Trái Tim Lạnh Giá

Chương 18: Sao Lại Khó Chịu ? Cảm Giác Gì Đây ?

Nó mở mắt ra , trước mắt là một căn phòng trắng toát với mùi thuốc khử trùng ngồng nặc , Nó nhìn xung quanh , dừng lại ngay người ngồi trên sopha ngủ và người đang gục cạnh giường Nó . 

Hai người ở đây gục vì Nó sao ? Nó cố rút tay mình khỏi tay Hữu một cách nhẹ nhàng rồi gượng ngồi dậy dựa tượng . Nó lạ lẫm với cảnh quang xung quanh , Nó cố ngồi dậy bước xuống giường , đi được ba bước Nó lại ôm bụng . Vết thương chỉ vừa mới may xong chưa lành hẳn , nên cử động mạnh vết thương sẽ hở miệng bất kì lúc nào . 

Nó đi làm vết thương cử động hở ra , máu thấm đầy miếng băng ở bụng của Nó . Đau , đau lắm nhưng gương mặt vẫn không lộ ra chút sự đau đớn . Nó loạng choạng va phải cái bàn nhưng may không té , chỉ lại làm vết thương hở miệng hơn nữa . Nó làm cho cả Hữu & Hắn tỉnh giấc vì tiếng động . Nó cố đứng thẳng dậy không ôm bụng nữa , cố tỏ ra mạnh mẽ mặc dù rất đau , Hắn nhìn Nó nhíu mày , đau lắm mà ráng chịu đựng nữa chứ . Hữu trong lòng lo lắng vô cùng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh nhạt với Nó . 

- Em ...... à không tiểu thư , cô ngồi xuống nghỉ đi ạ _ Hữu

- Tôi không sao , cám ơn anh _ Nó cố gượng , thật sự rất đau .

Tay Nó chạm vào bụng . Có cảm giác ướt ướt , Nó giơ tay lên là máu ........ Máu của vết thương tràn ra ngoài ướt tay Nó khi Nó ôm bụng . Hữu thấy cảnh đó , không thể nào không quan tâm được , Hữu chạy lại đỡ Nó về phía giường ......

- Tiểu thư đang yếu , mất máu nhiều sẽ không tốt _ Hữu

- Không sao đâu , tôi chết sẽ trả được món nợ cho gia đình anh _ Nó vẫn quyết định

- Cô ..... cô nói gì ?_ Hữu nhìn Nó đầy giận dữ

- Thiên Hữu , em nợ gia đình anh rất nhiều . Em tự tay giết mẹ anh , chia cắt tình mẹ con của anh . Là em nợ gia đình anh , hôm nay em sẽ trả hết món nợ này _ Linda nói chầm chậm 

- Em ......... đồ ngốc , anh không bắt em trả nợ nữa .Món nợ này không dùng tính mạng trao đổi , em phải sống Linda ạ _ Hữu nhìn cô đầy quan tâm lo lắng .

Hắn ngồi nghe nãy giờ , khuôn mặt cũng biến sắc , chưa bao giờ thấy cô nói chuyện xưng anh anh em em với ai trừ Minh . Vậy mà giờ anh được nghe cô nói nhưng người nghe lại là người khác , không phải anh . Tự nhiên trong lòng có chút khó chịu .....

Sao ? Sao lại khó chịu ? Anh đang nghĩ cái gì vậy ? Anh ghét cô lắm mà ? Cảm giác gì vậy ? Không lẽ .............. ? No . Never . Chẳng bao giờ anh để điều đó xảy ra .......

- Thiên ...... Thiên Hữu _ Nó nhìn anh đầy vui vẻ 

- Em ngồi đây . Đừng đi lung tung , vết thương hở nữa không tốt . Anh gọi bác sĩ rồi mua cháo cho em ăn _ Hữu nói rồi chạy ra ngoài gọi bác sĩ .

Năm phút sau , bác sĩ , y tá vào may lại vết thương , băng lại rồi dặn dò Nó kĩ lưỡng . Không đi , không chạy chỉ được nằm yên để vết thương mau lành . Sau đó bác sĩ quay ra nói chuyện với Hắn .

- Anh là bạn trai cô ấy , sao không nhắc nhở bệnh nhân ?

- Hở , ông nói tôi ? _ Hắn ngạc nhiên nhìn bác sĩ , Nó cũng giật mình 

- Chứ chẳng lẽ là tôi ? Lần sau vết thương mà hở miệng nữa sẽ bị nhiễm trùng nặng đấy . Anh nên quan tâm bạn gái mình chút đi . Có gì thì gọi tôi . Bác sĩ nói rồi cùng y tá ra ngoài . 

Căn phòng bây giờ chỉ còn lại hai người . Và ánh mắt ấy lại nhìn nhau . Căn phòng trở nên yên ắng , anh và cô đều không nói gì chỉ là hai ánh mắt lại chạm phải nhau . Ánh mắt băng lạnh vô hồn của cô , ánh mắt lạnh lùng khó hiểu của anh . Mãi một lúc , anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí này ......

**************