Bầu không khí lạnh băng cuối cùng cũng hòa hoãn lại không ít, Cao An chợt thu lại hòa khí trên khuôn mặt, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Mông Giản đã quen nhìn mặt đoán ý của thầy, hiểu rõ thầy muốn nói chính sự. Vậy nên anh lùi về sau nửa bước, kính cẩn, đoan chính quỳ yên.

“Lão sư, sự việc hôm nay là do con sai. Thời Sâm từng cùng con nói qua mấy câu. Sư đệ bày tỏ quan quan điểm và ý tưởng của mình với con. Vậy mà con không ngăn cản, không khuyên bảo, còn có phần cam chịu. Hôm nay, sư đệ có gan làm loạn nghĩ lại nguyên nhân là từ con mà ra, con nên lãnh phần trách nhiệm này.”

Cao An cười nhạo một tiếng, “Thế nào, tính ôm hết tội về mình sao?”

“Đây vốn là việc con nên gánh vác trách nhiệm.” Mông Giản thoáng cúi đầu, run mi, “Ngày mai, con không có tiết dạy, từ đây tới cuối tuần có thể rời giường. Lão sư… thầy cứ mạnh tay đánh đi. Lần này sư tổ bị chúng ta chọc giận không ít. Thầy tốt nhất vẫn nên dẫn một người đến chịu tội thì hơn, như vậy tương đối ổn thỏa —- thầy dẫn con theo đi.”

“Lời từ miệng Tề Thời Sâm nói ra, thầy lại đem con đến nhận tội với sư tổ, đây là đạo lý gì?”

Mông Giản nhấp nhấp miệng, “Đối với chuyện này Thời Sâm khó khống chế được cảm xúc. Nếu thầy tính dạy sư đệ một chập cảnh cáo rồi mang tới nhà sư tổ nhận tội cũng không thể đảm bảo Thời Sâm sẽ nói ra thêm lời kinh thiên động địa nào hơn nữa hay không. Đến lúc đó cục diện sợ lại càng tồi tệ hơn, đúng không thầy? Huống hồ con là sư huynh lại không làm tốt được vai trò của mình, để sư đệ học thói xấu mới có việc hôm nay xảy ra.”

Cao An cười nhạt đầy châm chọc, không chút dao động mà đổi dáng ngồi nhìn về mái tóc mềm mại kia, “Mông Giản, thầy quả là chưa nhìn ngắm hết thế gian, chí khí anh hùng như vậy, hôm nay xem như đã được diện kiến rồi. Thấy chết không sờn xem ra cũng đến thế mà thôi.”

“Thầy…… chuyện này đến cùng vẫn phải có người đứng ra chịu tội. Để người này là con sẽ tốt hơn Thời Sâm.” Mông giản ngẩng đầu, miễn cưỡng cong khóe môi, lại nhích người tới một chút, gần bên thầy, tựa như tri kỷ trò chuyện.

“Mông Giản.” Cao An lần nữa kêu tên người nọ, thuận tay cầm thước lên tinh tế đánh giá một phen, thật lâu sau mới nói tiếp: “Thầy hôm nay thật sự không nghĩ đến việc phạt con nhưng nếu con cảm thấy chính mình đáng chịu đánh. Thầy cũng không ý kiến khác.”

Da đầu Mông Giản căng thẳng.

“Để con chịu thay trận đòn này, đúng không?”

Cao An cúi đầu nhìn Mông Giản, không rõ nguyên nhân là gì nhưng Mông Giản lại cảm thấy ánh nhìn này của thầy nồng đậm lửa giận trước nay chưa từng có.

Hầu kết Mông Giản vì vậy lên xuống một lượt, căng thẳng không dám nhìn thẳng, “Thầy….”

“Phải hay không?”

“…… Dạ phải.”

Vừa dứt lời, thanh thước dày nặng kia cũng quật gió đánh tới cánh tay Mông Giản. Chỉ một thước, đã khiến anh đau đớn đến mức khó chống đỡ. Mông Giản há hốc miệng th.ở dốc, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cao An yên lặng, đứng lên, nâng tay hạ thước liên tiếp mấy lần. Lúc thì đánh trên sau đầu vai, lúc thì trên lưng, thậm chí cẳng chân cũng bị thước ghé thăm vài lần, không thoát được.

Mông Giản đã không ổn, cong eo, hạ thấp người, khớp ngón tay run rẩy ấn trên mặt sàn. Hai mắt anh nhắm nghiền, nhíu chặt mày, nửa chữ cũng khó nói ra, đến một tiếng kêu đau tràn khỏi khóe môi cũng là ngàn vạn gian nan.

Rốt cuộc, chẳng còn biết đã đánh đến thước bao nhiêu, vào lúc Mông Giản đã sắp sửa mất đi nhận thức, anh lại thấy được một đôi chân quen thuộc dừng lại trước mắt mình.

Hơi thở nặng nề của tiểu Mông lão sư vang lên hai âm tiết nhỏ vọng vào không khí, anh giơ tay, quét qua mặt, xoa xoa nước mắt, giãy giụa gồng mình thẳng lưng lại, “Thầy…”

“Đưa tay ra.” Thanh âm Cao An lạnh đến mức kết thành băng, không hề có chút gì gọi là nguôi giận, “Thầy cho con đỡ sàn nhà. Từ lúc nào cũng cho con lau nước mắt hả?”

Cả người Mông Giản cứng đờ, sau đó không ngăn được mà bắt đầu run nhẹ, lại không dám trái lời, nâng tay mình lên, “Con sai rồi……”

Âm sắc của Mông Giản pha thêm giọng mũi nức nở, phá lệ đáng thương. Cao An không chút thương tiếc, lạnh mặt, giơ thước lên đánh thẳng vào lòng bàn tay Mông Giản.

Da lòng bàn tay vốn mỏng, chẳng có bao nhiêu thịt, đánh vài lượt đã sưng cao. Mông Giản gắt gao cắn chặt răng, rút hết sức lực của bản thân cố gắng chống đỡ.

Đau, thực sự quá đau. Cả người đều đau đớn như vậy, không riêng một điểm nào.

Dù rằng đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng tính cả khoảng thời gian còn học hành khổ luyện cùng thầy kia, Mông Giản cũng chưa từng bị phạt nặng như vậy.

“Lão sư……” Mông Giản run rẩy cất tiếng gọi, âm giọng tràn đầy ý khẩn cầu.

Cao An đánh xuống thêm một cái, rồi mới chịu dừng lại, liếc mắt nhìn Mông Giản, “Muốn xin tha?”

Mông Giản đỏ mặt, cẩn thận cân nhắc vài giây mới có thể thành thật gật đầu, “Thầy… Con chịu không nổi nữa… Thầy tha cho con lần này đi.”

Cao An đẩy lên gọng kính có phần vì mồ hôi thấm trên sống mũi của mình mà trượt xuống, nhìn Mông Giản, “Không chấp thuận.”

Mông Giản vừa rồi bị đánh vào tay không ít thước cũng nỗ lực giữ nguyên tư thế, không dám động đậy. Vậy mà giờ đây vừa nghe hai chữ này lọt vào tai, cả người anh không thể tự chủ được mà trở nên suy sụp.

Mông Giản ngẩng đầu, tìm kiếm ánh mắt xưa nay vẫn luôn trong suốt của thầy. Giờ đây, ánh mắt ấy lại như phủ một tầng sương khói mơ hồ, không thể diễn tả, “Thầy….”

Cao An hạ giọng, “Không phải con muốn đi chịu tội sao? Không phải còn muốn thầy mang con tới nhà sư tổ gánh chịu trận tức giận này sao?”

Mông Giản cắn mạnh môi trong, kiên cường quỳ thẳng, nâng đôi tay đã sưng húp, tê rát lên, đặt dưới thước của Cao An. Bộ dạng an tĩnh, không hề suy suyển.

Mặt thước lật lại, gõ xuống lòng bàn tay sưng đỏ của Mông Giản, Cao An nhìn chăm chăm học trò đầu tiên của mình. Người quỳ trên đất vốn dĩ đã đau đến run rẩy bả vai lại không có chút gì gọi là mềm yếu cả.

“Vẫn muốn gánh tội sao?”

Mông lão sư tuổi trẻ đầy nhiệt huyết thật lâu sau mới động đậy được môi, người đứng ngoài thoáng nghe qua cũng nhìn ra được thống khổ trong từng chữ anh đang nói.

“Con chịu tội.”

Cao An cúi đầu nhìn Mông Giản, trầm mặc một lát. Tới lúc anh cất lời lại mang theo sự buồn bã tràn vào không khí xung quanh.

“Mông Giản, hôm nay thầy sẽ cho con đáp án. Từ trước tới giờ, thầy chưa từng hối hận khi nhận con làm học trò.”

“Nhưng hôm nay đưa con đến gian phòng này đây, thầy quả thực vô cùng hối hận.”