộng thêm linh khí tại tiểu thế giới mỏng manh nên mới không thể qua khỏi.

Mà vị tu sĩ kia lại trùng hợp tu luyện một loại công pháp có tên là Bản Mộc Chân Kinh, lấy việc làm bạn cùng thiên nhiên cây cỏ để tu luyện đạo của bản thân.

Tuy rằng không rõ phẩm cấp của Bản Mộc Chân Kinh là gì, nhưng khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì có thể tuỳ ý điều khiển cỏ cây cùng trăm vạn loại cây cối trong thiên địa.

Tu giả tu luyện Bản Mộc Chân Kinh chẳng những có thể lấy năng lượng từ vạn mộc để sử dụng, mà người tu luyện công pháp này còn có thể tuỳ ý gieo trồng nên vô vàn cây cối, thậm chí là biến đại địa hoang vu trở thành một mảnh rừng rậm.

Hơn nữa, vị tu sĩ kia còn lưu lại nơi này ba đại kỳ vật, một là hạt giống của một loại kỳ trân dị thảo tên gọi Thanh Ngọc Linh Đằng, cũng chính là gốc dây leo màu xanh ngọc đã nhận Hàn Hi làm chủ kia.

Thứ hai là cuốn công pháp Bản Mộc Chân Kinh, cùng với một chút ghi chép về phương pháp tu luyện kinh thư cùng những tâm đắc mà vị tu sĩ kia thể ngộ được trong suốt cả một đời.

Vật thứ ba chính là một cây đàn tranh có phần cũ kỹ, có điều không biết cây đàn cổ này được làm từ loại gỗ gì mà toàn thân lại ánh lên một màu đỏ thẫm tựa như là mã não vô cùng quý giá.

Dây của cây đàn cổ này cũng là dùng loại vật liệu kỳ lạ mà tạo thành, chỉ thấy phía trên mặt của đàn cổ có căng ba mươi sáu sợi dây mảnh nhỏ màu bạc trắng, nhìn thoáng qua còn có mấy phần giống với những sợi tơ được se từ bạc.

Cây đàn cổ theo như ghi chép thì chính là dùng một mảnh nhỏ của một gốc đại thụ thời thượng cổ mà luyện chế thành, nếu như đem phối hợp cây đàn cổ này với công pháp của Bản Mộc Chân Kinh thì khi gảy lên sẽ có thể điều động được trăm ngàn cỏ cây trong thiên địa, chân chính là một món thượng phẩm Linh khí vô cùng quý giá.

Cho dù là ở tại thời kỳ thượng cổ hay là đại thế giới rộng lớn thì cũng có không ít người thèm muốn Bản Mộc Chân Kinh cùng cây đàn cổ này, vậy nên giá trị của nó hiển nhiên là không hề nhỏ một chút nào.

Chỉ có điều, tuy rằng Bản Mộc Chân Kinh uy lực khủng bố là vậy, thế nhưng yêu cầu để tu luyện được môn công pháp này cũng cực kỳ khắt khe.

Nếu không phải là cực phẩm đan Mộc linh căn thì không thể tu luyện, hơn nữa, trước khi tu luyện còn cần thu nhận một loại cỏ cây có uy lực mạnh mẽ để làm gốc cây bản mạng, vậy nên với hai cái yêu cầu này thì cũng đã đủ để cho trăm ngàn người từ bỏ chân kinh rồi.

Nhưng cũng thật may là hạt giống của Thanh Ngọc Linh Đằng kia đã nảy mầm, lại còn dùng thiên địa nguyên lực cùng linh khí nghèo nàn của tiểu thế giới Lan Châu này mà ngưng kết thành ba trái cây nho nhỏ màu xanh ngọc.

Huống hồ ba trái cây nhỏ này chính là thứ đã giúp cho Hàn Hi tẩy đi hai cái linh căn dư thừa, cuối cùng chỉ để lại duy nhất là một loại linh căn hệ Mộc.

Mà những thứ năng lượng dư thừa ở bên trong ba quả nhỏ màu xanh ngọc kia còn tu bổ cho mộc linh căn của Hàn Hi không ít, thậm chí là khiến cho Mộc linh căn mới vừa chiết xuất ra trở nên vững chắc và mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Bởi vậy tu vi của Hàn Hi lúc này mới có thể một bước tăng vọt từ Luyện Khí Kỳ tầng hai lên đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng tám, cách Tư Ân một khoảng rất xa.

Liếc nhìn mấy chữ nhỏ khắc trên thân cây đàn màu đỏ sậm, Tử Thanh mỉm cười tán thưởng nói.

- Long Mộc Cầm, cái tên quả là chứa đầy khí thế bá đạo nhỉ?

Hàn Hi à, từ giờ trở đi ngươi đã không còn là thằng nhóc dễ bị bắt nạt như xưa nữa rồi.

Trông thấy Hàn Hi đang muốn đẩy cây đàn tranh màu đỏ đậm về phía mình, Tử Thanh khẽ cau mày nghiêm nghị nói.

- Cái này là cơ duyên của ngươi, ta cũng không có dùng được.

Ngươi mau cất cho kỹ đi, ta tuy là không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng mà kẻ khác thì cũng không chắc đâu.

Hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tử Thanh, lại thấy hắn cương quyết như vậy, trong lòng Hàn Hi bây giờ ngoại trừ việc âm thầm phát thệ tuyệt đối bảo hộ đối phương cho tốt ra thì chính là sự biết ơn chân thành mà hắn giành cho thiếu niên trước mắt.

- Ta biết rồi.

Vị tiền bối kia có lưu lại phương thức đem Linh bảo cất giữ trong nội thể, cho dù có là tu giả đạt cảnh giới Niết Bàn Cảnh cũng khó mà nhìn ra được.

Sau khi giúp Hàn Hi thu xếp xong vấn đề công pháp cùng Linh bảo, sau đó lại thuận tiện đi thu gom toàn bộ số Kim Cương Diệp trong sơn cốc.

Mãi sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ thì Tử Thanh mới mở lời khuyên Hàn Hi chuyển tới Tuệ Minh Cư ở cùng, cũng coi như là vừa che giấu được bí mật vừa có thể tránh xa đám người Mộng Hải Sang.

Trên đường trở về, tuy rằng trên nét mặt của Tử Thanh không hề lộ ra một điểm nào khác lạ, thế nhưng trong lòng cậu lúc này lại không ngừng kêu gào oán trách ông trời bất công.

- Trời ơi.

Quá là bất công, rõ ràng đã cho mình xuyên không vào thế giới tu tiên, vậy mà ngoại trừ một chiếc gương đồng không rõ cấp bậc ra thì cũng chẳng có thêm cái gì gọi là có giá trị cả!

- Thật là gato với cái thằng ranh con kia mà.

Ài! ước gì thanh Liên Xà Nhuyễn Kiếm kia nó cũng biến thành một cái Linh bảo gì gì đó để cho mình nhặt được nhỉ.

Còn công pháp tu luyện nữa chứ, ôi trời ơi, có ai xuyên không mà khổ như tuôi không trời?

Hự hự.

Mất gần hơn năm ngày mới tìm được đường quay trở về Tử Vân Tông, sau khi bàn giao nhiệm vụ xong thì Tử Thanh liền đi tìm Chung Kỳ quản sự để nói rõ về việc cho Hàn Hi dọn vào Tuệ Minh Cư ở cùng.

May là chuyện này Chung Kỳ quản sự không có để tâm nhiều, hơn nữa hắn còn đang bởi vì chuyện lựa chọn hạt giống để bồi dưỡng chuẩn bị cho Ngoại môn đại bỉ vào hai năm sau mà đau đầu, vậy nên chuyện Hàn Hi chuyển vào ở trong Tuệ Minh Cư cũng đã được quyết định rất nhanh.

Dưới ánh mắt ganh tị của đám đệ tử ngoại môn, Hàn Hi có chút ngại ngùng cúi thấp đầu đi về hướng Tuệ Minh Cư, nơi đó cũng sớm đã có một bóng người đứng chờ từ lâu.

Chỉ là, ngay lúc Hàn Hi đi ngang qua gần một nhóm đệ tử thì bất chợt lại nghe thấy một vài giọng nói mang theo sự khinh bỉ cùng châm chọc vang lên bên tai.

- Ha, ta còn tưởng rằng hắn được một vị trưởng lão nào đó nhìn trúng mà một bước lên mây chứ, hoá ra là đến chỗ của tên phế vật Tử Thanh kia à.

Đúng là phế vật, hai tên này đều là phế vật.

Ha ha ha ha!

- Đúng đó, đúng đó.

Mộng sư huynh nói đúng đó, chỉ có phế vật mới xứng làm bạn với phế vật mà thôi.

- Ha ha, còn phải nói sao?

Một tên phế vật ngũ hành linh căn cùng với một tên phế vật trung phẩm linh căn, cái này phải nói là vô cùng thích hợp nha!

- Phế vật.

Ha ha ha!

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng cười nhạo khinh miệt của đám người Mộng Hải Sang, nắm tay của Hàn Hi siết chặt đến mức khiến cho từng khớp xương nổi lên trắng bệch.

Đúng lúc Hàn Hi nhịn không được muốn quay lại đôi co cùng mấy tên kia thì Tử Thanh lại không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh lớn tiếng gọi.

- Hàn Hi, ngươi đi chậm quá đấy, không phải là bị tiếng chó sủa làm cho phân tâm đấy chứ?

Hai mắt mở lớn, Hàn Hi bởi vì lời nói này của Tử Thanh mà thoáng chốc khựng lại, còn về mấy người Mộng Hải Sang thì lại giống như là bị tát cho một cái thật mạnh lên mặt mà hùng hổ đi tới chặn đường rồi cao giọng quát.

- Tiểu cẩu ở đâu sủa bậy vậy?

Ồ, còn không phải là cái tên phế vật ở Tuệ Minh Cư đó sao, ra là đến để giải vây cho tên phế vật Hàn Hi này à?

- Cái này là đang sợ bằng hữu không đến nên tự mình qua đón đó sao?

Quả là bằng hữu thân thiết nhỉ?

Nhìn Hàn Hi giận đến mức đỏ bừng mặt, nhưng có lẽ vì còn phải che giấu tu vi nên Hàn Hi chưa có ra tay.

Có điều, cậu bạn Tử Thanh thì lại không có quen nhẫn nhịn như vậy, huống chi trông thấy cái tên Mộng Hải Sang béo béo núc ních kia càng khiến cho Tư Ân cảm thấy ngứa ngáy tay chân.

- Ối chà, người ta nói quả không có sai mà, đúng thật là vật họp theo loài, chó sủa theo bầy.

Chậc chậc, thú vị thật đấy.

Bị đem ra so sánh với loài súc sinh như chó, thiếu niên mập mạp mặc áo tím tên là Mộng Hải Sang kia lập tức đen mặt, mà mấy tên thiếu niên khác đang đứng ở bên cạnh trông thấy nét u ám này của Mộng Hải Sang thì liền hiểu rằng sắp sửa có chuyện không hay xảy ra rồi.

Dù sao thì Mộng gia cũng là một trong bát đại thế gia của Kinh Lân Thành, nơi mà có một trong những đại phái tu tiên lớn như Tử Vân Tông tọa trấn.

Hơn nữa, bên trong Tử Vân Tông còn có không ít đệ tử nội môn là người của Mộng gia, thậm chí trong nội môn cũng có một vị trưởng lão là lão tổ tông chống lưng cho Mộng gia.

Cho nên Mộng Hải Sang mới có thể ở tại Minh Sơn khu này ngang ngược như vậy, ngay đến cả Chung Kỳ quản sự cũng chỉ dám trách phạt hắn nhẹ nhàng chứ không dám làm lớn chuyện mà rước lấy phiền toái vào người.

Vốn đã quen thói ngạo mạn hống hách, bây giờ lại bị một thiếu niên mới trước đó không lâu được phán là phế phẩm ngũ hành linh căn mắng thành súc sinh, vậy nên rất nhanh sau đó liền trông thấy Mộng Hải Sang tức giận quát lớn.

- Khốn kiếp, ngươi mắng ai vậy hả?

Cũng không sợ bị người ta đánh hội đồng hay gây khó dễ, Tử Thanh liếc nhìn Hàn Hi một lúc, sau lại quay qua trừng mắt với mấy người bên phía Mộng Hải Sang giả vờ vô tội hỏi ngược lại.

- Ngươi đang hỏi ta à?

Hú hồn chim én, ta còn tưởng là tiếng con gì đó nó kêu ư ử chứ.

Mà ta nói ai thì người đó tự biết, cần gì phải hỏi lại cho mất mặt thêm.

Xì!

Trông thấy Tử Thanh vừa không phủ nhận, vừa không có ý nhận lỗi, hơn nữa ban nãy Mộng Hải Sang còn cố ý ra hiệu cho mấy thiếu niên bên cạnh, nên thoáng cái hai người Hàn Hi cùng Tử Thanh đã bị mười mấy thiếu niên khác bao vây thành một vòng tròn.

Trên tay cầm một cây quạt xếp màu đỏ hồng, Mộng Hải Sang vừa phe phẩy quạt vừa lạnh giọng nói.

- Hừm.

Dám không để ta vào trong mắt, lại còn ví bản thiếu gia với súc sinh, vậy thì hai người các ngươi liền ở lại đây làm trò mua vui cho bản thiếu gia đi.

Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh cho ta.

Mộng Hải Sang vừa mới dứt lời thì mười mấy thiếu niên bên cạnh đã hùng hổ lao vào hai người Tử Thanh, trên tay ai nấy cũng lấp lánh ánh sáng đủ loại màu sắc của các thuộc tính công pháp.

Nhìn đám thiếu niên nhe răng cười gằn đang bổ nhào tới, lại biết rõ nếu giờ đây Hàn Hi bộc lộ rõ tu vi quá sớm thì sẽ không có nhiều lợi ích, thậm chí còn kéo theo không ít rắc rối vô cùng lớn.

Vậy nên chỉ thấy Tử Thanh vội kéo Hàn Hi ra sau lưng, sẵn tiện vung tay lên đem cây roi dài màu xanh đồng Thanh Ngư Tiên ra quất mạnh về phía đám thiếu niên trước mắt.

"Chát chát chát chát"

- Á!

Tiếng roi đánh lên da thịt cùng với thanh âm kêu rên đầy đau đớn rất nhanh đã truyền ra bốn phía.

Mười mấy thiếu niên vốn đều có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng ba kia lại bởi vì xem thường kẻ được cho là phế vật như Tử Thanh nên không có lấy ra pháp khí của mình.

Kết quả là cả đám đã bị cây roi dài trên tay Tử Thanh quất cho bay ra ngoài, trên người còn có không ít chỗ quần áo cùng da thịt bị đánh cho toé máu nằm lăn lóc kêu rên dưới nền đất cứng.

Đã sớm nhìn ra thiếu niên phế vật ngũ hành linh căn trước mắt chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng một, nhưng mỗi một lúc ra đòn đều vô cùng chuẩn xác, linh khí lại cô đọng hơn xa đám thiếu niên kia đến cả chục lần.

Mặc dù trong lòng có điểm nghi vấn không yên, thế nhưng liên tiếp bị vả vào mặt mấy cái khiến cho Mộng Hải Sang hoàn toàn phát cuồng.

Ngón tay siết chặt cây quạt xếp khẽ run lên, vạt áo bởi vì linh khí trên người chủ nhân phóng ra mà tung bay phần phật, Mộng Hải Sang trợn mắt nghiến răng quát.

- Khốn kiếp, hôm nay cho dù Chung quản sự có đến đây thì bản thiếu gia ta cũng nhất định phải giết chết tên phế vật nhà ngươi.

Nhìn luồng khí tức cường đại nóng bỏng thoát ra từ trên người của Mộng Hải Sang, biết là tên này đã bước vào cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng bốn, cộng thêm cây quạt trên tay hắn sớm đã lượn lờ một ngọn lửa màu đỏ sậm chợt khiến cho Tử Thanh cũng phải âm thầm than thở trong lòng.

- Thôi chết mị rồi, mình mới có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một, mà cái thằng nít ranh này nó đã lên tới tầng bốn luôn rồi.

Cái quạt kia còn không phải là trung phẩm pháp khí mới lạ đấy, thôi toang rồi.

Tuy là trong lòng đang không ngừng than thở, thế nhưng trên mặt của Tử Thanh cũng không có hiện lên chút bối rối nào, điều này vô tình lại càng khiến cho Mộng Hải Sang cảm thấy tức giận hơn.

Ngọn lửa trên cây quạt xếp bập bùng cháy lớn, Mộng Hải Sang mang theo sự phẫn nộ trong lòng chợt vung tay quạt mạnh một cái vào không trung, sau đó còn không quên trừng mắt nhìn về phía Tử Thanh rồi cao giọng quát.

- Phân Hoả Toái Thiên Quyết, đệ nhị thức, Thiên Hoả Hành Chúc.

Lửa đỏ từ trên chiếc quạt của Mộng Hải Sang như là nhận được mệnh lệnh mà lập tức bay ra, nháy mắt ở trong không trung đã ngưng tụ lại thành hình dạng của mấy chục con chim lửa cất tiếng hót vang.

"Kréc kréc, kréc kréc! "

Bầy chim lửa toàn thân hừng hực lửa cháy, phía trên mỗi một chiếc lông vũ màu đỏ sậm đều có thể nhìn thấy những tia lửa đang bốc lên cuồn cuộn.

Liếc nhìn bầy hỏa tước đã ngưng tụ thành hình bay lượn trên cao, Mộng Hải Sang cười gằn một cái rồi vẫy chiếc quạt trong tay về phía Tử Thanh, từng cánh chim lửa rợp trời ngay lập tức nhận lệnh mà lao nhanh đến trước mặt thiếu niên gầy yếu.

- Hừ, hãy cảm nhận sự thiêu đốt của thiên hỏa đi.

Thiên điểu, đốt chết tên phế vật này cho ta.

Theo sau hàng chục đầu hoả tước vỗ cánh lao đi, trong lòng của Mộng Hải Sang cùng với đám thiếu niên vừa mới bị đánh ngã khi nãy đều là cảm giác vô cùng hả dạ.

Dù sao thì bọn hắn cũng đã đoán định trước kết cục của Tử Thanh, huống hồ theo như suy nghĩ của đám người này thì một tên phế vật chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một như Tử Thanh nhất định sẽ bị hỏa tước đánh cho trọng thương.

Chưa nói đến đây còn là một đòn công kích do tu giả có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bốn đánh ra, hơn nữa còn được ngọn lửa do pháp khí trung phẩm phóng ra hỗ trợ, uy lực tuyệt đối không phải thứ mà tu giả Luyện Khí Kỳ tầng một có thể đón đỡ được.

Trong lòng Mộng Hải Sang lúc này cũng bởi vì ôm suy nghĩ thắng chắc, cho nên chỉ thấy hắn tùy ý đứng ở một bên khoanh tay chờ đợi kết quả.

- Hừ, một kích này chứa đựng sáu phần linh lực của ta, lại được Huyết Thú Hoả Diễm bên trong Chu Thiên Phiến gia trì.

Lần này ta xem ngươi làm sao mà sống được đây!

- Chỉ cần ngươi chết đi, vậy thì toàn bộ tài nguyên tu luyện của ngươi cùng với Tuệ Minh Cư nhất định sẽ thuộc về Mộng Hải Sang ta.

Tử Thanh, hãy an tâm mà chết dưới Thiên Hỏa Hành Chúc của ta đi.

Lặng người đứng nhìn công kích từ bầy chim lửa đang nối đuôi nhau lao tới, tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, thế nhưng Tử Thanh vẫn quyết định không dùng tới chiếc gương đồng màu đỏ sậm thần bí kia để đối kháng.

Nói gì thì nói, chiếc gương kia chắc chắn không phải là thứ đồ chơi đơn giản, nếu không uy lực của nó cũng không thể mạnh như vậy được.

Càng huống chi linh tính của chiếc gương này cũng rất cao, chẳng những biết tự mình lựa chọn chủ nhân thích hợp mà còn có thể chủ động hộ chủ trong lúc nguy cấp.

Vì vậy Tử Thanh mới quyết định tiếp tục giấu đi sự tồn tại của chiếc gương bên trong người mình.

Ngay cả như lúc này, khi đối mặt với sự nguy hiểm từ đòn công kích đến từ Mộng Hải Sang thì Tử Thanh cũng chỉ dùng cây roi dài màu xanh đồng gọi là Thanh Ngư Tiên để cản lại mà thôi.

Nhìn đàn chim lửa đã bay đến ngay trước mắt, lại cảm nhận rõ cái nóng như thiêu như đốt của hoả diễm đỏ sậm, Tử Thanh cắn răng vận linh lực dồn vào cây roi dài trong tay.

Từ trên mỗi một đốt roi hình bát giác không ngừng có một làn khí lạnh màu u ám bốc lên, không khí xung quanh người Tử Thanh cũng theo đó mà nhuộm đẫm một loại cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.

Ánh mắt ẩn chứa chút ý giận liếc nhìn về phía Mộng Hải Sang, bàn tay Tử Thanh siết chặt vung roi lên nương theo chiêu thức trong bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết mà cố gắng cản lại từng bóng ảnh chim lửa đang hừng hực phóng tới.

"Bùm bùm bùm"

Từng tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, những con chim lửa tuy rằng mang theo nhiệt độ bỏng rát, thế nhưng khi bị lưỡi dao nhỏ trên mỗi một đốt của cây roi dài cắt qua thì lại nhanh chóng phát nổ tạo thành những đám mây lửa đỏ rực.

Roi dài tựa như là rắn nước, lúc ẩn lúc hiện, khi thì uốn lượn, khi lại phóng thẳng như mũi thương mạnh mẽ đâm nát không ít những con chim lửa đang hùng hổ bay tới.

Lúc này, chỉ thấy Tử Thanh vung mạnh chiếc roi dài trong tay liên tiếp xoay tròn mấy vòng, Thanh Ngư Tiên bấy giờ nhìn qua hệt như là một dải lụa mỏng màu xanh nhạt, bên trên còn tỏa ra một luồng khí lạnh u ám tùy ý bay lượn theo vũ điệu do chính Tử Thanh sáng tạo ra.

Hai chân nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất, bóng người uyển chuyển lướt đi theo một nhịp điệu kỳ dị, roi dài vung lên giống như dải lụa mềm mại uốn mình bên trong hoa lửa ngập trời.

Xung quanh Tử Thanh là cả mấy chục đám mây lửa, tất cả đều lần lượt nổ bùng lên rồi lại vụt tắt, công kích chứa đựng hơn phân nửa linh lực của Mộng Hải Sang cứ như vậy mà bị Tử Thanh vụng về phá giải.

Đám người vốn chỉ lặng yên quan sát xung quanh, sau khi trông thấy cảnh tượng này thì liền bị dọa cho một trận, tất cả đều như là ngáp phải ruồi chết mà tái nhợt mặt mày.

Bọn hắn quả thật là chưa từng nghĩ tới, lấy tư chất phế phẩm như Tử Thanh lại có năng lực mạnh mẽ đến mức này.

Chẳng những có thể một roi đánh ngã bọn hắn, mà còn có thể dùng tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một của mình để ngăn cản công kích của một tu giả Luyện Khí Kỳ tầng bốn có trong tay trung phẩm pháp khí như Mộng Hải Sang.

Ngay đến cả Hàn Hi vốn đã quen biết Tử Thanh được một thời gian cũng phải tròn mắt kinh hãi, những lời mà Tử Thanh nói lúc ở trong Hắc Lân Sơn Mạch chợt không ngừng xuất hiện quanh quẩn ở trong đầu hắn.

Lúc này Hàn Hi mới coi như là nhìn rõ được thiếu niên trước mắt, rõ ràng là vô cùng lợi hại, sao có thể giống với một tên phế vật như những gì mà người ta vẫn thường hay nói chứ.

Có điều, đám đông thiếu niên vốn không biết rằng, ở một nơi trên đỉnh núi cách đó không xa, một gã đàn ông trung niên không biết từ lúc nào đã xuất hiện và đang lặng yên theo dõi cuộc giao chiến giữa hai người Tử Thanh cùng Mộng Hải Sang.

Người này không ai khác chính là Chung Kỳ, vị Chung quản sự của Minh Sơn Khu nơi mà đám đệ tử kia đang tu luyện.

Giờ phút này, ngay đến cả Chung Kỳ cũng bị sự quật cường và những gì mà Tử Thanh thể hiện ra làm cho lay động, khoé môi không tự chủ được mà khẽ cong lên thì thầm tự nói.

- Ừm, rất tốt.

Có thể lấy tu vi Luyện Khí Kỳ tầng một chống lại đòn công kích của tu giả Luyện Khí Kỳ tầng bốn, đây quả thật là chuyện rất hiếm thấy.

Hơn nữa, mặc kệ là linh lực hao tổn cực nhanh, thân thể cũng sắp đi đến cực hạn nhưng vẫn như cũ cắn răng cố chống đỡ, tâm tính của tên tiểu tử này quả đúng là rất kiên định!

- Cũng không biết tại sao mà một mầm non tốt như vậy lại là phế phẩm ngũ hành linh căn nữa, chẳng lẽ trong lúc kiểm tra có sai sót gì sao?

Quả thật đúng như lời mà Chung quản sự nói, tuy là thân pháp của Tử Thanh nhìn như nhẹ nhàng, nhưng thân thể của cậu đã gần đến với cực hạn rồi, linh lực trong nội thể cũng chẳng còn lại đến hai phần.

Để mặc cho mồ hôi lạnh từ trên trán túa ra chảy vào trong mắt cay xót, Tử Thanh vẫn kiên quyết nắm chặt roi dài quật mạnh lên người mấy con chim lửa, mãi cho đến khi con chim lửa cuối cùng nổ thành một đám mây đỏ thì Tử Thanh mới vì kiệt sức mà ngã phịch xuống đất không ngừng thở dốc.