Cả buổi đêm hôm đó, Bảo Nhi không hề chợp mắt, trời hửng sáng, khi phần lớn mọi người đều đang say ngủ, cô đã bước xuống giường rồi rời khỏi căn biệt thự, chậm chạp đi dọc theo bãi biển như một kẻ mất phương hướng. 

Cô không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ đơn thuần là muốn tận hưởng cảm giác yên bình như vậy. Đã lâu lắm rồi, cô chưa được sống một cuộc đời theo đúng nghĩa. 

Bắt đầu từ khi nào? 

Thật ra, chính Bảo Nhi cũng không rõ câu trả lời. 

Mười năm trước, chặng đường ấu thơ mịt mờ là cơn ác mộng khủng khiếp mà cô muốn quên đi. Mười năm sau, những ký ức này không mời mà quay trở về, khiến tinh thần cô như muốn suy sụp. Bây giờ cô mới biết, bản thân trong ký ức đã nhẫn nhục và thảm hại đến mức nào. Bắt đầu từ lòng trắc ẩn và sự do dự của bố Walker, đứa trẻ vốn nên thuộc về Trần gia là cô đã coi những thành viên trong gia đình Walker là những người rất thân thuộc. Để rồi đến cuối cùng chính họ lại nói cho cô biết, cô không phải là con gái ruột của họ… 

Bảo Nhi bật cười, nhưng cô không biết nụ cười của mình trông chua xót đến mức nào. Bảy năm đó, dù là vô tình hay hữu ý, dù là xuất phát từ thiện tâm, thương xót hay ghen ghét, đố kị, cô đều bị người ta tính kế. Bố Walker thay đổi thân phận, dòng đời trong năm năm của cô. Trần An Khuê luôn đóng vai trò là nạn nhân, là người bị hại, đến cuối, chính Hiểu Du cũng thỏa hiệp và phối hợp với cậu ta, tự mình đẩy mình vào vòng xoáy sâu của nghịch cảnh. Nếu nói khi bố Walker tráo đổi thân phận của hai đứa trẻ, Hiểu Du còn chưa biết nhận thức, vậy nhưng những năm sau, tại sao đứa trẻ đó lại chỉ biết cúi đầu, không tranh đoạt, nhận hết mọi điều tồi tệ về phía bản thân như vậy? 

Nếu Hiểu Du năm đó quyết liệt, ít nhất là mạnh mẽ hơn, phải chăng những thảm kịch xảy ra sẽ lụi tàn mất? 

Cô sẽ không quên đi một người, và rồi đến cuối cũng không mất đi người mà mình thương yêu. 

Tại sao trong suốt ngần ấy năm, người đáng lẽ phải quay về với cát bụi là cô hết lần này đến lần khác vẫn sống tốt? Còn người đáng lẽ được nhận mọi điều tốt đẹp, bây giờ, chỉ là hình bóng trong ký ức của cô? 

Bảo Nhi dừng lại, đưa tay lên khóe mắt, hóa ra, nước mắt cũng có thể dễ dàng rơi như thế. 

Cô tiếp tục bước tiếp, dù cho đây là lần đầu bản thân không xác định được phương hướng mà mình đang đi. 

Bờ môi Bảo Nhi khẽ lẩm bẩm, ngoài cô, chẳng ai có thể biết được đó là những lời thầm thì ở tận dưới nơi đáy lòng. 

“Nếu là con gái ruột của gia đình Walker, bây giờ thế giới xung quanh em sẽ tươi đẹp đến mức nào?” 

“Tận hưởng tình yêu thương từ cha mẹ như một người con gái ruột? Cả đời không biết đến thân phận thật sự của bản thân? Dù là bị họ lừa dối nhưng cả cuộc đời sẽ bình yên, thanh thản?” 

“Có phải chỉ có như thế… Em mới không gặp được người khiến trái tim em rung động? Không quên đi tình yêu đầu đời để rồi lại bắt đầu lại một mối tình chớp nhoáng như ở kiếp sống thứ hai… Hay, người em yêu thương sẽ không vì em mà hy sinh tính mạng…” 

“Trong lòng em, cũng không ngập tràn căm phẫn, hơn cả, là những ý nghĩ trả thù như bây giờ…” 

Bờ biển California vẫn tươi đẹp như thế, nhưng cảnh còn người mất, không như ngày chúng ta gặp lại, tâm hồn u ám cùng linh hồn chỉ toàn thù hận của em, rốt cuộc phải như thế nào mới được cứu rỗi đây? 

Lối thoát của em nằm ở đâu, chính em hiện giờ cũng không rõ ngoài hận thù, mình đang tồn tại vì cái gì. 

Vì một bóng hình không thể nắm bắt, hay do niềm tin ở trong quá khứ, sau ngày chia tay, vẫn còn có người đang chờ đợi em? 

Mặt trời đã lên cao, xung quanh người qua kẻ lại, đến khi không còn đủ sức để đi được nữa, Bảo Nhi mới thả người ngồi xuống bãi cát, cô ôm gối, đôi mắt hướng về phía đại dương mênh mông, như đang kiếm tìm người mà cô trân trọng nhất.

Hà Duy… 

… 

Hơn tám giờ ba mươi phút sáng, tạm gác lại mọi điều phiền muộn, Bảo Nhi trở về căn biệt thự. Vừa đặt chân bước vào đại sảnh, đã bắt gặp vẻ mặt sốt sắng của vài người giúp việc cùng nữ y tá, cô nhíu mày, nhưng cũng chẳng buồn đoán định nguyên do. 

Đi lên cầu thang, phía sau là vị quản gia đang đi theo, "Tiểu thư, vé máy bay tôi đã để ở trong phòng của cô. Giờ bay là mười một giờ trưa hôm nay ạ." 

Bảo Nhi gật đầu. 

"Bữa sáng đã được dọn sẵn trên phòng của cô..." Dường như chỉ sợ bỏ sót thông tin, vị quản gia tiếp tục nói, "Thiếu gia sáng nay đã tự mình đi tìm cô." 

Bảo Nhi không ngừng lại bước chân, đến trước căn phòng, cô lạnh nhạt, "Tôi có bảo anh ta đi tìm à?" 

Khi vị quản gia ngây người, cũng là lúc cửa phòng trước mặt đóng lại. 

... 

Cả người khó chịu, nóng bừng, cảm nhận được có người đặt tay rồi đắp khắp lạnh lên trán mình, Bảo Nhi từ từ mở mắt. Trong cơn mê man, cô thấy thân thể vô lực một cách khó tả, cổ họng có chút đau rát, nhưng không rõ nguyên nhân vì sao. 

Chỉ đến khi Bảo Nam múc một muỗng cháo đưa đến trước mật cô, bảo ăn đi rồi uống thuốc, cô mới nhận thức được mình đang bị sốt rất cao. 

Buổi sáng mới chỉ đón gió một lúc, không ngờ đến giờ đã không nhấc nổi chân ra khỏi giường, sức đề kháng của cô dường như đang ngày càng trở nên yếu kém.

Suy nghĩ này khiến Bảo Nhi tức giận, cô không kìm được, lần đầu tỏ thái độ rõ ràng, dùng hết sức đẩy mạnh tay Bảo Nam, "Tôi không muốn ăn." 

Chiếc thìa rơi xuống đất, một ít cháo văng lên ngón tay cùng áo sơ mi của Bảo Nam, tâm tình anh từ đêm qua vốn đang không tốt, nay lại thêm chuyện vừa rồi mà trầm xuống đến cực điểm. 

Hình như không thể kìm chế, Bảo Nam bóp chặt vai Bảo Nhi. Một trận đau nhức nhanh chóng dội đến, đây là lần đầu anh "động tay, động chân" với cô, "Rốt cuộc em muốn gì hả? Ốm đến nỗi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngoan cố?" 

Bảo Nhi không thay đổi sắc mặt, cũng mặc kệ không trả lời, cũng không hất tay của Bảo Nam ra, nhưng ánh mắt cô tràn đầy chế giễu. 

Sớm đã nhìn ra thái độ qua cách hành xử của Bảo Nhi, nộ khí trong lòng Bảo Nam cuộn tràn ngùn ngụt. 

Y tá xuất hiện đúng lúc, nhìn thấy tình cảnh giữa hai anh em cùng hành động hiện giờ của Bảo Nam, cô ta giật mình, vô thức di chuyển tầm mắt về hướng camera ẩn. Cuối cùng nữ y tá cũng lo lắng chạy đến, không để ý xem thân phận của mình có phù hợp không, cô ta cố gắng đẩy tay của Bảo Nam xuống, "Thiếu gia, anh đang làm tiểu thư đau!" 

Lòng như bị đánh mạnh. Ý thức được mình đang làm việc không nên, Bảo Nam buông lỏng bàn tay khỏi vai Bảo Nhi. 

Trước khi một trong hai người mở lời, nữ y tá đã nhanh chóng nhận lãnh trách nhiệm về phía bản thân, "Để tôi giúp anh cho cô ấy ăn được không?" 

Bảo Nam chau mày, biết không còn sự lựa chọn nào khác, anh đứng dậy. Nhưng trước khi chuyển bát cháo vào tay y tá, anh nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, "Lần sau, khi vào nhớ gõ cửa." 

Nữ y tá bất giác căng thẳng.

Bầu không khí thêm phần nguội lạnh. Bảo Nam cầm vé máy bay ở trên bàn trà, đi trở lại về phía giường, đối diện với điệu bộ bình thản của Bảo Nhi, anh áp một bàn tay lên má cô, ngữ điệu đều đều, không giống như đang nóng giận, "Nếu không chịu ăn rồi uống hết đống thuốc này, tốt nhất, em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nửa bước." 

Quả nhiên, khi nghe được câu nói đó, sắc mặt Bảo Nhi trầm hẳn xuống.

... 

Mười một giờ đúng, máy bay cất cánh, rời khỏi mảnh đất San Francisco. Nắng từ bên ngoài chói chang, Bảo Nam kéo rèm cửa, ngăn không cho ánh nắng hắt vào mặt Bảo Nhi rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa sao cho phù hợp. 

Bảo Nhi không muốn để tâm đến những việc làm thái quá của anh. Cô cầm lên một quyển tạp chí, vừa lật sang trang thứ hai, bên tai đã nghe vang lên tiếng nói của anh, "Nếu mệt, em ngủ một lúc đi." 

Bảo Nhi không rời mắt khỏi trang báo, "Tôi có nói là mệt à?" 

Bảo Nam trầm mặc, cuối cùng quyết định im lặng không mở lời. Trong suốt mười tám năm qua, số lần anh chủ động bắt chuyện với người khác chỉ tính trên đầu ngón tay. Vậy mà từ lúc Candy tỉnh lại, không biết anh đã vì em gái mà nói nhiều thêm biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, Candy lại chỉ coi đó là những lời thừa thãi, không đáng để quan tâm. 

Khi trước mắt bỗng dưng mờ đi, Bảo Nhi gấp quyển tạp chí, bình tĩnh tựa đầu vào thành ghế. Vài phút chờ đợi, hình ảnh xung quanh không phục hồi, vẫn cứ nhòe đi như vậy. Cuối cùng, thôi không cố gắng, cô nhắm mắt lại để bản thân tách biệt với mọi thứ xung quanh. 

Định duy trì như vậy một lúc, nhưng cơ thể đang bệnh cùng đêm qua mất ngủ, nhanh chóng, cô bắt đầu thấy đầu óc mơ màng. 

Trong lúc đó, cảm nhận được sự yên tĩnh, Bảo Nam quay sang, liền phát hiện người ở bên cạnh đã ngủ từ lúc nào không hay. Ngồi lặng một lúc, anh lấy chăn đắp lên người Bảo Nhi, sau cùng mới nhờ tiếp viên tắt hết hệ thống đèn điện trong khoang hạng nhất. 

Xung quanh tối om, trước lúc khép lại đôi mắt, Bảo Nam cảm nhận rõ ràng có người vừa ngả lên vai. Anh vuốt tóc Bảo Nhi, dần chìm vào giấc ngủ với ý cười còn đọng trên môi.