Sóng gió xảy ra với Quang Anh và Hà My nhưng lại nhanh chóng được dập tắt ngay sau đó, đối với nó, việc phải chấp nhận sự thật này không hề dễ dàng một chút nào, bởi vì đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó tự nhủ rằng mình không được thất bại thêm một lần nữa. Điều này cũng là dễ hiểu thôi, nếu bản thân bạn luôn là một người chiến thắng, luôn là một người đứng trên đỉnh vinh quang, nhìn xuống vạn vật nhỏ bé với một ánh mắt không mấy xem trọng, thì thử hỏi làm sao lần đầu thất bại chỉ vì những con người bạn không mấy để vào mắt đó, bạn lại thấy hụt hẫng và tức giận như vậy.

Cho đến hôm nay, vẫn là luôn thành kiến như thế, nhưng mai sau khi hồi tưởng lại những ngày tháng này, thì nó mới hiểu được ra một điều, trên đời này không có gì là tự nhiên cả. Con người cũng vậy, khi sinh ra tất cả họ đều giống như nhau, không ai là ngu ngốc, cũng như không có ai là quá thông minh hơn mức bình thường. Sự thành công và tài giỏi mà một số người đạt được trong cuộc sống không phải tự nhiên mà có, cũng không phải tự nhiên mà mất đi, nó phải có cả một quá trình gian khổ luyện tập mới đạt được.

Quang Anh và Hà My cũng như vậy, để có được ngày hôm nay thì họ đã phải làm những gì trong quá khứ? Thật ra thì câu hỏi này chính là quá khó khăn với nhiều người nhưng lại là quá dễ dãi đối với nó, kẻ mà thực ra cũng có những ngày tháng luyện tập khổ cực mà không mấy tốt đẹp gì. Danh hiệu ''nữ hoàng đua xe'' lừng danh thế giới đêm mà cô ta đạt được như ngày hôm nay, không phải là để đổi lấy những ngày tháng ban đầu, liên tục va chạm tốc độ nghiêm trọng đến nỗi tưởng chừng như là mất mạng ư? Rồi danh hiệu ''nam thần của thế giới đêm'' là do đâu mà có chứ? Không phải là anh ta cũng đã phải đổi lấy những tháng ngày tốn công luyện võ, nhiều khi chấn thương nghiêm trọng đến nỗi cử động cũng là một việc hết sức khó khăn sao?

Nghĩ đến đây nó đột ngột mở mắt, cái nhận được cũng chỉ là bóng tối xâm chiếm toàn bộ thị giác, mặc dù không biết mình đang nhìn đi đâu nhưng nó biết chỉ là đêm nay mình lại không sao ngủ được nữa thôi. Một suy nghĩ đến nhanh nhưng rồi cũng chóng biến mất trong đầu, tựa hồ như tia chớp nổi lên rồi lại bay vụt biến mất ở phía chân trời u tối. Nếu hai kẻ này đã là khó đối phó như thế, thì những người còn lại là kinh khủng đến mức nào? ''Ông hoàng lừng danh,'' ''Hacker thiên tài,'' ''Cao thủ dịch dung'' của thế giới đêm cũng không phải là cái mác giả, hữu danh vô thực đúng không nào? Các người quá nguy hiểm, bảo tôi phải làm sao đối phó một chọi năm đây? Thôi thì chi bằng theo câu ''Quân tử không đánh lại kẻ tiểu nhân'' vậy, tôi sẽ không chơi đẹp nữa, để xem lũ các người đối phó ra sao.

********

Có những miền sâu kín bị khuất lấp khiến chúng ta khó lòng nắm bắt một cách rõ ràng. Giấc mơ chính là một trong những miền sâu kín ấy.

Không biết là thực hay mơ, nhưng trước mặt lại là màn đêm tăm tối, phong cảnh quá đỗi mông lung, mờ ảo. Dù là hư ảo hay chân thực nhưng nó cũng không muốn cảm giác mất trọng lực, cả người nhẹ bẫng như sợi lông hồng này vây lấy thân thể mình như không còn một kẽ hở. Rõ ràng là người còn sống, nhưng cảm giác như chính mình lại là một cô hồn trôi nổi giữa không trung, không biết mình phải bay đi hay về nơi đâu. Thời gian như lắng đọng ngừng trôi, nó cũng không muốn gì hơn, chỉ là sinh ra một loại cảm giác mong muốn phút giây như thế này mãi. Dù là thật hay mơ cũng đừng bao giờ tỉnh lại, bởi vì khi thức dậy dù là sớm hay muộn, bạn sẽ phải bước tiếp vào cuộc hành trình đầy rẫy cam go và chông gai trong cuộc sống.

Nhưng, loại cảm giác mong muốn bộc phát đó liệu có bao giờ thành sự thật không bởi ngay lúc này đây, không gian đang tối tăm bỗng chốc lại hóa thành một màu trắng xóa. Cùng thay đổi theo không gian là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện sốc thẳng vào mũi, nó đột ngột cảm thấy sợ hãi. Liệu có khi nào giấc mơ này lại chính là...

''Xuống 25 lần/ phút. Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân đang giảm mạnh.''

''Lấy máy sốc tim mau, bằng mọi giá phải...''

Sau đó nó hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, trước mắt chỉ thu lại toàn cảnh tượng người con trai đang nằm trên giường thân thể đang giật nảy mạnh lên, từng giờ từng phút giành giật sự sống cuối cùng với tử thần. Muốn chạy lại lắm nhưng không sao di chuyển được, bởi vì dưới chân như có hàng nghìn sợi dây xích mạnh mẽ kiềm chặt lại. Nó muốn nhìn mặt người con trai đó, để chắc chắn rằng đây không phải chính là...

''0 lần/ phút bác sĩ cậu ấy...''

''Lựa lời mà nói, đi thông báo với người nhà cậu ấy đi.''

Tầm chắn trước mặt biến mất, dung nhan của người con trai hiện rõ ngay trước mắt. Đúng lúc này, một tiếng sấm chạy ngang qua bầu trời. Trong giấc mơ của bản thân nó thấy mình là một người quá ngây ngô và khờ khạo, còn tưởng rằng dù chỉ là trong cơn mộng thôi cũng có thể thay đổi được số phận của cả một người. Nhưng hy vọng quá để rồi thất vọng nhiều, sự thật rành rành ngay trước mắt, nó biết, dù mình có thể quay ngược được thời gian cũng không thể thay đổi được vận mệnh của người khác, đặc biệt là tử nạn của Hà Duy.

Nỗi bi ai lớn nhất của con người chính là nhìn người mình yêu chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được.