Sau khi rời khỏi đó, nó đã không về nhà mà đi khắp nơi. Đến tầm mười hai giờ khuya, một mình nó trở về nơi đầy ấp hình bóng hắn. Vừa đến trước cổng nhà, nó ngạc nhiên khi thấy vợ hắn đang đứng trước cổng nhà nó.

Thấy nó, ả ta không nhanh không chậm tiến lại và cho nó một cái tát trời giáng. Nó ngơ ngác nhìn mà thật không biết chuyện gì đang xảy ra, thì ả ta liền lên tiếng:

- Mày là ai mà dám quyến rũ chồng tao hả? Hôm nay tao sẽ cho mày biết kết quả của kể thứ ba xen vào chuyện gia đình người khác là như thế nào?

Ả ta nói xong, không chờ nó đáp lời đã nhào vào nắm chặt lấy tóc nó cào xé không buông. Nó vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé ả đang mang mà không chịu phản kháng chỉ ra sức giải thích. Mặc cho ả đều bỏ ngoài tai tất thảy.

- Chị ơi thật không như chị nghĩ đâu. Em và anh ấy không có gì hết.

Mặc cho nó giải thích như thế nào, ả cũng nhất mực không tin. Khi vừa thấy hắn từ xa đang đi tới, ả liền vội vàng buông nó ra, rồi rất nhanh lao thẳng ra ngoài đường. Một chiếc xe tải từ xa lao tới, "Rầm". Ả nằm dưới mặt đường lạnh buốt, máu chảy lênh láng khắp nơi. Nó hoảng sợ định chạy ra chỗ ả, nhưng hắn đã nhanh chóng chạy tới bế lấy ả rồi lao nhanh vào xe chở ả đến bệnh viện. Trước khi đi, hắn còn quay lại nhìn nó đe doạ.

- Nếu cô ấy và con tôi có chuyện gì? Thì cô cũng đừng mong sẽ sống hạnh phúc.

Nó cúi gằm mắt xuống, nước mắt lại rơi. Nó không có làm gì ả mà, sao lúc nào nó cũng là người phải giải thích, cũng phải là người có lỗi. Nó đã cố gắng không đem rắc rối đến cho hắn rồi mà, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

[......]

Ở bệnh viện...

Ả được chuyển ngay vào phòng cấp cứu. Sau vài giờ phẫu thuật, kiểm tra đủ thứ thì bác sĩ bước từ phong cấp cứu ra. Thấy vậy, hắn chạy lại hỏi ngay.

- Vợ và con tôi sao rồi? Họ có bị làm sao không?

Ông bác sĩ gỡ khẩu trang cùng găng tay ra nhìn hắn cười nói:

- Vợ và con cậu không sao cả, chỉ là giờ bọn họ còn hơi yếu. Bệnh nhân bị gãy chân nên tạm thời sẽ không đi lại được. Và tôi cũng nhắc trước, có thể bệnh nhân sẽ không nói chuyện được nữa, trong một khoảng thời gian dài.

Nghe đến đây, hắn khẽ nheo mày, nắm chặt cổ áo ông bác sĩ quát.

- Tại sao lại thế, tại sao cô ấy lại không thể nói chuyện được. Ông mau giải thích đi.

Ông bác sĩ sợ hãi giải thích ngay:

- Do cú sốc gì đó trước khi bệnh nhân gặp tai nạn. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của tôi, chưa ai dám chắc cả.

Hắn buông ông bác sĩ ra rồi ngồi bệch xuống ghế, tên bác sĩ thấy vậy mà cũng khôn hồn bỏ đi. Hắn lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra gọi cho ai đó.

- Mau bắt cô ta tới ngôi nhà kho bỏ hoang sau công ty cho tôi.

Hắn nói xong liền cúp máy, rồi đứng dậy bỏ đi. Nhưng hắn đã đâu biết rằng ả từ nảy giờ vẫn núp sau bức tường nhìn hắn cùng tên bác sĩ đó nói chuyện.

Thấy hắn đã đi xa, ả nhép môi cười từ sau tường bước ra, nhìn tên bác sĩ vừa nói chuyện với hắn nói:

- Ông làm rất tốt, ngày mai năm trăm triệu sẽ được chuyển vào tài khoản cho ông, còn giờ thì ông có thể đi.

- Dạ. - Nói xong ông bác sĩ cười thoã mãn rồi úng lẳng lặng bỏ đi.

Quả là một vỡ kịch hết sức hoàn hảo, tai nạn sao. Hoàn toàn là do ả tạo nên, tên tài xế đâm ả cũng là do ả thuê để làm vở kịch này, càng thêm hấp dẫn. Hắn sẽ chẳng bao giờ có thể biết người vợ ngoan hiền của hắn lại chẳng tốt đẹp như vẻ bề ngoài. Ả nghĩ đến cảnh nó bị hắn hành hạ thì ả không thể nào không vui vẻ được, ả nhẹ vuốt ve bụng mình, an an tỉnh tỉnh nói:

- Mày đã sai khi dám giành chồng với tao? Rồi mày sẽ được nếm trải cảm giác đau đớn mà hắn mang tới cho mày nhanh thôi.

=>Hết chương 4