Nhịp tim Lâm Phỉ như mất khống chế, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Vậy, cậu chụp đi.”

Lâm Phỉ ngồi giữa cánh đồng hoa, lần đầu đứng trước ống kính nên cực kỳ bối rối.

Nhịp tim mất kiểm soát, cậu càng muốn thể hiện sự tự nhiên thì thân thể lại càng cứng ngắc.

“Phỉ ca, cậu có thể đưa tôi một cánh hoa không?”

“Đương nhiên có thể.” Nói rồi, Lâm Phỉ đưa tay muốn hái một cánh hoa.

Bùi Cảnh Hành ngăn cậu lại “Đừng dùng tay.”

“Không dùng tay thì dùng cái gì?”

Lâm Phỉ trong lòng suy nghĩ đến khả năng dùng chân hái hoa, làm mình buồn nôn nổi da gà đầy người.

Bùi Cảnh Hành nắm tay Lâm Phỉ, cúi người lại gần hoa hồng đen.

Mặt của hắn kề sát hoa hồng, sau đó mở miệng ngậm lấy một cánh hoa.

Môi đỏ cùng màu đen của cánh hoa tương phản nhau, mang đến càm giác mãnh liệt đánh vào thị giác.

Lâm Phỉ ngừng thở, nhìn Bùi Cảnh Hành ngậm cánh hoa dừng ở trước mặt cậu.

Cậu giống như bị mê hoặc, không tự chủ vươn tay ra.

Bùi Cảnh Hành hé môi, cánh hoa còn dính vào môi dưới, hắn nhẹ nhàng dùng lưỡi đẩy ra, cánh hoa khẽ rơi vào lòng bàn tay Lâm Phỉ.

“Như thế này, đưa cho tôi.”

Lâm Phỉ nắm cánh hoa, lòng bàn tay dần trở nên ẩm ướt.

Tại Bùi Cảnh Hành nhìn chăm chú mà toàn thân cậu đều căng thẳng, căn bản không có cách nào tập trung tinh thần để ngậm cánh hoa.

“Phỉ ca, sao cậu lại căng thẳng như vậy?”

“Tôi không căng thẳng, có thể là do thời tiết nóng quá.”

“Cậu có thể cởi bỏ cúc áo một chút.”

Lâm Phỉ che cổ áo, không biết có phải mình suy suy nghĩ nhiều hay không, mà luôn cảm thấy ánh mắt như muốn thiêu đốt của Bùi Cảnh Hành rơi vào cổ áo.

“Không cần, cũng không nóng đến vậy.”

“Vậy cậu có thể bắt đầu chưa.”

“Có thể rồi.”

Lâm Phỉ tự an ủi bản thân, Bùi Cảnh Hành làm được thì cậu cũng có thể làm được.

Cậu nhớ lại dáng vẻ cúi người ngậm cánh hoa của Bùi Cảnh Hành, hơi dùng sức, cánh hóa liền bị xé ra.

Lâm Phỉ tiến đến trước ngực Bùi Cảnh Hành, ra hiệu bằng ánh mắt để hắn đưa tay ra.

Thời điểm ngẩng đầu lên, thứ cậu nhìn thấy không phải mặt Bùi Cảnh Hành mà là ống kính màu đen.

Mắt cậu hiện lên vẻ bối rối, ngơ ngác nhìn Bùi Cảnh Hành không biết phải làm sao.

Bùi Cảnh Hành lúc này mới chậm rãi ung dung đưa tay ra, Lâm Phỉ thở phào một hơi, nhả cánh hoa ra.

Cậu có thể nghe thấy tiếng Bùi Cảnh Hành chụp ảnh, không hiểu sao nội tâm có một chút xấu hổ.

“Đã được chưa?”

Bùi Cảnh Hành che nửa dưới khuôn mặt của cậu: “Suỵt, không được nói.”

Ống kính sát mặt cậu giống như đôi mắt của Bùi Cảnh Hành, khiến Lâm Phỉ cảm thấy không được tự nhiên. Ánh mắt né tránh nhìn xung quanh, lại cảm thấy cho dù nhìn chỗ nào cũng đều có cảm giác không chỗ che thân.

Giọng nói Bùi Cảnh Hành có phần bất đắc dĩ: “Cậu quá căng thẳng.”

Lâm Phỉ đẩy ống kính ra: “Vậy đừng chụp nữa.”

“Không được, tôi giúp cậu thả lỏng một chút.”

Lâm Phỉ linh cảm có điều chẳng lành, quả nhiên một giây sau, một mùi hương nồng đậm tỏa ra trong không khí, đóa hoa hồng đen bên cạnh như có sự sống, vui sướng đung đưa.

Chất dẫn dụ sẽ thay đổi theo cảm xúc của chủ nhân, mùi hương này…

Lâm Phỉ đã từng ngửi thấy nó một thời gian ngắn lúc Bùi Cảnh Hành phát tán ra! 

Nghĩ đến đây, Lâm Phỉ mặt đỏ bừng đến tận cổ, muốn đẩy Bùi Cảnh Hành ra nhưng trong đầu lại tràn ngập những hình ảnh kỳ quái, cả người mềm oặt như sợi bún.

“Thật xinh đẹp.” Bùi Cảnh Hành dùng giọng gió để nói không khác gì thở hổn hển bên tai Lâm Phỉ.

Đầu óc Lâm Phỉ lập tức nổ tung, một lúc lâu cũng không thể hoàn hồn nổi, cậu sững sờ mặc cho Bùi Cảnh Hành an bài.

Bùi Cảnh Hành đè bả vai Lâm Phỉ và đẩy cậu ngã xuống đất.

Hắn đem cánh hoa hồng đen trên tay thả xuống môi Lâm Phỉ để chụp thêm ảnh.

Một lát sau, hắn gỡ dải lụa trên cổ tay xuống, che đi đôi mắt của Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ khần trương khiến hầu kết nhấp nhô, bóng tối, hương hoa, sóng nhiệt, mọi thứ đều giống kỳ phát tình của Bùi Cảnh Hành.

Cậu cảm nhận được bàn tay của Bùi Cảnh Hành lướt nhẹ qua chóp mũi, cằm, lại theo đường cong của cổ trở lại môi. Hắn nhẹ nhàng ấn xuống, ngón tay chen vào giữa môi và chạm vào răng nanh của cậu.

Ngay sau đó, hắn thu tay lại.

Lâm Phỉ hé miệng hỏi: “Xong chưa?”

“Xong rồi.”

Bùi Cảnh Hành vừa nói xong thì Lâm Phỉ càm thấy một cơn gió quét qua cổ.

Cậu đột nhiên phản ứng lại, Bùi Cảnh Hành liền sáp lại gần cổ của cậu.

Lâm Phỉ chặn lại bả vai Bùi Cảnh Hành, hầu kết run run: “Cậu làm gì vậy?”

“Chụp ảnh.”

Vừa dứt lời, hắn cắn một cái vào hầu kết của Lâm Phỉ.

Vết cắn không quá nặng, phỏng chừng da cũng không thể rách, nhưng lúc đó Lâm Phỉ lại nghĩ đến đau đớn khi Bùi Cảnh Hành cắn tuyến thể của mình, sợ hãi kêu lên.

Bùi Cảnh Hành cởi dây lụa, khẩn trương hỏi: “Dọa cậu sợ rồi sao? Tôi từng thấy tư thế này và cảm thấy rất đẹp, nếu cậu không thích thì về sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Lâm Phỉ há to miệng, sửng sốt không biết nói gì.

Cậu có thể nói cái gì? Nói mình bị hù dọa rồi sao?

Hay là vẫn muốn tức giận chỉ trích Bùi Cảnh Hành? Nhưng Bùi Cảnh Hành đã xin lỗi rồi, cậu mà cố chấp giữ chuyện này trong lòng thì chẳng phải rất nhỏ nhen sao?

Lâm Phỉ chỉ có thể đem cục tức nuốt trở về, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Huống hồ cậu cũng không muốn ở đây làm lãng phí thời gian, việc quan trọng vẫn là giải quyết vấn đề trên người mình.

Tình huống vừa rồi quá giống kỳ phát tình của Bùi Cảnh Hành, cậu căn bản không thể khống chế đầu óc mình! Đương nhiên là cũng không khống chế được bản thân sinh ra phản ứng không nên có. 

Cũng may vạt áo đủ dài để Bùi Cảnh Hành không phát hiện ra điều bất thường.

“Tôi đi vệ sinh, cậu cứ ngồi chơi ở đây trước.”

Lâm Phỉ ngồi trên bồn cầu, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn, một lúc lâu mà phản ứng thân dưới cũng không có ý tứ tiêu tán đi.

Không có cách nào khác, cậu chỉ có thể duỗi tay phải tội ác đem chuyện khẩn cấp giải quyết xong rồi nói tiếp.

Gian phòng chật chội dần dần xuất hiện mùi hương cam quýt thơm ngát như có như không.

Lâm Phỉ ngửa mặt lên, cắn răng hồi tưởng lại video đã xem trước kia, nhưng những hình ảnh này chạy qua không đến nửa phút liền bị hình ảnh của Bùi Cảnh Hành thay thế.

Xoắn xuýt giữa phẩm hạnh đạo đức với khẩn trương phóng thích mà mồ hôi lạnh trên đầu cậu càng ngày càng nhiều

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ.

Lâm Phỉ mở to mắt, gân xanh trên trán vì bị dọa mà hiện ra. 

Ngoài cửa truyền đến âm thanh lo lắng của Bùi Cảnh Hành: “Phỉ ca, cậu thế nào rồi? Sao lâu như vậy mà vẫn chưa ra?”

“Sao cậu không nói chuyện? Cậu giận tôi à?”

“Thật xin lỗi… Tôi không cố ý, cậu nói với tôi một câu được không?”

“Tôi không tức giận, cậu đi ra ngoài đi.” Lâm Phỉ cắn răng gằn từng chữ.

Bùi Cảnh Hành tựa lưng trên cửa, phát ra một tiếng vang trầm.

Lâm Phỉ bị dọa khiến tay run lên một cái nhưng phản ứng của thân dưới không giảm đi mà trái lại còn tăng lên. 

“Phỉ ca, cậu đừng giận tôi có được không? Tôi thật sự không cố ý đâu.” Thanh âm Bùi Cảnh Hành có một chút nghẹn ngào: “Tôi thấy cậu nằm giữa cánh đồng hoa thì chợt nhớ tới tấm hình kia, đầu óc nóng lên cứ thế hành động. Cậu tức giận thì cậu có thể cắn lại tôi nhưng đừng phớt lờ tôi có được hay không? Phỉ ca?”

Các loại đấu tranh kịch liệt trong đầu Lâm Phỉ bỗng chốc trở về con số không, chỉ còn lại hình ảnh hốc mắt đo đỏ tội nghiệp của Bùi Cảnh Hành nhìn cậu.

Cậu chỉ cảm thấy eo đau xót, cơ thể bị Bùi Cảnh Hành nắm trong tay, căn bản không nhận khống chế của cậu.

Lâm Phỉ trợn mắt há mồm nhìn tay mình, trong lòng tự nhủ mình không phải là cái đồ biến thái đâu nhỉ?

Đam mê kì quái giống như là bị Bùi Cảnh Hành khơi dậy rồi?

Bùi Cảnh Hành lại gõ cửa, âm thanh không còn nghẹn ngào nữa mà giống như có một chút ý cười: “Phỉ ca? Sao cậu lại không trả lời?”

“Tôi không tức giận.” Lâm Phỉ dọn dẹp xung quanh một chút, mặt không thay đổi mở cửa: “Đã nói là tôi không tức giận, cậu khóc cái gì?”

Bùi Cảnh Hành méo miệng: “Tôi sợ cậu tức giận rồi rời khỏi tôi.”

“Ngày ngày lo lắng mấy việc này làm gì, Phỉ ca tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy.”

“Vậy sao vừa nãy cậu không trả lời tôi?”

Lâm Phỉ nghẹn họng, không thể không nói dối: “Tôi bị táo bón, không thể trả lời được.”

Bùi Cảnh Hành nắm tay áo Lâm Phỉ: “Ừ, tôi nhớ rồi.”

Lâm Phỉ rửa tay rồi nhìn mình trong gương, đột nhiên tràn ngập hứng thú với những bức ảnh do Bùi Cảnh Hành chụp.

“Tôi muốn xem mấy bức ảnh vừa rồi trông như thế nào?”

“Đây là tài sản riêng của tôi, muốn trao đổi phải có cái giá hợp lý.”

Lâm Phỉ: “?”

“Ảnh của tôi mà sao lại trở thành tài sản riêng của cậu rồi?”

“Cậu chụp tôi, ảnh chụp tôi là tài sản riêng của cậu, vậy tôi chụp cậu thì hình của cậu chính là tài sản riêng của tôi.”

“Được, vậy tôi cùng cậu trao đổi.”

“Tôi không muốn nhìn ảnh, tôi muốn cậu vì tôi ngâm một bài thơ.”

Yêu cầu này cũng không quá đáng, nhưng lâm Phỉ nghĩ lại, với gương mặt này chẳng phải chỉ cần đứng trước gương thì muốn nhìn bao lâu cũng được sao? Cần gì phải bán mình cầu vinh.

Cho nên cậu không chút do dự mà từ chối yêu cầu của Bùi Cảnh Hành.

Quả nhiên, nét mặt của Bùi Cảnh Hành lộ ra vẻ tiếc nuối.

Lâm Phỉ cũng không muốn lưu lại những kí ức kỳ quái về cánh đồng hoa, lôi kéo Bùi Cảnh Hành trở về lều hoa hồng đỏ, giúp đỡ mọi người hái cánh hoa.

Sau khi trời tối, toàn bộ cánh hoa đã được hái xuống, Lâm Phỉ kiểm tra không có vấn đề liền sảng khoái trả tiền, đồng thời gửi địa chỉ cho Tô Bạch để ngày mai đến hỗ trợ vận chuyển.

Mệt mỏi một ngày, Lâm Phỉ gần như chỉ cần đặt đầu xuống gối là có thể ngủ luôn.

Cậu dụng tâm như thế, chắc chắc không thể lại xảy ra sai lầm!

Về phần trường học, cậu hỏi thăm Triệu Quan Tây chuẩn bị đến đâu, Triệu Quan Tây đặc biệt tự tin nói với cậu tuyệt đối không có vấn đề!

Thấy hắn tự tin như vậy khiến Lâm Phỉ cảm thấy không an tâm, luôn cảm thấy phải xảy ra vài việc gì đó thì mới xứng với Triệu Quan Tây tự tin một cách mù quáng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến lúc tan học. Triệu quan Tây là người lao ra khỏi lớp đầu tiên, trên lưng còn đeo một cây đàn guitar mới tinh.

Dựa theo kế hoạch của bọn hắn, nên bắt đầu xin lỗi khi trời hơi tối vào khoảng tám giờ, khi đó có thể thấy hoa hồng và những ngọn nến, bầu không khí tuyệt vời chuẩn không cần chỉnh.

Cho nên Triệu Quan Tây cần tới sớm một chút để sắp xếp mọi thứ cho tốt.

Nếu mà so sánh với nhau thì Lâm Phỉ nhàn nhã hơn nhiều, cánh hoa hồng cũng là người giúp việc đưa thẳng lên nóc nhà.

Lâm Phỉ xác nhận thêm lần nữa, cánh hoa không có vấn đề gì, vẫn giữ được độ ẩm và sự mềm mại.

Sắc trời dần tối, những ngọn nến dưới tầng được thắp sáng lên, Vu Chiếu Nguyệt được bạn học dẫn đến nơi này.

Triệu Quan Tây anh tuấn đứng một bên vừa đàn vừa hát, cánh hoa hồng đỏ lả tả bay xuống, cả mảng sân đẹp như trong truyện cố tích.

Lâm Phỉ hơi hối hận khi không chuẩn bị ống nhòm, không thấy rõ cảm xúc của hai người, cũng không rõ tình hình phía dưới như thế nào.

Đang muộn phiền thì Bùi Cảnh Hành đột nhiên đặt tay lên vai cậu.

Cậu quay đầu lại thì thấy Bùi Cảnh Hành đang nhìn mình với nét mặt nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng đến mức như chảy ra nước nhưng lời nói ra lại khiến tim cậu thắt lại: “Thật là muốn đè cậu xuống.”