Đáng lẽ ngay từ đầu Kiều Nhân nên biết, nồi có thể quăng, nhưng không thể quăng bừa lên người Kỷ Hàn Thanh được.

Cô đảo mắt, lặng lẽ nhìn Tống nữ sĩ.

Rõ ràng bà không ngờ Kỷ Hàn Thanh sẽ đáp như vậy, tròn mắt nhìn anh, trong ánh mắt có kinh ngạc, dường như không thể tin nổi.

Kiều Nhân vừa mới yên lặng cúi thấp đầu thì nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói thêm: "Lúc làm việc hơi quá sức."

Kỷ Hàn Thanh: "Tối qua Kiều Nhân đi phỏng vấn một quán quân chạy cự li ngắn."

Kiều Nhân thở phào, lập tức nói chen vào, "Mẹ, mẹ cũng biết quán quân chạy cự li ngắn đó mà... Chạy nhanh như gió vậy, lúc con đuổi theo anh ta không cẩn thận nên mới bị trẹo chân.

Lý do này miễn cưỡng có thể lừa để qua ải.

Tống nữ sĩ đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, tầm mắt lại lướt xuống cổ chân đang quấn băng của cô, càng ngày càng cảm thấy nha đầu này không thể khiến mình bớt lo được: "Làm văn hóa thể thao mà cũng nguy hiểm như vậy?"

Kiều Nhân hàm hồ đáp: "Bất ngờ, bất ngờ thôi."

"Chân còn đau không?"

"Không đau ạ," Kiều Nhân dừng một chút, "Không nghiêm trọng lắm."

Tống nữ sĩ thấy nét mặt cô thật sự không quá mức đau đớn, lúc này mới gật đầu một cái. Kiều Nhân vừa định thở phào một hơi liền nghe bà hỏi: "Có nhớ xin chữ kí cho mẹ không?"

Kiều Nhân: "..."

Chuyện này căn bản là không phải cô có nhớ hay không.

Cô làm mảng xã hội, lấy đâu ra thời gian đi xin chữ kí của quán quân thể thao?

Kiều Nhân bóp ngón tay, lại theo bản năng nhìn sang Kỷ Hàn Thanh. Vừa định nói "Quên mất", thì Kỷ Hàn Thanh liền lấy từ trong túi áo vest ra một tờ giấy.

Anh nói: "Có một ạ."

Lúc Tống nữ sĩ nhận lấy, Kiều Nhân liếc nhìn thấy bên trong có vài dòng chữ rồng bay phượng múa.

Đúng là tên của quán quân chạy cự li ngắn kia.

Tây Thành là quê hương của quán quân chạy cự li ngắn, hôm qua anh ta vừa tham gia xong cuộc thi từ nước ngoài trở về. Kỷ Hàn Thanh thật là có bản lĩnh, nói dối cũng có thể chuẩn bị đầy đủ.

Anh không giống Kiều Nhân.

Kiều Nhân cần người khắc phục hậu quả, còn Kỷ Hàn Thanh, là người thay cô làm việc đó.

Sắc mặt Tống nữ sĩ rốt cục hòa hoãn một chút, bà vui vẻ nhận lấy tờ giấy kí tên. Sau khi giải quyết chuyện này xong mới nhớ tới nguyên nhân chính mình tới đây, khóe miệng vừa cong lên lại lập tức hạ xuống, "Hôm nay sao con lại xuất hiện đưa tin ở hiện trường vụ nổ?"

Kiều Nhân quay đầu, liếc mắt với Kỷ Hàn Thanh.

Sau đó tay cô đang đặt trên giường hơi dịch chuyển, không chút biến sắc ở góc độ mà Tống nữ sĩ không nhìn thấy kéo cổ tay áo của anh.

Chưa tới vài giây, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: "Vì hôm nay là tình huống đột xuất, người ở bộ phận xã hội không đủ nên mới giao cho Kiều Nhân làm thay."

Đều là nghề phóng viên, giữa các bộ phận có thể chuyển đổi lẫn nhau.

Ví dụ như làm xã hội có thể chuyển sang tài chính kinh tế, làm tài chính kinh tế cũng có thể chuyển sang xã hội.

Trong lúc thiếu nhân viên, Kiều Nhân đi giúp bộ phận xã hội là chuyện không thể bình thường hơn. Tống nữ sĩ nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy tại sao phải để Kiều Nhân lên hình mà không để con bé quay phim?"

Mặt Kỷ Hàn Thanh không biến sắc: "Vì cô ấy xinh đẹp."

Nghe xong, bà hoàn toàn không tìm được lý do phản bác.

Tống nữ sĩ lại thật sự tin câu chuyện vớ vẩn này của anh, toàn bộ cảm xúc căng thẳng lúc nãy đều trở nên bình tĩnh lại: "Ở bộ phận văn hóa thể thao cho tốt, đừng có cả ngày muốn chạy lung tung."

Kiều Nhân ngoan ngoãn đáp ứng.

Rốt cục Tống nữ sĩ chịu nói sang chuyện khác, "Ăn cơm chưa?"

Chuyện này xem như qua bài, Kiều Nhân nhẹ nhàng hất cằm chỉ ra cửa, giọng điệu rõ ràng thoải mái hơn nhiều: "Người mua cơm cho con vừa nãy còn chưa vào."

Ý chính là còn chưa ăn.

Tống nữ sĩ khẽ thở dài, sau khi dặn dò cô vài câu chú ý cẩn thận thì ra ngoài gọi Lục Hạ.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm bóng lưng bà, mãi tới khi tầm mắt bị ngăn lại bởi cánh cửa, cơn giận cô kìm nén trong lồng ngực từ nãy mới bùng phát ra.

Tin nhắn wechat vừa nãy cô còn chưa xem, lúc này vừa mở điện thoại ra nhìn, tin nhắn của Lục Hạ hiện lên rõ ràng: [Tiểu Kiều, tớ và dì Tống cùng lên tầng, sắp đi tới cửa phòng rồi.]

Kiều Nhân ngước mắt: "Anh không thấy tin nhắn này?"

Kỷ Hàn Thanh cũng không phủ nhận, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, "Nhìn thấy."

"Vừa nãy anh cố ý hôn em à?"

Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, mặt không biến sắc thừa nhận: "Ừ."

Kiều Nhân: "..."

Dừng một chút, giọng điệu Kiều Nhân chậm rãi, "Tại sao?"

Anh nhẹ nhàng chống tay xuống bên người cô, nghiêng người ghé sát lại gần, "Dù sao cũng phải rời sự chú ý của mẹ em đi chứ."

Kiều Nhân: "..."

Nói nghe cũng hơi có lý.

Huống hồ lúc đó đúng là sự chú ý của Tống nữ sĩ quả thật đã bị rời đi, tuy rằng sau đó bà cũng tự mình nhớ lại.

Có điều kết cục tốt xấu gì cũng không tới nỗi tệ lắm.

Kiều Nhân mím môi, sau khi sống sót qua một loạt kiếp nạn mới có cảm giác như được tái sinh lần nữa. Kỷ Hàn Thanh hỏi: "Định giấu cả đời sao?"

Kiều Nhân lắc đầu.

Cô muốn giấu cả đời.

Nhưng với tính tình của Tống nữ sĩ, lừa được một lần là nhớ số cô may, tình huống giống như ngày hôm nay chắc chắn sẽ không thể xuất hiện được lần thứ hai.

Có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy.

Kỷ Hàn Thanh cụp mắt, Kiều Nhân vẫn đang nắm lấy cổ tay áo của anh. Anh hơi cử động cổ tay, thuận thế cầm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của cô. Anh nhìn cô: "Yêu thích nghề này như vậy sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Nhân gật đầu.

Động tác không quá lớn, rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt cực kì kiên định.

Trước kia thật ra Kiều Nhân không quá thích bộ phận xã hội.

Lúc đi học, cơ bản giảng viên nào dạy bọn họ cũng nói mấy câu, xã hội và đời sống là hai mảng vô cùng phí công sức mà lại không có kết quả tốt, đặc biệt là con gái, tốt nhất không nên chọn hai mảng này.

Ban đầu Kiều Nhân cũng không quá cố chấp, nhưng sau này khi vào bộ phận xã hội rồi, mấy tháng chạy tin tức tuy rằng mệt hơn so với các bộ phận khác nhiều, nhưng ngược lại cô đã từ từ yêu thích ngành này hơn.

Đây nhìn chung là một ngành gần gũi với hiện thực và chân thật nhất.

Mọi hoạt động của xã hội đều ở trong đó.

Kiều Nhân chạy tin tức xã hội mấy tháng dường như đã sống mấy chục năm.

Cô nhẹ nhàng bĩu môi, cười có chút bất đắc dĩ: "Có thể làm bao lâu thì làm bấy lâu vậy..."

Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên nở nụ cười trầm thấp.

Nụ cười trên môi Kiều Nhân cứng nhắc nửa giây, "Anh cười cái gì?"

Vừa ngước mắt, trong gang tấc, con ngươi của anh sâu hun hút.

Anh nghiêm túc nói: "Không dễ gì nghe được em nói chữ "làm" này."

Kiều Nhân: "..."

Tô vừa thu tay lại, còn chưa đưa tay đẩy anh, Kỷ Hàn Thanh đã đứng dậy trước.

Chênh lệch chiều cao của hai người lập tức được kéo giãn, anh nhìn cô từ trên cao xuống: "Mấy hôm nay nghỉ ngơi cho tốt."

"Nhưng ở đây..."

"Tòa soạn sẽ sắp xếp người tới đây, " Kỷ hàn Thanh vuốt tóc cô, "Nghe lời."

Kiều Nhân khẽ chớp mắt, "Đây cũng là đặc quyền sao?"

"Không."

Dừng một chút, Kỷ Hàn Thanh lại nói: "Nếu là người khác thì cũng sẽ được nghỉ ngơi như vậy."

Kiều Nhân nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên nếp nhăn nơi cổ tay áo của anh vừa nãy bị cô nắm, một hồi lâu cô mới hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

"Công tác còn chưa hoàn thành đã đến đây, em nói xem anh đến đây làm gì?"

Kiều Nhân: "..."

Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô, "Biết vừa nãy thầy Vương bảo anh giống ai không?"

"...Ai?"

"Chu U Vương*."

*Chu U Vương (795 TCN - 771 TCN) là vị vua thứ 12 trong lịch sử nhà Chu, cũng là vị vua cuối cùng của thời kì Tây Chu. Chu U Vương say mê sắc đẹp của mỹ nhân Bao Tự, vì Bao Tự mà đã làm ra nhiều việc trái luân thường đạo lý. Chi tiết đọc tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_U_vương

SPOIL Chương 77:

"Hiện tại tâm trạng anh không tốt lắm đâu."

Kiều Nhân vô thức đưa tay chạm vào lông mày của anh một cái, "Đợi anh đi công tác về, em tự đóng gói mình đưa đến, có phải là tâm trạng sẽ tốt không?"

Lời editor: Mỏi mắt trông mong mà không được đây chị =))))))))