Lần này Kỷ Hàn Thanh uy hiếp rất có hiệu quả.

Kiều Nhân thật sự nằm nghiêm chỉnh trên giường đợi mấy ngày khiến Lục Hạ ngạc nhiên không tin nổi. Mỗi lần đi đưa tin từ hiện trường về đều bóng gió hỏi có phải cô chịu đựng rất cực khổ không.

Sau mấy lần bóng gió, cô ấy phát hiện Kiều Nhân không hề có mấy ý muốn đi hiện trường, Lục Hạ lại kinh ngạc: "Tiểu Kiều, không phải cậu bị vụ nổ lần hai dọa sợ rồi chứ?"

Kiều Nhân lắc đầu.

Rõ ràng là cô bị Kỷ Hàn Thanh dọa cho sợ rồi.

Lục Hạ chống tay ngồi xuống ghế bên cạnh đầu giường nhìn cô, "Nếu như là trước kia mà bắt cậu nằm yên trên giường xem chúng tớ làm việc, chắc chắn cậu sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn phép như vậy."

Cô ấy nói lời này không sai.

Bản thân Kiều Nhân không thể ngồi rảnh rỗi nhìn người khác làm việc được, sau khi vào bộ phận xã hội lại càng rõ ràng hơn. Rất nhiều lúc Lục Hạ, Tiểu Hắc đều không muốn ra hiện trường, hầu như lần nào cũng là Kiều Nhân thu dọn đồ đạc đi trước.

Lần này thật sự là có gì đó không đúng.

Chân bị thương không phải là vấn đề, vấn đề là mấy hôm nay sự chú ý của cô cũng không đặt lên vụ việc nổ nhà máy hóa chất.

Lục Hạ vất vả suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nói ra một suy đoán khác: "Vậy cậu chỉ là đơn thuần không muốn đi à?"

Lúc này Kiều Nhân đang cầm điện thoại đọc lại một loạt các tin tức liên quan đến học sinh trung học tự tử trong hai năm qua, xem từng cái từng cái một, quả thực nhìn mà giật mình.

Cô khẽ đáp, "Ở hiện trường có nhiều người như vậy, tớ đi lại không tiện có khi còn kéo chân mọi người."

Lục Hạ: "Có gì không tiện, bên trong bộ phận của chúng ta có nhiều đồng nghiệp nam như vậy, cũng có thể cõng..."

Còn chưa nói dứt lời, Kiều Nhân đã liếc sang.

Hai người đối diện vài giây, Lục Hạ lặng lẽ nuốt lại mấy chữ phía sau.

Lục Hạ dạo này chạy hiện trường hơi nhiều, đầu óc cũng như bị nhiệt độ ở khu Thiên Kiều nướng cho hỏng bét, không thể suy bình thường được...

Suýt nữa cô ấy đã quên, vừa mấy hôm trước, ngay trước mặt cô ấy trên chiếc giường này, Kiều Nhân còn ôm hôn nồng nhiệt với cấp trên của bọn họ.

Lục Hạ làm động tác dán miệng, yên tĩnh một lúc mới mở miệng: "Tiểu Kiều, vậy mấy hôm nay cậu không thấy nhàm chán sao?"

Kiều Nhân lắc đầu, giơ điện thoại lên quơ quơ về phía Lục Hạ, "Ở đây đọc tin tức."

"Thú vị à?"

Kiều Nhân tiếp tục lắc đầu.

Đoạn văn bản dưới tay cô dường như nóng bỏng, từng chữ từng chữ có nhiệt độ rất cao.

Kiều Nhân xem lại mấy tin tức cũ, từ ba năm trước trở lại đây, phạm vi cũng từ Bắc Thành cho đến toàn quốc, trải qua mấy ngày mà cô vẫn chưa xem hết toàn bộ những thứ này.

Cô cầm điện thoại ném xuống giường ngay bên cạnh người, xoa huyệt thái dương nhắm mắt lại, "Hạ Hạ, hồi cậu học lớp 12, có bạn học nào cùng khối tự sát không?"

Vừa nãy Lục hạ đã nhìn qua màn hình điện thoại của cô mấy lần, vì thế cũng biết ý đồ câu hỏi này của cô. Ngước mắt lên suy nghĩ vài giây mới gật đầu, "Có một bạn học nữ, điều kiện gia đình không tệ lắm. Chỉ là cha mẹ thường cãi nhau, sau đó thành tích thi vào đại học của cô ấy không tốt. Mấy ngày sau nhảy lầu từ tầng cao nhất của tòa nhà."

Đây là người tự sát mà Lục Hạ có quan hệ gần nhất, cho đến nay cô vẫn còn có ấn tượng sâu sắc.

Kiều Nhân gật đầu, lại hỏi: "Năm ấy tự sát nhiều lắm à?"

Khi ấy thậm chí cô còn không biết mình sẽ chọn làm nghề phóng viên, cũng không quá nhạy bén đối với các tin tức, câu chuyện kiểu này cơ bản đều nghe được từ trong miệng người khác.

Một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng tính chân thực có lẽ còn cần phải nghiên cứu thêm.

Lục Hạ chống cằm ghé sát vào, "Sao vậy? Gần đây lại có học sinh trung học tự sát à?"

Kiều Nhân nhíu mày, "Từ đầu tháng sáu đến giờ, đã có ba học sinh trung học tự sát rồi."

Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Là thời điểm chưa công khai thành tích thi đại học."

Sau khi có thành tích thi đại học thì không biết con số này còn tăng lên bao nhiêu.

Lục Hạ rõ ràng trong lòng, vừa thở dài vừa cảm thán nói: "Cũng không biết bây giờ mấy đứa trẻ nghĩ cái gì nữa..."

Kiều Nhân không trả lời, cầm điện thoại gọi cho Ngụy Dịch Liên: [Nữ sinh cùng lớp em hồi trước muốn tự sát đợt này có tin tức gì không?]

Tin nhắn gửi đi, nửa ngày đầu bên kia không trả lời.

Ngụy Dịch Liên chắc là lại ra ngoài chơi cùng bạn bè rồi.

Kiều Nhân đợi cả buổi chiều, vừa chờ vừa sửa sang lại dữ liệu mấy năm qua, cuối cùng đưa ra được một bản phân tích nguyên nhân, hầu hết đều là nguyên nhân liên quan đến gia đình và bạn bè.

Khả năng thứ hai là đa số, chiếm khoảng ba phần tư.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm vào bản dữ liệu nửa phút, sau đó âm thanh tin nhắn vang lên, cửa phòng đồng thời bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Lục Hạ và cô ở cùng một phòng, sau khi chạy ngược chạy xuôi cả buổi chiều thì mệt đến mức vừa về phòng đã nằm tê cứng trên giường.

Cùng lúc đó, cô ấy còn phát ra một tiếng nghe có vẻ cực kì hưởng thụ: "......thoải mái!"

Kiều Nhân: "..."

Không biết còn tưởng rằng cô ấy đang làm chuyện đó.

Kiều Nhân liếc nhìn cô ấy một cái, tầm mắt nhanh chóng chuyển đến trên điện thoại, mở wechat ra xem tin nhắn vừa nhận được.

Ngụy Dịch Liên nhắn tới: [Không có ạ.]

Không có không có nghĩa là không xảy ra việc gì.

Kiều Nhân thở dài, sau đó thấy Ngụy Dịch Liên hỏi tiếp: "[Sao vậy chị?]

[Không có gì.]

Ngụy Dịch Liên: [Đúng rồi chị, mấy hôm trước em có xin wechat của bạn ấy, chị có muốn thử add xem sao không?]

Kiều Nhân gõ chữ: [Gửi tới đây.]

Rất nhanh, một chuỗi kí hiệu đã được gửi tới.

Kiều Nhân vừa mới gửi yêu cầu kết bạn, Lục Hạ ở bên giường đã nghỉ ngơi khá ổn, chậm rãi trở mình, "Ác mộng mấy hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi..."

Lục Hạ có thiên phú làm diễn viên hài, giọng điệu lúc nói chuyện gần như đang pha trò cười vậy, kéo dài giọng ra rất cảm thán.

Kiều Nhân nghe thấy vậy vô thức mỉm cười, "Chắc chứ?"

Lục Hạ trầm thấp đáp: "Lửa hoàn toàn bị dập tắt rồi, bên phía bệnh viện cũng không tiếp nhận thêm bệnh nhân mới nữa. Các thống kê về vụ nổ đã xác định xong, nguyên nhân đã được các chuyên gia phân tích... Phần còn lại cũng không cần chúng ta quan tâm nữa."

Lúc này Lục Hạ vừa ung dung vừa phiền muộn. Cô ấy giơ cánh tay của mình lên nhìn, chưa được mấy phút liền vươn người ngồi dậy: "Tiểu Kiều, cậu xem có phải tớ đã đen đi mấy tông rồi không?"

Kiều Nhân nhìn cô ấy chằm chằm, sau vài lần, cô khẽ lắc đầu.

Lục Hạ vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Kiều Nhân nói thêm: "Quên mất trước đây cậu ở tông nào rồi."

"........."

Lục Hạ nhìn cô gái đang dựa lưng vào đầu giường, nếu như đem đặt cô ở giữa đám đông thì chắc chắn cũng có thể trắng tới mức phát sáng được.

Cô ấy nổi giận đùng đùng định ném cái gối qua, kết quả còn chưa cầm gối lên đã nghe thấy Kiều Nhân cười một tiếng:

"Được rồi được rồi, cho cậu xem một thứ sẽ khiến cậu thỏa mãn."

Lục Hạ nghi ngờ: "Cái gì?"

"Cậu nhìn đầu tớ đi."

Lục hạ bò xuống giường ghé sát lại nhìn, phần tóc phía sau của Kiều Nhân dài ngắn không đều nhau, giống như bị chó gặm.

Là Kiều Nhân thật sự không nhìn nổi mái tóc mình bị lửa hun nên đã cầm kéo tùy tiện cắt bừa đoạn đuôi tóc đi.

Không cắt tóc thì không biết, một nhát kéo giật mình, Kiều Nhân run tay đã biến mái tóc của mình thành ruộng bậc thang.

Quả nhiên trong nháy mắt Lục hạ vui vẻ, cười híp mắt sờ sờ, "Không định tìm thợ cắt tóc sửa lại à?"

Kiều Nhân cũng híp mắt cười: "Để tối đi."

"Chân không có vấn đề gì chứ?"

"Sau đó sẽ tới bệnh viện kiểm tra một chút."

Dù sao cũng chỉ là bong gân, không phải bị thương nặng tới mức gãy xương.

Khả năng tự phục hồi của Kiều Nhân rất tốt, không tới mấy ngày đã hồi phục gần như toàn bộ rồi.

Lục Hạ quan tâm nói: "Có cần tớ đi cùng không?"

"Không cần, cậu cứ làm việc của mình đi."

"Một mình cậu đi tớ không yên tâm."

Kiều Nhân sờ mũi: "Nhưng không phải tớ đi một mình."

Lục Hạ: "..."

Cô ấy rảnh rỗi hỏi nhiều làm gì không biết.

Yên tĩnh vài giây, Lục Hạ lại tiện miệng hỏi: "Kỷ tổng về à?"

Kiều Nhân gật đầu một cái, lại lập tức quay sang nhìn wechat, yêu cầu thêm bạn bè với cô bé kia vẫn chưa được chấp nhận.

Cô vừa thở dài, Lục Hạ đã đứng dậy: "Vậy tớ đi trước đây."

Kiều Nhân: "..."

Động tác của Lục Hạ thẳng thắn dứt khoát, không tới hai phút đã như gió cuốn mây bay đi ra khỏi phòng,

Lúc này đã là sáu giờ rưỡi tối.

Kỷ Hàn Thanh đã xuống máy bay được một tiếng đồng hồ.

Kiều Nhân liếc nhìn thời gian, sau đó nhắn tin cho anh: [Lát nữa em định đi làm phẫu thuật.]

SPOIL Chương 78:

"Chân em còn chưa khỏi, anh đừng làm bậy..."

Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, bước vài bước từ cửa tới bên giường, sau đó anh tháo cà vạt ném bừa xuống cuối giường, "Không sao, anh không động đến chân em."

Lời editor: Mọi người bỏ rơi mình à? Sao chương trước không có ai bình luận vậy? T^T Ngày mai mình bận chút việc riêng nên có lẽ sẽ chỉ có một chương thôi nha, dù vậy thì vẫn xin hãy yêu thương mình thật nhiều ~

P.s: Mình đã mở hố mới vào ngày hôm nay rồi, mở xong mới nhớ ra là chưa có xem xem hôm nay có phải ngày hoàng đạo hay không =))))) Nhưng dù sao thì cũng đã mở rồi nên mọi người ghé qua ủng hộ chút nha <3

Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em (Tên gốc: Đừng tài ta trong tay) - Thời Xán