Ngày thứ nhất .............

Băng tỉnh dậy sau giấc ngủ miên man kể từ lúc gặp Jacker quay về . Đôi mắt nâu lạnh lùng dừng chân tại khung cảnh buổi sớm ở Nga . Băng tỉnh dậy ngay trên chiếc giường Khang từng nằm khi bị trọng thương . Nhớ lại năm đó , cô với Khang đã nhận ra tình cảm dành cho nhau , nhưng kết cục thì lại khác nhau . Cô ngồi trên giường nhưng hình bóng mờ nhạt của cô đang lo lắng chạy đôn chạy đáo khắp phòng . Nét mặt lo lắng nhìn Kevin nằm trên giường , bác sĩ mọi người cứ ra vào phòng như một đoạn phim bị tua đi tua lại . Được một lúc cánh cửa phòng đóng kín và không mở nữa . Lúc đó , hình ảnh mờ nhạt hoàn toàn biến mất . Thấm một giọt nước mắt còn đọng lại ngay trên khoé đôi mắt nâu đẹp kia . Victor vào phòng và thấy Băng đang khóc , anh đi đến ôm cô vào lòng . Cũng hơi bất ngờ , anh cho cô tựa đầu vào người anh , anh muốn an ủi cô . Tiếng khóc của cô hoàn toàn không hề phát nhưng nước mắt cứ chảy tuôn trào . Tim cô cảm thấy dồn dập , khó thở .

- Băng ......................

- Có phải em là kẻ không nên có thứ tình yêu đó ?

- Băng à ...................

- Có phải em độc ác đến mức cho đến khi chết cũng sẽ không có bạn đời ?

- Có phải em rất đáng ghét và khó ưa ?

- Băng .................

- Em lạnh lùng lắm phải không anh ?

Victor chỉ biết ôm cô vào lòng và gọi tên cô , an không thể làm gì để cho cô vui được , có lẽ , tốt nhất khi Kevin đến chắc sẽ an ủi được Tiểu Băng .

- Em nín đi , không việc gì phải khóc , những thứ trước giờ xảy ra với em , đều là do số phận , chứ bản thân em đâu muốn như thế ? Nghe lời anh , bỏ quên tất cả . E có thể làm con người mới hoặc đi về lối của ngày xưa nếu em thật sự muốn quên Kevin .

- Kevin ? Anh ta không đáng để em nhớ . Nhưng sao , em cố dặn lòng không nhớ thì lại càng không thể quên ?

- Từ từ rồi em sẽ vượt qua .

- Em cám ơn , xin lỗi vì làm ướt áo anh , anh ra ngoài đi , em nghỉ ngơi một chút .

Băng buông Victor ra , cô nằm xuống giường , đắp chăn che hết gương mặt đang xấu đi vì nước mắt . Victor nhìn cô bằng một ánh mắt lo lắng . Anh rời khỏi phòng .

Cánh cửa phòng khép lại , cũng là lúc đôi mắt của ai đó nhắm lại . Giọt nước mắt vẫn đọng trên đấy tạo ra một vết hằn dài nhẹ mỏng .

***

- Tiểu thư không có trong phòng ._ Hữu tìm khắp phòng và gấp rút báo với mọi người .

- Nó đi đâu mà sao không báo dù chỉ một tiếng nào ?_ Minh giận dữ .

- Bình tĩnh đi anh , thử liên lạc với tất cả bạn bè của Linda xem sao ?_ Phương trấn an sự giận dữ của Minh

- Xin lỗi , tiểu thư chỉ có mình cô là bạn

Hữu nói khiến mọi người càng lo lắng hơn , điện thoại không liên lạc được , cũng không biết đi đâu . Bạn bè không có cũng không biết cách nào để liên lạc . Phương nhìn lại tất cả các sự việc vừa qua , từ lúc anh trai cô và Như trở về sau chuyến du học .

- Tất cả đều do hai người đó .

Phương chạy đi , cô bắt xe đến chỗ của Như và Khang . Minh , Ken , Hữu , Khôi đuổi theo Phương . Mọi người sợ Phương sẽ gây sự không đáng có , một Tiểu Băng đủ làm họ nhức đầu rồi , giờ thêm Phương , chỉ có nước banh não . Phương chạy đến phòng khách sạn và Như và Khanh đặt ở tạm . Khang và Như mỗi người một phòng , nhưng lúc này Như đang ở trong phòng trò chuyện với Khang . Đơn giản họ đang bàn về chuyện hôn lễ .

- Anh Khang , anh nghĩ em mặc áo nào sẽ đẹp ?

- Chọn hoa hồng là hoa cưới nha anh .

- Anh gửi thiệp cho ba mẹ anh chưa ?

- Em sẽ gửi thiệp cho bố

- Anh Khang ? Sao anh không nói gì hết vậy ?

- Ừ .

- Anh có nghe em nói gì không ?

- Ừ

- Anh Khang

- Ừ ..........hả ......?

- Nãy giờ anh có nghe em nói gì không ?

- Ừ .

- Vậy nghe gì ?

- Em sẽ mặc áo hoa hồng trong thiệp của bố mẹ

- MINH KHANG ._ Như tức giận hét lên , anh giật mình , và anh nhận ra từ lúc nãy đến giờ chỉ có mỗi cô độc thoại .

Tâm trí Khang hoàn toàn không chú tâm đến những việc Như nói từ nãy giờ . Mà trong đầu anh , nơi chứa những dây thần kinh điều khiển hoạt động ngày thường , nơi chứa đựng những cảm xúc bất diệt đang hiện hữu lên một nụ cười hiếm hoi , một nụ cười mà đó là lần đầu Khang nhận được . Một hình ảnh quen thuộc , đôi mắt nâu lạnh lùng , thu hút , đôi môi mềm mỏng , ngọt ngào nhưng lạnh khiến người ta muốn chiếm hữu . Gương mặt đó , gương mặt lạnh lùng đang cố giãn nở ra để hoà nhập cùng thế giới xung quanh hiện lên một cách rõ nét .

" Tại sao em lại lừa dối tôi ? "

- Khang à , anh nghe em nói gì không ?

- Em nói đi , anh xin lỗi .

- Không sao , em chỉ muốn nhắc đến lễ cưới của chúng ta .

- Ừ

- Anh dẹp ngay chữ đó đi , em ghét nó rồi đấy .

- Ừ ........à không ........ờ .......

Như lắc đầu ngao ngán , nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Khó khăn lắm Khanh mới quên Băng và yêu cô , đồng ý kết hôn với cô , cô không để tuột mất anh một lần nữa . Lúc trước là do cô quá chủ quan , cứ nghĩ ngày ngày anh bên cô , đi chơi với cô , cười nói với cô thì anh sẽ thích và yêu cô , nhưng mọi thứ dường như sụp đổ với cô khi cứ những thông tin Khang và Băng - chị gái cô hay đi chơi cùng nhau , cười nói rất thân mật , đó là một chuyện lạ . Rất hiếm xảy ra . Nhưng đều nằm ngoài vòng kiểm soát . Bản thân cô cũng thừa nhận rằng cô nợ anh em Minh - Băng một người mẹ , có lẽ định sẵn số phận cô là thế . Từ khi sinh ra sẽ không được chở che bao bọc mà thay vào đó những lời nguyền rủa , chửi rủa không đáng có . Như đã trả nợ Băng kể từ lúc khi Khang và Băng là một đôi cô không hề đụng chạm hay soi mói bất cứ gì , nhưng bây giờ , cô phải đứng lên đòi lại thứ tình cảm vốn thuộc về mình . Một tình yêu đơn phương nhưng cố lầm tưởng là tình yêu từ cả hai phía ................