Ngày ngày, Syaoran và Sakura dậy sớm tập thể dục. Anh giúp nó luyện võ và các mẹo phòng thủ khi bị tấn công. Sau đó đến khu huấn luyện, những thuộc hạ được anh tuyển chọn kỹ càng đều phải qua khóa huấn luyện này và có nhiều người đã bỏ cuộc vì quá khắc nghiệt. Từ đầu anh phân vân không biết có nên cho Sakura tham gia hay không vì sợ nó không chịu nổi mà ngã quỵ nhưng nó kiên quyết muốn thử nên anh đành chào thua.
Khi đã khởi động làm nóng người trước khi vào huấn luyện xong, nó luôn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Buổi đầu tiên, Terada - người chịu trách nhiệm huấn luyện cho Sakura - muốn kiểm tra thực lực của nó như thế nào. Sau phần chào hỏi, nhiệm vụ đầu tiên của nó là chạy 5km trên lưng vác chiếc balo đầy đá. Tuy có thể lực tốt nhưng thử thách này không hề dễ dàng với nó, nghe hiệu lệnh xuất phát nó bắt đầu chạy. Trên đường đi sẽ có những cây cờ cắm sẵn ở mỗi địa điểm, tất cả có 5 cây cờ tương ứng 5km, mục tiêu của nó là phải mang đủ số cờ và đến đích trong vòng 20 phút.
Được 2,5km Sakura dần kiệt sức lê từng bước chậm chạp trong cánh rừng, nó dừng lại chống 2 tay lên đầu gối thở dốc. Thời gian còn lại 8 phút, nhìn đồng hồ nó cố gắng chạy tiếp. Vì ý định trả thù nó quyết tâm vượt qua thử thách này, dốc hết sực lực còn lại chạy đến đích. "cố lên Sakura, mày làm được mà!" - nó nhủ thầm
Chỉ còn 2 phút, Syaoran đứng bên Terada lo lắng Sakura sẽ quỵ trong lúc chạy cứ nhìn đồng hồ rồi đi tới đi lui. Terada thấy nói:
- Cậu yên tâm đi, tớ thấy cô ấy này rất có thực lực. Với cá tính mạnh mẽ của cô ấy, thử thách này không thể làm khó cổ đâu. Cậu đừng lo quá!! - Terada vỗ vai trấn an Syaoran.
- Tớ cũng mong là vậy.Terada nhìn về đường chạy thấy bóng nó dần hiện lên, anh cười nhẹ với Syaoran:
- Cậu nhìn xem cô ấy đến rồi.
Syaoran nhìn lại thấy Sakura mệt mỏi cố gắng chạy về, anh hài lòng cười nhẹ. Sakura hoàn thành thử thách vừa đúng thời gian quy định, vừa đến nơi nó lập tức quăng balo xuống đất thở dốc. Anh cười đưa cho nó chai nước lạnh: "Em làm tốt lắm,Sakura". Nó cầm lấy chai nước rồi bước qua anh 1 cách lạnh lùng, khó hiểu. Anh nhìn theo nó có chút gì đó hụt hẫng.
Vào phòng chờ nghỉ ngơi 1 lát để chuẩn bị thử thách tiếp theo, nó đi tới đi lui cho khí huyết lưu thông sau khi chạy. Syaoran bước vào:
- Em vẫn ổn chứ Sakura.
- Tôi ổn - nó lạnh lùng trả lời không nhìn anh lấy 1 cái
- Thôi ra nhận nhiệm vụ tiếp theo nào. - Syaoran nói rồi quay lưng bước ra cửa
Nó nghe vậy liền ra chỗ Terada, Syaoran cho tay vào túi rồi bước theo sau. Nhiệm vụ tiếp theo của nó là đu dây ở độ cao 5m, bên dưới là những con vật độc nhất từ sâu bọ đến bò sát chỉ bị cắn 1 vết nhỏ thì có nước bỏ mạng tại chỗ. Nó phải tự tay nắm sợi dây vượt qua chặng đường dài 7km mà không có dụng cụ hỗ trợ nào khác. Thấy nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm Syaoran nhất quyết ngăn cản không cho nó thực hiện, nó đứng sau cột tóc cao lên, đeo găng tay thể thao mỏng, đội nón tiến đến sợi dây không chút lo sợ. Anh chạy đến định nắm lấy tay nó kéo lại, nhưng không kịp nó đã đu qua bên kia 1 cách nhanh chóng.
Đi được 5km, trán đầy mồ hôi Sakura đưa tay lau đi. Bàn tay bị ướt vô tình làm rơi chiếc găng tay xuống đất, găng tay vừa rơi xuống thì rắn, rết, bọ cạp,... bu lại cấu xé không còn manh giáp nào. Đôi tay bắt đầu mỏi nhừ, nhưng nghĩ đến mối thù của gia đình nó không thể bỏ cuộc giữa chừng nó tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Sắp đến nơi, nó thấy Syaoran đang đứng bên kia đợi nó, đột nhiên sợi dây có dấu hiệu đứt ra nó nhanh chóng tiến về đích. Còn 1m nữa đến nơi, không may sợi dây đứt ra nó rơi xuống đập vào vách núi. Syaoran thấy vậy liền chạy tới thấy nó đang cố bám vào vách núi leo lên, anh đưa tay kéo nó lên cũng may là nó không sao. Lên đến nơi, đi được 3 bước nó ngất xỉu mặt tím đi. Terada thấy vậy liền cởi đôi giày nó ra, có dấu chấm đỏ ở mắt cá chân đang dần tím đi. Syaoran thấy vậy liền bỏ nó xuống không ngần ngại hút hết chất độc ra, anh xé áo trắng của mình cột lại chỗ vết cắn để chất độc không lan rộng ra. Syaoran nhanh chân đưa nó đến bác sĩ và được cứu chữa kịp thời, anh bắt nó nghỉ ngơi vài ngày không cho nó ra khu huấn luyện.
Vài ngày sau...
- Em ổn chứ, Sakura? - anh mỉm cười bước vào phòng bệnh.
- Tôi có thể trở lại khu huấn luyện được rồi
- Được rồi, ăn hết tô cháo này ta sẽ đưa em về khu huấn luyện.
- Anh không cản tôi sao ? - nó thấy lạ lên tiếng hỏi
- Em nghĩ ta có thể cản em được không ? - quay lại đến bên xoa đầu nó - Nếu em đã kiên quyết tham gia khóa huấn luyện này thì cố gắng hết sức biết không
- Tôi biết rồi - vừa dứt lời anh đỡ nó dậy mỉm cười
Sức khỏe được phục hồi hoàn toàn, những ngày sau đó mọi thử thách khó khăn đều được nó hoàn thành. Nó không tiếp nhận thêm 1 nhiệm vụ nào nữa, thay vào đó nó sẽ luyện tập quân sự. Buổi sáng tập bắn, buổi chiều tập leo trèo, buổi tối luyện võ.... Ngày ngày cứ thế trôi qua, nó luyện tập chăm chỉ để chuẩn bị cho kế hoạch trả thù, Terada hài lòng vì trước giờ anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào mạnh mẽ đến mức vượt qua khóa huấn luyện này mà không cần đến sự trợ giúp của ai, 1 cô gái kiên cường khiến người khác phải nể phục.ڧ=