Sáng sớm hôm sau, Tề Thời Sâm vui vẻ thầm hát một khúc nhạc, ba bước nhảy, một bước đi, tinh thần vô cùng tốt đẹp tiến tới văn phòng thầy. Đúng lúc cậu đến nơi thì thầy cũng đang mở khóa cửa.

“Em chào thầy!”

Cao An nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu một cái, “Cao hứng vậy sao? Xem ra thành công rồi đây.”

Tề Thời Sâm vuốt vành tai mỉm cười vui vẻ, rồi theo Cao An vào trong, tiến tới chỗ bàn của mình để đồ xuống.

“Thời Sâm, em lại đây.”

Tề Thời Sâm nhìn lên, vừa thấy vẻ mặt nghiên túc của thầy thì không khỏi nuốt nước miếng, hồn phách thoáng chốc bị đánh bay mà đi qua, “Thầy?”

“Ra khỏi cánh cửa này, em yêu đương hẹn hò ra sao thầy không có ý kiến.” Cao An chỉ cửa văn phòng, nói với cậu, nét mặt dần nghiêm nghị hơn, “Nhưng trong phạm vi văn phòng của thầy, em nên biết mình cần làm gì. Nghiên cứu, học tập không được sao nhãng. Nếu không…”

Cao An cong ngón tay, gõ xuống mặt bàn, ý tứ thế nào không cần nói cũng đã biết rõ.

Tề Thời Sâm dựng lông mày, áp xuống cảm xúc lộn xộn trong lòng, cung kính nói, “Dạ, em hiểu rồi.”

Cao An gật gật đầu, còn chưa kịp nói thêm điều gì thì đã nghe được ba tiếng gõ cửa, tiết tấu không mạnh không nhẹ. Cao An vừa nói mời vào, người tới đã nghiêng đầu nhìn vào trong.

“Buổi sáng tốt lành, sư thúc.”

Trình Tang Hạo.

Đôi con ngươi của Cao An thâm trầm, nghiền ngẫm ra một ý cười, “Mau tới đây. Thời Sâm, đi đóng cửa lại.”

Trình Tang Hạo không rõ nguyên nhân của việc này là gì, chỉ trơ mắt nhìn cửa đóng lại, cậu cuối cùng vẫn quyết định làm cho xong chuyện chính trước đã — Dù sao trong thời gian gấp cậu có cẩn thận cân nhắc đến đâu cũng chưa chắc đoán ra được sư thúc đang nghĩ gì.

Cậu nâng lên chậu hoa trong tay, “Biết sư thúc vẫn luôn thích chậu lan Thiết Bì Thạch Hộc này, thầy đã nhường lại, bảo con mang sang đây.”

Cao An mỉm cười tiếp nhận, mang tới đặt gần cửa sổ, “Sư thúc sẽ đến cảm ơn sư huynh sau. Vất vả cho con rồi, mấy chuyện này gọi Thời Sâm qua lấy là được, đâu cần con nhọc lòng đi một chuyến tới tận đây — quả là mệt mỏi.”

Trình Tang Hạo nghĩ không ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sư thúc hôm nay hơi khác thường, đảo mắt nhìn sang thì thấy Tề Thời Sâm đang cúi đầu đứng bên cạnh, mơ mơ hồ hồ.

Vì thế, cậu bèn bày ra vẻ mặt lấy lòng, cười nói, “Sư thúc quá lời rồi.”

Cao An nhướng mày.

“Sư thúc thường ngày luôn đau lòng con, mang chậu lan sang đây thôi, sao có thể coi là vất vả chứ… Sư thúc xem, con đôi khi hơi nhiều chuyện một chút, không cẩn thận lại nói phải điều không nên nói. Nhưng con có thể đảm bảo, đầu óc của con rất tỉnh táo, điều gì không nên cho người nào đó biết sẽ không để người đó biết được.”

Cao An ôm cánh tay, yên tĩnh lắng nghe những lời này, không nói thêm gì. Bộ dạng như vậy lại khiến Trình Tang Hạo càng lo lắng thêm.

“Sư thúc… Việc kia, con sai rồi. Hôm nay trở về thì coi như quên hết những điều đó, từ căn nguyên ngăn chặn. Sư thúc tha cho con được không?”

Cao An bình tĩnh đứng lên, cuộn tay áo, tức khắc nhìn thấy Trình Tang Hạo lùi lại vài bước, mở to hai mắt nhìn mình.

“Sư thúc —”

Hai chữ này kêu đến mức thấu tận trời mây, khiến Cao An cũng phải nổi hết da gà, “Được rồi, sư thúc của con không phải người sẽ ra tay đánh cháu trai, hù dọa thôi. Sư thúc đi lấy nước.”

Trình Tang Hạo thả lỏng tâm tình, tự mình đón lấy việc này, “Để con đi lấy. Chuyện nhỏ này điệt nhi (cháu trai) nên hầu hạ ngài.”

Cao An nhìn thấy Trình Tang Hạo như vậy không khỏi bật cười, thuận tiện chọc một câu, “Tiểu tử nhà con, dám bán đứng sư thúc.”

Trình Tang Hạo nghe thấy liền hắc hắc mà cười.

Lại có thêm vài tiếng gõ cửa, Cao An cong khóe môi nói, “Xem đi, sư huynh cũng tới cứu con rồi.”

Cửa vừa mở ra, bước vào trong lại không phải thầy Diệp mà là một cô gái trang điểm đậm, váy áo thời thượng. Cao An vừa nhìn qua, đập vào mắt là đôi hoa tai hình tròn lớn nổi bật. Cao An âm thầm nhíu mày, khách sáo hỏi, “Xin chào, đến tìm ai?”

“Ách…” Cô gái kia xoa xoa hoa tai của mình, tròng mắt chuyển động nhìn quanh, cuối cùng thấy được Tề Thời Sâm thì chỉ tay qua đó, “Tìm cậu ấy.”

Cao An nhàn nhạt cười một tiếng.

Tề Thời Sâm cùng Trình Tang Hạo không hẹn mà cùng ngửi ra được mùi thuốc súng dày đặc. Vì thế, Trình Tang Hạo nhanh chóng tìm đường chạy trước, khom lưng chào Cao An, “Sư thúc, con còn có việc gấp. Con đi trước.”

Cao An gật đầu, nhìn Trình Tang Hạo giống như đang chạy trối chết, tức khắc đã không còn thấy hình dáng đâu. Tiếp theo, anh không đợi cô gái kia mở miệng đã bình đạm lên tiếng trước, “Tề Thời Sâm.”

Người vẫn còn chưa hết khiếp sợ đứng một kia căng da đầu, bước về phía trước nửa bước, “Thầy.”

“Giải quyết chuyện của con đi.”

Ghi chú:

Lan Thiết Bì Thạch Hộc: Loại lan thường sinh trưởng ở các khe núi (thạch hộc), có nhiều màu khác nhau, thường được dùng làm vị thuốc.