– Vũ Mục, lát nữa chúng ta cùng hai ông đi đánh golf nhé!- Lâm Linh vừa thấy Thích Vũ Mục liền dịu dàng thăm hỏi.

Thích Vũ Mục nhíu mày, quay sang hỏi Cố Thái Hồng:

– Thái Hồng, em có muốn đi đánh golf không?

Cố Thái Hồng lười nhác lắc đầu.

Thích Vũ Mục liền mỉm cười, nhìn Thích Thiên Hào:

– Con không đi đâu ông, con muốn ở bên cạnh Thái Hồng nhiều hơn, hiếm khi có ngày nghỉ, dẫn cô ấy về đây chính là muốn thư giãn một chút.

Thích Thiên Hào thầm giật mình, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ quan tâm như vậy của cháu trai. Ông lặng lẽ quan sát hai đứa cháu, rồi nói:

– Ừm, con tự quyết định đi.

Lâm Linh hiển nhiên không được vui, cô vội vàng hỏi tội:

– Chị Cố, hiếm khi mọi người tụ họp đầy đủ, ông nội Thích thích nhất là đi đánh golf với Vũ Mục, cơ hội ông cháu họ gặp nhau khá ít, chị có cần khiến mọi người cụt hứng vậy không?

Thích Nhã Tụng trừng mắt, a da, cái con người đảo khách thành chủ này cũng lớn lối quá nhỉ. Cô vừa định lên tiếng, đã nghe Cố Thái Hồng cười nhạt một tiếng.

Cố Thái Hồng trang điểm lên, khí chất khác hẳn ngày thường, bây giờ vẻ mặt cô có chút kiêu căng, lại có chút hống hách. Cô như cười như không nhìn Lâm Linh:

– Là chị Thích. Cô Lâm này, có chồng tôi bên cạnh, sao cô lại cố tình gọi tôi là chị Cố nhỉ?

Oa! Trong lòng Thích Nhã Tụng không khỏi tấm tắc khen hay, có khí thế lắm!

– Chị, chị có ý gì?- Lâm Linh cảm thấy rất quê, đổi lại bộ dáng điềm đạm khả ái.

Ngón trỏ của Cố Thái Hồng khe khẽ gõ nhịp lên mặt bàn:

– Lẽ ra đi đánh golf cũng chẳng có gì, nhưng cô lại nhất định đòi đi theo. Mà sau khi đến đó rồi, cô nhất định sẽ cố tình dàn xếp vài tình huống để vờ tỏ ra là bản thân rất hiểu Thích Vũ Mục nhà tôi. Cũng đúng thôi, dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã. Nhưng tôi chả hứng thú gì với chuyện đó, cũng chẳng muốn nghe cô kể mấy chuyện xưa tích cũ của hai người. Vậy sẽ khiến tôi nhớ lại bữa tiệc sinh nhật đó, cô cố tình hắt rượu vào người tôi. Chuyện như vậy hai ta không cần phải lặp lại. Cô Lâm, cô nói có đúng không?

Cố Thái Hồng, chị giỏi lắm! Trong lòng Thích Nhã Tụng reo hò cổ vũ cho Cố Thái Hồng.

Khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của Lâm Linh khiến Thích Nhã Tụng suýt bật cười thành tiếng, đã thật, cô chưa từng thấy bộ dạng chật vật như vậy của Lâm Linh.

Nhưng mấy lời này của Cố Thái Hồng lại không chút nể mặt, khiến ông nội của Lâm Linh rất không vui:

– Cô đang nói gì vậy, cô nói cháu gái tôi ra cái gì chứ? Thiên Hào, cháu dâu nhà ông có hiểu cấp bậc lễ nghĩa không vậy?

Cố Thái Hồng nhíu mày, đang định lên tiếng, lại bị Thích Vũ Mục nắm chặt tay, chỉ nghe anh nói:

– Ông Lâm, con thay mặt Thái Hồng nói xin lỗi ông. Nhưng mà lời vợ con nói cũng là lời con muốn nói. Đêm sinh nhật của mẹ con, chuyện Thái hồng bị hắt rượu đầy người là chuyện con không quên được. Nếu không phải nghĩ đến tình tri kỷ nhiều năm giữa Thích gia và Lâm gia, chuyện đó không thể cho qua dễ dàng như vậy. Lâm Linh được nuông chiều từ nhỏ, tính cách tùy hứng của cô ấy chắc ông cũng biết, nhưng con hi vọng cô ấy học được cách trưởng thành, sau này đừng làm ra những chuyện vô phép như vậy với vợ con nữa.

Lâm Linh nghe anh nói vậy liền bưng mặt khóc, thút thít nói:

– Rõ ràng chị ta cũng tạt rượu vào em mà, sao lại biến thành một mình em sai chứ?

– Người nào ra tay trước thì chính là lỗi của người đó.

Giọng nói nguội lạnh của Thích Vũ Mục phá vỡ chút vọng tưởng cuối cùng của Lâm Linh, cô chưa từng ý thức sâu sắc rằng mình đã thật sự đánh mất Thích Vũ Mục như bây giờ, anh thật sự không còn chút tình ý nào đối với cô nữa.

Sự thật tàn khốc và lạnh lẽo ấy khiến nước mắt cô càng chảy càng nhiều.

Cố Thái Hồng cười lạnh, cô cảm thấy cục diện trước mặt giống như xiếc khỉ, rất khinh thường. Cô không có hứng thú ngồi xem cô gái đầy dã tâm này diễn trò khóc lóc, lại cảm thấy biểu hiện che chở và thâm tình của Thích Vũ Mục cũng rất khiến người ta buồn nôn.

Nói cho cùng, cô không tin đàn ông, bất luận Thích Vũ Mục tỏ ra bảo vệ cô quan tâm cô bao nhiêu. Đồ vô dụng là bởi vì đau khổ mà không chống đỡ nỗi, mới khiến cô có cơ hội trở ra. Mà đồ vô dụng đó đau khổ chuyện gì, đáp án đã quá rõ ràng.

Chút biến hóa nho nhỏ trong mắt của Cố Thái Hồng bị Thích Thiên Hào tinh tế nắm bắt, ông nhíu mày.

Không dùng bữa trưa, Lâm Tử Khiêm và Lâm Linh đã cáo từ, Thích Thiên Hào không giữ họ thêm. Cuối cùng không thể đi đánh golf, nhưng mà Thích Thiên Hào gọi một mình Thích Vũ Mục vào thư phòng, muốn nói chuyện với anh.

– Vũ Mục, Thái Hồng có vấn đề gì?

Ông nội đột nhiên hỏi vậy khiến Thích Vũ Mục giật mình.

– Nói thật với ông, đừng để ông phải tốn công tự điều tra. Vừa rồi ông thấy Thái Hồng kia với Thái Hồng sáng nay giúp ông hái dâu tây hoàn toàn khác nhau. Ông của con ở trên thương trường lăn lộn đã lâu, bản lĩnh nhìn ngươi không cần bàn cãi, đấy tuyệt đối không phải ánh mắt của cùng một người. Ông chỉ hỏi con, rốt cuộc đã có chuyện gì?

Thích Vũ Mục ngẩng đầu nhìn ông:

– Thực ra ông đã đoán được phần nào rồi đúng không? Đúng vậy, là hai người khác nhau, nhưng cả hai đều là Thái Hồng. Cho nên, ông hẳn đã biết, Thái Hồng có bệnh thần kinh, là nhân cách phân liệt.

Thích Thiên Hào nghe chính miệng cháu trai nói, nội tâm vẫn thấy khá sốc. Ông hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi:

– Con phát hiện ra bao lâu rồi?

– Mới đây thôi, nhưng con đã cùng cô ấy đi bác sĩ rồi.

– Cố Chi Kiều cố tình che giấu?- Giọng Thích Thiên Hào nghiêm nghị, lúc nhắc đến tên của Cố Chi Kiều, khó tránh có chút khinh thường.

– Dạ, nhưng Thái Hồng không phải cố tình che giấu. Suốt ba năm qua cô ấy chưa từng phát bệnh, nên nghĩ bản thân đã khỏi rồi, không có cơ hội nói với con.

Thích Vũ Mục vội vàng giải thích giúp Cố Thái Hồng, khiến Thích Thiên Hào im lặng nhìn anh.

– Xem ra, con đã có sự lựa chọn rồi?- Ông hỏi Thích Vũ Mục.

– Chưa từng lựa chọn gì, Thái Hồng là vợ con.

Câu trả lời của Thích Vũ Mục khiến Thích Thiên Hào thầm giật mình.

– Con có biết bản thân sẽ phải đối mặt với chuyện gì không? Bệnh thần kinh không dễ dàng như con nghĩ vậy đâu, cuối cùng nếu ngay chính con cũng lao vào vũng bùn, thì con vẫn có lòng tin mình gánh vác nổi?- Giọng Thích Thiên Hào có chút nghiêm khắc.

– Con sẽ chịu trách nhiệm- Thích Vũ Mục kiên định đáp.

– Con yêu nó đến vậy?

– Dạ.

– Theo như ông biết, một năm qua, con đối xử với nó không mặn không nhạt, còn thường xuyên xuất ngoại- Thích Thiên Hào nhàn nhạt khịa anh một câu.

– Con không có gì giải thích- Thích Vũ Mục nhìn ông nội- Là con hiểu lầm cô ấy quá nhiều. Một năm qua, con quá kém cỏi.

– Cho nên bây giờ hiểu rõ chân tướng rồi nên đột nhiên nhiệt tình?

– Không phải- Thích Vũ Mục quả quyết phủ định.

– Yêu thật lòng à?- Ông liếc cháu trai mình.

Thích Vũ Mục cúi đầu suy ngẫm.

– Ông muốn nghĩ vậy cũng được. Thực ra con không xác định được rốt cuộc yêu là thế nào, luôn cảm thấy bản thân vẫn còn đang học hỏi. Chỉ là càng hiểu thì càng lưu tâm, càng lưu tâm thì càng đau lòng, vả lại, cô ấy cho con cảm giác gia đình là thế nào, con muốn ở bên cô ấy, xây dựng một gia đình thuộc về riêng chúng con. Cô ấy là vợ con, trong lòng con mách bảo con phải làm thế.

Thích Thiên Hào nghe xong im lặng thật lâu, cả buổi mới nói:

– Lý do của con, ông chấp nhận. Ông sẽ giúp con giữ bí mật này, con phải biết, nếu chuyện này đến tai mẹ con, sẽ có hậu quả gì. Mẹ con nhất định sẽ khuấy lên một trận gió tanh mưa máu.

– Ông…- Thích Vũ Mục khá bất ngờ vì Thích Thiên Hào có thể im lặng tiếp nhận chuyện thế này.

– Khi còn bé con đã chứng kiến rất nhiều chuyện ở Thích gia, quả thực, tòa nhà cao chọc trời không phải ngày một ngày hai mà xây thành, ông rất tiếc khi để con trông thấy những điều đen tối đáng sợ không thể kể ra đó. Ở tuổi của ông, ông chẳng làm được gì nữa, chỉ mong cháu trai của ông hạnh phúc, nếu con đã nhận định nó chính là hạnh phúc của con, vậy thì hãy nắm giữ thật chặt.

– Cô ấy xứng đáng- Thích Vũ Mục nhẹ nhàng đáp lại.

Trên mặt Thích Thiên Hào nở nụ cười thản nhiên, lại cố ý mắng yêu:

– Ra ngoài, đừng ở trước mặt ông già này nói mấy lời buồn nôn nữa, làm ông nhớ đến bà nội con.

Thích Vũ Mục quay về phòng, Cố Thái Hồng còn đang chọn đồ trong tủ treo.

– Em định ra ngoài?- Anh cảm thấy bỏ mặc cô ra ngoài với bộ dạng này chắc chắn không phải ý hay.

– Có mấy bộ đồ vậy thôi à, ai dọn hành lý?- Cố Thái Hồng vừa nhìn vừa ghét bỏ, chọn cả buổi vẫn không vừa mắt bộ nào.

– Em thích kiểu dáng thế nào?- Thích Vũ Mục đột nhiên hiếu kỳ.

– Tôi thích loại có thể tôn lên đường cong cơ thể ấy, dáng người thế này mà không phô ra thì thật đáng tiếc. Tôi đặc biệt thích váy xẻ cao, lúc bước đi như ẩn như hiện, có thể phô bày đôi chân thon dài này của tôi.

Đây là chủng loại quần áo gì thế này?

Thích Vũ Mục nghe đến nhíu mày, càng thêm kiên định suy nghĩ không thể thả cô ra ngoài được.

– Thái Hồng, chúng ta nói chuyện đi- Anh thấp giọng, dịu dàng gọi cô.

– Tôi không muốn. Thích Vũ Mục, anh có biết anh phiền lắm không?- Cố Thái Hồng nhíu mày, hậm hực nhìn tủ quần áo, rồi ngồi phịch xuống giường.

Cô rất không hài lòng.

Hiếm khi vẻ mặt cô sinh động như vậy khiến lòng Thích Vũ Mục xao động, anh hỏi:

– Em không tò mò gì về tôi sao?

– Tò mò gì?- Cô khinh bỉ- Anh rất giàu, đúng chứ?

Thích Vũ Mục không biết nên khóc hay cười:

– Đối với em, tôi chỉ có chút ý nghĩa đó thôi sao?

– Tôi nói tôi ghét đàn ông, đừng để tôi lặp lại nữa.

– Sao em lại ghét đàn ông?- Ánh mắt Thích Vũ Mục sâu thẳm, nghiêm túc hỏi cô- Là vì ba em à?

– Thích Vũ Mục, anh mà nói nữa là làm người khác thấy phiền phức và chán ghét đó.

– Cho nên đối với em mà nói, hiện tại tôi vẫn chưa nằm trong hàng ngũ bị ghét?

– Anh thích bắt lỗi từng chữ vậy à?- Cô khịt mũi khinh thường, nhưng không biết tại sao, đối mặt với gương mặt nam tính của người đàn ông này trong gang tấc, cô giống như không làm ra được hành động gì quá mức.

Cô hẳn nên tát anh một cái, rồi bồi thêm cú đá chứ, để anh cút xa cô một chút, thế nhưng cô phát hiện dường như cô không làm được gì hết.

– Vậy tôi hỏi anh nhé, sao anh lại thích Lâm Linh? Hai người trước kia từng hẹn hò mà- Cô tấn công ngược lại, không muốn yếu thế trước anh.

Thích Vũ Mục đơ mất một lúc, im lặng hồi lâu mới nói:

– Đó là chuyện từ rất lâu rồi, tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã, vẫn luôn xem cô ấy như em gái trong nhà. Nhưng nếu em muốn hỏi tại sao tôi lại hẹn hò với cô ấy, chắc là bởi vì có thêm vài ly cà phê nhiều sữa chăng.

Khi nghe đến mấy chữ “cà phê nhiều sữa”, trong lòng Cố Thái Hồng như có gì đó đập mạnh vào, vài hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu cô rất mãnh liệt, huyệt thái dương âm ỉ đau.

– Hồi đi học tôi rất hay cùng bạn bè tụ tập ở tiệm cà phê gần cổng trường, khi đó cô ấy rất thích đi theo tôi, lặng lẽ gọi giúp tôi cà phê nhiều sữa, tỉ lệ rất hợp với khẩu vị của tôi. Có thể bởi vì mấy ly cà phê sữa này, mà cảm giác của tôi với cô ấy bắt đầu thay đổi. Có một người quan tâm săn sóc tôi lâu như vậy, với tôi mà nói rất đáng quý. Mặc dù tôi sinh ra và lớn lên ở Thích gia, nhưng cái nhà này không hề bình yên như người ngoài vẫn tưởng.

Thích Vũ Mục thẳng thắn kể về mối tình đã qua của mình với Cố Thái Hồng, nhưng trong đầu Cố Thái Hồng lại đang có tạp âm bén nhọn dị thường, có thứ gì đó như đang liều mạng muốn thoát ra, cô không chịu nổi lấy tay ôm đầu.

Thích Vũ Mục bị hành động này của cô làm giật mình:

– Thái Hồng, em sao thế, thấy chỗ nào không khỏe?

Mặt cô đột nhiên tái nhợt, trán đổ mồ hôi, mím môi như thể đang chịu đựng điều gì. Lúc này anh đang ôm chầm lấy cô, muốn tìm điện thoại liên hệ với bác sĩ, nhưng khi anh làm thế, cô đột nhiên ngất đi trong lòng anh.

Khi Cố Thái Hồng tỉnh lại, trời đã tối. Cô ngần ngừ phân biệt cảnh vật xung quanh, đây là phòng ở trang viên, cô và Thích Vũ Mục vẫn còn ở trang viên?

– Em tỉnh rồi- Thích Vũ Mục đỡ cô dậy, lấy cái gối mềm lót vào lưng cô, để cô ngồi tựa vào- Để anh rót nước ấm cho em- Giọng trầm ấm quá, luôn có tác dụng trấn an lòng người.

Cố Thái Hồng khẽ lên tiếng:

– Em… lại phát bệnh?

Thích Vũ Mục nhìn vào mắt cô, nâng mặt cô lên như thể muốn nhìn cô rõ ràng hơn.

Cố Thái Hồng nghĩ có phải anh đang muốn xác nhận xem cô là ai không.

Ý nghĩ này khiến cô không vui, cô bỗng nhiên không dám tưởng tượng, lúc cô phát bệnh, Thích Vũ Mục phải thường xuyên đối mặt với sự chuyển đổi giữa hai người, sẽ có cảm nhận gì.

– Vũ Mục…- Mắt Cố Thái Hồng nhất thời nhòe đi, cô khổ sở trống rỗng, cảm thấy mình chính là phiền phức của anh.

Anh rõ ràng là người đàn ông ưu tú như thế, hằng ngày có khối việc chờ anh giải quyết, vậy mà còn phải phân tâm chăm sóc cô, điều này khiến cô tự trách rất nhiều.

– Đừng nghĩ lung tung, em không gây ra phiền phức gì cho anh cả- Thích Vũ Mục hệt như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, đáp trúng tim đen.

Cố Thái Hồng như chú nai nhỏ ngơ ngác dùng ánh mắt bất lực và kinh ngạc nhìn anh.

Thích Vũ Mục đau lòng, không khỏi vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

– Thái Hồng kia cũng chẳng làm chuyện gì khác người, em yên tâm đi- Lường trước cô sẽ lo lắng chuyện này, giọng anh đầy an ủi.

– Em chẳng biết gì về chuyện của cô ấy- Cô lắc đầu, cảm thấy rất mệt mỏi- Vừa rồi cô ấy theo anh đi gặp ông sao?

Thích Vũ Mục gật đầu.

– Vậy ông…- Cô khẽ cắn môi lo lắng.

Thích Vũ Mục cười lên:

– Cô ấy biểu hiện rất tốt, ông còn rất thích cô ấy. Có thể em không biết, ông rất thích tính cách phóng khoáng đó, bởi vì hồi trẻ bà nội anh cũng cá tính như vậy. Cho nên ông cảm thấy rất gần gũi.

Cố Thái Hồng thấy nhẹ lòng, nhưng không cười nổi. Nghĩ kỹ lại, từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy mình như quái vật, chuyện này rất kỳ quái chẳng phải sao? Mang hai nhân cách khác biệt, nhân cách kia dùng cơ thể của cô làm nhiều việc mà cô không biết.

– Ông biết bệnh tình của em rồi.

Cố Thái Hồng giật mình.

– Đừng lo, ông ủng hộ chúng ta, còn đồng ý tạm thời giúp chúng ta giữ bí mật.

– Vũ Mục…- Cố Thái Hồng nước mắt lưng tròng, cảm giác liên lụy anh lần nữa bao trùm lấy cô.

– Thái Hồng, em chỉ cần ở bên anh, tin tưởng anh là được, đừng cảm thấy bản thân là gánh nặng của anh. Anh nói rồi, anh tiếp nhận hết mọi thứ về em.

– Nhưng em rất sợ…- Cô sợ gây ra phiền phức không thể cứu vãn, sợ anh khổ vì cô. Cô nhìn vào mắt anh- Em không muốn vì em mà anh gặp điều gì không hay. Một khi em không thể khống chế cô ấy, em thật sự không biết cô ấy sẽ gây ra chuyện gì.

Sự nghiêm túc cùng lời nói chân tình của cô khiến lòng anh rung động.

Thích Vũ Mục nắm tay cô, nhìn cô nói:

– Thái Hồng, em nhìn anh đi. Thái Hồng kia thực ra giống hệt em, cô ấy không xấu, cho nên sẽ không làm ra chuyện tổn thương người khác. Em hãy thử tiếp nhận sự hiện hữu của cô ấy, bởi vì cô ấy chỉ muốn bảo vệ em.

Cố Thái Hồng ngây ngốc nhìn anh, đột nhiên ngã đầu vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.

– Vũ Mục, em yêu anh.

Lời tỏ tình đột ngột của cô khiến tim Thích Vũ Mục rung động mãi không thôi.

Hôm sau, sáng sớm Thích Vũ Mục nhận được cuộc gọi của Trình Thanh Hà.

– Trình Thanh Hà, anh có biết hàm nghĩa của nghỉ ngơi không vậy?

– Sếp, xin lỗi xin lỗi, nhưng mà chuyện này đột ngột lắm. Triển lãm ở Tokyo xảy ra rủi ro, có một văn kiện cần chữ ký của sếp. Tôi đã phái Jerry qua đó, nói tiếng xin lỗi với chị dâu giúp tôi.

Câu chốt khiến gương mặt tuấn tú của Thích Vũ Mục tự nhiên đỏ lên, đang yên lành nhắc đến chị dâu làm gì, trong đầu tên này rốt cuộc chứa gì thế.

Vì vậy, Thích Vũ Mục xụ mặt trả lời anh ta:

– Anh báo Jerry đến đúng giờ.

– Tuân lệnh- Trình Thanh Hà đáp.

– Anh có việc bận thì mau đi đi, buổi kiểm tra sức khỏe hôm nay em có thể tự đi, chỉ là kiểm tra thường lệ thôi mà- Cố Thái Hồng ngồi ngay bên cạnh Thích Vũ Mục, đúng lúc nghe thấy đối thoại của hai người.

Đêm qua họ từ trang viên trở về nhà, lẽ ra hôm nay Thích Vũ Mục định cùng Cố Thái Hồng đi làm kiểm tra sức khỏe.

Cố Thái Hồng đã biết chuyện Thích Vũ Mục nghỉ dài hạn, ít nhiều có chút vui vẻ. Mặc dù anh không nói nguyên nhân, nhưng cô biết anh nghỉ ngơi là vì cô.

Trải qua thời gian khá dài, cô chưa từng thấy Thích Vũ Mục nghỉ phép. Lúc này chính là ngoại lệ, là bởi vì cô.

– Hôm nay Thịnh An không có đây- Thích Vũ Mục luôn cảm thấy không yên- Nghe ý của Thanh Hà, chắc anh phải đi Tokyo hai ngày.

– Vũ Mục, đừng xem em như bệnh nhân, giờ cảm xúc em rất ổn định, có thể tự đến bệnh viện. Chỉ là kiểm tra sức khỏe theo thông lệ, không phải chuyện gì to tát- Cố Thái Hồng không muốn anh lo lắng cho mình quá, đôi khi quan tâm quá nhiều cũng trở thành gánh nặng của nhau.

Thích Vũ Mục đọc hiểu lòng cô:

– Vậy em nhớ gọi điện cho anh, phải giữ liên lạc mọi lúc nhé. Trên điện thoại của em có phần mềm định vị, anh sợ em…- Anh sợ nhân cách kia sẽ mang cô đi mất, anh sợ không tìm thấy cô.

– Không đâu, em sẽ không rời khỏi anh- Cố Thái Hồng bỗng ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh. Thực ra cô có cùng nỗi lo với anh, cô không muốn rời xa anh, không muốn chút nào.

– Em sẽ luôn mang theo điện thoại trong người, để anh có thể biết em ở đâu bất cứ khi nào, cho dù không trò chuyện.

Giọng cô êm ái, đổi lấy nụ hôn lên trán của Thích Vũ Mục, tiếp theo anh hôn lên môi cô.

Mặt Cố Thái Hồng nóng ran, ngượng ngùng muốn kết thúc thật mau, lại bị Thích Vũ Mục ôm chặt, cơ thể rắn rỏi bao trùm lấy cô.

Nụ hôn triền miên quyến luyến cuối cùng cũng kết thúc, Cố Thái Hồng không kịp thở, mặt cô nóng đến độ rán được trứng.

Cô mang tâm lý dễ dàng chấp nhận sự thân mật của anh, đối phương cũng như vậy. Sự quan tâm bận lòng này khiến tâm trạng của cả hai thay đổi kỳ lạ. Họ chung sống càng lúc càng hòa hợp, càng lúc càng giống một cặp vợ chồng bình thường.

***

– Có thai?- Cố Thái Hồng kinh ngạc nhìn nụ cười hòa ái trên mặt bác sĩ- Tôi…- Cô nói chuyện lắp bắp.

– Đúng vậy chị Thích, dựa vào kết quả kiểm tra của chị, chị đã có thai được khoảng bảy tuần, thai còn nhỏ nên bản thân chị không phát hiện ra cũng rất bình thường.

– Nhưng mà tôi vẫn luôn áp dụng biện pháp tránh thai mà- Nhịp tim Cố Thái Hồng đập đồn như sấm, không biết nên vui hay buồn, chỉ cảm thấy lòng mình lúc trầm lúc bổng, cả người váng vất.

– Tránh thai cũng không chắc chắn trăm phần trăm- Bác sĩ đáp.

– Bác sĩ, tôi, gần đây tôi đang uống thuốc, những loại thuốc này có ảnh hưởng đến thai nhi không?- Cố Thái Hồng đột nhiên nhớ đến điều gì, sắc mặt tái nhợt, kinh hoảng nhìn bác sĩ.

Bác sĩ ngẩn ra một chút rồi nhìn cô nói:

– Chị đưa đơn thuốc tôi xem thử.

Cố Thái Hồng không biết mình đã thấp thỏm chờ đợi kết quả từ bác sĩ thế nào, trong đầu cô giờ rất hỗn loạn, hệt như lại có thứ gì đó đang cố gắng chui ra ngoài.

Cô liều mình chống cự, sợ “cô ấy” lại chui ra kiểm soát hành động của cô.

Không phải bây giờ, bây giờ cô muốn nghe chuyện liên quan đến con cô, đây là chuyện cực kỳ quan trọng với cô.

Sắc mặt bác sĩ khá nghiêm trọng:

– Chị Thích, thuốc này của chị, dược tính khá ôn hòa, bình thường sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với thai nhi, bởi vì vẫn chưa có chứng minh lâm sàng nào xác định cả. Nhưng xét thấy thời gian chị dùng thuốc khá lâu, nếu cẩn thận, chị cũng có thể lựa chọn không sinh đứa bé này. Với tư cách bác sĩ, tôi không thể đảm bảo một trăm phần trăm không có rủi ro gì. Tôi đề nghị chị nên thương lượng với anh nhà- Mặc dù trong lòng rất ngạc nhiên, thuốc này được kê cho người mắc bệnh tâm thần sử dụng, chị Thích có vấn đề gì mà phải sử dụng những loại thuốc này?

Cố Thái Hồng vẻ mặt hoảng hốt, muốn lấy điện thoại ra gọi cho Thích Vũ Mục, nhưng tay cô lúc này lại run rẩy lợi hại.

Cô có thai rồi. Nhưng bởi vì bệnh của cô, thuốc cô uống có khả năng gây tổn hại đến thai nhi trong bụng…

Nhận thức này như đám gai nhọn quất mạnh vào tim Cố Thái Hồng.

Thoáng chốc, cô bị nỗi đau kịch liệt cùng áy náy lấp đầy, tại sao lại như vậy? Vũ Mục, chính em đã gây hại cho con của chúng ta ư?

– Chị Thích, chị không sao chứ?- Bác sĩ lo lắng nhìn cô.

Cố Thái Hồng hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, cô nói:

– Không, tôi không sao, bác sĩ, tôi muốn gọi điện cho chồng tôi.

– Được rồi, chị cứ tự nhiên- Bác sĩ đứng dậy, chừa không gian cho Cố Thái Hồng thương lượng với chồng.

Thích Vũ Mục là khách VIP của bệnh viện, đối với vợ anh, bác sĩ đương nhiên không dám đắc tội, lúc anh đi ra khỏi phòng khám, còn chu đáo đóng cửa lại.

Sau khi bác sĩ ra ngoài, một cơn đau đầu kinh khủng nuốt chửng lấy Cố Thái Hồng, điện thoại văng khỏi tay cô, cô thống khổ ôm lấy đầu mình, khổ sở nói:

– Đừng, cô đừng… đừng ra, tôi van xin cô, đừng tổn hại con tôi.

Bác sĩ đứng bên ngoài căn dặn vài điều với y tá, xem thời gian, cảm thấy chắc chị Thích đã bàn bạc với chồng xong rồi, liền quay trở vào phòng khám, chuẩn bị nghe quyết định từ Cố Thái Hồng.

– Chị Thích, chị tính thế nào? Nếu anh Thích muốn tham khảo thêm vài ý kiến của chuyên gia, chúng tôi có thể sắp xếp.

– Bác sĩ, giúp tôi bỏ đứa bé này.

Giọng nói rõ ràng của Cố Thái Hồng truyền đến tai bác sĩ, khiến anh ngẩn ra.

Cố Thái Hồng ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh kiêu ngạo, khác hẳn bộ dạng yếu ớt mờ mịt ban nãy.

– Vậy về phía anh Thích…- Bác sĩ khá bất an.

Cố Thái Hồng nhìn anh trân trối, mỉm cười:

– Tôi vừa gọi điện thoại rồi, đây cũng chính là ý của anh ấy, xin hãy mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho tôi.