Đầu Chân Yểu bỗng nóng rực, buột miệng hỏi: "Anh tỉnh rượu rồi à?"

Giọng nói vừa dứt, không gian chỉ có hai người yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nước chảy vang lên.

Cô cắn chặt môi, rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Em, em, ý em là...!Tối hôm qua..." Cô bối rối, lo lắng rụt tay lại, "Anh, em tự làm được, em tự rửa."

Tiếng nước đột ngột dừng lại.

Anh tắt nước, buông tay cô ra.

Chân Yểu đang định dò dẫm tìm vị trí của vòi nước thì nghe thấy tiếng người bên cạnh quay lưng bước ra ngoài.

Nghĩ đến tấm thẻ kia, cô lại nhắm mắt nhắm mũi mở miệng, "Đợi, đợi một chút!"

Tiếng bước chân dừng lại.

"...Anh, tối hôm qua, có phải anh uống say không?" Câu mở đầu này vừa ra khỏi miệng, cô cảm thấy những lời sau dễ nói hơn nhiều, "Tối hôm qua anh đưa cho em một tấm thẻ, như vậy không nên lắm...!Bây giờ em sẽ đi lấy và trả lại anh ngay."

"Cho thì em cứ cầm lấy."

"Nhưng đó là khi anh uống say."

"Ai nói anh say."

Nếu không phải vì cô biết hành động trong buổi tối hôm qua và những lúc bình thường không giống nhau, thì có thể Chân Yểu đã tin vào bốn chữ kia của anh.

"Em thật sự không thể nhận." Cô đành phải nói.

"Chỉ là một tấm thẻ thôi." Giọng anh có chút không kiên nhẫn, như thể đang nói Chỉ có thế mà em kì kèo lâu như vậy?

Chân Yểu lúng túng đứng tại chỗ, không biết phải làm thế nào.

Tống Lúc Bách không nói một lời mở cửa rời đi, để lại cô đứng bên bồn rửa tay.

Một lúc sau cô mới xoay người, chần chừ vặn vòi tiếp tục rửa tay.

Vậy thì...!giữ lại, nhưng cứ để ở đó.

Tống Duyên Từ vội vã chạy tới, đụng phải người nào đó với đôi lông mày nhíu nhẹ.

"Lục Bách?" Anh hơi ngạc nhiên, "Sao anh lại ở đây? Yểu Yểu có trong đó không?"

"Có." Đôi lông mày hơi cau lại của người kia thả lỏng một cách tự nhiên.

Tống Duyên Từ gật đầu định rời đi, đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Tống Lục Bách, "Anh...!không phải lại bắt nạt Yểu Yểu đấy chứ? Con bé có vẻ sợ anh, nếu không thì anh né con bé ra một chút."

Đáp lại anh là gương mặt không cảm xúc đi lướt qua.

...!

Sau khi suy nghĩ một hồi, Chân Yểu quyết định nói chuyện thẻ ngân hàng cho Chu Huệ, bà cũng thấy khó tin, "Bao nhiêu năm qua dì cũng không biết khi thằng bé say lại như thế này, mọi người đều cho là tửu lượng của nó khá tốt, hoặc là khi say thì cũng không khác mấy so với bình thường, có vẻ như đó chỉ là bởi vì trước giờ nó không có em gái thôi."

Đứa con trai này của bà, đừng nói đến chuyện được nó chú ý, chỉ cần nhìn thấy cái vẻ mặt dịu dàng là đã tốt lắm rồi.

Nhưng hai anh em bọn họ đã lâu không gặp, trước đó cũng chưa gặp nhau bao giờ, sao bây giờ lại dễ mềm lòng vậy?

"Nếu nó cho thì con cứ tiêu thoải mái, không phá sản là được rồi." Cuối cùng Chu Huệ xua tay một cái, không để ý lắm.

Hai ngày sau, Tống Tất tìm được gia sư dạy kèm đến nhà.

Người trẻ có hoàn cảnh khó khăn nhưng nhờ nỗ lực vươn lên, ra nước ngoài vừa làm thêm vừa kiếm học bổng nên đã học xong cao học.

Tất nhiên Chân Yểu không phản đối, nhưng ba anh trai của cô rất có ý kiến, bởi vì...!gia sư đến dạy thêm này là nam.

Lúc Trần Diệp được người giúp việc dẫn vào căn biệt thự lớn, liền bị ba ánh mắt lạnh nhạt dò xét kia làm cho đứng ngồi không yên.

"Thầy Trần có muốn uống gì không?" Người giúp việc hỏi anh.

"Cứ gọi tôi là Trần Diệp," Anh ta cười, thẳng lưng tự nhiên, "Một cốc nước lọc là được, cảm ơn."

Sau khi quan sát lời nói và hành động, Tống Tất và Chu Huệ đều rất hài lòng, thế là cho hai người vào trong thư phòng tầng 1 để làm quen trước.

Tống Lịch Kiêu liếc nhìn cách cửa phòng đóng chặt, hừ nhẹ một tiếng rồi đi lên lầu.

Ngày hôm sau Chân Yểu không phải học thêm ở nhà, mà đi theo Tống Lịch Kiêu ra ngoài chơi.

Vốn dĩ cô không muốn ra ngoài, nhưng mọi người thuyết phục quá nhiệt tình nên đành đi.

Tống Lịch Kiêu không lái xe, ngồi đợi ngoài cửa với chiếc xe đạp không biết tìm ở đâu ra, "Yểu Yểu, hôm nay chúng ta sẽ đi xe đạp, cho đến giờ ghế sau xe đạp của anh chỉ dành cho em thôi đó."

"Đấy là bởi vì mấy năm rồi chú có đạp xe đâu." Tống Duyên Từ khẽ cười.

"Nhưng mà, nếu mình đi xe đạp, thì anh ấy sao bây giờ." Chân Yểu đứng dưới bậc thềm.

Tối hôm qua sau khi đồng ý đi chơi, Chu Huệ và Tống Tất lại thấy không yên tâm lắm, cuối cùng quyết định để Tống Lục Bách "hộ tống" bọn họ.

Mặc dù lo lắng, nhưng trên thực tế cô hy vọng có thể đi một mình với Tống Lịch Kiêu.

"Để anh ấy tự lái xe." Tống Lịch Kiêu bĩu môi, cúi người nhấc cô gái nhỏ trước mặt lên ghế sau.

Chân Yểu hoàn toàn sững sờ, "...Anh Lịch Kiêu!"

Mặt cô hơi đỏ lên, động tác vừa rồi của Tống Lịch Kiêu giống với hồi nhỏ khi ôm cô, nhưng bây giờ cô đã lớn đến mức nào rồi chứ!

Tống Lịch Kiêu cười rũ rượi, nắm lấy hai tay cô, vòng qua ngang hông của mình, "Yểu Yểu ngồi vững vào, chuẩn bị xuất phát."

Nói xong, một tay giữ lấy tay lái, chân giẫm mạnh vào bàn đạp phóng ra ngoài.

"Cẩn thận." Tống Duyên Từ nhíu mày dặn đi dặn lại, cuối cùng lắc đầu bật cười, lúc quay người chuẩn bị đi làm thì thấy Tống Lục Bách cầm áo khoác bước ra, người sau nhìn thấy chiếc xe đạp đang di chuyển chậm chạp trên đường thẳng, bước chân hơi dừng lại một chút.

"Lái xe đuổi theo đi." Tống Duyên Từ nín cười vỗ vai anh.

Tống Lịch Kiêu trực tiếp đưa người tới trường học.

Anh không thích đi du học, lúc đó thi đỗ Tầm Đại xong mới từ chối đề nghị của Tống Tất.

Tầm Đại là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước, đương nhiên không thiếu tiền, cho nên cơ sở vật chất rất tốt, một số cảnh quan nhân tạo có thể so sánh với công viên, thậm chỉ là danh lam thắng cảnh, cuối tuần có ít người cho nên cũng yên tĩnh.

Nhưng mà hôm nay lại khá náo nhiệt, hình như là có Bệnh viện Xã hội đang làm sự kiện tuyên truyền, có một số người ở ven hồ liên tiếp chặn người đi qua bằng một tờ rơi quảng cáo.

Tống Lịch Kiêu tùy tiện để xe sang một bên, cầm lấy máy ảnh rồi trò chuyện với Chân Yểu để làm cô vui, nhân tiện chụp vài bức ảnh, cuối cùng phải lùi về sau một khoảng để chụp toàn cảnh.

"Cậu không nhìn nhầm chứ..."

"Không tin thì cậu tự nhìn đi."

"Đúng người rồi! Trời ơi, người bên cạnh anh ấy là ai?"

Hai cô gái cẩn thận nhìn chằm chằm vào chàng trai đang cầm máy ảnh xì xào bàn tán, cuối cùng liếc nhìn nhau ngầm hiểu ý rồi bước lên.

"Tống...!Tống học trưởng." Hai cô gái một trái một phải đứng cạnh chàng trai, lấy cơ hội làm quen.

"Anh chụp được chưa?" Bên cạnh, Chân Yểu đang khó hiểu, đột nhiên bàn tay bị nhét vào một tập sách, còn có một tấm ni lông nhỏ chỉ lớn bằng nửa bàn tay.

"Bạn học, lại đây đưa cho em cái này." Bên cạnh có giọng nói của một người lạ khác, nghe như giọng phụ nữ đã hơi lớn tuổi, vừa vô tư vừa nhiệt tình, "Cô là bác sĩ trong bệnh viện của trường, hôm nay đến tuyên truyền về tác hại của bệnh AIDS cho sinh viên."

Chân Yểu vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác cầm lấy mọi thứ mà người kia đưa.

Nữ bác sĩ hiển nhiên đã lặp đi lặp lại những lời này nhiều lần, nói rất nhanh và lưu loát, "Sinh viên đại học nằm trong nhóm nguy cơ cao mắc bệnh AIDS, nên rất cần phổ cập kiến thức về vấn đề này, bạn học nhỏ, em có bạn trai chưa?...!Đây là bạn trai của em?"

Đây là? Chân Yểu mờ mịt, bên cạnh cô làm gì có ai! Chẳng lẽ là Tống Lịch Kiêu vừa đi tới?

"Không, em -" Cô vừa mới bối rối khoát tay một cái, nữ bác sĩ đã ngắt lời, "Ôi chao, đừng ngại, chuyện này rất bình thường, chẳng qua là hai người phải sử dụng bao cao su đúng cách khi phát sinh quan hệ, để phòng ngừa -"

"Cô ấy là em gái tôi."

Tiếng nữ bác sĩ đột nhiên im bặt.

Giọng người đàn ông vì tức giận mà căng thẳng, lạnh lùng bỏ thêm ba chữ: "Vị thành niên."

"...À? Vậy à! Xin lỗi xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi." Nữ bác sĩ cười ngượng, bị ánh mắt kia liếc một cái liền rùng mình, xấu hổ quay người đi.

Người đàn ông này mặc quần áo bình thường lên nhìn không có gì đặc biệt, chỉ trông rất trưởng thành và nội liễm.

khí chất cũng vô cùng đáng sợ, không giống sinh viên đại học một chút nào.

Cô ấy chỉ nghĩ rằng kiểu cặp đôi yêu nhau như thế này không phải là hiếm ở trường đại học, cho nên đã đánh đồng bọn họ.

*Nội liễm: nghĩa là kiểu vẻ đẹp trai ẩn bên trong, càng nhìn càng thấy cuốn hút.

Hai má Chân Yểu nóng bừng, trong lòng thầm cầu nguyện dưới chân xuất hiện một cái lỗ để cô có thể chui vào đó trốn.

So với mối quan hệ thân biết của cô và mấy người Tống Duyên Từ, Tống Lục Bách giống kiểu "phụ huynh" nghiêm khắc, gặp phải tình huống này với người khác cũng đỡ xấu hổ hơn là với anh.

Những chữ kia giống như tia lửa bắn lên hai gò má và tai cô.

"Anh trai." Cô nhắm mắt gọi anh, "Anh, anh đến rồi..."

Đồ trong tay ném không được mà cầm cũng không xong, kết hợp với nội dung tuyên truyền của nữ bác sĩ vừa rồi, không khó để đoán miếng ni lông nhỏ trong tay là cái gì.

Vừa dứt lời, hai bàn tay bỗng nhiên trống rỗng.

"Tống Lịch Kiêu trông em kiểu thế à?" Anh lạnh lùng nói, giọng nói không được tự nhiên.

Chân Yểu nhanh chóng lắc đầu, vừa nói vừa lùi về sau một bước, "Không phải tại anh ấy, anh ấy nói muốn đi xa một chút để chụp toàn cảnh."

Cô đang nói chuyện, phía sau chợt vang lên tiếng đùa giỡn, nửa người bên trái mất cảnh giác khiến cô bị người chạy qua đập mạnh vào người.

Tống Lục Bách kịp thời vươn tay ra đỡ lấy cô nhưng không trách khỏi việc va đầu gối vào chiếc ghế đá bên cạnh.

Chân Yểu chỉ dám cắn môi nhịn, suýt nữa thì bật thốt lên kêu đau.

"Nhìn đường." Hai chữ như bọc một tầng băng, vẻ giận dữ xuất hiện trên mặt.

Hai cô gái chạy ngang qua đều sợ hãi, mặt tái mét liên tục xin lỗi, cuối cùng bạn đẩy tôi đi rồi chạy ra chỗ khác.

Tống Lục Bách cúi đầu nhìn người trước mặt, cô gái mặt tái nhợt hơi khom eo, hiển nhiên là không phải đau nhẹ.

Thoạt nhìn thì không thấy bị thương, nhưng đùi bên phải lại hơi cứng ngắc.

"Đau lắm à?"

"Yểu Yểu!" Tống Lịch Kiêu cách đó không xa hét lên, nhưng tạm thời không có người nào quan tâm đến việc đáp lại.

"...Không đau." Chân Yểu cố gắng ổn định giọng nói của mình.

Ngay sau đó, một bàn tay to lớn đột nhiên chạm vào khuỷu chân cô, ngón tay luồn vào trong rồi siết chặt.

"Anh trai!" Chân cô run lên, trong tiềm thức muốn trốn về phía sau, kết quả là đùi phải không chịu nổi sức nặng, cả người cô lại xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào trong vòng tay của đối phương.

"Yểu Yểu!" Cuối cùng Tống Lịch Kiêu cũng chạy tới, "Yểu Yểu, em làm sao vậy? Trẹo chân à?"

Tống Lục Bách nhíu mày, "Đừng có chắn đường."

"Không được đâu, anh cả, hay là để em bế Yểu Yểu cho, nhất định là con bé cũng không muốn để anh bế, anh cầm máy ảnh giúp em."

"Nhìn anh mày giống người thích cầm máy ảnh không?"

Tống Lịch Kiêu nghẹn lời, trừng mắt nhìn cái máy ảnh DSL nặng nề đang cản trở.

"Muốn để anh bế, hay cõng em?" Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền vào tai cô.

Chân Yểu ngột ngạt một lúc lâu rồi mới nói: "Em có thể tự đi bộ."

Không biết có phải tại câu nói này khiến Tống Lục Bách mất kiên nhẫn hay không, anh đột nhiên cúi người bế cô lên, cô hoảng sợ ngã lệch sang một bên, kề sát lên ngực anh, áp cằm lên vai.

Tống Lịch Kiêu đứng đó, nhìn cô gái được người đàn ông cao lớn ôm trong lồng ngực, che đi gần hết cả người, còn có hai chân thon thả lộ ra ngoài khuỷu tay của người đàn ông.

Càng nhìn anh lại càng cảm thấy khó chịu.

Đang định đuổi theo, động tác của Tống Lịch Kiêu chợt dừng lại.

Không đúng, Tống Lục Bách quả thực không giống một người sẽ giúp anh cầm máy ảnh, nhưng chẳng lẽ lại giống một người thích bế công chúa sao???.