Nói rằng sắp đến giờ cơm trưa, thực chất cũng mới hơn 10 giờ.

Cao An cầm tách trà nơm nớp lo lắng cùng Ông Cần Nguyên nói chuyện. Anh lâu lâu sẽ đáp lại hai câu, hỏi lại vài lời, thái dương chậm rãi toát ra một tầng mồ hôi mỏng. 

Mấy năm nay, Ông Cần Nguyên dạy anh rất nhiều thứ, điều duy nhất không dạy là cách cùng lão sư của mình nói chuyện phiếm ra sao. Hơn nữa, mỗi lần sư môn tụ hội, Cao An thường lặng lẽ bị bỏ lơ. Vậy nên những khi như vậy, anh chỉ cần ngồi trong một góc tựa như tàng hình. Sau hai mươi năm, đây là lần đầu anh được một mình trò chuyện với lão sư.

Thật sự là có phần không tưởng, cũng lo lắng không ngừng.

Ông Cần Nguyên nhìn anh, khẽ than một tiếng, rút hai tờ giấy khăn đưa cho Cao An, “Đổ mồ hôi nhiều vậy sao?”

Cao An tâm tình rối loạn đôi chút, nhận lấy giấy lão sư đưa cho, rồi nói lời cảm tạ, lau mồ hôi, “Có chút… nóng.”

Tháng tư, mười sáu, mười bảy độ, cửa sổ còn đang mở, nóng cái gì chứ.

Ông Cần Nguyên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Cao An uống thêm hai ngụm trà, thở ra một hơi thật dài, thẳng lưng cúi đầu, “Học trò thất lễ trước mặt lão sư rồi.”

Ông Cần Nguyên “hừ’ nhẹ một tiếng, “Nếu cảm thấy không được tự nhiên, vậy thì qua kia trước đi.”

Cao An như được đại xá, thuận theo lời Ông Cần Nguyên mà đứng lên, “Lão sư, con…”

Đối diện ánh mắt lạnh băng của Ông lão sư phóng tới, Cao An chỉ đành thay đổi lại cách nói.

“Lão sư… con không có việc gì, vẫn nên cùng lão sư ngồi thêm một lúc đi…”

Sắc mặt Ông Cần Nguyên sau lời này cũng đã khá hơn. Ông nhướng cằm về phía còn lại của sofa, Cao An liền ngồi xuống đó.

Khó khăn chịu đựng được đến giờ cơm, Cao An không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

…..

“Con vẫn luôn dùng cơm trước rồi mới đến đây, vì thế sư mẫu cũng không rõ con thích ăn món gì. Lúc nãy, sư mẫu vội vàng hỏi Hành Duật làm ra mấy món, con xem có hợp khẩu vị không nhé.” 

Ông phu nhân nét mặt hòa ái, nói xong rồi cũng gắp cho Cao An một đũa củ sen nấu đường phè và hoa quế.

Cao An nhìn củ sen trong chén của mình, không khỏi sinh ra một trận bất đắc dĩ. Anh cắn một miếng nhỏ, nhẹ cười, “Hợp khẩu vị… Cảm ơn sư mẫu.”

Sau khi ăn xong, Cao An không khỏi thu lại ánh mắt vui vẻ kia của mình. Trong lòng anh đã thầm la lên mấy tiếng oán trách sư huynh Diệp Hành Duật  — Anh ăn nhiều đồ ngọt quá rồi, giờ cũng thấy em cũng thích ăn mấy món này giống anh, phải không?

Ông Cần Nguyên liếc nhìn Cao An, “Đừng học Hành Duật. Đã có tuổi rồi còn thích ăn nhiều món ngọt như vậy. Phải chú ý sức khỏe.”

Cao An đang chuẩn bị gắp đồ ăn, nghe lão sư nói như vậy thì cũng đáp lại một tiếng. Trong lòng anh đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen với nhau, vùi đầu ăn củ sen, đầu lưỡi không nếm ra chút ngọt ngào nào lại như tràn ra mùi vị của sự chua xót.

Phòng bếp được Cao An dọn dẹp sạch sẽ sau bữa ăn. Anh nghỉ ngơi đôi chút, rồi rửa mặt, đi tới thư phòng chờ đợi.

Khi Ông Cần Nguyên bước vào, cũng vừa lúc nhìn thấy học trò nhỏ tuổi nhất của mình đang đứng trước cửa sổ, không biết nghĩ đến điều gì mà hơi thất thần.

Ông lão sư ho nhẹ một tiếng.

Cao An phút chốc hoàn hồn, đứng thẳng lại, “Lão sư.”

Ông Cần Nguyên gật đầu, nhìn chằm chằm anh, trực tiếp nói: 

“Con dường như rất ấm ức”

“Không đâu.” Cao An thuận theo mà cười, “Con không có gì phải ấm ức.”

“Vậy thì tốt.” Ông Cần Nguyên gật đầu, đi tới vài bước mở ngăn tủ phía dưới kệ sách, lấy ra hai khối inox.

“Quỳ lên.”

Cao An đưa tay tiếp nhận, trong lòng không khỏi như bị đá đập trúng, rơi xuống một trận nặng nề.

Đó là hai miếng gạch dẫn hướng làm bằng inox hình dạng khác nhau, một miếng có những nút tròn nhô lên như sỏi, một miếng lại là gờ dọc.

Gạch dẫn hướng

Viên dừng bước (nút tròn)

*Viên dẫn hướng (gờ dọc)

Cao An cắn m.ôi dưới, không nói một lời mà đặt vật nọ xuống mặt đất, đầu gối áp lên trên, căng chặt hai mày.

Đau cũng đã đành. Hai miếng gạch inox này lại có hình dạng không giống nhau, tạo thành hai luồng đau đớn tách biệt. Thật sự quá gian nan. Nói đây là trừng phạt, chi bằng gọi là tra tấn thì hơn.

Ông Cần Nguyên nhìn anh, “Khó chịu sao?”

Cao An gật đầu, “Khó chịu…”

“Con cảm thấy có thể quỳ bao lâu?”

Cao An giữ chặt đùi mình, thẳng sống lưng, “Lão sư phạt bao lâu, con sẽ quỳ bấy nhiêu lâu.”

Ông Cần Nguyên vờ như nặng nề thở ra một hơi, “Ta hỏi cái gì!”

Cao An chớp chớp mắt, nỗ lực mà chịu đau, một lần nữa đáp lời: “Đại khái… sau nửa giờ, con sẽ không quỳ thẳng được.”

“Ta phạt Hà Lộc quỳ một tiếng rưỡi.” Ông Cần Nguyên nhàn nhạt mà nói một câu, đưa tay đến trước mặt Cao An, “Đứng lên đi.”

Cao An ngơ ngác, mơ hồ đỡ lấy cánh tay trước mắt mình, đứng dậy.

“Học trò của con luôn thay con bất bình. Không sai, ta đối với con có phần khắc nghiệt. Nhưng ta nói, giữa rất nhiều học trò của ta, con xem như ngoại lệ, đây cũng là sự thật.” 

Ông Cần Nguyên cầm lại đồ, xoay người nhìn anh, “Cao An, con là học trò cuối cùng của ta. Ta coi trọng con, người khác có thể so được sao — chỉ sợ Hành Duật cũng không so được.”

Cao An rũ mắt, “Lão sư vì sao gì lại cùng con nói những điều này?”

“Con từng nghe nói tới Lư Ninh chưa?” Ông Cần Nguyên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cành lá xanh tươi được gió xuân thổi tới xào xạc, “Quan hệ của con và Hành Duật rất tốt, hẳn đã từng nói cho con biết rồi.”

Cao An lại lắc đầu, “Sư huynh chưa từng nhắc tới.”

“Vậy để ta kể cho cho con nghe đôi chút.”

Mặt trời dần đổ về phía Tây, ánh nắng không còn gắt gỏng như buổi trưa. Thanh âm của lão nhân gia như mang theo vài phần hồi ức cũ kỹ.

“Đứa trẻ này và con giống nhau. Từ thời niên thiếu đã có tài, tướng mạo anh tuấn, từ nhỏ đến lớn mọi phương diện đều thuận buồm xuôi gió. Thầy vì vậy cũng chưa từng trách móc nặng nề. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cùng một số người hùn vốn gầy dựng sự nghiệp, vừa có điểm khởi sắc đã bị người ta lừa gạt. Trong lúc gian khó, tìm không được cách trở mình, vậy nên… Người chưa từng trải qua nhiều bất trắc trong cuộc đời như vậy, chịu không nổi đả kích nặng nề này. Vì vậy nhảy lầu quyên sinh.”

“Cao An. Chỉ có khi ta đem con mài giũa thật tốt, con về sau mới không xảy ra chuyện chỉ chịu một chút đả kích đã gượng dậy không nổi.”

Cao An rũ mắt, lẳng lặng đứng  nghe, đến cuối cùng lại chợt cười, “Lão sư… Hôm nay, con đến đây để thỉnh tội. Lời của Tề Thời Sâm nói năng lung tung, lão sư nghe rồi cũng nên quên đi. Con trước nay chưa từng bất mãn với những chuyện này. Ngài là ân sư của con, là người dạy dỗ, truyền đạt học vấn cho con. Con chắc chắn sẽ hiếu ngài kính ngài. Vậy nên, lão sư không cần… nói những chuyện này cho con nghe.”

Đầu mày Ông Cần Nguyên nhíu chặt lại.

Ông cường thế cả đời, đến lúc về già cũng chỉ nghĩ sẽ buông xuống sự cường thế kia, giải thích với người học trò này hai câu. Ngờ đâu không hề nhận được sự cảm kích, trong lòng khó tránh khỏi đã nhen nhúm lửa giận.

“Cao An.”

Một tiếng gọi này mang theo sự cảnh cáo.

Cao An lập tức im miệng, thành thành thật thật quỳ xuống, “Con vẫn luôn biết, lão sư đã dụng tâm dạy dỗ con. Cho nên vô luận ngài phạt con ra sao, con đều chịu. Lão sư, con cũng không phải đứa trẻ mười mấy, hai mươi tuổi không chịu nổi những chuyện xảy ra trong cuộc đời… Ngài coi như hôm nay con tới chịu đánh đi.”

Ông Cần Nguyên sao có thể không nghe ra ý tứ của Cao An. Đôi mắt vừa nãy đôi chút gợn sóng tức khắc bình tĩnh đến không ngờ. Thật lâu sau, ông mới từ từ mở miệng, “Nếu không nói chuyện được với nhau. Vậy tùy ý đi.”

Vài giây sau, cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Cao An mạnh mẽ nhắm mắt.

Những điều đó, quả thật anh cũng từng mong mỏi có được.

Vì muốn lão sư nhìn tới mình nhiều hơn một chút sau giờ học, Cao An đem trà đạo luyện tới tinh thông. Mấy tháng trước ngày sinh nhật của lão sư tự mình khắc một con dấu. Thậm chí, anh còn đi học cách nung gốm, tự tay làm ra một bộ ấm chén  cho lão sư.

Nhưng dù chỉ là một ánh mắt ôn hòa nhỏ nhặt, Cao An cũng chưa từng đổi được.

Thời gian lâu rồi, quà sinh nhật của lão sư cũng từ con dấu tự khắc trở thành hoa tươi trưng trong nhà. Ánh mắt đầy nhiệt huyết của Cao An cũng dần bình lặng khi nhìn về phía lão sư. Cuối cùng, bất kể điều gì đều không mong cầu nữa.

Cho tới vừa rồi, lão sư cho anh một lời giải thích. Khoảnh khắc kia, tâm trí của Cao An chợt nhớ đến dáng vẻ của thiếu niên kiên cường, cười vui, dù không ai để mắt  tới vẫn luôn nỗ lực tới cùng – Cao An của năm mười tám tuổi. 

Khi đó, Cao An không kháng cự sự giáo dục của thế hệ cũ, cũng nguyện ý nhận lấy roi thước khi học hành nhưng những điều đó và sự ôn tồn quan tâm của người làm thầy lại xung đột với nhau sao?

Giờ đây đã trôi qua hai mươi năm. Hôm nay, đột nhiên sự ôn nhu này bày ra trước mặt, Cao An không cảm nhận được sự vui sướng mình từng nghĩ tới mà là vô cùng vô tận… xót xa. Còn có phần nực cười, cùng với sự kháng cự đến từ sâu trong tiềm thức.

Cao An đứng dậy, đẩy cửa thư phòng bước xuống lần. Khi anh tới sân thì thấy được lão sư đang khoanh tay đứng dưới tán cây rộng lớn. Cao An nhẹ nhàng bước qua, khom lưng, cúi người thật sâu.

“Lão sư… Là con không biết tốt xấu. Xin ngài…”

“Thôi, đi đi. Chuyện xảy ra hai hôm nay ta không truy cứu. Coi như chưa từng phát sinh.” Ông Cần Nguyên xua xua tay.

“Tìm thêm mấy học trò, dạy dỗ cho tốt.”

Cao An trầm mặc hai giây, thấp giọng đáp một tiếng, lùi lại nửa bước, lần nữa khom lưng, “Học trò ghi nhớ lời lão sư dạy bảo.”