Lúc Mông Giản tới nơi, chuông tan học tiết trước cũng vừa vặn vang lên. Cao An bình đạm cười, tựa như huynh đệ tốt mà ôm vai Mông Giản, đem chuôi thước nhét vào tay cậu học trò này.

“Thầy phải đi dạy. Con thay thầy trông coi thằng nhóc này, không nghe lời liền quýnh một trận.”

Mông Giản khượng tay,

“Thầy, việc này, con…”

Cao An vỗ vỗ vai anh, cầm lên giáo án trên bàn, thần sắc thập phần nghiêm nghị, “Là sư huynh, tự nhiên sẽ có bộ dạng của sư huynh.”

Mông Giản trầm mặc vài giây, nghiêng nghiêng người lùi lại mấy bước, tư thế đoan chính, lại kính cẩn khiến thầy luôn yên lòng. Chờ Cao An đã đi rồi, cửa văn phòng cũng khép lại, Mông Giản mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi xuống vị trí lúc nãy thầy vừa ngồi, tùy ý để thước lên bàn trà. Anh chẳng buồn suy nghĩ mà nhất quyết làm lơ luôn ánh mắt cầu khẩn nóng rực của Tề sư đệ bên kia, thong dong mở ra một quyển du ký.

Từ khi thầy rời khỏi phòng, Thời Sâm chỉ dám thả lỏng đôi chút, giờ phút này lại to gan lớn mật nhìn Mông Giản, thanh âm mềm mại gõ vào lòng người.

“Sư huynh…”

Mông Giản “ừm” một tiếng đáp lại, sắc mặt không thay đổi, “Viết nhanh lên, đánh em không vui, bị đánh lại càng không vui. Chính em tự mình tranh thủ thời gian, bằng không hai chúng ta đều khó lòng thoát tội.”

Thời Sâm chu chu môi, lại cúi đầu ngoan ngoãn viết báo cáo.

Kim phút lại chạy được nửa vòng, Mông Giản luôn ngồi yên bỗng thở dài, “Em và anh đều bị dạy dỗ không ít. Em nói xem, sao cứ thích chọc trời khuấy nước như vậy.”

“Em sai rồi…”

Mông Giản muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu, “Hầy, thật khó nói ra, anh năm đó còn không bằng em.”

Tề Thời Sâm khựng lại, chợt ngẩng đầu, “Lão sư vừa rồi còn không tiếc lời khen sư huynh đó.”

“Khen?” Mông Giản chậm rãi cười, “Đều là từng thước một đánh ra. Ưu điểm lớn nhất của anh hẳn là nhớ đòn lâu.”

“Em lại khó có được ưu điểm này.” Tề Thời Sâm thấp giọng lẩm bẩm, “Lão sư đánh em cũng không ít lần, mà qua một chút lại quên hết.”

Mông Giản đỡ đầu, hai mắt đánh giá, “Anh nhớ rõ lần đầu dùng thân phận đồng môn gặp em, em và thầy cũng không quá thân cận. Anh lúc ấy còn thay thầy nuối tiếc, nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp được một người học trò mình ưng ý, vậy mà hai người lại không hiểu nhau. Nào ngờ chưa tới một học kỳ, em đã chân thành đối đãi với thầy như vậy. Anh vẫn luôn vô thức nghĩ tới nguyên nhân của chuyện này, đại khái… lão sư của chúng nên đổi vận rồi.”

Thầy thế mà vẫn giúp cậu bảo đảm bí mật chuyện kia, đến sư huynh cũng không được biết. Trong lòng Tề Thời Sâm như có dòng suối ấm áp bao bọc, lại hỏi, “Sư huynh, việc kia… sao lại là không hiểu nhau?”

Mông Giản sắc mặt ngưng trọng, rũ mắt, “Tính tình sư tổ… hai chúng ta đều biết, không phải sao?”

Tề Thời Sâm lĩnh ngộ, thở dài một hơi.

Cậu lại cúi đầu, viết báo cáo, viết được một đoạn, đột nhiên nhận ra một ý quan trọng trong câu nói vừa rồi của Mông Giản, vậy nên thoắt cái đã ngẩng đầu, “Sư huynh, vừa rồi anh nói, em là học trò lão sư ưng ý sao?”

Mông Giản giương mắt, cùng tiểu sư đệ hai mắt đang lóe sáng nhìn nhau, cười nói vui vẻ, “Em vậy mà lại không biết chuyện này?”

“Em…”

“Thời Sâm, giai đoạn bái sư cầu học của lão sư quá gian nan. Chính thầy vì vậy không muốn thu nhận học trò.” Mông Giản dựa lưng lên ghế sofa, “Năm đó nếu không phải thầy vừa mới bắt đầu giảng dạy, không nhận bất cứ học trò nào bên cạnh có chút không thích hợp thì anh tuyệt đốt sẽ không vào được sư môn. Sau khi sư bá thu nhận Trình Tang Hạo liền phá lệ, liên tục hai, ba năm không có kế hoạch chiêu sinh. Rất nhiều sinh viên, học viên của viện đều muốn bái nhập lão sư môn hạ, hạt giống ưu tú đều không ít, đều bị thầy đẩy cho các lão sư khác đó thôi. Vậy mà sao lại để em vào được sư môn?”

Tề Thời Sâm có chút trầm mặc, “Thầy cũng từng cự tuyệt em, khuyên em qua chỗ sư bá thử. Thầy có thể nghĩ rằng không ai chịu nổi mình nhưng kỳ thật những chuyện này cũng không kh.ủng bố tới vậy.”

“Chính là trong lòng lão sư có điểm mấu chốt.” Mông Giản lắc đầu, “Thời gian đầu anh được theo cạnh kỳ thật thầy cũng khá lạnh nhạt. Tuy vậy thầy vẫn luôn đau lòng anh dẫu ngoài mặt không hề nói ra… Anh đoán, thầy nghĩ rằng về mặt tri thức đều giống nhau, đến chỗ ai học cũng đều tốt hơn tìm tới một lão sư lãnh đạm như thầy. Ai mà không muốn tìm được một mối quan hệ ấm áp cơ chứ?”

Tề Thời Sâm im lặng, không biết qua bao lâu mới nhàn nhạt thở dài, “Người nào có thể giúp thầy vượt qua được suy nghĩ khắc sâu trong lòng này đây?”

“Không ai có thể.” Mông Giản nói, ” Vấn đề lớn nhất của thầy không phải vượt qua suy nghĩ kia mà thầy vẫn luôn theo bản năng phủ nhận con đường sư sinh hiện tại của chính mình tạo ra đã đủ ấm áp.”

“Nhất định sẽ có người giúp thầy vượt qua.” Tề Thời Sâm thấp giọng nói.

“Trước tiên giúp bản thân mình đi đã.” Mông Giản liếc nhìn cậu một cái, gõ gõ bàn, “Cho dù có thêm em, chung quy đây không phải chuyện hai ta có thể tùy tiện quyết định. Việc riêng của trưởng bối, em nghĩ mình muốn can thiệp là được sao?”

Tề Thời Sâm bĩu môi, cúi đầu không ngừng nghỉ viết lách tự cứu lấy mình. Thật lâu sau, cậu giống như thì thầm nói, “Người muốn làm càn, khi làm càng lòng sẽ vững như Thái Sơn…”

Trong văn phòng của thầy rất yên tĩnh, vậy nên lời này dù âm lượng rất nhỏ, Mông Giản vẫn nghe được. Tâm tình Thời Sâm nghĩ tới điểm này mà khẽ nhảy dựng, cậu tự níu lại tính tình của chính mình mà cúi thấp đầu, không nói thêm điều gì nữa.

—-