Kiều Nhân còn tưởng đây là lý do mà Kỷ Hàn Thanh thuận miệng nói bừa.

Cô thật sự không nghĩ ra vào lúc này còn thông gió cái gì, nheo mắt nhìn anh: "Tối muộn rồi còn thông gió gì nữa?"

Rõ ràng là giọng điệu không tin.

Kỷ Hàn Thanh nhướng mày, "Em tự đến mà xem."

Giọng của anh đúng là nghiêm túc, nhưng xét lại số lần Kiều Nhân bị anh lừa gạt thật sự quá nhiều, dù anh có nghiêm túc thì cô vẫn nghi ngờ.

Tự xem thì tự xem.

Kiều Nhân dứt khoát xoay người, đưa ta mở cửa.

Phòng của Kỷ Hàn Thanh chỉ cách Kiều Nhân mấy bước.

Mãi tới khi đến cửa phòng 5202, Kiều Nhân mới dừng bước. Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã vươn tay phải qua bên cạnh người cô, đặt thẻ phòng lên bảng cảm ứng. Sau một tiếng "tít" vang lên, Kiều Nhân xoay tay nắm cửa mở ra.

Trong phòng khách sạch sẽ, trên mặt bàn trà chỉ có một cây bút và tập tài liệu, tuy rằng đồ đạc không ít nhưng rất gọn gàng.

Tầm mắt cô lướt xung quanh phòng một lượt, không thấy cửa sổ mở ra.

Cửa phòng sau lưng được đóng lại, giọng anh truyền đến ngay sau đó: "Phòng ngủ."

"......"

Kiều Nhân liền đi về phía phòng ngủ.

Lúc này cửa đang đóng, hơi đẩy ra một chút là có thể nhìn thấy cửa sổ ở đối diện được mở ra.

Kiều Nhân mở rộng cửa, sau đó vừa đi vào trong một bước đã cảm thấy có gì đó không bình thường. Đêm hè, gió từ bên ngoài cửa sổ tràn vào trong, oi bức nóng nực, dường như không thể thổi tan được mùi hương trong phòng mấy. Vẫn còn mùi hương sau khi hoan ái cùng với mùi sữa tắm thoang thoảng trong không khí.

Tất cả những hình ảnh xảy ra tối hôm qua dường như hiện lên trước mắt Kiều Nhân, nhiệt độ trên mặt cô bỗng dưng cao hơn rất nhiều, giống như vừa bị một ngọn đuốc thiêu đốt.

Kiều Nhân thở nhẹ nhàng, vừa thu lại tầm mắt xoay người sang đã nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh đang dựa người vào khung cửa chắn hơn nửa đường đi của cô, khóe môi anh hơi nhếch lên: "Có ở được không?"

Kiều Nhân: "..."

Nhìn tình hình này, xác thực là không thể ở nổi.

Kiều Nhân vặn vẹo ngón tay: "Vậy anh có thể cố chịu đựng ngủ trên sô pha một đêm."

"Cùng nhau ngủ?"

"Em không ngủ."

Kỷ Hàn Thanh bình tĩnh nhắc nhở: "Phòng là do chúng ta cùng nhau làm loạn."

Kiều Nhân: "..."

Cô suýt nữa đã quên, người gây ra việc này cô cũng góp một phần.

Dù sao đều sai, Kiều Nhân dứt khoát không phản bác nữa, ló đầu qua người Kỷ Hàn Thanh nhìn ra ghế sô pha, không rộng không hẹp, một người ngủ khẳng định là không có vấn đề gì.

Nhưng hai người... Đừng nói là Kỷ Hàn Thanh và cô, chỉ cần cô và Kỷ Niệm cũng đã phải chen chúc rồi.

Ngày mai Kiều Nhân còn phải tới tòa soạn làm thủ tục chính thức, phải dậy từ rất sớm, buổi tối ngủ không ngon thì đúng là muốn mạng của cô rồi. Cô nhíu mày, chỉ do dự hai giây liền bước đi: "Đến phòng em vậy."

Phòng cô có giường, hơn nữa không cần thông gió.

Chủ yếu nhất là đêm nay có thể ngủ ngon giấc, ngày mai sẽ dậy sớm được để đi làm.

Kiều Nhân tính toán rất tốt, kết quả vừa muốn lách qua người Kỷ Hàn Thanh ra ngoài đã bị anh kéo tay lại.

Hai người gần như đứng đối diện nhau, cô hơi ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt vừa nổi lên tia nghi ngờ đã thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: "Làm bẩn cả phòng của em luôn sao?"

"..."

Kiều Nhân sửng sốt một giây, sau đó nhẹ nhàng nghiến răng, "Anh dám."

Dừng một chút, Kiều Nhân hơi nhăn mũi, "Trên người anh còn có cả mùi nước hoa của Lục Cảnh phỉ."

Nước hoa này tuyệt đối có độc, không cần biết có chạm tới hay không vẫn bị ám mùi hương.

Không chỉ trên người Kỷ Hàn Thanh có, ngay cả Kiều Nhân ban nãy chỉ chạm mặt cô ta một chút mà cũng có mùi hương thoang thoảng.

Kiều Nhân cau mày rất sâu, cơn giận vốn đã hạ xuống lúc này lại đột ngột bùng lên, "Cả tuần này anh đừng động vào em."

Kỷ Hàn Thanh: "....."

Lòng dạ phụ nữ, mò kim đáy biển.

Câu nói này quả nhiên không sai, một giây trước cô gái nhỏ này còn đỏ mặt với anh, một giây sau liền trở mặt như không quen biết rồi.

Lại còn bắt anh một tuần không được động vào cô...

Kỷ Hàn Thanh đưa tay ra, sau đó một giây trước khi sắp chạm vào cổ tay cô, Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh.

Con người trong suốt, hơi nước mờ mịt.

Kỷ Hàn Thanh biết trong lòng Kiều Nhân có bao nhiêu tức giận, tay lập tức khựng lại vài giây sau đó thu về.

Kiều Nhân hừ nhẹ một tiếng: "Nếu có lần sau nữa, cả đời này anh cũng đừng mong chạm vào em."

Lời tương tự, cách đây không lâu Kỷ Hàn Thanh vừa nói với Lục Cảnh Phỉ.

Lúc này nhân vật thay đổi, anh trở thành người bị uy hiếp. Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh hơi cong lên, giống như thích bị ngược vậy, bỗng nhiên có một cảm giác hưởng thụ không thể miêu tả thành lời.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm đôi mắt anh cùng nụ cười như có như không trên môi, sau đó thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Trông anh vẫn còn vui vẻ lắm."

Kỷ Hàn Thanh không nghe rõ, cúi đầu ghé sát vào tai cô: "Nói gì vậy?"

Tai Kiều Nhân buồn buồn, tim cũng ngứa ngáy theo, cô theo bản năng xoay người, đưa tay đẩy anh ra.

Sau đó chỉ trong chớp mắt, bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn nơi ngón tay Kiều Nhân tiếp xúc với cánh tay mình, một lát sau mới nhẹ nhàng nhếch môi quyến rũ.

Kiều Nhân giống như bị điện giật vội thu tay về, quay đầu lườm anh: "Tránh xa em ra một chút."

Đêm đó Kiều Nhân thật sự không để Kỷ Hàn Thanh chạm vào mình.

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường, một người bên trái một người bên phải. Kiều Nhân còn đề phòng như phòng trộm, chỉ thiếu nước nhét mấy cái gối vào giữa chặn lại.

Suy nghĩ này tồn tại không lâu, đã bị sự thờ ơ lạnh lùng của Kỷ Hàn Thanh làm cho chết từ trong nôi.

Trước khi tắt đèn, Kiều Nhân vẫn còn đề phòng con sói Kỷ Hàn Thanh.

Kết quả sau khi tắt đèn không lâu, Kiều Nhân ngủ thiếp đi rồi liền tự mình lăn vào trong lồng ngực Kỷ Hàn Thanh.

Sáng sớm thứ hai, Kiều Nhân vừa mở mắt liền nhìn thấy xương quai xanh của anh.

Cô ngây người mấy giây, xác nhận là mình và Kỷ Hàn Thanh vẫn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, nên đưa tay đẩy anh một cái.

Người kia không nhúc nhích.

Kiều Nhân tưởng rằng anh chưa tỉnh, vươn tay ra lần nữa, nhưng còn chưa chạm vào anh đã thu lại. Cô yên lặng nằm trong ngực anh đợi mấy phút, sau đó vừa động đậy muốn đứng lên cổ tay đã bị người kia giữ chặt: "Đừng có lộn xộn."

Kỷ Hàn Thanh khá khó tính lúc mới thức dậy, Kiều Nhân biết chuyện này.

Hơn nữa hiện tại nghe giọng, hình như không chỉ có tức giận.

Kiều Nhân quả nhiên nằm đàng hoàng không dám lộn xộn nữa, nằm trong lồng ngực anh mở miệng: "Không phải em bảo anh đừng chạm vào em sao?"

"Em động vào anh trước."

Kỷ Hàn Thanh bị cô ôm cả đêm, dường như cũng cả đêm không cách nào ngủ được. Kết quả sáng hôm sau vẫn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Căn bản Kiều Nhân không tin anh, "Không thể."

Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, "Buông tay ra."

Kiều Nhân: "..."

Cô cúi đầu, lúc này mới phát hiện tay mình đang đặt trên eo anh, cách một lớp vải mỏng manh, da thịt dưới tay rất ấm áp, đường nét rõ ràng.

Kiều Nhân rụt tay về, "Em không có."

Kỷ Hàn Thanh: "..."

Kiều Nhân hiếm khi không nói đạo lý, đưa tay giật chăn quấn quanh người mình, "Nhưng anh động vào... Anh, sao anh lại đột nhiên cởi quần áo?"

Anh không thèm liếc mắt nhìn sang, bình tĩnh đáp: "Không cởi sao thay đồ được?"

Anh không hề kiêng kị Kiều Nhân đang ở đây, cởi đồ sau đó mặc lại trang phục, lúc cài từng chiếc cúc áo mới liếc mắt nhìn cô: "Kiều Nhân, tám giờ rồi."

Kiều Nhân: "..."

Ý là: cô không nhanh thì sẽ muộn.

Kiều Nhân cũng không để ý Kỷ Hàn Thanh có nhìn mình hay không, cứ thể cởi váy ngủ ra.

Dáng người cô rất đẹp, thời gian trước khá gầy, tháng này không phải vất vả nên đã béo lên được một chút, không phải chỉ nhìn thấy da bọc xương.

Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng lướt qua, trong mắt toàn bộ đều là chiếc eo thon và xương bướm hiện lên rõ ràng.

Anh nghi ngờ là Kiều Nhân cố ý.

Kỷ Hàn Thanh nhéo mắt, không thèm thắt cà vạt nữa, cầm áo vest đi ra ngoài.

Kiều Nhân hiếm khi lái xe đến tòa soạn.

Cô ra khỏi cửa trước Kỷ Hàn Thanh, hai người một trước một sau lái xe đến bãi đỗ, sau đó lại một trước một sau đi vào thang máy.

Bởi vì là thứ hai, lại gần sát giờ làm việc nên trong thang máy khá đông người.

Vừa có một nhóm người ra thì lại có nhóm khác tới, Kiều Nhân bị giẫm lên chân đến ba lần, còn một lần suýt nữa bị người phía trước vung cùi chỏ vào. May mà cánh tay kia vừa đánh tới thì đúng lúc cô được người phía sau ôm eo kéo lùi lại vài centimet.

Cứ thế tránh được cùi chỏ kia, nhưng bàn tay đang đặt trên eo cô không chỉ không rời đi ngay mà ngược lại còn nhẹ nhàng nhéo một cái lên eo cô.

Kiều Nhân vô thức rụt người lại, vừa mới dán lưng lên ngực người phía sau, liền nghe thấy bên tai có giọng nam trầm thấp vang lên: "Chủ động ôm ấp yêu thương à?"

"..."

Trong thang máy nhiều người nên khá ồn ào.

Ngoại trừ Kiều Nhân, căn bản không ai nghe thấy lời này. Kiều Nhân nhấc chân lên sau đó đạp lên chân người đằng sau một cái.

Năm phút sau, trợ lý trưởng ở tầng cao nhất của tòa soạn, nhìn thấy trên đôi giày da bóng loáng của ông chủ mình có thêm một dấu giày hết sức bất thường.

Người kia làm như không thấy, như thường lệ đưa giấy tờ trình ký, như thường lệ xét duyệt bản thảo.

Năm phút sau, trợ lý vào phòng làm việc đưa cà phê cho Kỷ Hàn Thanh, lúc ra cửa nghe thấy trong lúc anh gọi điện thoại như cười như không hỏi người ở đầu bên kia: "Giẫm lên chân anh vui thế à?"

Trợ lý: "..."

Quá bất thường.

P.s: Chương sau ngắn lắm, cũng chẳng có gì để spoil cả. Ngày mai mình có chút việc, nếu xong sớm thì có thể có 2 chương, còn không thì chỉ có 1 thôi nha:( Nhanh quá, đã lết đến chương 69 rồi đây các bạn. Còn 30 chương nữa thôiiii