SỐNG TẠI RED WOOD, Angeline gần như có cảm giác rằng mình đang sống một cuộc sống bình thường và trọn vẹn.

Cô có một ngôi nhà và sự ấm áp. Cuộc sống chẳng bao giờ buồn chán được khi Eudora luôn miệng nói hộ phần cho cả hai. Nhưng bà ta chăm chỉ hơn bất cứ người hầu nào cô từng gặp và thấy. Eudora thường là người dậy sớm nhất, bà ta chuẩn bị bữa sáng và sau đó lục đục đi chăm đàn dê. Howl đã mua lại một đàn dê nhỏ mười con để họ luôn có sữa tươi mà không phải vào thị trấn. Một dãy chuồng được đóng chỉ trong buổi chiều. Angeline thích thú với lũ dê hơn bất kỳ ai trong cả ba, cô lấy nước và cỏ cho chúng như cô đã từng chăm đàn ngựa và giữ cô khỏi việc buồn chán không biết làm gì.

Howl thì đi săn. Khu rừng sau nhà là địa điểm lý tưởng cho cậu. Có những ngày cậu không mang được gì, nhưng có những ngày cậu tìm được một cái hố thỏ, những con cáo chồn hoặc chim rừng. Ở miền đất này nai hoẵng rất hiếm, thay vào đó là lợn rừng, cáo, lũ bò rừng dữ tợn và những loài thú dữ mà cậu cần tránh xa. Một lần, Howl mang về một con bê rừng con. Eudora xuýt xoa cả buổi và ngay lập tức lên ý tưởng cho những món ăn với món thịt bê.

“Hãy xắn vuông vào… Thế…” Bà ta vừa nói vừa phì phèo điếu tẩu. “Không quen tay phải không ông chủ? Thịt chúng rất dai và khó cắt… Đừng làm vỡ túi mật, nó sẽ khiến các phần khác đắng nghét cho xem.”

“Tôi sẽ làm nhanh hơn nếu bà thôi nói đấy.”

“Chà.” Người phũ nữ trề môi, xách một con dao đi lọc thịt ở những khúc xương. “Tôi chỉ cố giúp thôi mà.”

Angeline liếc nhìn Howl và cả hai nhoẻn cười, khắp bàn tay đều bê bết máu và những chất mô dịch nhớp nháp từ con bê.

Eudora huýt sáo và hát một bài hát dân gian bằng tiếng vùng Banini, một quận nhỏ ở phía Đông Amenrut. Angeline đoán đó là quê hương của bà ta.

Vào cuối tuần, có những chuyến xe chở thực phẩm ghé qua Red Wood, mang theo rau củ tươi, thịt dê, cừu, bò, cá hồi và trứng. Nhưng đôi khi Eudora hẹn người đánh xe mang thêm những chai mật ong, bơ hoặc gia vị trong khi cười phớ lớ với ông ta. Chuyến xe đi khỏi khi xế chiều, trong bếp lại bốc lên mùi khói, tiếng ngân nga của bà giúp việc và tiếng dao xắt lạch cạch.

Một đêm nọ mất ngủ, Howl nhoài mình sang và ôm lấy Angeline. “Đôi khi anh thấy nhớ lâu đài Quỷ.” Cậu nói, với giọng như thú tội.

Angeline đan những ngón tay mình vào tay cậu. “Em cũng thế.” Cô nói và chợt nhớ ra rằng mình sẽ không bao giờ quay lại lâu đài Quỷ, nhìn ngắm cảnh tuyết rơi trên những dải đồi bát ngát, chìm đắm vào cái im lặng của những đoạn hành lang lạnh, nghe tiếng gió quật trên mái tháp Myris, và hơi ấm lò sưởi phả lên mình. Tháp Myris, những con ngựa và cánh đồng bao la từng là cả cuộc đời của cô. Angeline siết chặt tay Howl.

“Hãy mang xác của em về lâu đài Quỷ.” Cô nói. “Chôn em ở đấy.”

“Được rồi.” Cậu nói, khó khăn lắm mới có thể gật đầu.

Cả hai chìm vào yên lặng nhưng vẫn không ngủ. Angeline muốn thức thật lâu, cô muốn tận hưởng mãi vòng tay của Howl và sự ấm áp từ cơ thể cậu. Sự ngượng ngùng đã biến mất từ khi Howl ngủ với cô. Lúc này, chẳng còn gì ngăn cách cả hai cả.

“Nếu chúng ta có nhiều thời gian hơn,...” Howl nói. “Anh chắc chắn sẽ xoay sở được cho em thoát khỏi Hội Đồng. Chúng ta sẽ sống ở lâu đài Quỷ, cưới và sinh con.”

Angeline không thể không mỉm cười. “Anh tính quá xa đấy. Hơn nữa chúng ta không có nhiều thời gian đến thế đâu.”

“Anh nói là nếu mà.”

Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp. “Em chưa từng nghĩ em sẽ cưới ai. Hoặc sinh con.”

“Anh sẽ nhớ em.”

“Em biết.” Cô nói, bỗng dưng run rẩy. Những lời của Howl khiến cô buồn khủng khiếp. Cô cảm thấy căm ghét cuộc đời ngắn ngủi của mình và tức giận vì không hiểu sao nó có thể trớ trêu, nghiệt ngã đến thế. Khi tức giận hóa thành nước mắt, Angeline rúc mình vào vai và ngực Howl. Cậu hôn nhẹ lên tóc cô, nhìn ra lò sưởi đang cháy.

“Em yêu anh.” Angeline nói, gắng thôi khóc.

Và cậu đã trả lời. “Anh cũng thế.”

*

KHÔNG KHÍ CỦA TUẦN LỄ CUỐI CÙNG RƠI VÀO ẢM ĐẠM.

Eudora không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà ta mơ hồ cảm nhận được bầu không khí căng thẳng chăng mắc quanh Howl và Angeline. Cô cố gắng tỉnh táo và giữ mình bình tĩnh, nhưng đến những nụ cươi của cô cũng thật gượng gạo. Howl thì không hề cười nói gì, cậu trầm lặng và đôi khi Angeline bắt gặp cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như người mất hồn.

Tình yêu và sự quan tâm của Howl chỉ khiến nỗi đau trong Angeline thêm sâu và tồi tệ, lở loét ra như một vết thương nhiễm trùng đang ròng ròng máu. Cô cố giữ đôi mắt mình khô ráo, mỗi khi cô và Howl ở riêng, cô dành cho cậu những cái ôm và hôn như thể đó là ngày cuối cùng cô được sống và thở.

Angeline biết,

nỗi đau đang xâu xé cả hai,

và không điều gì trên thế giới này, kể cả năng lực của cô,

có thể chữa lành được.

Một buổi chiều nọ, năm ngày trước khi tháng mười hai kết thúc, Howl đi săn về với một con cáo và hai con chim rừng. Khu rừng khiến đầu óc cậu tỉnh táo, không còn những cơn đau đầu tệ hại mà rốt cuộc chỉ khiến cậu uống nhiều rượu hơn. Eudora ghét rượu, bà ta cằn nhằn mỗi khi thấy rượu và ngầm ép Howl bỏ rượu bằng những ấm trà. “Rất tốt cho sức khỏe!” Bà ta nói.

Chuyến xe thồ đưa lương thực lại ghé đến. Lần này, tay đánh xe mọi khi đi cùng với một người đàn ông mà ông ta nói rằng là người phụ việc. Lão đánh xe người đầy mùi rượu và mùi tanh của thức ăn sống trông tơi tả hơn mọi lần, với vài vết bầm trên mắt và cổ.

“Đụng độ vớ vẩn thôi.” Lão giải thích. “Nhiều kẻ muốn cạnh tranh với thực phẩm của cửa hàng tôi lắm. Và chúng thường chẳng chơi đẹp!”

Howl đứng ở ngưỡng cửa, cầm một cốc trà nóng của Eudora và ngắm nhìn Angeline bên cạnh những thùng cá tươi dỡ từ xe xuống. Cô kẹp tóc mình lên cao, xắn tay áo và xem xét những con cá. Cá là loại thức ăn mà Angeline thích nhất, cô luôn xem xét xem chúng là loại nào và nấu được với thứ gì. Cái thùng gỗ tỏa ra mùi tanh, Angeline vẫn nâng những con cá lên và sau đó cùng Eudora vác cái thùng vào bếp.

Howl ước cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng yên bình ấy hàng ngày. Cậu muốn được thấy Angeline cười tươi như lúc này và ngắm vẻ tất tưởi, vội vã lẫn đảm đang của cô lâu hơn. Mà cậu thì có quá ít thời gian. Không đủ, Howl nghĩ, không bao giờ là đủ.

Buổi sáng hôm sau, khi Angeline ra ngoài chuồng dê, Howl ở lại trong phòng ăn và vừa thưởng thức thứ bánh mì giòn ngọt truyền thống của Amenrut, vừa đọc những tờ báo của những ngày hôm trước. Đôi khi cậu nhìn qua cửa sổ để chắc chắn Angeline vẫn ở đấy và rồi quay lại với tờ báo.

Xa xa, Howl bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa.

Ở cái miền đất xa xôi vắng vẻ này, hiếm khi có ai đi qua đây, nên cậu nghe thấy tiếng vó ngựa rõ không thể lẫn vào đâu. Eudora bỗng chạy từ ngoài cửa trước vào, tay còn cầm nguyên cây chổi. Bà ta thở hổn hển:

“Thưa ông,... Tôi nghĩ… có một đội quân đang tiến đến đây. Có thể là tôi hoa mắt nhưng ông cũng nghe thấy tiếng vó ngựa đúng không?”

“Gì cơ?”

“Tôi thấy họ từ dưới quả đồi, có vẻ như đang hướng về phía này.”

Howl bỏ tờ báo xuống và bật dậy khỏi ghế. Cậu lao ra cửa trước và thấy những chiếc mũ trụ sáng loáng cùng tiếng chân ngựa ầm vang từ dưới những nẻo đồi, dọc theo con đường mòn lên đây. Thấp thoáng sau làn sương những kẻ mặc giáp đen, áo choàng cũng màu đen với lũ ngựa chiến hung hoăng to khỏe.

Cậu lùi lại, thất thần một lúc rồi bỏ lại bà giúp việc vẫn đang bối rối sau lưng. Cậu chạy qua bếp, đến cửa sau và lao mình qua mặt đất ướt sương tuyết để đến chỗ Angeline.

Cô đang vuốt ve một con dê trắng và cho nó uống nước, nhưng ngay lập tức nhận ra vẻ mặt hoảng loạn của Howl.

“Có chuyện gì vậy?” Angeline hỏi.

“Hắc Kỵ binh.” Cậu nói. “Chúng tìm được chúng ta rồi. Chúng ta phải đi, ngay lập tức.”

Cậu nói và quay người đi về phía hai con ngựa trong cái chuồng bằng gỗ, hai con ngựa mà cả hai đã mang đến lúc tới đây.

“Không.” Angeline nói, vừa điềm tĩnh vừa quả quyết.

“Anh xin lỗi, Angeline, nhưng anh sẽ đưa em đi dù em nói gì đi nữa.” Cậu nói và mở cửa chuồng ngựa.

“Còn Eudora thì sao? Bà ấy không liên quan đến chuyện này.”

Howl dắt hai con ngựa ra. “Bà ấy sẽ ổn thôi, bà ấy không biết chúng ta là ai. Họ sẽ thả bà ấy sau khi tra khảo.”

Cậu vội vã thắt yên cương cho chúng thì nghe thấy tiếng động của đoàn quân ở cửa trước: Eudora đã mở cửa cho họ.

“Em chỉ còn một tuần, Howl!” Cô nói. “Hãy để họ bắt em, đằng nào anh cũng không thể thay đổi được gì.”

“Làm ơn, Angeline!” Cậu thốt lên bực bội. “Hãy đi với anh, nghe anh đi. Làm ơn.”

Angeline đứng tại dó và ngần ngừ, cô ngước nhìn về phía ngôi nhà. Cánh cửa bếp bỗng bật mở, và ngay lập tức một gã Kỵ binh đã nhìn thấy cô và Howl. Hắn ngay lập tức giương cung, Howl kéo Angeline ngã xuống đất. Mũi tên của hắn đâm trúng một con ngựa. Âm thanh hô hét của đoàn Kỵ binh và con ngựa cái cô cưỡi bỗng hý lên rồi ngã rạp, giãy chết làm Angeline hoảng sợ. Howl kéo tay cô đi. Cậu leo lên con ngựa còn lại và Angeline ngồi đằng sau. Con ngựa của Howl chồm lên và rồi phóng vút về phía cánh rừng.

Tiếng la ó của những Kỵ binh vẫn vọng lại từ sau lưng, chúng vội vòng ra cửa trước và cưỡi ngựa phi nước đại.

Red Wood bị bỏ lại phía sau, tan dần trong sương sớm.