Chính thức phân hoá và lên cơn sốt là hai việc khác nhau, cần bác sĩ và nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc trông coi.

Lâm Phỉ vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện thoại đến bệnh viện.

Dọc đường cậu thúc giục tài xế, không tới hai mươi phút đã chạy đến nhà Bùi Cảnh Hành.

Đúng như dự đoán, chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành lúc này thậm chí còn nồng đậm hơn so với thời điểm trước, người xung quanh đều bị hấp dẫn tới tìm hiểu.

Lâm Phỉ dùng chìa khóa mở cửa, sau khi đi vào trong liền quay người đóng cửa lại.

Mới vừa vào tới cửa, một bóng người đột nhiên bổ nhào đến.

Lâm Phỉ bị đẩy vào trên cửa, trong lòng như ôm một cái bàn ủi, nhiệt độ làm trán cậu toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Bùi Cảnh Hành hoàn toàn bị nhiệt độ này hun đến đánh mất lý trí, ôm Lâm Phỉ khóc, bảo Lâm Phỉ cứu hắn ta.

Lâm Phỉ nghe được mà nhức hết cả đầu, vuốt lưng Bùi Cảnh Hành giống như an ủi trẻ con.

“Sẽ phân hoá ngay thôi, cậu chịu đựng một chút.”

Lúc này, Bùi Cảnh Hành làm sao có thể nghe những gì Lâm Phỉ nói, chỉ biết tìm kiếm thứ gì đó có thể xoa dịu.

Lâm Phỉ khó khăn mà túm quần áo chính mình, vô tình để lộ tuyến thể của bản thân ra ngoài, toát ra mùi thơm nhàn nhạt.

Mùi hương đó không khác gì miếng mỡ đặt trước mặt một con thú đói, đôi mắt của Bùi Cảnh Hành đỏ ngầu, mạnh mẽ lao tới cắn xé.

“A!”

Khóe mắt Lâm Phỉ đau xót, nước mắt không thể khống chế lăn xuống theo hai má.

Đau đớn làm cho cậu bắt đầu xem lại chính mình, vì sao vừa nghe thấy Bùi Cảnh Hành xảy ra chuyện liền hoảng sợ? Cậu không thể gọi điện thoại cho Ứng Thần, để Ứng Thần tới được sao!

Tất cả là lỗi của chính cậu, đáng đời cậu lắm.

Dù sao cũng đã bị cắn, Lâm Phỉ chỉ có thể hết sức bảo vệ quần áo của bản thân, hy vọng lúc bác sĩ và nhân viên y tế tới, cậu sẽ không nhếch nhác như vậy.

Sau khi Bùi Cảnh Hành cắn Lâm Phỉ, hắn không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại bởi vì không chiếm được thứ hắn muốn mà càng ngày càng cắn mạnh hơn.

Lâm Phỉ đau đến run lên, nghĩ rằng sau khi Bùi Cảnh Hành tỉnh táo, cậu nhất định sẽ bắt Bùi Cảnh Hành phải trả giá.

Không biết qua bao lâu, ít nhất trong mắt Lâm Phỉ dường như đã trôi qua mấy thế kỷ. Cánh cửa đột nhiên bị gõ, người bên ngoài nói là người của Bệnh viện số ba.

Lâm Phỉ thở phào nhẹ nhõm, cố gắng mở cửa.

Khi ánh sáng chiếu vào, Bùi Cảnh Hành dường như bị thứ gì đó kích thích, ôm chặt Lâm Phỉ không ngừng lùi về phía sau, biểu hiện ra những âm tiết đe dọa mơ hồ đối với nhân viên y tế ở cửa.

“Bùi Cảnh Hành, cậu buông ra, họ sẽ khiến cậu bớt khó chịu ngay lập tức, ngoan ngoãn đi.”

Tay của Bùi Cảnh Hành hơi buông lỏng, bác sĩ và các nhân viên y tế chạy đến ngay lập tức, cố gắng tách hai người ra.

“Chết tiệt! Bùi Cảnh Hành, cậu buông tôi ra!” Khuôn mặt Lâm Phỉ đau khổ vặn vẹo.

Bùi Cảnh Hành vậy mà cắn chặt tuyến thể của cậu, nói cái gì cũng không chịu nhả ra.

Hai bên giằng co một lúc, bác sĩ và nhân viên y tế phải đề nghị đưa người ra ngoài trước.

Đương nhiên Lâm Phỉ không muốn đi ra ngoài như thế này nhưng cậu thật sự không làm được gì Bùi Cảnh Hành, gáy đau như dao cắt, chỉ có thể đồng ý đi ra ngoài trước.

Mặt mũi của Alpha đều mất hết.

Lâm Phỉ che mặt, không muốn bị người khác nhìn thấy.

Sau khi lên xe cấp cứu, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế này.

Lâm Phỉ hỏi bác sĩ liệu anh ta có thể tiêm cho Bùi Cảnh Hành thuốc an thần hay thuốc tương tự như vậy không.

“Thời kỳ phân hóa là thời kỳ cơ thể con người dễ bị tổn thương nhất, thuốc an thần có thể để lại di chứng nên chúng tôi không khuyến khích sử dụng trong trường hợp bình thường.”

“Vậy nếu cậu ấy không chịu buông khi đến bệnh viện thì sao?”

“Vậy thì chỉ có thể dùng lực tách ra. Người phân hóa bình thường sẽ nhập viện trước, cậu ấy là trường hợp đặc biệt.”

Nghĩ đến nỗi đau thấu tim sẽ phải trải qua khi mạnh mẽ tách ra, Lâm Phỉ cảm thấy trời sắp sụp đổ.

“Có lẽ, bây giờ cậu có thể cố gắng an ủi cậu ấy một chút.”

“An ủi như thế nào?”

“Dùng chất dẫn dụ.”

Để giảm bớt cơn đau, Lâm Phỉ không còn cách nào khác đành phải đem ngựa chết coi như ngựa sống, từ từ tiết ra chất dẫn dụ có tính an ủi.

Trong xe dần dần tràn ngập hương cam quýt, hương hoa cháy bỏng dường như đang lắng dịu, trong không khí quẩn quanh chất dẫn dụ của Alpha.

Răng nanh của Bùi Cảnh Hành từ từ thả lỏng, hắn nhẹ nhàng hút lấy máu của tuyến thể bị cắn, phát ra tín hiệu an ủi.

Lâm Phỉ ra hiệu cho bác sĩ và nhân viên y tế, các nhân viên y tế nhìn nhau, đột nhiên xông lên kéo Bùi Cảnh Hành đi.

Hai người cuối cùng cũng tách ra, Lâm Phỉ nắm chặt cổ của mình, trực tiếp co rụt lại góc xa Bùi Cảnh Hành nhất: “Giữ thật chặt cậu ta, đừng để cậu ta qua đây.”

Bùi Cảnh Hành gầm lên và muốn lao lên lần nữa, nhưng hắn yếu hơn sao có thể so với nhóm bác sĩ và nhân viên y tế, không có cách nào thoát ra được.

Lâm Phỉ bị đôi mắt đỏ tươi của hắn làm cho da đầu tê dại, cậu luôn cảm thấy mình như con mồi bị dã thú chú ý.

Không không không, nhất định là do cậu suy nghĩ nhiều.

Cậu là một Alpha, Bùi Cảnh Hành là một nhân vật chính được xác định phân hóa thành Omega, sao có thể biến cậu thành con mồi.

Về sau, cậu nhất định sẽ ít đọc tiểu thuyết Mary Sue hơn, chỉ số IQ của cậu bị ảnh hưởng hết cả rồi.

Cuối cùng cũng tới bệnh viện, Bùi Cảnh Hành giống như một tù nhân được đưa vào phòng cách ly biệt lập.

Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt làm cho người ta sởn gai ốc mới hoàn toàn biến mất.

Lâm Phỉ thở phào nhẹ nhõm đi theo bác sĩ xử lý vết thương sau gáy.

Bác sĩ nhìn máu ở tuyến thể của Lâm Phỉ “chậc” một tiếng thở dài: “Đã nhiều năm rồi tôi không thấy một Alpha dữ tợn như vậy, sau khi phân hóa chắc chắn sẽ vượt trội. “

“Anh có nhầm không? Cậu ấy không phải Alpha, cậu ấy nhất định sẽ phân hóa thành Omega.”

“Tôi đã làm việc trong bộ phận phân hóa rất nhiều năm, ai có thể phân hóa thành Alpha và ai có thể phân hóa thành Omega, tôi chắc chắn rằng không thể sai. Bạn của cậu là một Alpha hiếu chiến điển hình, còn chưa phân hóa mà đã dám cắn tuyến thể của Alpha. “

Lâm Phỉ lắc đầu, không thể nào, Bùi Cảnh Hành làm sao có thể phân hóa thành Alpha.

Nhưng cơn đau sau gáy thật sự nói cho cậu biết: Nếu hắn dám cắn tuyến thể của một Alpha, hắn thực sự sẽ phân hóa thành một Omega sao?

Tâm trạng Lâm Phỉ bất ổn, vì vậy cậu chỉ đơn giản chờ Bùi Cảnh Hành phân hóa.

Thời gian trôi qua, mùi của Bùi Cảnh Hành trên người cậu càng ngày càng nhạt đi.

Hết lần này tới lần khác, Lâm Phỉ đưa tay lên ngửi mùi, chỉ có như vậy mới có thể tìm được một chút cảm giác an toàn.

Mùi hương hoa nhẹ nhàng và ngọt ngào như vậy chắc chắn sẽ phân hóa thành một Omega.

Buổi tối, Lâm Phỉ trằn trọc không ngủ được, liền mở thanh tiến trình.

Bây giờ thanh tiến trình đã đi được một phần ba chặng đường, hai từ “về nhà” dường như không còn quá xa tầm tay.

Lâm Phỉ trong lòng hơi phức tạp, cậu cũng không biết mình cảm thấy phức tạp như thế nào.

Quên đi, Lâm Phỉ tắt thanh tiến trình, tự nhủ rằng thanh tiến trình không có gì sai, cốt truyện cũng không sai. Chỉ cần tiếp tục như vậy, cậu nhất định có thể về nhà.

Trong vô thức, Lâm Phỉ đã ngủ thiếp đi.

Đêm đó, cậu ngủ cũng không ngon giấc, cả đêm trằn trọc.

Lúc đầu mơ về thế giới thực, gia đình thấy cậu nằm bất động trên giường, khóc lóc đau lòng; lúc sau lại giấc mơ ở trong thế giới tiểu thuyết, Bùi Cảnh Hành ngồi xổm bên vệ đường, cầu xin cậu vĩnh viễn đừng rời đi.

Người Lâm Phỉ đầy mồ hôi lạnh chợt bừng tỉnh, dường như chỉ vào lúc này, cậu mới nhận ra hứa hẹn của mình đối với Bùi Cảnh Hành nặng nề đến nhường nào.

Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ làm thế nào để an ủi Bùi Cảnh Hành mà không nhận ra rằng mình đã định sẵn sẽ rời đi.

Lâm Phỉ đứng bên cửa sổ, đầu óc rối bời cả ngày, bữa ăn trưa chỉ ăn hai miếng đã bỏ.

Buổi chiều ngồi trên ghế mò mẫm nhổ cỏ nhỏ trên khe cửa sổ, lòng chợt dịu đi một chút.

“Két” một tiếng, cánh cửa được đẩy ra.

Lâm Phi như cảm giác được, quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Cảnh Hành đã cao lên rất nhiều.

Trước đây, Bùi Cảnh Hành chỉ cao khoảng 1m7, nhưng giờ phân hóa xong ít nhất là ​​1m8 trở lên. Dáng người dường như cũng không còn gầy yếu đến mức gió thổi qua là ngã.

Hiển nhiên, hắn phân hóa thành Alpha.

Lâm Phi nhất thời không biết nói gì, đây rõ ràng là kết quả mà cậu không thể hiểu nhưng trong lòng lại không có dao động, giống như đã sớm nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.

Bùi Cảnh Hành ngồi xổm trước người Lâm Phỉ: “Cậu không vui?”

Lâm Phỉ miễn cưỡng nhếch miệng: “Đâu có, cậu nhìn xem, tôi rất vui.”

Bùi Cảnh Hành tựa đầu vào lòng Lâm Phỉ, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo cảm xúc ỷ lại mơ hồ: “Dù sao cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

“Không cần cảm ơn.” Lâm Phỉ cựa cựa cái chân, không được tự nhiên nói: “Đều là Alpha, cậu dựa vào chân của tôi làm gì?”

“Chẳng lẽ tôi là Alpha thì cậu không quan tâm tới tôi nữa?” Bùi Cảnh Hành khẽ cau mày, mắt lập tức đỏ lên.

Lâm Phi vô thức vươn tay lau khóe mắt ướt đẫm của hắn: “Đã là Alpha rồi, tại sao nói rơi nước mắt liền rơi?”

“Bất kể tôi phân hóa thành cái gì, tôi đều là Bùi Cảnh Hành của cậu.”

Lâm Phỉ rùng mình một cái: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, rất kỳ quái. Bây giờ cậu trở về đi, ngày mai lại tới trường.”

“Phỉ ca.” Bùi Cảnh Hành không nhúc nhích, nhìn Lâm Phi: “Ngày hôm qua tôi lại cắn cậu sao? Tôi có thể xem vết thương của cậu như thế nào không?”

Lâm Phỉ trong lòng đầy áy náy với hắn, liền gật đầu đồng ý.

Bùi Cảnh Hành đứng dậy, lập tức chặn một phần lớn ánh sáng, đem cả người Lâm Phi bao trùm trong bóng lưng của mình.

Lâm Phi cũng nhận ra điều này, không được tự nhiên cử động bả vai: “Sao cậu lại đứng yên?”

“Ồ.” Bùi Cảnh Hành cúi xuống rồi từ từ vén cổ áo phía sau của Lâm Phỉ lên.

Động tác cẩn thận như thể hắn ta đang đối xử với một bảo vật nào đó.

Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng, nếu là bảo vật thì cũng sẽ không cắn cậu thành như vậy.

Ngón tay Bùi Cảnh Hành lướt qua mép băng gạc, tạo ra một cảm giác ngứa ran lạ lùng.

Lâm Phỉ chỉ đồng ý để cho hắn ta xem nhưng cậu không đồng ý cho hắn chạm vào!

Cậu quay đầu lại, nhìn Bùi Cảnh Hành trong chốc lát, những lời chất vấn đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, thật lâu không thốt ra được lời nào.

Trong nháy mắt lúc quay đầu lại, cậu rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Bùi Cảnh Hành trầm xuống, nhìn về phía sau gáy cậu, khóe môi hơi nhếch lên.

Như rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Ý nghĩ này làm Lâm Phỉ sợ hãi, cậu chớp mắt nhanh hai lần, sau đó nhìn kỹ lại chỉ thấy Bùi Cảnh Hành hai mắt đỏ bừng, áy náy nhìn cậu: “Xin lỗi, tôi lại không khống chế được bản thân.”

“Không, không sao. Lúc đó cậu cũng không tỉnh táo, cho nên không thể trách cậu được.”

Cảm giác kỳ quái trong nháy mắt liền biến mất, khiến Lâm Phi khó nắm bắt được.

Cậu không thể không nghi ngờ bản thân vì bị Bùi Cảnh Hành cắn đến phát sợ nên mới có ảo giác kỳ lạ đó.

Bùi Cảnh Hành hỏi Lâm Phỉ còn có thể ở chung với hắn không?

Lâm Phỉ suy nghĩ một chút, quyết định yên lặng chờ xem thay đổi, trước tiên cứ ở cùng Bùi Cảnh Hành một lát đã.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tung hoa tung hoa, tiểu Bùi cuối cùng cũng phân hoá thành Alpha!