Giọng điệu của Bạch Thiên thực sự bình tĩnh, không hề lộ ra nét đau thương bi thương. Nhưng Chung Khả hiểu rất rõ, mặt nước càng yên tĩnh thì mạch nước ngầm bị che giấu càng mãnh liệt.

Cô ấy hỏi Chung Khả làm thế nào để thoát khỏi sự mất mát, nhưng mà chính chàng trai cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Mọi thứ dường như xảy ra một cách tự nhiên: mẹ Chung lúc còn sống là giáo viên toán tiểu học, đã dạy vỡ lòng cho cậu cho nên cậu thích toán học; lúc mẹ đi rồi, hoa viên nhỏ trong ban công thiếu chút nữa đã bị khô héo, không có người chăm sóc, cho nên cậu mới tiếp nhận; sau khi dốc lòng nuôi trồng sen đá ra Hoa Kiếm, ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là đưa cho Dương Tâm Dược, bởi vì cậu có ấn tượng tốt với cô……

Cậu chưa bao giờ “bị lạc”, cho nên cũng không thể nói về “như thế nào để đi ra”.

Vấn đề của Bạch Thiên giống như là một đề toán học vượt quá khả năng của cậu. Tất cả mọi người đều nói rằng “cậu đã học qua kiến thức này”, nhưng cậu thật sự không trả lời được.

Cậu nhất thời nghẹn lời. Bởi vì không thể giúp cô ấy cho nên cậu lẩm bẩm muốn xin lỗi.

Bỗng nhiên lúc này, một người phụ nữ trung niên đi đến từ chỗ ngoặt. Bà mặc một bộ váy tây trang khéo léo. Bà ấy chính là giáo viên tiếng Anh của cả hai lớp.

“Em chào cô.” Trong nháy mắt, Bạch Thiên liền thay đổi thành một gương mặt tươi cười ngây ngô, mi mắt cong cong, nhìn qua chính là một nữ sinh bình thường, vô ưu vô lự.

Mới vừa rồi cô ấy còn bày ra tâm sự…… tựa như, là Chung Khả hoa mắt nhìn lầm rồi.

Tiết tự học buổi tối, tay Chung Khả nắm bút, ngồi ở hàng cuối yên tĩnh đọc sách.

Bỗng nhiên, nam sinh hàng phía trước quay đầu lại, nháy mắt với cậu, nắm tay mở ra liền rơi xuống một tờ giấy nho nhỏ.

Chung Khả mở tờ giấy ra thì nhìn thấy hàng chữ quen thuộc.

——【 Chung Khả, cậu nói xem tớ phải giúp Thiên Thiên như thế nào mới tốt đây? 】

Chữ viết của Dương Tâm Dược không thanh mảnh như những cô gái khác, khảng khái thoải mái, móc bút tràn đầy sắc bén, rất có phong thái dùng kiếm của cô.

Mâu Tư Tư bên cạnh Chung Khả cười một tiếng: “Gửi QQ không phải được rồi sao? Còn truyền giấy nữa, không bằng nuôi bồ câu cho hai cậu truyền thư cho rồi?”

Chung Khả nghiêm túc trả lời: “Tớ cùng lớp trưởng đều không mang theo điện thoại khi đi học.”

Mâu Tư Tư lúc nào cũng mang bên mình hai chiếc điện thoại: “……”

Không hổ là lớp trưởng cùng học thần. Thật là tấm gương tốt học trò tốt.

Trưa hôm đó, sau khi Chung Khả cùng Bạch Thiên trò chuyện, Chung Khả trái lo phải nghĩ, vẫn là đem chuyện này nói cho Dương Tâm Dược biết. Theo lý thuyết mà nói thì chuyện gia đình Bạch Thiên là chuyện riêng tư của cô ấy, cậu không nên tùy tiện nói cho người khác biết. Nhưng Dương Tâm Dược là bạn thân của cô ấy, bạn thân khai thông còn hữu dụng hơn mình nhiều.

Kết hợp với tình huống mà Chung Khả thuật lại cùng lời Viên Tiêu nói qua, Dương Tâm Dược lập tức lý giải Bạch Thiên vì cái gì sẽ có gánh nặng tâm lý như vậy. Dù sao cũng là di nguyện của người ba đã qua đời cho nên Bạch Thiên mới gánh một áp lực lớn đến như thế.

Bởi vì chuyện này, Dương Tâm Dược ngay cả tiết tự học tối cũng học không vô, lần đầu tiên cùng Chung Khả lén lút truyền tờ giấy nhỏ. Tuy rằng bọn họ chỉ cách nhau vài bạn học, nhưng mọi người đều rất nể tình, cam tâm tình nguyện trờ thành “hồng nhạn” của hai người bọn họ.

Cổ đại có Trà Mã cổ đạo*, con đường tơ lụa thì hôm nay liền có “đường tàu riêng của lóp trưởng”.

*Trà Mã cổ đạo là một con đường mòn huyền thoại nằm sâu trong những dãy núi ở Tứ Xuyên, vận chuyển trà và ngựa liên thông Trung Quốc với Tây Tạng tới nay đã hàng nghìn năm tuổi. Đây cũng là con đường thông thương buôn bán cổ nhất nhì châu Á. Nhiều năm trở lại đây, đã có du khách lựa chọn làm điểm đến tham quan.

Chung Khả đề viết xuống mấy chữ trên tờ giấy.

Chung Khả: 【 hiện tại sự tình chia làm hai phần. Phần thứ nhất, trước tiên xác định xem Bạch Thiên có phải là “Ma nữ “không, phần thứ hai, khuyên Bạch Thiên, đừng để cậu ấy phái chịu áp lực tâm lý lớn đến như vậy. 】

Ba phút sau.

Dương Tâm Dược: 【 Bạch Thiên chắc chắn là ma nữ! Cậu ấy có áp lực học tập lớn đến như vậy, mỗi tối đều ngủ không yên cho nên chạy đến phòng giặt quần áo lén khóc, kết quả là bị thất tiên nữ nghe được, bị các cô ấy nghĩ lầm là ma nữ. 】

Lại là ba phút.

Chung Khả: 【 tớ cảm thấy không thích hợp cho lắm, có cái gì đó bị chúng ta bỏ qua…… Viên Tiêu cùng cậu ấy ngủ cùng một phòng, để cô ấy khuyên cậu ấy nhiều hơn, đừng để cậu ấy hơn nửa đêm lại chạy loạn. 】

Cuối cùng tờ giấy lại trở về.

Dương Tâm Dược: 【OK! Cùng lắm thì tớ sẽ đến ổ chăn của cậu ấy, ôm cậu ấy ngủ! Tớ sẽ nói tớ sợ lạnh, cần phải ôm một cái mới có thể ngủ! 】

Chung Khả:……

Chàng trai nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, tư duy như con ngựa đang trong dây cương, nháy mắt chạy như điên ra vài trăm dặm. Trong đầu cậu không tự chủ được hiện ra một cảnh tượng.

Trong đêm đông lạnh lẽo, cậu mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, trong ổ chăn trằn trọc. Bỗng nhiên, một thân thể nhẹ nhàng hấp dẫn lả lướt dán lên, chui vào trong lòng ngực cậu, dựa sát vào người cậu.

Váy ngủ của cô gái cũng mỏng manh, từ bả vai trượt xuống lộ ra đầu vai mượt mà cùng xương quai xanh tinh tế. Má cô đỏ bừng, tươi cười như những quả táo vào mùa đông, thật giòn nhưng lại ngọt.

Miệng thiếu nữ thốt ra một mệnh lệnh hợp tình hợp lý: “Chung Khả, tớ lạnh, cậu ôm tớ thật chặt nha!”

nha, nha nha!

Chung Khả liều mạng lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ trong đầu: Không không không, hiện tại vẫn là lúc đi học, tuyệt đối không thể suy nghĩ vớ vẩn!

Chỉ tiếc, Viên Tiêu chỉ thích hợp nói chêm vào chọc cười chứ không thích hợp trở thành một người tình báo đạt tiêu chuẩn.

Sáng sớm hôm sau, Viên Tiêu báo cáo ” tình hình quân địch” mới nhất cho Dương tướng quân.

“Tâm Dược, đêm qua Thiên Thiên lại biến mất một lúc lâu……” Cô ấy chơi đùa với ngón tay mình, “Hai giờ rưỡi tớ đi tiểu đêm, cậu ấy không ở trên giường, sau đó 4h tớ lại tỉnh một lần nữa, vừa vặn thấy cậu ấy trở về.”

“Cậu không hỏi cậu ấy đi nơi nào sao?”

“Hỏi, hỏi rồi. Nhưng cậu ấy thực thản nhiên nói là đi phòng giặt.”

Trường học lại Kinh Anh vốn không có phòng giặt đồ chuyên dụng. Học sinh giặt quần áo chỉ có thể ở các bồn rửa tay trong ký túc xá tùy tiện xoa xoa. Lúc trước ba Dương Tâm Dược đưa cô tới trường học, nhìn thấy hoàn cảnh “gian khổ” này, bàn tay vung lên, quyên tặng mười lăm cái máy giặt cho học sinh sử dụng.

Trường học đặc biệt xây một căn phòng lớn bày mười lăm cái máy giặt, đặt ống nước trên dưới, còn đặt sào phơi đồ trên trần nhà. Đệm chăn, quần áo bằng vải bông có thể trực tiếp treo ở phòng giặt quần áo.

Nhưng ai sẽ ở hơn nửa đêm đến phòng giặt quần áo đây?

Viên Tiêu nói lắp: “Tớ lấy hết can đảm, hỏi cậu ấy có nghe nói tin đồn gần đây về ma nữ hay không, cậu ấy đột nhiên cười như thế ——” Khuôn mặt tròn của Viên Tiêu nở một nụ cười méo mó, “—— cậu ấy nói có nghe qua tin đồn, nhưng đều là mọi người nghe nhầm đồn bậy, không phải là thật sự!”

Bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn của Chung Khả hiện ra một mảnh ngưng trọng: “Nhưng hôm nay tớ nghe được thất tiên nữ cùng Mâu Tư Tư nói, đêm qua, phòng giặt quần áo lại truyền ra tới tiếng khóc của ‘ ma nữ’.”

Viên Tiêu sợ đến nỗi mỡ nhỏ trên người cũng run rẩy. Cô ấy như là một con gà con, nhào vào trong lòng ngực gà ba và gà mẹ, chỉ lộ ra cái mông ở bên ngoài: “Tâm Dược, hot boy, các cậu nói Thiên Thiên có phải trúng tà rồi hay không? Tớ nghe nói có người vì đạt được thành tích cao, sẽ thỉnh ‘ thần tiên ‘, cậu ấy có phải mời nhầm ‘ thần tiên ‘, kết quả bị ác quỷ nhập thân hay không?”

“Thỉnh thần tiên” là một loại nghi thức thật lâu trước kia học sinh lưu hành. Thực tế, nghi thức này ban đầu được gọi là “Thỉnh bút tiên”. Để hai người đồng thời cầm một cây bút, tùy ý viết trên giấy. Trên giấy viết đơn giản yes cùng no, người có vấn đề thỉnh “Bút tiên” thì bút sẽ tự mình trả lời. Sau đó loại nghi thức kỳ quái này không biết sao lại xảy ra phiên bản khác. Học sinh sẽ thỉnh “Thần tiên”, thay mình thi cử, nghe nói có “Thần tiên” nhập vào học sinh, lựa chọn mỗi câu đề đều sẽ không sai.

…… Nghĩ đến đây, bút tiên thời đại mới cũng quá vất vả, còn phải có trách nhiệm trở thành một tay súng cho học sinh.

Viên Tiêu nói tuy rằng có chút khoa trương, nhưng Dương Tâm Dược trăm phần trăm tín nhiệm cô ấy. Cô ấy thiệt tình quan tâm Bạch Thiên, hoàn toàn không cần phải nói dối.

Chung Khả cùng Dương Tâm Dược liếc nhìn nhau, trong mắt nhau nhìn ra tia lo lắng mãnh liệt.

Mặc kệ Bạch Thiên đến tột cùng có phải “trúng tà” hay không, chuyện của cậu ấy, cần phải mau chóng giải quyết! Quyết không thể để cậu ấy vẫn luôn mang gánh nặng tâm lý đến như vậy!

Khi ngủ vào ban đêm, Dương Tâm Dược đem điện thoại chỉnh thành chế độ rung, nắm chặt lấy nó, như vậy có thể bảo đảm một khi điện thoại có động tĩnh, là có thể đánh thức cô.

Cô cùng Viên Tiêu ước định, nếu Bạch Thiên nửa đêm lại “phiêu” đến phòng giặt đồ, nhất định phải báo cho cô trước!

Cô so với bất kỳ ai đều hy vọng Bạch Thiên đêm nay không cần xuất hiện, nhưng cố tình càng không hy vọng thì sẽ trở thành sự thật, càng sẽ phát sinh.

Rạng sáng lúc ba giờ, màn hình trong tay Dương Tâm Dược sáng lên, liều mạng rung lên.

【 biệt đội bắt ma nửa đêm 】

OO: Tâm Dược Tâm Dược Tâm Dược!! Đừng ngủ nữa!!!

OO: Mau đứng lên!!!!

OO: Bạch Thiên lại không ở đây nữa!!!!!!!

Dương Tâm Dược mơ mơ màng màng bị đánh thức, sau khi thấy rõ lịch sử trò chuyện trên màn hình QQ, lộc cộc xoay người ngồi dậy.

【 biệt đội bắt ma nửa đêm 】

Dược: OK, tớ tới đây!!

Dược: Trước tiên cậu đừng cử động!

Dược: Chờ tớ đi giúp cậu!!

Chàng trai trồng sen đá:???

Chàng trai trồng sen đá: Thì ra tớ cũng ở trong nhóm này? Khi nào thêm tớ vào vậy?

Chàng trai trồng sen đá: Nửa đêm điện thoại bỗng nhiên vang lên, khiến tớ sợ muốn nhảy dựng.

ss ise:……

ss ise: Lời này hẳn là tớ nên nói mới đúng chứ?

Dương Tâm Dược trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mâu nữ thần ở giường đối diện quả nhiên cầm điện thoại trên tay. Màn hình ánh huỳnh quang chiếu sáng khuôn mặt đang đắp mặt nạ kia.

Mái tóc cô ấy dài như thác nước, mặt lại trắng như tờ giấy, một thân váy ngủ phết đất…… Nói thật thì, Mâu Tư Tư giống ma nhiều hơn Bạch Thiên.

【 biệt đội bắt ma nửa đêm 】

OO:!! Tay tớ thêm nhầm người rồi!!

OO: Mâu nữ thần cậu coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy, hiện tại tớ xóa cậu ra nhé.

ss ise: Không được.

ss ise: Các cậu muốn đến phòng giặt đồ bắt ma à?

ss ise: Tớ gia nhập.

Dược:……

Chàng trai trồng sen đá:……

Vì thế, nhóm hai người bắt ma ban đầu, mơ màng hồ đồ biến thành ba người hành động đêm khuya.

Dương Tâm Dược cùng Mâu Tư Tư nhanh chóng chạy đến tập hợp tại ký túc xá của Viên Tiêu. Quả nhiên, giường của Bạch Thiên đã trống không, giường lộn xộn nhưng sờ vào chăn lại là một mảnh lạnh băng.

Có vẻ như Bạch Thiên chỉ ở trên giường ngủ một lát liền đi đến phòng giặt quần áo.

Trước khi chuẩn bị xuất phát, Viên Tiêu vội xoay lại. Cô ấy trước đem hai cái gối đầu dùng dây lưng cột chặt vào phía sau người, trên trán lại mang một miếng vải đỏ, tay trái lấy cây chổi, tay phải múa may sào phơi đồ. Trên mặt Tiểu Viên lộ ra khẩn trương.

Dương Tâm Dược dậm chân: “Cậu đây là làm gì, Bạch Thiên lại không phải ma thật! Cậu ấy là bạn của tụi mình! Cậu ấy nửa đêm luẩn quẩn trong lòng, chạy tới phòng giặt khóc, cậu không cần phải như lâm vào đại địch vậy?”

Cái miệng nho nhỏ của Viên Tiêu thoáng nhìn qua: “Cậu, cậu đừng chỉ nói tớ, có bản lĩnh thì cậu buông thanh Hoa Kiếm xuống đi.”

Dương Tâm Dược: “……”

Vị nữ trung hào kiệt này ngượng ngùng mà nhìn “vũ khí” trong tay mình, không hé răng.

【 biệt đội bắt ma nửa đêm 】

Chàng trai trồng sen đá: Tâm Dược, các cậu xuất phát sao?

Chàng trai trồng sen đá: Cố lên!

Chàng trai trồng sen đá: Tớ sẽ cổ vũ các cậu từ xa!

OO: Không cần cổ vũ, giáo thảo cậu chờ chút, bây giờ tớ liền phát sóng trực tiếp!

Chàng trai trồng sen đá:……

Cái này gọi là gì nhỉ, phiên bản thực của 《 Gonjiam: Haunted Asylum》 * sao?

* một bộ phim kinh dị Hàn Quốc.