Khi kết thúc các kỳ thi đại học, kỳ thi sắp diễn ra, các thí sinh nghệ thuật kết thúc “chinh chiến” ở khắp cả nước, dần dần trở về vườn trường đã lâu không gặp.

Những nhân vật quen thuộc từ từ lấp đầy phòng học, lớp xã hội của trường học lại Kinh Anh lại một lần nữa có hơi thở náo nhiệt.

Không giống như các ứng cử viên bình thường đang vật lộn trong biển câu hỏi, những thí sinh nghệ thuật trở về sau chiến thắng này đều vui mừng, mỗi người trong số họ đều cầm một chứng chỉ kiểm tra nghệ thuật trong tay, điều đó có nghĩa là một chân của họ đã bước về phía trước. Trong những trường đại học và cao đẳng đó, miễn là kết quả thi đại học không như xe tuột xích thì bạn có thể vào trường đại học mơ ước..

Sự trở lại của các thí sinh nghệ thuật cũng đại diện cho sự trở lại của “nhan sắc”.

Trước hết tập kết chính là nhóm “Thất tiên nữ”, tuy rằng  nữ thần Mâu còn chưa trở về, nhưng giá trị nhan sắc của những nữ sinh khác cũng đủ xuất sắc, đưa đến trường học khác thì ít nhất cũng là trình độ hoa khôi.

Ngay cả Đới Kỳ Lân trầm mê học tập không có lối thoát cũng nhịn không được mà thất thần, ở tiết tự học nhìn nhóm thất tiên nữ phát ngốc, dùng một loại khoa trương lại buồn nôn mà cường điệu: “Thượng đế ơi, cuối cùng trong lớp cũng có nữ sinh!”

Dương Tâm Dược tức ngực, ở trước mặt cậu ta vẫy vẫy tay: “Này, xin chào, xem nơi này! Chúng ta chính là lớp văn khoa, trừ đi tất cả thí sinh thi Nghệ thuật thì trong lớp chỉ có sáu nam sinh! Chung quanh cậu đều là nữ sinh được không!”

Đới Kỳ Lân quay lại đầu, ánh mắt ghét bỏ mà đánh giá cô một phen: “Cậu cũng không biết xấu hổ mà gọi mình là nữ sinh sao? Có nữ sinh nào sẽ mang dép lê Super Mario tới đi học hả?”

Dương Tâm Dược: “……”

Gần nhất học tập khẩn cấp, nhiệm vụ quan trọng, Dương Tâm Dược thức dậy muộn vào buổi sáng, vội vội vàng vàng cõng cặp sách đi về phía phòng học. Kết quả hấp tấp mà đã quên đổi dép lê, vì thế đôi dép lê Super Mario phơi bày trước mặt tất cả các bạn học.

Việc này đều đã qua một tuần nhưng Đới Kỳ Lân vẫn thường thường lấy ra cười nhạo cô, miệng hư đến không chịu nỗi.

Nếu như một mình cậu ta cũng thôi đi, ngay cả Chung Khả cũng phải cười cô!

Lần đó cậu phụ đạo đề toán cho cô, đề mục là kiểu biến thể kinh điển “Giáp cùng Ất đi ngược chiều nhau, một con chó ở bên trong chạy tới chạy lui”, cố tình nhân vật chính được nói trong đề tên là Mary! Chung Khả giảng được một nửa, liền cười ngã vào trên bàn học, nói là toàn bộ hành trình đều thêm vào Dương Tâm Dược cùng dép lê Super Mario của cô.

Dương Tâm Dược không để ý đến cậu trong ba ngày, Chung Khả cay đắng đưa lên một chậu thực vật mọng nước cầu hòa, mới làm Dương Tâm Dược tiêu tan tức giận.

Lúc này đây, miệng tiện của Đới Kỳ Lân lại đem chuyện xấu mặt của cô ra nhấm nuốt, Dương Tâm Dược không thể nhịn được nữa, mắt hạnh trừng, đấm bàn: “Đới tiểu cẩu tớ thấy cậu căn bản không phải là chó con! Cậu rõ ràng là Đới Tiểu Ngưu!! Này năm xưa nướng bỉnh, nói một lần thôi, cậu thích nhai lại như vậysao!!”

“……” Đới· bò · nhai lại · Kỳ Lân: Phải.

Hai người đấu võ mồm được một nửa, trong phòng học bỗng nhiên yên tĩnh lại, một loại yên tĩnh thần bí từ cửa phòng học bắt đầu khuếch tán, vẫn luôn lan tràn đến nơi này của bọn họ.

Dương Tâm Dược Đới Kỳ Lân có cảm giác, đồng thời câm miệng, không hẹn mà cùng đem đôi mắt  hướng về phía lối vào.

Người đầu tiên lọt vào tầm ngắm của mọi người là một đôi chân ngọc bước trên đôi giày La Mã buộc dây.

Giày La Mã có dây buộc cao đến đầu gối này đã xuất hiện trong chương trình vài năm trước và nhanh chóng trở thành món đồ yêu thích của người mẫu. Nhưng loại giày này có yêu cầu cực cao với chân, chân ngắn một phân, da đen một chút, thịt nhiều một chút, đều sẽ làm cho hai chân chủ nhân trở thành trò cười.

May mắn thay, đôi chân của cô gái ở cửa rất dài và thon thả, rõ ràng mới đầu tháng tư nhưng cô ấy đã gấp không chờ nổi mặc vào quần đùi, bày ra ra tư thế xinh đẹp. Chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi của bạn trai được quấn quanh người, cổ tay áo kéo lên, cổ tay đơn giản đeo một chiếc lắc tay màu bạc, mà một chiếc vòng tay dường như bình thường như vậy lại có giá trị vạn kim.

Không biết từ nơi nào truyền đến một trận ca khúc sống động và thú vị, mỗi một bước của cô gái đều vừa lúc đạp lên nhịp trống. Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào cửa chính, như một đôi tay to nhẹ nhàng dịu dàng, vén lên mái tóc của cô ấy, lộ ra lổ tai cùng cần cổ thiên nga……

Tất cả ánh sáng trong căn phòng nhỏ đã bị cô ấy hút đi. Chỉ vài bước, Mâu Tư Tư đã biến phòng học thành màn trình diễn, thật là đúng với câu “rồng đến nhà tôm”.

Dương Tâm Dược dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, hơn hai tháng không gặp, tại sao bạn cùng phòng của cô lên sân khấu đều tự mang BGM hả?!

Trong  lớp cực kỳ yên tĩnh, ở  dưới ánh sáng của Mâu Tư Tư dường như ngay cả việc thở hổn hển cũng trở thành một điều khinh nhờn.

Nhưng mà  cổ “tiên khí” này chỉ duy trì ngắn ngủn nửa phút, đã bị người đánh vỡ.

Viên Tiêu tinh quái từ phía sau Mâu Tư Tư bước ra. Hóa ra hai cô ấy cùng nhau vào cửa, ai bảo dáng người cô ấy ục ịch, bị Mâu Tư Tư vừa cao vừa gầy hoàn toàn chặn đi.

Cô ấy cầm điện thoại trong tay, luống cuống tay chân dập điện thoại. Trận BGM vừa rồi thật ra là tiếng chuông điện thoại của cô ấy.

Âm nhạc dừng lại, thần trí của mọi người cũng lập tức trở về.

Dương Tâm Dược dù sao cũng là nữ sinh, trước hết phục hồi tinh thần lại. Cô từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên,  phấn khích vẫy tay về phía Mâu Tư Tư cùng Viên Tiêu.

“Hai người các cậu khi nào trở về?”

Viên Tiêu chạy tới giữ chặt tay cô: “Vừa rồi mới đến ký túc xá, đặt hành lý rồi thu thập trong một chút. Vốn dĩ không nghĩ tới tiết tự học buổi tối, kết quả gặp được  nữ thần Mâu, liền dứt khoát cùng cậu ấy tới.”

Dương Tâm Dược cẩn thận đánh giá cô: “Tại sao cậu lại béo?” Thí sinh nghệ thuật chuẩn bị kỳ thi đều là càng ngao càng gầy, mỗi khi trở về đều gầy một vòng lớn, chỉ có Viên Tiêu vẫn là dáng vẻ “tràn đầy phước lành”, thịt mũm mỉm, xúc cảm càng thêm mềm mại.

Tay Viên Tiêu theo bản năng che mặt lại, ngoài miệng biện bạch: “Nào, nơi nào béo? Tớ là áp lực quá lớn, tạo thành sưng vù!”

Mặc kệ những người khác tin hay không, dù sao cái lý do này, Viên Tiêu chính mình tin.

Viên Tiêu vội vàng nói sang chuyện khác, một chống nạnh, hóp bụng, nói: “Tâm Dược, tại sao cậu không quan tâm tớ đã nhận được mấy chứng chỉ kiểm tra nghệ thuật của một số trường nghệ thuật lần này hả”?”

“Mấy cái?”

Viên Tiêu đắc ý vươn năm căn ngón tay.

Dương Tâm Dược vừa mừng vừa sợ: “Nhiều như vậy sao?”

Viên Tiêu đắc ý: “Sớm nói với cậu là trình độ chuyên môn của tớ thực sự tốt! Nhưng năm trước thành tích thi văn hóa kéo chân sau mà thôi. Lần này Học viện mỹ thuật Hoa Thanh, tớ bắt được hai cái chứng nhận đủ tư cách, một cái là hệ hoạt hình mà tớ muốn nhất, một cái là truyền thông trực quan.”

“Lợi hại lợi hại.” Dương Tâm Dược noi theo hải cẩu, hai tay bạch bạch vỗ tay, thiệt tình thực lòng.

Chứng chỉ kiểm tra nghệ thuật do mỗi học viện nghệ thuật cấp là 4 ~ 5 lần số người thực sự được nhận. Sau khi nhận được chứng chỉ kiểm tra nghệ thuật, bạn đủ điều kiện để đăng ký vào chuyên ngành, sau đó điền bản kê khai nguyện vọng dựa trên kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Viên Tiêu lại nói: “Chúng ta đều lâu như vậy không gặp. Lần này tớ bắt được chứng chỉ kiểm tra nghệ thuật của Hoa Thanh, cậu lấy được huy hiệu lòng can đảm, đêm nay tụi mình hãy ăn mừng đi!”

“Như thế nào chúc mừng?”

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Tớ nhập cư trái phép mấy lon bia, buổi tối cậu tới phòng ngủ tụi tớ, chúng ta…… hahaha, cậu hiểu không!”

Dương Tâm Dược vừa nghe xong, lông mày uốn éo, nghiêm túc mà phê bình cô ấy: “Đồng chí Viên Tiêu, thế mà cậu mang bia vào ký túc xá hả?! Cậu đừng quên tớ là lớp trưởng, chẳng lẽ cậu muốn ăn mòn cán bộ nhân dân, cùng cậu thông đồng làm bậy sao! Chúng ta chính là học sinh chuẩn bị thi, chỉ vài ngày nữa thôi, nếu cậu lại có thái độ không đứng đắn, làm thế nào cậu có thể đạt được kết quả xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học đây hả?”

Viên Tiêu bị cô hù dọa, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội nói: “Được được được rồi chúng ta không uống! Một lát nữa tớ về phòng ngủ, đổ bia đi hết!”

Dương Tâm Dược nhíu mày: “Lãng phí lương thực cũng không được!”

“Vậy, vậy cậu nói làm sao bây giờ ……” Viên Tiêu uất ức.

“Uống ~ vẫn phải uống!” Dương Tâm Dược lên giọng, “nhưng, uống khi bụng đói thì dễ say, tốt hơn là chúng ta nên tìm thứ khác để giúp tiêu hóa……”

“???”

Khóe miệng cô gái nhếch lên, và đầu lưỡi lướt qua môi: “Chà, tớ sẽ trả tiền, chúng ta hãy gọi hai con gà béo tối nay”!”

“……”

Ngay lúc Dương Tâm Dược cùng Viên Tiêu cấu kết với nhau làm việc xấu, thảo luận đêm nay gà rán cùng bia bọt, Mâu Tư Tư bên kia cũng không thanh tịnh.

Nhóm  thất tiên nữ đã sớm chào đón vây quanh Mâu Tư Tư, ríu rít mà cùng cô ấy thảo luận về các kỳ thi nghệ thuật của các trường đại học.

Vừa rồi khi Mâu Tư Tư vào cửa, không trách mọi người đều nhìn ngây ngẩn, hơn hai tháng không gặp, “ngôi sao hâm mộ” trên người cô ấy lại nặng. Mỗi năm bài kiểm tra nghệ thuật của Học Viện Điện Ảnh đều bị quần chúng ăn dưa cả nước  chú ý, các phóng viên mang theo máy ảnh canh giữ ở cửa trường, chỉ để chụp các thí sinh trước tiên.

Năm nay cùng  ghi danh vào trường này còn có một ngôi sao nhỏ có tầm ảnh hưởng mới ra mắt, vốn thu hút sự chú ý. Nhưng khi phóng viên nằm vùng phỏng vấn thì vừa lúc bắt được thí sinh Mâu Tư Tư với giá trị nhan sắc cao cùng khí chất xuất chúng, vội ngăn cô ấy lại thục hiện một cuộc phỏng vấn ngắn.

Nào nghĩ đến khi thả ra video, ngay lập tức đốt cháy nhiệt tình của quần chúng ăn dưa! Khí chất của Mâu Tư Tư lạnh lùng, lông mày nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to, một cái nhăn mày một nụ cười mang theo phong tình không tầm thường. Chưa đến một ngày, từ nhỏ đến lớn Mâu Tư Tư trải qua đều bị lộ ra, những quảng cáo mà cô ấy đã thực hiện cũng được trình bày trước những người ăn dưa.

Thí sinh thi Ngệ thuật ở Học Viện Điện Ảnh đều biết một ma chú: Trong quá trình thi cử nếu bị phóng viên phỏng vấn, tuyệt đối thi không đậu!

Nhưng mà Mâu Tư Tư đánh vỡ đi ma chú này, lấy thánh tích thi viết cùng phỏng vấn xuất chúng, cô ấy vinh danh đứng thứ hai trên bảng tổng điểm! Ở trên cô ấy, vừa lúc là một ngôi sao có tầm ảnh hưởng.

Ngay khi cô ấy trở lại, cô ấy đã bị mọi người vây quanh. Họ hỏi cô ấy liệu ngôi sao kia có đẹp như trên TV không, cô ấy có muốn ký tên và chụp ảnh không.

Giọng Mâu Tư Tư như gió mát nước suối: “Tớ không có chữ ký hay chụp chung với cậu ta, nhưng có muốn ký tên chụp ảnh chung với tớ không?”

Người khác còn không kịp đáp, Đới Kỳ Lân đã trước tiên vụt ra.

“Tôi muốn! Tư tư, tôi muốn tôi muốn tôi muốn!” Cậu ta phấn khích tột đỉnh, nhưng  trên người cậu ta lại không có giấy bút gì có thể dùng để ký tên, ở cặp sách tìm nửa ngày, khẩn trương đến toát cả mồ hôi.

Mâu Tư Tư thấy cậu ta thật sự tìm không thấy, liền nói: “Tùy tiện lấy sách giáo khoa, notebook đều được cả.”

Này sao lại có thể? Đới Kỳ Lân nóng nảy, vò đầu bứt tai một hồi lâu, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, xách theo vạt áo thun trước của mình đi qua.

“Ký nơi này đi!” Cậu ta cuồng nhiệt mà nói, “Tư tư, cậu ký trên ngực tôi đi, tôi sẽ vĩnh viễn đặt tên cậu ở trong lòng!”

“……” Mâu Tư Tư: Xấu hổ lại không mất lễ phép tươi cười.jpg

Cuối cùng, Mâu Tư Tư tùy tiện từ trên bàn cậu ta sờ soạng đến sách ôn thi, cũng không chú ý xem là sách gì, tuyệt bút vung lên, ký xuống tên của mình.

Đới Kỳ Lân được ký tên như đạt được chí bảo, cầm sách ôn thi một hồi hahaha ngây ngô cười. Ngay cả nghỉ giữa giờ, đi đường đều như là bay trên mây, sau đó một đầu đụng vào khung cửa, ngã chổng vó.

Cậu ta dường như không cảm giác được đau, một lộc cộc bò dậy, sờ sờ trán đỏ bừng, lại hạnh phúc lại đáng khinh hahaha chạy đi rồi.

23 giờ 30 phút, phòng ngủ nữ ở trường học lại Kinh Anh.

Sau khi giáo viên quản lý kiểm tra xong, liền nhấn công tắc điện điều khiển tòa lầu.

“Kẽo kẹt ——” một tiếng vang nhỏ, cửa phòng ngủ từ bên trong đẩy ra, hai người một cao một thấp khẽ lặng lẽ từ kẹt cửa chạy tới.

Dương Tâm Dược mang đôi dép lê Super Mario, trong tay xách theo cơm gà béo ngậy thơm ngào ngạt, cúi người, vài bước đã lẻn đến trước cửa phòng ngủ khác.

“Thịch thịch thịch.”

Cô ấy cuộn bàn tay, nhẹ gõ cửa phòng. Rất nhanh, một khuôn mặt tròn lấm la lấm lét từ phía sau ló ra.

“Thật là một con gà béo ngậy!” Đối phương hít sâu một hơi, đắm chìm hơi thở trong tràn đầy dầu mỡ, cô ấy thối lui một bước, tránh khỏi cửa phòng, “Mau tiến vào mau tiến vào, đừng để cô quản lý bắt được chúng ta ở cửa!”

Nói là party, kỳ thật chỉ là bốn nữ sinh tụ ở bên nhau, tâm sự, ăn uống đồ vật.

Bạch Thiên cùng phòng với Viên Tiêu đã sắp xếp tốt căn phòng: Cô ấy lấy ra đèn bàn sạc đứng ở trên bàn, lại ở trên tường treo lên mấy bóng đèn nhỏ xinh đẹp trang trí, ánh đèn đầy màu sắc tràn ngập trong căn phòng ngủ.

Dương Tâm Dược, Mâu Tư Tư, Bạch Thiên, Viên Tiêu ngồi vây quanh ở không gian giữa hai chiếc giường, trước mặt là hai phần gà rán lớn và vô số lon bia.

Viên Tiêu nói cô ấy nhập cư trái phép tiến vào “mấy lon” bia, hoàn toàn là khiêm tốn. Sau khi Dương Tâm Dược vào cửa mới phát hiện, con nhóc này thế mà trực tiếp mang vào hai xách bia!

“Một người ít nhất tam lon, uống không xong không cho phép đi!” Viên Tiêu hào phóng đem bia đẩy đến trước mặt mọi người.

Cô ấy mang đến một cốc bia tươi mát, uống lên chua chua ngọt ngọt, còn mang theo hương trái cây. Dương Tâm Dược mở một lon vị cam, Mâu Tư Tư lấy đi một lon bạch đào, Bạch Thiên chọn chanh, mà Viên Tiêu còn lại vị dưa hấu.

Chưa kể, bốn loại hương vị thật đúng là rất giống bản thân bọn cô

Bạch Thiên cầm lon bia trong tay, uống nhấm nháp: “Tâm Dược, làm sao cậu gọi gà rán vào được? Trường học không phải không cho mang đồ ăn vào sao.”

Dương Tâm Dược hoàn toàn uống bia trái cây như một thức uống, uống một nửa chai trong một ngụm, đĩnh đạc nói: “Tớ là lớp trưởng, tớ có đặc quyền!”

Nói xong, cô di chuyển linh hoạt bằng ngón tay, lao vào con gà rán, chọn một trong những chiếc dùi gà dày và béo nhất, nhúng vào nước sốt cà chua và gặm nó. Thịt gà rán mềm giòn, nước sốt bên trong thịt đều tiến vào trong miệng, nóng khiến cô “ôi” một tiếng, lại không thể nhổ ra. Hàm răng cô ngậm đùi gà, một bên hít vào một bên nhai nhai. Chừa đến nửa phút,  toàn bộ đùi gà liền vào dạ dày của cô.

Tướng ăn của cô cực ngon, những người khác chỉ nhìn cô ăn đã thèm đến độ ngón trỏ chuyển động, nuốt nước miếng.

Mắt Mâu Tư Tư không khỏi dừng ở đôi môi đỏ bóng nhẫy của cô, cô ấy theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, cưỡng ép chính mình dời đi ánh mắt: “…… Nào có đặc quyền lớp trưởng. Chủ cửa tiệm gà ran này dùng ‘ máy bay không người lái đưa cơm ’. Vừa rổi cậu ấy chạy đến trên ban công canh nửa ngày, sau khi gà rán được gia, cậu ấy đánh giá 5 sao cho họ.”

Dương Tâm Dược thẹn quá thành giận, giương nanh múa vuốt mà nhào tới, trong tay lại cầm lấy một con cánh gà, nhét vào trong miệng Mâu Tư Tư: “Mới vừa dọn về tới liền hủy đi sân khấu của tớ, cậu thật là chán ghét.”

Mâu Tư Tư đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét đầy gà rán vào miệng, theo bản năng muốn nhổ ra, nhưng môi lại như là dính vào nhau, như thế nào cũng tách không ra. Dáng vẻ cô ấy chật vật, khóe môi còn dính sốt cà chua, khóe mắt ngoài ý muốn nổi lên một mảnh hồng.

Mấy người giật mình mà nhìn cô ấy, Viên Tiêu nói lắp: “Tâm, Tâm Dược, cậu dùng lực làm gì, cậu nhìn cậu xem, đều khiến Mâu Tư Tư khóc rồi.”

Dương Tâm Dược “ồ” một tiếng, không khỏi suy nghĩ lại: Cô nhìn cánh tay cường tráng của mình rồi nhìn lại cánh tay mảnh khảnh của Mâu Tư Tư, hoài nghi chính mình vừa rồi đùa giỡn có phải sức lực quá lớn hay không, thế mà có thể khiến cho người đẹp lạnh lùng hoa lê đái vũ?

Cũng may Mâu Tư Tư rất nhanh lắc đầu, đánh gãy suy đón của bọn cô: “Không, không phải…… Tớ chỉ là lâu lắm không ăn qua hương vị thịt, vừa rồi ăn đến trong miệng, nhất thời có chút tủi thân.”

Mọi người lặng im.

Dư lại ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhớ lại phía trước Mâu Tư Tư vì bảo trì dáng người, mỗi ngày ở nhà ăn ăn những rau xanh đậu hủ, nhất thời nói không ra lời.

Muốn làm minh tinh, nào có dễ dàng như vậy chứ? Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, mặc kệ người già trẻ nhỏ, sau lưng mỗi nghệ sĩ ra mắt đều có hơn một ngàn người ở phía sau xếp hàng, tùy thời có thể thay họ.

Rất nhiều người đều cho rằng đứa trẻ học nghệ thuật đều là gia cảnh giàu có, cậu ấm cô chiêu không học vấn không nghề nghiệp, lại không có nghĩ tới bọn họtrước khi bước lên sân khấu, ngầm dùng vài phần sức lực.

Lấy Mâu Tư Tư mà nói, chuẩn bị thi nghệ thuật này hơn hai tháng, mỗi ngày trừ bỏ  rau xanh luộc chính là thịt ức gà luộc, phóng một chút muối cùng gia vị tiêu đen, ăn đến miệng đều phai nhạt.

Bạch Thiên nghe cô ấy ấm ức, họn một miếng đùi gà khác từ hộp gà rán và đẩy nó trước mặt Mâu Tư Tư, nói khẽ: “Nếu thi xong rồi, vậy phóng túng một lần đi. Thi đại học chính là tiêu hao lớn, không ăn no theo không theo kịp bước chân của mọi người đâu.”

Có cái này mở màn, không khí giữa mọi người càng hòa hợp.

Các cô một bên uống bia hoa quả, một bên ăn gà rán thơm nức, trò chuyện về việc tách ra trong khoảng thời gian này gặp được chuyện muôn hình muôn vẻ, vô thức thời gian trôi qua thật nhanh.

Viên Tiêu cùng Mâu Tư Tư lấy ra các chứng chỉ kiểm tra nghệ thuật của họ, cho thí sinh bình thường là Dương Tâm Dược cùng Bạch Thiên xem. Mà Dương Tâm Dược làm đáp lễ, cũng ném huy hiệu lòng can đảm ánh vàng rực rỡ  tới trong tay các cô ấy.

“Huy hiệu này thiết kế thật xấu.” Viên Tiêu chửi bậy, “Ta dùng Meitu Xiu Xiu làm được đẹp hơn cái này.”

Bạch Thiên kín đáo nói: “Cậu cũng không nên khinh thường nó, cái huy hiệu nhỏ này, thi đại học có giá trị 20 điểm đấy.”

“Nhiều như vậy sao?!!”

“Là thật sự.” Dương Tâm Dược gật đầu khẳng định, “Này xem như là thêm điểm đặc thù.”

Mâu Tư Tư cười nói: “Cứ như vậy, cậu chỉ cách đại học Yến Kinh gần một bước ha?”

Dương Tâm Dược cuồng vẫy đuôi, ưỡn ngực: “Đâu chỉ ‘ lại gần một bước ’! Có 20 điểm này, tớ chỉ cần ổn định phát huy, trên trung bình 80 điểm, tớ liền thỏa thỏa có thể vào!”

Viên Tiêu vừa nghe xong, liên tục lắc đầu: “Thành tích văn háo của thí sinh bình thường các cậu quá cao, thật đáng sợ…… May mắn tớ là thí sinh thi nghệ thuật, hiện tại bắt có được chứng chỉ, 480 điểm là có thể vào Hoa Thanh.”

Mâu Tư Tư nói: “Tớ còn thấp hơn cậu một chút, 420 điểm là có thể tiến vào Học Viện Điện Ảnh.”

Ba người đều là người nửa chân bước vào cổng trường đại học. Đối với kỳ thi mô phỏng 1 2 3 sắp tới và thậm chí là kỳ thi tuyển sinh đại học, không có áp lực tâm lý. Miễn là họ không lười biếng và duy trì tốc độ hiện tại, họ sẽ không bỏ lỡ các trường yêu thích.

Khi ba người các cô nói chuyện phiếm, Bạch Thiên vẫn luôn không nói gì.

Tích cách hướng nội, cô ấy yên lặng mà ngồi ở trong một góc, không ai chú ý tới bên chân cô ấy đã uống xong bốn lon. Vị chanh chua xót ở vị giác, cô ấy nhấm nuốt vị đ8áng dần dần từ đầu lưỡi trở đi, trên mặt tươi cười khéo léo mà dịu dàng, mặc cho ai cũng nhìn không ra  trong lòng cô ấy tràn đầy cơn sóng dâng lên.

Tương lai mọi người đều nằm trong tay bọn họ, tương lai tươi sáng đã bắt đầu trước mắt mọi người.

Chỉ có cô ấy…… Chỉ còn lại có cô ấy……

Bạch Thiên chua xót cười, lại sờ qua một lon bia, kéo nắp ra rồi giơ cao lên.

“Cụng ly!” Đôi mắt cô ấy ẩn giấu trong bóng tối, “Các cậu đều lợi hại như vậy, làm tớ cũng dính dính không khí vui mừng.”

“Được!” Dương Tâm Dược là người đầu tiên nhảy dựng lên, theo tiếng giơ lên cánh tay, “Cụng ly, Thiên Thiên cố lên! Tớ nhớ rõ cậu muốn thi đại học Kinh Mậu phải không?”

Bạch Thiên cười khẽ: “Đúng vậy, không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ.”

“Thành tích hai lần thi tháng của cậu đều thực sự ổn, đại học Kinh Mậu không thành vấn đề!” Dương Tâm Dược vui sướng mà nói, “Nhưng cậu thật sự phải chú ý làm việc và nghỉ ngơi, đi ngủ sớm một chút, đừng lại thức đêm nữa.”

“Ừ.” Giọng điệu Bạch Thiên thực nhẹ, “Tâm Dược, cảm ơn cậu.”

Bốn cô gái tính cách khác nhau đồng thời giơ lon bia trong tay lên, lon va chạm ở bên nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo. Bọt biển trào ra, bọt biển trắng tinh nổi lên vị ngọt thanh của quả, bốn người hi hi ha ha cười nháo, trên mặt non nớt tràn đầy khát khao với tương lại.

Chung Khả bị điện thoại từ trong lúc ngủ mơ đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên tủ đầu giường đồng hồ dạ quang biểu thị thời gian hiện tại: Rạng sáng 1 giờ rưỡi.

Điện thoại hãy còn vang không ngừng, Chung Khả sờ qua điện thoại mới thấy, chỉ thấy trên màn hình chính lập loè tên Dương Tâm Dược.

Đã trễ thế này, tại sao cô sẽ gọi điện thoại tới?

…… Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

Trong lòng Chung Khả căng thẳng, vội vàng bắt điện thoại, vội không ngừng hỏi: “Tâm Dược, tại sao cậu……”

“Haha……”

Điện thoại từ đầu kia truyền đến tiếng cười hỗn độn của cô gái.

“Haha…… Chung Khả…… Cậu đoán xem tớ là ai nha……”

“Chung Khả…… Chung Khả…… Có người nào nói qua với cậu rằng tên cậu đáng yêu hay không……”

“Tớ nói cho cậu nghe! Nha đam mà cậu tặng cho tớ á! Tớ trồng! đặc biệt! tốt!”

“Cậu…… Cậu để tớ mỗi ngày cắt một mảnh đắp vết sẹo, tớ, tớ mới…… ợ, tớ mới luyến tiếc…… Nó là con của tớ, tớ là mẹ của nó, tớ…… ợ, tớ sẽ không cắt nó!”

“Chung Khả…… Không được phép cười nhạo tớ nữa! Dép lê của tớ cậu không được cười, cân nặng của tớ cậu cũng không được cười!”

“Cậu cho tớ, thành thật một chút cho tớ! Cậu, nếu cậu không thành thật, tớ sẽ không bao giờ cùng cậu tốt nhất nhất nhất nhất khắp thế gian!”

Giọng cô gái mơ hồ không chừng, trong chốc lát gần, trong chốc lát xa, còn kèm theo nụ cười ngây ngô thỉnh thoảng, nội dung lời mở đầu không tuân theo câu sau, hoàn toàn không có logic.

Chung Khả bị cô ấy đánh thức từ trong giấc mơ, mơ màng hồ đồ mà nghe cô nói một chuỗi dài với nội dung lung tung rối loạn. Nếu là người khác, đã sớm tức giận. Nhưng mà Chung Khả không chỉ có không cảm thấy bực bội, ngược lại còn được cô làm cho tâm tình tốt lên, càng nghe càng cảm thấy thú vị.

Cô gái luôn miệng nói cậu đáng yêu, nhưng thực tế người đáng yêu rõ ràng là cô mà.

Chung Khả ngồi dậy, vì không quấy rầy ba ở phòng cách vách,  bàn tay cậu hợp lại ở bên micro, nhỏ giọng hỏi: “Tâm Dược, cậu đang uống rượu sao?”

“Uống, uống cái gì rượu chớ! Tớ uống chính là đồ uống, vị cam, quả cam ……”

Nói tới đây, cô nấc lên không lớn không nhỏ rượu. Rõ ràng cách ống nghe nhưng Chung Khả giống như nghe thấy được hương cam có chút ngọt kia, mỗi một chút đều nhiều nước như vậy.

Dương Tâm Dược có lịch sử đen “Trèo tường”, Chung Khả sợ cô buổi tối trộm từ ký túc xá chuồn ra đi uống rượu, vội hỏi: “Cậu ở nơi nào? Bên cạnh còn có những người khác sao? Ở quán bar hay là……” Nói xong, cậu bước xuống đất.

“Không ở quán bar…… Tớ, tớ ở đâu? Tớ ở bên cạnh Mâu Tư Tư ……”

“ Mâu Tư Tư ở nơi đó sao?”

“Mâu Tư Tư ở bên cạnh Viên Tiêu ……”

“……  Viên Tiêu ở  bên cạnh cậu sao?”

“Không, không có…… Viên Tiêu…… Viên Tiêu ở  bên cạnh Bạch Thiên……”

Chung Khả dở khóc dở cười, nhưng nghe cô kể tên một vòng như vậy thì cậu yên lòng: Dương Tâm Dược không có khả năng mang nhiều người như vậy đi quán bar mua say, có khả năng nhất chính là bốn nữ sinh ở ký túc xá trộm uống rượu.

Cái cô nhóc này, cũng thật không khiến người khác bớt lo.

Cậu đang muốn lại trấn an cô vài câu, khuyên cô sớm một chút về ký túc xá ngủ, ngày mai còn phải đi học, ai ngờ Dương Tâm Dược đột nhiên tăng lớn âm lượng, say khướt hét lớn một tiếng về phía ống nghe.

“Chung Khả! Cẫu nghe rõ cho tớ! Chúng ta nhất định phải thi đậu đại học Yến Kinh! Sau đó ——”

“Sau đó?”

Sau đó, Dương Tâm Dược liền say ngã vào cạnh điện thoại, bất tỉnh nhân sự.

Ống nghe truyền đến tiếng hít thở của cô gái, qua vài phút, lại biến thành tiếng khò khè nhỏ có tiết tấu.

Chung Khả ngồi ở trong phòng tối đen, bên tai nghe điện thoại truyền đến thanh âm, chỉ cảm thấy trong lòng là một mảnh mềm mại.

“Sau đó” ——

Chàng trai biết, lời cậu nói cô sẽ không nghe được.

“Tâm Dược, sau đó ở bên nhau, được không?”

Trong bóng tối, Bạch Thiên mở mắt ra, dựa vào nắng sớm lộ ra trên màn, thấy rõ hoàn cảnh trong phòng.

Trong ký túc xá nho nhỏ tràn ngập một cổ mùi rượu, Mâu Tư Tư ngã vào trên giường, cho dù say rượu, gương mặt kia như cũ vẫn đẹp như cửu thiên tiên tử.

Viên Tiêu nửa người trên ghé vào trên giường, nửa người dưới ngã trên mặt đất, gương mặt khi ngủđỏ bừng, nước miếng chảy đầy mặt.

Dương Tâm Dược ngủ khoa trương nhất, tay chân cô mở rộng ra, trán đặt một cái điện thoại. Theo hô hấp của cô, điện thoại đong đưa lên xuống, lại vi diệu vẫn duy trì cân bằng.

Bạch Thiên nhìn hỗn độn trên đất, xoa xoa cái trán, đỡ tủ đầu giường đứng lên.

Tối hôm qua cô ấy là ngồi ngủ, đừng nhìn vào bia trái cây vị dễ uống, thật ra mức độ còn cao so với bia. Mấy nữ sinh vô tình uống nhiều quá, kết quả  tàn cục cũng chưa kịp thu thập đã say đầy đất.

Bởi vì hai chân cuộn lại một đêm, hai chân lại sưng và tê, cô ấy thích ứng đã lâu cuối cùng mới đứng lên, kết quả cất một bước, thiếu chút nữa ngã quỵ ở trên người Dương Tâm Dược.

Cô vội vàng ổn định cơ thể, dùng sức dậm chân một cái, cứ như vậy lảo đảo lắc lư vượt qua Dương Tâm Dược trên mặt đất.

Ngắn ngủn vài bước nhưng cô ấy đi cực kỳ  gian nan, qua vài phút, cuối cùng cô ấy mới đứng ở bàn học.

Không giống với Viên Tiêu, bàn học của Bạch Thiên thu thập ngay ngắn trật tự, sách giáo khoa, sách luyện thi, đồ đạc, dụng cụ học tập, đầu đặt ở nơi mà có thể liếc mắt một cái thấy rõ.

Bạch Thiên nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, muốn đem sương đen cuồn cuộn trong đầu áp xuống. Nhưng mà sương đen kia lại như bóng với hình, chỉ biết một lần lại một lần nhào lên, cắn xé cô ấy, từ thân thể đến linh hồn.

Thành tích…… Gia đình…… Bạn bè…… Tương lai……

Tất cả những điều này biến thành một màn sương đen ăn thịt người, cắn cô ấytừng chút một.

Cô ấy mở to mắt, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt cô như một dòng nước đen chết chóc, không ánh sáng nào có thể chiếu vào.

Cô ấy kéo ra ngăn kéo, nơi đó lẳng lặng nằm mấy lọ thuốc nhựa. Bao bì của các lọ rất phổ biến, và chúng là những loại chất dinh dưỡng thường được các thí sinh sử dụng. Vitamin B, lá bạch quả, diệp lục, dầu cá……

Bạch Thiên mặt không đổi vặn lọ thuốc ra, mỗi lọ thuốc đổ ra đặt ở lòng bàn tay.

Thay nước bằng rượu, Bạch Thiên nuốt những vitamin đó vào bụng.

Sau một đêm, bia trái cây của Khai Phong hết hơi, chỉ còn lại vị chua và cay lạ.