Giống như trong tiềm thức của Mary, trên người họ là những vết sẹo lồi lên, tạo thánh những nhành hoa tuyệt đẹp.

Cô vô thức bọ mê hoặc. Sao trên cơ thể người lại có thể tạo ra những hình thì đẹp đẽ như vậy?

Dương Phong đưa cô đi qua từng hàng kính một, mỗi lồng kính lại mang một người con gái khác, và mỗi người con gái lại mang trên mình loại hoa khác nhau.

Chợt một cô gái làm Mary chú ý. Cô chau mày lắp bắp:

- Cô ta...!!

Đó chẳng phải là cô gái mà Mary âm thầm thuê để đối phó với Khánh sao. Cô nhớ lại ngày hôm đó, không thấy cô ta đâu, đi tìm khắp nhà cũng không thấy.

- Anh thấy một con chuột lén lút trong nhà nên muốn dạy dỗ nó một chút! Không ngờ hôm đó cũng thấy được một cảnh thú vị! - Dương Phong thì thầm, phả hơi ấm vào gáy khiến Mary rùng mình.

- Tên khốn nạn nhà anh! - Mary bặm môi lầm bầm.

Rồi cô thần người sợ hãi. Sao dường như việc gì cô làm cũng nằm trong tầm tay của anh vậy? Anh ta giám sát cô sao?

- Tất nhiên anh không giám sát em rồi! Anh luôn tin tưởng vào em! - Dương Phong cười, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Mary giật mình chột dạ. Anh ta là người sao? Là quỷ mới đúng.

Dương Phong đưa cô ra ngoài, tới phòng khách. Ở đó bà quản gia đã đứng đợi với hai chiếc vali.

- Tiểu thư! Xe và đồ đã chuẩn bị xong!

Mary lo lắng nhìn về phía Dương Phong. Anh bình thản ngồi xuống ghế uống trà cùng ông bà Khổng.

- Hai người cập nhật tin tức quả thực rất chậm! - Dương Phong tự rót cho mình chén trà thơm dịu bốc hơi nghi ngút.

- Con nói vậy là ý gì? - Bà Khổng chau mày.

- Ông Nguyễn giờ đã mất ghế chủ tịch, dự là sẽ không còn còn chức vị gì trong công ty nữa rồi!

Lông mày ông Khổng rướn lên, biểu hiện của cảm xúc vui mừng.

- Để lại đồ của tiểu thư vào chỗ cũ! - Bà Khổng mỉm cười ra lệnh cho bà quản gia.

Dương Phong còn chưa động vào tách trà, đứng dậy đi về phòng. Mary nhìn ông bà Khổng rồi đi theo anh.

- Anh làm thế nào vậy? - Cô tò mò.

- Cục cưng! Em muốn anh phải giải thích thế nào đây? - Anh kéo tay, đặt cô ngồi lên đùi mình.

" Vụ này mình đã an toàn, làm tiểu nhân không giữ lời một lần trong đời chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ? "

Mary đẩy anh ra, ngồi ở ghế đối diện.

- Anh làm vậy thật quá đáng! Đừng quên, chúng ta là anh em, cùng chung huyết thống! - Cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối.

Dương Phong bật cười, từ từ đứng dậy về phía cô.

- Anh... anh định làm gì? - Mary lắp bắp khi nhận ra cái nhìn đáng sợ đang soi trên người mình.

- Dĩ nhiên là anh sẽ không quên điều đó. Nhưng có vẻ... em không tin tưởng anh cho lắm! Thôi được, người anh ruột này sẽ chúng minh cho em thấy!

Dứt lời, Dương Phong nhấc cô lên bàn làm việc đặt sát cạnh giường, bao phủ lên đôi môi hoa đào một nụ hôn mãnh liệt, dùng đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng cô.

Tay anh luồn vào trong áo, lần mò tới vòng một căng đầy. Nhũ hoa nhạy cảm đã dần cứng lại, bị xoa bóp không thương tiếc.

Hơi thở của Mary nhanh dần, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô nhắm mắt, lắc lắc đầu rồi đẩy anh ra.

- Tôi... không muốn trở thành một tình nhân! Em gái tình nhân! Đừng động vào tôi! - Cô nói như hụt hơi nhưng vẫn đủ dõng dạc để anh nghe rõ.

Nói rồi Mary dùng tay ném khung ảnh cưới của Dương Phong và Diễm Nhi xuống sàn. Khung anh vỡ tan tành, mảnh thủy tinh thi nhau bán lên không trung.

Dương Phong nở nụ cười lãnh khốc, đưa lay lau mồ hôi trên trán cô.

- Làm không được đúng không? Quả nhiên...! Thật là tình cảm mặn nồng kinh tởm! - Mary nhếch môi.

Rồi cô lại chột dạ. Cô có thể không biết xấu hổ tới mức này sao. Họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc. Thứ cảm giác mà cô dành cho anh mới được gọi là " tình cảm mặn nồng kinh tởm".

- Tối nay sẽ có một món quà bất ngờ cho em! - Dương Phong mỉm cười chỉnh lại quần áo cho cô.

Anh bế cô đi qua những mảnh thủy tinh. Mary chau mày nhìn xuống. Từ những chỗ anh bước đi đã xuất hiện màu đỏ tươi của máu.

- Đừng động đậy! Anh sẽ làm rơi em xuống mất! - Dương Phong nhẹ nhàng nhắc nhở.

Anh đưa cô vào căn phòng anh xây riêng dành cho cô - nơi Mary đã không đặt chân đến kể từ khi Diễm Nhi xuất hiện.

- Em hãy ngoan ngoãn ở trong này! Ngày mai sẽ cho em ở nơi khác!

Anh nói rồi ra ngoài, đóng cửa lại.

Mary bần thần. Anh như vậy là có ý gì?

- Anh! - Một tiếng gọi dịu dàng vang lên phía bên ngoài. Là Diễm Nhi, có lẽ cô mới trở về.

- Em về rồi sao? Đi đường có mệt lắm không? - Dương Phong ân cần hỏi han, giọng điệu rất vui vẻ.

Mary thở dài đưa tai nghe lên tai. Nếu cô mà nghe cuộc nói chuyện tình tứ này thêm chắc chắn suy nghĩ ích kỉ lại xuất hiện, ăn mòn cảm xúc một lần nữa.

Buổi tối, Dương Phong dẫn Mary đến một nơi. Cô biết nơi này, đường đến căn phòng đặt những lồng kính.

Diễm Nhi cũng xuất hiện ở trong căn phòng đó. Giống như Mary lúc đầu, mặt cô ta tái đi không còn giọt máu nào.

- Sao cô ta...?

Không trả lời thắc mắc của Mary, Dương Phong tiến tới, bế Diễm Nhi lên một chiếc bàn lớn, làm bằng thủy tinh trong suốt.

- Anh muốn làm gì vậy? - Cô ta nở nụ cười ma mị, đặt tay lên ngực anh rồi liếc nhìn về phía Mary.

Dương Phong đi tới một chiếc tủ lớn cuối phòng, lấy ra một chiếc hộp nhung rồi quay lại.

- Em ngồi xuống đi! - Anh nhắc Mary.

Cô dù khó hiểu nhưng cũng nghe theo anh mà ngồi xuống.

Dương Phong từ tốn mở chiếc hộp nhung sang trọng, bên trong có một viên thuốc duy nhất, trong suốt.

Anh nâng cằm Diễm Nhi lên, đặt viên thuốc vào miệng. Cô ta cười khiêu khích, nuốt viên thuốc xuống bụng.

- Trong năm phút tới, viên thuốc này sẽ có tác dụng! Nó sẽ giúp em có cảm giác kích thích, giúp chúng ta " làm việc" dễ dàng hơn, chắc chắn em sẽ muốn dùng thêm vài viên nữa! - Anh thì thầm, vuốt ve nhè nhẹ lưng cô ta.

- Sao lâu vậy, làm người ta chờ! - Diễm Nhi nói, trong giọng điệu có chút hờn dỗi.

Dương Phong không nói gì, chỉ mỉm cười ngồi xuống ghế.

Bỗng nhiên, đôi mắt Diễm Nhi bắt gặp một cô gái quen thuộc trong lồng kính phía sau Mary.

- Kia... kia...! - Cô ta lắp lắp.

Mary quay lại đằng sau, khẽ giật mình. Gương mặt cô gái đó rất quen thuộc, dường như đã từng gặp.

- Có lẽ em đã tìm cô ta rất lâu! Cô gái mang trà! - Anh tiến tới, đặt tay lên má Diễm Nhi.

Mary chợt nhớ ra. Đó là cô gái làm rơi chén trà nóng, khiến cô bị bỏng tay.

- Anh...! - Diễm Nhi thảng thốt.

Cô chợt ôm lấy cổ mình.

- Anh cho tôi uống thuốc gì vậy?

- Lẽ ra em nên hỏi câu này sớm hơn! Em tưởng tôi cho em uống thuốc gì vậy? - Dương Phong bật cười đến bên cạnh cô.

- Anh định làm gì? - Diễm Nhi sợ hãi lùi về phía sau.

- Có gan gài người vào đây, sao bây giờ lại hoảng sợ như vậy? - Anh đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô.

Diễm Nhi bỗng lả đi, cơ thể rơi tự do xuống chiếc bàn thủy tinh.

Dương Phong đút tay vào tùi quần, ngồi xuống bên cạnh Mary.

- Anh cho cô ta uống thuốc gì vậy, chẳng phải là thuốc...! - Cô ngập ngừng.

- Một loại thuốc khiến con người lâm vào tình trạng chết lâm sàng! Còn... loại thuốc kia, anh sẽ để dành cho em! - Nói đến đây Dương Phong hạ thấp tông giọng, ghé sát vào tai cô.

Mary chau mày đẩy anh ra, hai má hơi ửng lên.

Cánh cửa bật mở, vài người hầu bước vào làm cô giật mình. Họ đặt lại cho Diễm Nhi nằm thẳng trên bàn rồi cởi sạch bộ đồ trên người cô ta ra.

- Anh định làm gì vậy? - Mary nói gấp gáp, trong ánh mặt có phần hoảng sợ.

- Làm theo ý nguyện của em! - Anh cười đứng dậy, lấy đôi gắng tay y tế đeo vào tay.

Người hầu lui ra hết, anh đeo khẩu trang vào rồi ngồi cạnh thân thể lõa lồ của Diễm Nhi.

Mary chau mày chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dương Phong mở hộp y tế, lấy ra một con dao siêu nhỏ. Anh cầm lên cẩn thận, lướt mũi dao lên làn da trắng tuyết của Diễm Nhi, từ đó rỉ ra những giọt máu đỏ ối.

Mary kinh hãi lấy tay che miệng. Cô không dám nhìn tiếp. Cô nhìn anh. Dương Phong lúc này chăm chú đến rợn người. Anh tỉ mỉ từng đường dao như nâng niu một báu vật.

Cô rùng mình sợ hãi. Vẫn biết anh là một tên dã thú có sở thích kì quái nhưng Mary chưa từng tận mắt chứng kiến gần đến vậy. Cả cơ thể cô run lên từng hồi, đổ xuống ghế.

Mary lịm đi, hi vọng sẽ không phải thấy cảnh tượng ghê rợn đó nữa.

Trong cơn mê man, cô nghe loáng thoáng bên tai nhưng không tài nào mở mắt được:

- Đem xác cô ta vứt đi! - Giọng Dương Phong thật lạnh lẽo.

- Nhưng tại sao? Tác phẩm này rất thành công, ông chủ đã dành ra rất nhiều tâm huyết! - Một giọng nói khác vang lên.

- Thành công nhưng không hoàn hảo! Chỉ khi nào là cô ấy, mọi thứ mới trở nên hoàn mỹ được! - Anh chậm rãi trả lời.

Sau đó cô không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa, thay vào đó là những tiếng đồ đạc va vào nhau, vang lên trong căn nhà rộng lớn.

Mary cảm nhận được cả cơ thể mình được nhấc bổng lên, di chuyển đi đến một nơi êm ái hơn.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trên một chiếc giường trắng tinh khôi ấm ấp. Mary khựng lại, đây không phải phòng cô.

- Em tỉnh rồi! - Dương Phong mỉm cười.

Cô bần thần nhìn anh. Anh lúc này không hề giống con người đáng sợ mà cô đã nhìn thấy, anh quá đỗi dịu dàng.

- Theo ý của em, anh đã cho Diễm Nhi biến mất! - Anh dịu dàng chỉnh lại mái tóc rối bời của cô.

Mary nhìn chiếc giường cô đang nằm, hung hăng đạp chăn ra. Chiếc chăn tội nghiệp bị hất tung tóe.

Hiểu ý cô, anh bật cười.

- Cô ta chưa từng ngủ ở đây!

Mary dừng lại, từ tốn kéo lại chiếc chăn lên người mình, ngẩng gương mặt vô tội lên nhìn Dương Phong.

Anh mỉm cười xoa đầu cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.

- Em nghỉ đi!

Mary ngả lưng xuống gối. Sao lúc đối diện anh, cảm giác sợ hãi đối với một tên sát nhân lại biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu khó cưỡng.

~~~~~~~~~

- Đã tìm ra chủ tịch công ty là ai chưa? - Ông Khổng nhấp một ngụm trà hỏi.

- Chưa! Vẫn chưa về nước! Hắn ta để trợ lý đến họp thay! - Bà Khổng lắc đầu trả lời.

- Hai người vẫn luôn gấp gáp như vậy! - Dương Phong nói bằng giọng châm biếm, mắt vẫn nhìn vào tập tài liệu trên tay.

- Nếu chúng ta không ở thế chủ động chắc chắn sẽ có ngày bị hắn đè đầu cưỡi cổ. Có chuẩn bị vẫn hơn! - Ông Khổng khẽ hừ nhẹ.

- Hắn ta hạ bệ được lão cáo già họ Nguyễn, ắt hẳn rất cao tay nên hắn muốn che dấu thân phận hai người có thể tìm được sao? - Anh nói thêm.

- Cũng không sai! Vậy nên ta đã chuẩn bị một kế hoạch

mới! - Bà Khổng nhếch môi, gương mặt trở nên lạnh băng gian tà.

Dương Phong đặt tập tài liệu xuống, hào hứng muốn nghe thử.

- Chỉ cần liên hợp lại với phó chủ tịch! - Bà ta khẽ nói.

Anh cười khẩy, ánh mắt không còn hào hứng nữa.

- Nhà ông ta có một người con trai, vậy nên...!

- Tùy hai người, muốn làm gì cũng được! - Dương Phong đứng dậy đi vào phòng.

Anh chán ngấy nhưng chiêu trò của họ, suốt ngày chỉ tính kế mượn sức mạnh người khác một cách vô dụng, giống như cây dây leo vậy.

- Em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy? - Thấy Mary bần thần, anh lên tiếng.

Thấy anh cô thở dài, gương mặt xị ra.

- Sao vậy? - Dương Phong ngồi lên giường, nâng cằm cô lên.

- Lại hôn ước! - Mary bặm môi, có vẻ rất phẫn uất.

- Em tính sao? - Anh tò mò hỏi.

Cô ngồi dạng chân lên người anh, vừa vặn đúng vào phần hông.

- Anh phải giúp em lần này! - Mary làm nũng, không để ý vị trí ngồi của mình.

- Anh sẽ được gì? - Dương Phong thích thú hỏi thêm.

- Em sẽ nghe lời mà! - Cô nằm sấp xuống, áp má vào ngực anh thì thầm.

- Chỉ vậy thôi sao? - Anh hỏi, tiếp tục làm khó cô.

- Vậy anh muốn gì? - Mary ngồi thẳng dậy nhìn anh.

- Anh muốn...