Editor: Mứt Chanh

Chung Khả dậy muộn, hơn nữa rất có khả năng sẽ đến trễ.

Đều là do ngày hôm qua cậu làm đề toán đến quên mình, sau khi hoàn thành bài tập mà giáo viên giao cho, cậu lại bừng bừng hứng thú mở 《 ngũ tam 》ra làm một bộ đề mô phỏng của tỉnh khác, kết quả là gặp phải một câu hình học hóc búa.Chờ đến khi cậu công phá được chỗ khó, vừa nhấc đầu thì đã thấy đồng hồ chỉ đến 3 giờ sáng.

Vốn dĩ làm toán học sẽ kích thích não bộ cho nên cậu nằm trên giường lại quay cuồng nửa giờ mới nghênh đón cơn buồn ngủ —— kết quả khi vừa mở mắt ra đã là 6 giờ 40 rồi!

Ba Chung đi dạo trở về liền hoảng sợ: "Khả Ngải, ba cho rằng con đã đi học rồi, tại sao con còn chưa đi?"

Chung Khả gấp đến độ ướt đẫm mồ hôi, bàn chải đánh răng trong miệng, trên cổ đắp khăn lông, nắm chặt thời gian để cặp chân dài nhảy vào ống quần jean.

Ngay cả câu tạm biệt cậu cũng chưa kịp nói đã vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

Tiểu khu kiểu cũ không có thang máy mà nhà cậu lại ở tại tầng 5, cho nên nhờ có cặp chân dài, ba bước ba bước đã nhảy xuống. Mỗi lần cậu nhảy lên một chút, cặp sách liền bay lên một chút, nện một tiếng "Bang" ở sau lưng,quá đau.

Bang bang bang.

Còn có mười phút.

Cậu chạy xuống rồi chạy thật nhanh.

Cũng may trường học lại Kinh Anh cùng một đường với nhà cậu, ít hơn một điểm dừng xe buýt và khoảng cách là 800 mét trên một đường thẳng, nhưng loanh quanh lòng vòng trong khu chung cư cũ lại có thể vòng ra hai km.

Vốn dĩ cậu thuộc về văn nhược thư sinh, bình thường môn thể thao yêu thích nhất là phơi nắng, cậu đã không học  lớp thể dục từ năm cấp 3,bây giờ cho cậu chạy hai km với tốc độ nước rút thật là muốn mệnh của cậu mà.

Trong một km đầu tiên, cậu cắn răng kiên trì, nhưng dần dần, hai chân càng ngày càng nặng hơn, đôi chân cũng nóng lên, tim đập thất thường, ngay cả hô hấp cũng mang theo một cổ mùi máu tươi.

Cậu chạy càng lúc càng chậm, cậu vật lộn thêm 500 mét nữa và cuối cùng là kiệt sức. Ngay cả ông lão đi xe đạp bên đường cũng nhanh hơn cậu.

Không...... Không được!

Rõ ràng cửa trường học gần trong gang tấc, tiếng chuông chuẩn bị đã vang lên bên tai nhưng cậu thực sự không thể chạy nổi nữa!

Một bên cậu khóc thầm trong lòng về kỷ lục "không trễ" mà cậu đã duy trì trong sáu năm ở trường cấp hai; một bên trấn an chính mình rằng lớp học lại không có "Điểm hạnh kiểm ", ngẫu nhiên đến trễ hai phút chỉ bị chủ nhiệm lớp nói vài câu thôi, không cần thiết cứ lo lắng như vậy; một bên lại phỉ nhổ chính mình "Sa đọa".

Thật sự là mâu thuẫn quá mà.

Trong khi cậu đang lê bước chân trên đường, cậu không nhận thấy rằng một bước chân nhanh nhẹn đang tiến lại gần cậu.

Cô gái đằng sau cậu đang giống như cậu, cũng mang một cái cặp nặng và chạy về phía cổng trường. Chẳng qua khác nhau ở chỗ Chung Khả càng chạy càng chậm mà thể lực của cô gái thật tốt, thậm chí còn có thừa lực để nhìn chung quanh.

Sau khi phát hiện ra bóng dáng của Chung Khả, hai mắt cô gái sáng ngời như là một con chó săn thú nhỏ, phe phẩy cái đuôi rồi tăng tốc đột ngột, sau khi đến phía sau con mồi, đột nhiên cô nhảy cao lên, đưa chân về phía con mồi nắm bắt nó một cách quyết liệt——

"Bang"!

Bàn tay đánh vào sau lưng chàng trai một cái thật mạnh, Chung Khả không hề chuẩn bị tâm lý, vô duyên vô cớ bị một chưởng Phật tập kích, hai chân chuếnh choáng, nghiêng ngả lảo đảo thiếu chút nữa là té ngã.

Đợi sau khi khuôn mặt xám tro của cậu cân bằng lại, bên cạnh nào còn người gây chuyện cơ chứ?

Dương Tâm Dược đã sớm vượt qua cậu, ngắn ngủn vài giây công phu đã đi ra xa ba mét, cô một bên chạy một bên ngoảnh đầu vẫy tay với cậu, trong miệng cố ý kêu cái tên kia:

"Chạy mau đi bạn học Chung Khả Ngải! Giáo thảo cũng không được đến trễ!"

Chưa thấy qua lớp trưởng nào "xấu xa" đến như vậy.

Chung Khả nhìn thấy cô chạy nhảy sung sướng như thế, hai chân vốn đã kiệt sức đột nhiên truyền đến một cổ sức lực, sức mạnh kì diệu kia đổ vào lòng bàn chân cậu, thúc giục cậu đuổi theo bóng dáng trước mặt.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần thi thể dục hồi cấp 3, nam sinh đều phải chạy 1000 mét.Học sinh của Nhất Trung Yến Kinh phần lớn được giáo dục tốt, tứ chi đơn giản cho nên học sinh trong một nửa lớp không thể hoàn thành bài kiểm tra thể chất. Sau khi giáo viên thể dục dứt khoát tự mình ra trận, là "thủ lĩnh" của bọn họ cho nên ông chạy ở phía trước, mặt khác học sinh ở phía sau đuổi theo. Trong mắt có mục tiêu, được nhóm học sinh giỏi đuổi theo thật sự là bước chạy vào đường tốt.

Hiện tại cùng khi đó có sự bất đồng —— Dương Tâm Dược là thủ lĩnh đốc thúc chạy, một chọi một.

Cảm tạ Dương Tâm Dược phụ trợ lực lớn như vậy,tuy rằng Chung Khả chạy gãy cả hai chân, chạy nổ tung cả phổi, may mắn thay, cuối cùng cậu đã ngồi xuống ghế trước khi tiếng chuông chính thức của giờ tự học sáng vang lên.

Sau khi chủ nhiệm lớp đã ngồi vào bàn học trên bục giảng, bảng đen sau lưng đã viết nhiệm vụ tự học của ngày hôm nay —— đọc thuộc lòng hai mươi sáu bài thơ cổ Trung Quốc, hôm nay giáo viên ngữ văn sẽ kiểm tra.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong lớp vội vã đọc thuộc thơ.

Giáo viên ngữ văn tuổi đã cao, tính tình lại cổ quái, là giáo viên được đặc biệt mời đến, trình độ dạy học cực cao, mọi người sớm đã lĩnh giáo qua sự không nhân tính của ông —— lần trước ông gọi dì Bạch đọc thuộc 《xxxx》, dì Bạch đã buông sách giáo khoa hơn hai mươi năm, mới vừa nhặt lên tới không lâu, còn chưa nhận hết mặt chữ thì nói làm gì đến chuyện đọc thuộc chứ? Kết quả là bà bị giáo viên ngữ văn chế nhạo một trận, rồi bắt bà đến cuối lớp phạt ước chừng khoảng một tiết.

Ngay cả dì Bạch lớn tuổi nhất cũng không chiếm được hảo cảm, mỗi người trong nhóm thí sinh Nghệ thuật đều cảm thấy bất an, không dám chơi với súng.

Thừa dịp trong lớp đang ồn ào việc đọc thơ, Viên Tiêu hàng phía trước quay đầu lại nháy mắt với hai người bọn họ, nói cực kì khoa trương: "Tớ nói mà,Dược Dược tối hôm qua tại sao không ngủ ở phòng, thì ra là bỏ trốn cùng với giáo thảo sao? Hai người thiếu chút nữa đến trễ vào giờ tự học, nói đi, đi nơi nào " đối bái "...... Không đúng, " kết bái " chứ?"

Dương Tâm Dược không nói lời nào liền nâng sách giáo khoa trong tay lên làm bộ muốn gõ đầu cô ấy, Viên Tiêu sợ tới mức nhanh chóng quay lại,mông cô ấy tuột ra khỏi ghế, lưng cô ấy cong lên, khẩn trương bày ra dáng vẻ "Trầm mê học tập không thể tự kềm chế".

Chung Khả cũng cảm thấy xấu hổ, cái gì "bỏ trốn" hay không "bỏ trốn"? Bọn họ chỉ là vừa vặn ở trên đường gặp nhau thôi mà.

Chung Khả nhanh chóng tìm đề tài khác: "Dương Tâm Dược, tối hôm qua cậu không nghỉ ở trường sao?"

Dương Tâm Dược lại trợn tròn mắt, căm tức mà nhìn cậu.

Chung Khả: "......???"

Dương Tâm Dược đột nhiên giơ ngón tay phải lên,lao về phía trước một cách nhanh chóng và mạnh mẽ ba lần.

Chung Khả theo hướng ngón tay cô nhìn lại, chỉ thấy bảng đen viết "Sớm tự học" thật lớn, nhìn kiểu chữ khẳng định từ tay chủ nhiệm lớp.

Dương Tâm Dược ở miệng làm cái động tác "Kéo khóa kéo", tầm mắt nhìn cậu mang theo vẻ đau khổ.

Chung Khả: "......"

Cậu hiểu rõ, lớp trưởng Dương muốn làm gương tốt, quyết không bao giờ nói về những điều không liên quan đến việc học vào buổi sáng.

Vì thế Chung Khả chỉ có thể đem nghi vấn này lưu tới thời gian giải lao.

Thành tích của cậu rất tốt, thơ cổ đọc làu làu ngay cả dấu chấm câu đều nhớ rõ rành mạch. Cậu dứt khoát đem thời gian lấy bài ra làm, 45 phút đủ để làm hai bộ đề tiếng Anh điền vào chỗ trống.

Mới vừa điền vào ba chỗ trống, khuỷu tay của cậu đã bị Dương Tâm Dược bên cạnh đụng phải. Không gian trên bàn học sinh nhỏ, ngồi cùng bàn va chạm lẫn nhau cũng thường thấy, Chung Khả không để ý liền xê dịch cánh tay vào bên trong, tiếp tục vùi đầu làm bài.

Kết quả qua một phút đồng hồ, cánh tay cậu lại bị đụng phải.

Vì thế cậu lại xê dịch, nghĩ thầm động tĩnh hôm nay của Dương Tâm Dược không khỏi quá lớn chút.

...... Nửa phút sau, lần thứ ba chạm vào nhau.

Cứ như vậy một cái chạm vào, một cái dịch, một cái lại đụng vào, một cái lại dịch. Chờ đến hoàn thành xong nửa tiết tự học, Dương Tâm Dược gần như đã dựa sát.

Chung Khả cuối cùng cũng phản ứng lại, cậu ngẩng đầu lên từ trong biển đề, vẻ mặt không thể hiểu nỗi nhìn về cánh tay khuỷu tay của người bạn cùng bạn của cậu.

Dương Tâm Dược mặt ngoài vẫn cứ hết sức chuyên chú viết thư, "Không cẩn thận" vung tay lên, một tờ giấy nho nhỏ cột vào bút bi lộc cộc lộc cộc lăn lại đây.

Chung Khả: "......" Ai đã nói giờ tự học không thể nói chuyện phiếm chứ?

Chung Khả nhờ sách vở che đậy, cẩn thận mở tờ giấy kia ra, một hàng chữ viết nhỏ đập vào mắt.

【 đêm qua tớ xin nghỉ về nhà ăn sinh nhật mẹ ^_^】

Chung Khả vội trả lời: 【 chúc dì sinh nhật vui vẻ ~ trẻ mãi không già! 】

【 Cảm ơn cậu. Sinh nhật tớ là vào mùa đông, đến lúc đó hoan nghênh mấy người các cậu đến nhà tớ chơi. 】

【OK】

...... Chà, nói chuyện phiếm không ra tiếng sao có thể tính là nói chuyện phiếm đây.

Vì thế hai người liền ở dưới mí mắt của thầy chủ nhiệm, cậu liếc mắt một cái tớ truyền lên một tờ giấy nhỏ.

Chuyện truyền giấy lúc đi học thật sự là quá mới lạ đối với Chung Khả, Nhất Trung của Yến Kinh thực nghiêm khắc, căn bản là không có ai dám thất thần khi đi học, đã từng có câu nói rất đúng —— "Chẳng qua tôi chỉ cúi đầu đi nhặt cục tẩy thôi, khi ngẩng đầu lên đã không hiểu giáo viên nói cái gì cả", những lời này hoàn toàn áp dụng với mỗi người ở Nhất Trung.

Hôm nay là kỷ niệm đáng giá lần đầu tiên làm việc riêng đối với cuộc đời Chung Khả, kích thích, quá kích thích mà.

Hai người bừng bừng hứng thú với "Cuộc nói chuyện bằng bút", đề tài từ A nhảy đến B, lại từ B nhảy đến C, một trang giấy lớn hơn bàn tay tràn ngập những lời nói thì thầm. Sau khi viết xong ở mặt trước và mặt sau của tờ giấy, lại dùng bút bi đồ lên bút chi một lớp khác, người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang truyền võ lâm bí tịch gì đó.

Có điều Chung Khả là tân binh mới ra trận, kỹ thuật còn không thuần thục cho lắm, không giống như Dương Tâm Dược kỹ thuật nghịch ngợm gây sự thành thạo.Lúc cậu truyền tờ giấy luôn là chân tay vụng về. Chiêu duy nhất có thể sử dụng đó chính là nhờ bàn học che giấu, đem tờ giấy bỏ vào lòng bàn tay của hướng Dương Tâm Dược ——

"Dương Tâm Dược!"

Trên bục giảng, truyền đến một tiếng quát chói tai của chủ nhiệm lớp.

Mắt thấy sự việc đã bại lộ, tờ ghi chú nhỏ bị Chung Khả xiết chặt bởi những ngón tay thiếu chút nữa là không giữ được. Dương Tâm Dược đang "Giao tiếp" cùng cậu, thời điểm cô bị bắt tại trận, cô bị dọa đến cả người run lên.

Cũng may kinh nghiệm gây sự của cô khá phong phú, lúc này còn có thể giả vờ trấn định,cô ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm trên bục giảng, trên mặt mang theo một mảnh ngây thơ vô tội: "Thầy ơi, làm sao vậy?"

Chủ nhiệm lớp đánh giá cô vài lần, cảm thấy cô cùng giáo thảo dựa vào có chút gần, nhưng cũng không nghĩ nhiều cho lắm.

"Kỳ thi hàng tháng đầu tiên trong lớp sẽ diễn ra vào tuần tới. Em có thể đến văn phòng của thầy để lấy lịch kiểm tra,còn có kế hoạch ôn tập, em cũng phát xuống hết đi."

"Thầy yên tâm," Dương Tâm Dược gật gật đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, "Em biết rồi ạ."

Cô vừa dứt lời, chuông tan giờ lớp tự học liền vang lên. Trong lớp nháy mắt bị giọng nói của các bạn học ồn ào nghị luận bao phủ, nếu lằng nghe cẩn thận thì mọi người đều đang bàn luận về kì thì hàng tháng đáng sợ này.

Chủ nhiệm lớp khuyến khích mọi người vài câu rồi khuyên mọi người nắm chặt thời gian ôn tập. Đáng tiếc trong lòng của các bạn học không để tâm cho lắm cho nên cũng không biết lời khuyên bảo của thầy bọn họ nghe lọt được nhiều hay ít.

Nheo mắt lên thấy đã đến tiết học đầu tiên, chủ nhiệm lớp vội vàng rời khỏi phòng học nhường chỗ cho giáo viên bộ môn.

Chủ nhiệm lớp đi rồi, người bạn đồng hành gần như bị bắt vì chuyển tờ giấy không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Cái sống lưng cứng ngắt ban đầu nháy mắt đã trở nên mềm xuống, hận không thể quỳ rạp trên mặt đất, ba quỳ chín lạy cảm tạ ông trời tha cho hai cái mạng chó bọn họ.

"Lại nói tiếp......" "Cậu nói......"

Cho đến lúc này bọn họ mới thình lình phát hiện —— tay trái của cậu cùng tay phải của cô, cư nhiên nắm chặt vào nhau!

Không phải nam nữ yêu đương tay trong tay, mà là mà là phản ứng căng thẳng không điều kiện của hai người khi adrenaline bay lên.

Bàn tay to nắm chặt tay nhỏ, xương tay của cậu đều đều, ngón tay thon dài rất là xinh đẹp.

Bàn tay của cô gái nhỏ hơn chàng trai một cỡ, màu da trắng nõn nhưng lại không thể dùng "sự mềm mại" tới để hình dung —— bàn tay được phủ đầy những vết cứng và một lớp vết chai dày phủ trên đầu ngón tay cái, ngón tay trỏ và xương cổ tay.

Đây là bàn tay điển hình nhất của một Hoa Kiếm, bởi vì ngón tay cái và ngón trỏ cần phải cầm cán kiếm mọi lúc, thậm chí ngón tay cái móng tay của Dương Tâm Dược đều có chút biến hình.

Khớp xương tay phải của cô to hơn so với những cô gái khác, móng tay càng xấu hơn nữa còn che kín rất rất nhiều vết chai khó coi.

Nhưng trong mắt Chung Khả như bỏ thêm 800 bộ lọc, cảm thấy rằng bàn tay này cực kỳ đẹp.

Trong bàn tay siết chặt của họ, mảnh giấy nhỏ tội nghiệp bị chèn ép và vò nát. Nó ướt đẫm vì mồ hôi trong lòng bàn tay của hai người họ, chữ viết không thể đọc được và dấu vết của cây bút bi màu xanh được lấp đầy bằng tay. Nó thậm chí còn thấm vào văn chương khôn ngoan của tình yêu và định mệnh..

"A,nó bẩn quá." Dương Tâm Dược hoảng sợ rút tay ra, hoàn toàn không chú ý tới thần sắc khác thường của Chung Khả.

Ngay lập tức bàn tay phải của cô cái gì cũng không dám chạm vào, chỉ dựa vào tay trái lao lực lật tới lật lui cặp sách của mình, muốn tìm cho ra bao khăn giấy sáng sớm tùy tiện ném vào.

Đáng tiếc cô lật tới lật lui nhưng ngay cả tờ giấy trắng cũng không thấy.

Chung Khả thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của cô liền bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

"Dùng của tớ đi." Cậu lấy một hộp khăn giấy chưa mở từ hộc bàn và đẩy chúng đến bàn của Dương Tâm Dược.

Vấn đề ở chỗ, bao bì bên ngoài của hộp khăn giấy kia in chú heo nhỏ Bội Kỳ màu hồng phấn, khăn giấy in hoa còn lại là người một nhà đầu to giống như Bội Kỳ.

Dương Tâm Dược trầm mặc đối với hộp khăn giấy: "......"

Một nữ sinh chưa đến mười tám tuổi như cô cũng chưa dùng qua đồ vật đáng yêu đến như vậy.

Chung Khả xấu hổ mà nhìn hộp khăn giấy kia, vẻ mặt bối rối: "...... Đây là siêu thị có chương trình khuyến mãi, ba tớ mua đủ một trăm tệ cho nên người ta đưa, cậu tin chứ."

Dương Tâm Dược không nói chuyện liền rút ra một tờ khăn giấy yên lặng lau khô vết bút bi trên tay.

Khăn giấy đi kèm với một mùi hương mạnh mẽ, lòng bàn tay cô trở nên thơm ngào ngạt sau khi lau nó..

Dương Tâm Dược ngửi ngửi tay, ngẩng đầu liền nói một cách kiên định: "Tớ tin! Đương nhiên tớ tin rồi!"

Cô đang nghĩ thầm trong lòng: Chàng trai đáng yêu như vậy đừng nên làm anh em khác phái, làm khuê mật đi?