“Hôm nay là ngày XX, tháng Y năm 2016, trời trong xanh và nhiều mây. Dự báo rằng trời sẽ nắng cả ngày, không mưa. Nhiệt độ ở vào khoảng...”

Bíp.

Ti vi bị tắt phụp không thương tiếc. Nhìn bầu trời tốt đẹp như thế này ai mà không biết rằng trời sẽ rất đẹp chứ. Làm điều thừa!

[Nhóm chat: Biến thái và Háo sắc]

Nữ thần hà tiện: Tiểu Sắc, hôm nay trời rất đẹp, em có định đi đâu chơi không vậy?

Sắc nữ vô tình: Không không, em không muốn ra ngoài. Tia nắng sẽ làm da của em trở nên xấu xí!

Ta là sắc lang: Tui có một điều rất khó tin, các bà có muốn nghe không?

Nữ thần hà tiện: Có cớt mau phun, có rắm mau thả!

Ta là sắc lang: Kì thật, hôm nay chính là tận thế a!!!

Nữ thần hà tiện:...

Sắc nữ vô tình:...

Nô lệ số 1 của Nữ thần:...

Nô lệ số 2 của Nữ thần:...

Trạch nam iu computer:...

Biến thái cảnh sát:...

Sắc nữ vô tình: Quá tuyệt vời!!! Ta đã mong chờ biết bao.

Nữ thần hà tiện: số 1, số 2 nhanh chóng mua đồ dự trữ về nhà!

Biến thái cảnh sát: Sau tận thế nhớ tập hợp lại một chỗ, ta có rất nhiều rất nhiều súng a~

Trạch nam iu computer: Thân, ta trốn đây. Các bé nhớ mang theo computer ta đặc chế để liên lạc nhá!

Ta là sắc lang: Trạch! Đến nhà ta ngay! Nhớ kỹ, 5 giờ chiều sẽ xuất hiện dị trạng. Đúng 12 giờ đêm, mạt thế sẽ hoàn toàn bùng nổ!

(Nhóm chat trống)

Sắc nữ vô tình vứt xuống tai nghe, hai tay ôm mặt.

Sắc lang có năng lực đặc biệt, điều này ai trong nhóm cũng biết, hắn đã chinh phục hết mọi người nhờ năng lực của hắn rồi. Mà năng lực của hắn rất biến thái: TIÊN TRI.

Hắn nhìn ra được hết thảy tương lai, nhắc nhở mọi người trong nhóm rất nhiều lần.Nhiều lúc nhờ có hắn mà mọi người thoát được những kiếp nạn lớn. Bởi vậy nên lúc nãy hắn nói mạt thế đến, mọi người đều biết rõ, mạt thế chắc chắn sẽ đến!

Trần Phương khẽ nhắm mắt, dằn xuống kích động trong lòng. Thế nhưng khóe môi không hiểu sao vẫn chẳng thể kéo xuống được. Cô đã mong muốn được sống trong thế giới của những cuốn sách viễn tưởng kia từ lâu lắm rồi! Thế giới này thật nhàm chán, vô cùng nhàm chán!

Một thế giới của hủy diệt và chết chóc hẳn là sẽ thú vị hơn nhiều, không đúng sao?

Bây giờ là 7 giờ sáng, còn 10 tiếng trước khi xuất hiện dị trạng. Đây cũng là lúc mà Trần Phương cô cần hành động rồi!

Bíp

“Chị Trang, cho em vay tiền được không?”

“Ok, bao nhiêu cưng?”

“Càng nhiều càng tốt! Nếu được thì chị bán hết tất cả những gì có thể bán đi rồi gom tiền lại cho em.” Dù sao thì sau mạt thế, tiền cũng chỉ là giấy lộn dùng để chùi đít mà thôi.

Trần Trang giật mình, dụi tắt điếu thuốc lá trên tay, khuôn mặt xinh đẹp tà khí lại nghiêm túc cau mày lại.

“Tiểu Phương... Có chuyện gì vậy? Tiền chị không thiếu đâu, muốn gì cứ nói!”

“Chị Trang!” Trần Phương cắt đứt lời cô.”Em chỉ có thân nhân duy nhất là chị thôi. Chị phải tin tưởng em!”

“Được!” Trần Trang cắn răng.”Chờ chị 1 tiếng! Chị sẽ mang tiền đến chỗ em.”

Cúp máy, Trần Trang mặc vội áo khoác, bước ra khỏi cửa. Ngoài cửa là một đám người mặc áo đen, khuôn mặt dữ tợn nồng đậm sát khí. Vâng, là xã hội đen.

“Chị Đại, có chuyện gì sao?” Tiểu Trung xoắn xuýt tiến lên, khuôn mặt nịnh nọt. Đâu ai ngờ một người đàn ông cao to lịch lãm, tay nhuốm đầy máu tanh lại có thể bày ra cái khuôn mặt buồn cười này chứ. Tât nhiên là có thể, nhất là trước mặt cô gái này.

Trang đại tỷ nổi tiếng gần xa, lão đại của Thần Long bang chính là cô gái xinh đẹp Trần Trang này đây. Nghe nói cô ta là nữ đặc công xuất ngũ do lý do đặc biệt, một tay đủ quất ngã 10 thằng đàn ông, súng bắn trăm phát trúng cả trăm, xài dao đặc biệt xuất chúng. Tiểu Trung chính là lão đại trước kia của Thần Long bang, bị Trần Trang mài suốt 1 đêm, sớm mai hai tay dâng lên tất thảy, lùi xuống làm đàn em.

Người ta gọi đây là truyền kì “Trang Đại Tỷ“.

Lúc này, Trần Trang đang vô cùng lo lắng trước hành động của em gái. Cha mẹ mất sớm nên hai chị em phải nương tựa vào nhau để sống. Nên khi nghe em gái nói chuyện với giọng kì lạ đó, Trần Trang vẫn lựa chọn tin tưởng Trần Phương. Gì chứ, nếu nó có sai chuyện gì thì vẫn có Trần Trang cô đây mà.

“Tiểu Trung, bán hết tất cả cổ phần ở các công ty kia, bán luôn cả mọi mảnh đất chúng ta nắm trong tay nữa. Bảo anh em dồn hết tiền vốn vào đây cho chị! Trong vòng 1 tiếng phải hoàn thành!”

“Vâng!” Tiểu Trung ngay lập tức dẫn người rời đi. Mệnh lệnh của Đại tỷ là tất cả, bọn hắn chỉ cần chấp hành mà thôi.

Trần Trang im lặng suy nghĩ, sau 3 giây liền ra bến đỗ xe, phóng thẳng đến một nơi.

............................

Trần Phương đứng trước cửa phòng, cảm giác được áp lực tỏa ra từ nó. Đúng vậy, cô sợ. Đã 3 tháng rồi cô chưa bước ra khỏi cửa, bây giờ cảm thấy thật kì quái.

Mà thôi, mặc thêm một cái áo trùm đầu thật kín nữa là được. Mạt thế đến mà không có lấy một cái dao để phòng thân thì thật là tệ hại.

Siêu thị Big C.

Ở khu vực bán dao kéo, một người ăn mặc kín mít đến kì quái đang loay hoay ở đó. Rất nhiều người còn ngó ngó qua, sợ đó là kẻ xấu nào đó đe dọa sự an toàn của họ. Thật ra thì họ nghĩ nhiều rồi, Trần Phương chỉ là đang chọn vũ khí mà thôi.

Súng đạn ở Việt Nam bị quản lý rất chặt chẽ nên khi tìm vũ khí chỉ có thể tìm ở đây. Trần Trang có thể mang súng ống đến thế nhưng cô không muốn phiền đến chị. Súng đạn thì cần đấy, thế nhưng bắn một viên là mất đi 1 lần tấn công, hết đạn rồi thì ngồi chờ chết. Với trình độ của cô cùng Trang, mỗi người một dao là đủ quét ngang rồi.

Đừng khinh thường trạch nữ cô đây, cơ thể của cô không thua gì Trần Trang đâu. Dùng dao làm vũ khí chính, súng làm vũ khí bí mật là được rồi!

Chà, có rất nhiều loại dao nha. Dao to, dao nhỏ, dao thái thịt, dao gọt trái cây gì đó đều đủ cả.

Thế nhưng đồ bằng sắt thì rất dễ gỉ, nên Trần Phương đánh chủ ý đến loại dao làm bằng hợp kim đặc biệt kia. Nó làm từ một loại hợp kim nào đó có màu xám trắng. Nhìn thì giống dao nhựa đấy, cơ mà độ sắc bén thì khỏi chê, gấp 5 lần dao sắt, nhất là nókhông gỉ không mòn. Giá tiền thì không chỉ gấp 5 thôi đâu.

Con mẹ nó, một cái dao hợp kim nhỏ xíu mà hơn 400 ngàn!

Mà thôi, dù sao sau này tiền cũng chẳng hơn giấy lộn bao nhiêu.

Cuối cùng, Trần Phương tìm được loại dao hợp kim dùng để xẻo thịt dài khoảng 30 cm, dày 0,5 cm, độ rộng khoảng 7~8 cm, nặng 1 kg. Nhìn thì rất thô kệch, thế nhưng khối lượng khỏi chê, hợp kim loại này vô cùng nhẹ.

Tất nhiên giá tiền của nó cũng không mềm tí nào, 3 triệu 300 ngàn 1 cái!

Bíp.

[Trần Trang đã gửi vào tài khoản của bạn 108 tỷ 543 triệu 935 nghìn. Xin kiểm tra số tài khoản để xác nhận.]

Được rồi, chị đã gửi tiền đến. Sau khi chuẩn bị xong mọi việc thì phải thông báo cho chị.

Sau 2 phút lên kế hoạch mọi việc, Trần Phương lấy 2 cái dao hợp kim bỏ vào giỏ rồi bước lên tầng 3 của siêu thị để càn quét.

Bọn người kia đều đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ thế nhưng cô chẳng hề quan tâm đến. Dù sao thì tận thế sắp đến rồi, điên cuồng một chút cũng chẳng sao.

Càn quét gần như trống không cả siêu thị, Trần Phương vẫn cảm thấy chưa đủ, gọi điện đến quản lý siêu thị yêu cầu đơn đặt hàng khổng lồ vận chuyển đến nhà kho rộng lớn cô vừa thuê.

Quét thẻ, tổng cộng 4 tỷ rưỡu tiền hàng hóa thức ăn nước uống. Đừng chê nhiều, sau này muốn kiếm đồ ăn cũng không dễ như bây giờ đâu!

Nhà kho kia nằm ở ngoại ô thành phố nơi ít người, diện tích tầm 1000m², cao 30m, giá thuê 1 tháng 1 tỷ 6. Trần Phương biết ngày mai thì tiền sẽ chẳng đáng mấy đồng vậy nên đã hẹn bọn họ mai trả tiền. Dù sao thì bây giờ bớt đi đồng nào hay đồng ấy.

Bên dưới kho hàng là kho lạnh ngầm dưới mặt đất chuyên để thực phẩm tươi. Độ rộng cũng bằng với kho hàng bên trên. Điện được chạy bằng máy phát điện thủy năng lắp ở con suối bên cạnh kho hàng.

Cô cũng đã thuê 1km xung quanh nhà kho kia làm đất tư nhân, chưa trả tiền thuê bởi dù có muốn cũng trả không nổi. Khu vực kia rất đặc biệt, đồi núi bao bọc 3 phía, thích hợp để phòng thủ nếu xảy ra vấn đề gì. Nhà kho nằm ở sau cùng, sát vách núi phía sau, bên cạnh là một con suối lớn.Lúc này hẳn là nhân công đã tới rồi. Với giá thuê 3 tỷ, yêu cầu bọn họ trong vòng 5 tiếng làm xong một công trình cửa vững chắc che lấp phía còn lại rồi biến đi thật nhanh.

Vầy là đã có một cái căn cứ rồi!

9 giờ kém 5 phút!

Trần Phương chạy khắp thành phố, đem gần hết thực phẩm của các trang trại, siêu thị lớn nhỏ chuyển đến nhà kho. Lại tốn thêm 47 tỷ nữa!

Sau vũ khí, thức ăn là xăng dầu và máy phát điện cỡ lớn. Hốt quanh thành phố một vòng, Trần Phương lại đem 26 tỷ tiêu hết.

Còn lại là gì? Súng đạn!

“A lô. Cảnh sát phải không? Anh bảo người ở thành phố V đem đến một lô súng đạn cho em. Súng có thể ít nhưng đạn thì phải nhiều! Giá khoảng 28 tỷ cả lô.”

Nam nhân nằm dài dưới ánh mặt trời, biếng nhác mở miệng trả lời.”No problem, không cần trả tiền, anh sẽ huy động toàn bộ súng ống thành V đến cho em. Sau này tiền cũng chẳng là cái đinh gì nữa cả. Anh cũng chẳng thiếu mấy cái súng đó.”

Nói rồi, hắn cười khổ nhìn đống súng chất đống bên cạnh. Tên điên kia thật là, đã bảo đừng có tặng súng nữa mà...

“Ừm, anh vận chuyển chúng đến khu X cho em. Cái khu nhà mà Trạch chỉ em thuê ấy.”

“Hừ hừ, sau này nhớ đến thủ đô thăm bọn anh. Hầu hết cả nhóm đều ở thủ đô với thành phố HCM cả, chỉ mình em ở V thành thôi. Nếu có vấn đề gì nhớ liên lạc với anh chị bằng cái computer kia của Trạch cho em nha!”

“Vâng...”

Còn lại 28 tỷ, mua cái gì đây... Thật là, thấy tiền là cứ ngứa răng!

Đúng rồi, vũ khí nóng tuy cần thiết nhưng cũng cần nhiều vũ khí lạnh nữa. Thuộc hạ của chị Trang cũng cần xài vũ khí, súng không thể bắn vô tội vạ lãnh phí được. Còn cả các vật liệu xây dựng nhà cửa và nghiên cứu nữa. Tại sao lại thiếu nhiều thứ thế kia?

“Anh Trung, em đưa anh 3 tỷ, anh đi mua vũ khí lạnh cho em, càng nhiều càng tốt! Loại các anh hay xài ấy!”

“Được.” Lệnh của em gái Phương cũng rất quan trọng nha...

Được rồi, Trần Phương duỗi duỗi thắt lưng, tiếp tục tiến đến khu vật liệu. Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thứ cần chuẩn bị!

Bây giờ là 12 giờ 25 phút. Cách dị biến 4 tiếng 35 phút!

=== ====== ======

Không hỉu sao mình viết truyện này được dài thế~Ôi đừng trách ta xao lãng truyện khác à nha. Lịch đăng vẫn cứ 1c/1 truyện/1 tuần thôi. Các truyện khác vẫn cứ ra đều đều như vậy nên đừng ném đá ta a. Tại Cá bị mấy cái khoa học viễn tưởng ám ảnh suốt mấy tuần rồi, ngứa tay nên viết thui à ╮(╯3╰)╭