Dương Du phấn chấn ngay lập tức, hai con mắt sáng hẳn lên.

“Ồ? Có chuyện gì, con nói xem.”

“Là Bùi Cảnh Hành đó mẹ. Hôm nay cậu ta đột nhiên bật khóc, con hỏi thì lại chẳng nói gì cả nên con quay về trước luôn.”

“Sao con có thể cứ thế đi về chứ?”

Lời oán thán của Lâm Phỉ bị kẹt trong cổ họng: “?”

“Con nghĩ xem, tình huống gia đình của cậu bạn nhỏ Bùi Cảnh Hành kia không ổn, tính tình chắc chắn là khá nhạy cảm, nhiều chuyện kể ra sẽ sợ con cảm thấy phiền.”

“Con có thấy cậu ta phiền gì đâu.”

“Không thấy cậu ta phiền? Con đây không phải giận đến mức đi thẳng về rồi à?”

Lâm Phỉ không phản bác nổi.

“Mẹ thấy cậu ấy chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ khóc lóc, con nghĩ kỹ lại đi.”

Lâm Phỉ lại nằm xuống ghế sofa, đeo chiếc mặt nạ xông hơi lên mắt đau khổ suy ngẫm.

Muốn nói có gì đó không đúng lắm thì hình như là bắt đầu từ câu “Hôm nay là ngày mười bốn tháng sáu” của Bùi Cảnh Hành.

Mười bốn tháng sáu? Ngày này sao mà nghe quen thế nhỉ?

Đầu óc dần dần sáng tỏ, Lâm Phỉ giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, kéo mặt nạ mắt xuống mở lịch điện thoại ra. Nhìn thấy đoạn sau của phần nhắc nhở ngày hôm nay, cậu cuối cùng cũng nhớ hôm nay là ngày gì. 

Đây là ngày được Bùi Cảnh Hành bôi đen trên lịch.

Hôm nay… chắc không phải sinh nhật của Bùi Cảnh Hành đâu ha?

Lâm Phỉ nhớ đến hôm qua là sinh nhật của Ứng Thần cả lớp đều đi dự, quà tặng cũng chất cao hơn cả thân người.

Thế nhưng chẳng một ai nhớ đến sinh nhật của Bùi Cảnh Hành, chỉ có một người duy nhất bên cạnh hắn là con sâu rượu lại còn nổi nóng với hắn.

Lâm Phỉ càng nghĩ càng khó chịu, ném phăng chiếc mặt nạ mắt chạy ra ngoài.

Lúc xe khởi động, Lâm Phỉ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cậu tựa như nhìn thấy một thân ảnh gầy gò đứng trước cửa nhà mình.

Vì vội vàng muốn đi gặp Bùi Cảnh Hành nên cậu không nhìn kỹ, thúc giục tài xế lái xe.

Chớp mắt bác tài đã đưa cậu đến nơi.

Lâm Phỉ mở cửa xe, vội vã chạy lên lầu, đứng ngoài cửa kêu lớn tiếng nhưng không ai đáp lời.

Cả khuôn mặt cậu đổ mồ hôi, một lúc sau mới nhớ ra bản thân có chìa khóa.

Tra chìa vào ổ tới ba lần mới cắm được vào lỗ, đẩy cửa vào trong thế nhưng vẫn chỉ có sự im ắng đáng sợ.

Tìm kiếm toàn bộ ngóc ngách trong phòng một lần, Lâm Phỉ thậm chí còn gõ cửa nhà vệ sinh. Sau khi xác định Bùi Cảnh Hành không ở nhà mới thất hồn lạc phách đi xuống lầu.

Bùi Cảnh Hành không ở nhà, hắn sẽ đi đâu?

Nếu như cậu mua điện thoại cho hắn sớm một chút thì tốt rồi, lúc này sẽ không sốt ruột đến nóng nảy vì không liên lạc được.

Lâm Phỉ đứng chờ ở cửa nhà một lúc lâu cũng không gặp được người, cậu đi bộ đến cửa hàng gần đó mua một cái điện thoại cho Bùi Cảnh Hành.

Cầm chiếc điện thoại rồi lại đứng đợi một lúc lâu, chân Lâm Phỉ đã tê rần, cậu đứng lên đi lại xung quanh.

Khi xoay người sang bên trái, cậu liền trông thấy một thân ảnh quen thuộc.

Cơ thể một mét bảy, ngày hè gay gắt vẫn mặc áo thun bên trong chiếc sơ mi, phía dưới là quần jean lam nhạt bao bọc cả thân người từ đầu tới chân cực kỳ chặt chẽ.

Thỉnh thoảng có ngọn gió thổi qua, mái tóc rối màu đen bay phất phơ trên mặt hắn, đẹp đến mức tưởng như không thuộc về trần tục. 

Lâm Phỉ bất giác chậm rãi đi về phía ấy.

Bùi Cảnh Hành đứng bên đường, tay phải cầm một chiếc hộp nhỏ, không biết hắn đang nhìn thứ gì.

Đúng lúc này chiếc xe phun nước xì xì chạy ngang qua, mỉa mai thay còn đang phát một bài hát chúc mừng sinh nhật.

Mọi người bên cạnh đều vội tránh vào trong sợ bị chiếc xe phun nước tung tóe vào người. Chỉ có bóng người đang cầm chiếc hộp nhỏ kia không lùi lại mà còn đi tới, ánh mắt hướng thẳng theo chiếc xe.

Lâm Phỉ cuối cùng cũng đến gần, thấy rõ ràng thứ Bùi Cảnh Hành đang cầm trong tay.

Đó là một chiếc hộp màu xanh lục, chỉ lớn bằng bàn tay.

Lâm Phỉ nhận ra loại bao bì ấy, là tiệm bánh mì nổi tiếng ở gần trường học, họ cũng bán một ít bánh kem.

Bùi Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay mình, nước mắt chảy dài theo gò má.

Hắn chậm chạp ngồi xổm xuống, ngay tại con đường náo nhiệt này bóng dáng ấy cô độc đến lạc lõng.

Lâm Phỉ che vị trí trái tim, trong lòng cuồn cuộn nỗi chua xót nói không thành lời.

Tựa như lồng ngực bị trầy một vết, bị nước muối và chanh chảy vào vết thương, chua chát đau đớn.

Thế giới này chính là như thế.

Có người sinh ra ăn ngon mặc đẹp, kẻ bên cạnh dập đầu chúc mừng sinh nhật muốn hắn vui vẻ.

Cũng có người, không ai nhớ cũng chẳng người nào thương để gửi một lời chúc mừng ngày hắn ra đời. Hắn chỉ có thể tiêu tiền mua một chiếc bánh kem nhỏ mà trước giờ hắn chưa từng mua để tự thưởng bản thân, nghe được bài hát mừng sinh nhật trên đường thì đau lòng rơi nước mắt.

Lâm Phỉ đến trước người Bùi Cảnh Hành, nửa quỳ xuống ôm hờ lấy hắn: “Đừng khóc nữa, tôi đến rồi.”

Khớp tay trắng bệch nắm chặt lấy chiếc hộp, vài lần Bùi Cảnh Hành muốn đưa tay lên nhưng lại không dám đặt lên người Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ bắt lấy tay hắn đặt lên eo mình: “Cậu có thể tùy ý ôm tôi, tôi sẽ không giận đâu.”

Tiếng khóc bị đè nén dần dần mất kiểm soát, đột nhiên tay Bùi Cảnh Hành ấn mạnh, dường như muốn đem Lâm Phỉ nhập vào máu thịt của mình.

“Tôi tưởng cậu không cần tôi nữa.”

Câu này nghe có vẻ là lạ.

Nhưng hiện tại trong đầu Lâm Phỉ chỉ nghĩ đến việc làm sao an ủi Bùi Cảnh Hành, không chú ý đến chi tiết này: “Sao thế được? Do hôm qua tôi uống say quá, đầu óc không tỉnh táo.”

“Cậu thật sự không giận tôi sao? Cho dù tôi làm chuyện gì, cậu cũng sẽ không bỏ đi chứ?”

Trong lòng Lâm Phỉ lẩm bẩm sau này cậu kiểu gì cũng trở thành omega của Ứng Thần, có thể làm chuyện gì với tôi chứ?

“Dĩ nhiên rồi, tôi thề.”

“Tôi nhớ kỹ lời cậu đó, không được gạt tôi.”

“Ừ, không gạt cậu, đi về trước nhé. Mọi người đều đang nhìn hai đứa mình kìa.”

Bùi Cảnh Hành vùi mặt vào cổ của Lâm Phỉ, giống như đang ngại ngùng không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

“Ừm.”

Lâm Phỉ thầm cười một tiếng, giữ nguyên tư thế ôm Bùi Cảnh Hành đi về, nom dáng vẻ vô cùng đại ca.

Bùi Cảnh Hướng vẫn luôn vùi đầu trong lòng Lâm Phỉ, ngoan chưa từng thấy.

Về tới nhà, chuyện đầu tiên Lâm Phỉ làm là kiểm tra mắt Bùi Cảnh Hành.

Cũng không biết hôm nay hắn khóc tới khóc lui bao nhiêu lần, hai con mắt sưng đỏ y như quả hạch đào.

Vừa hay Lâm Phỉ ngó qua vô số tiểu thuyết, biết được lúc mắt khóc nhiều sưng lên thì cần dùng trứng gà để chườm.

Bùi Cảnh Hành gối đầu lên đùi cậu không kêu đau, khóe miệng vẫn luôn cong cong.

“Còn cười nữa? Mắt không đau hả?”

“Đau, nhưng tôi vui lắm. Đây là lần sinh nhật tôi cảm thấy vui nhất.”

Lâm Phỉ ngừng tay, thật sự không biết ngày trước Bùi Cảnh Hành đã trải qua chuyện gì, khóc thành thế này rồi mà còn được tính là ngày sinh nhật vui nhất.

“Cậu muốn món quà nào không? Hôm nay cậu được nhận đặc quyền, muốn gì tôi cũng sẽ đồng ý.”

“Tôi muốn hôn cậu.”

Lâm Phỉ: “…”

“Cậu nói gì cơ?”

“Tôi hôn cậu rồi, cậu sẽ phải ở cùng tôi mãi mãi.”

“Không phải, sao cậu có thể hôn tôi chứ? Chuyện kiểu này chỉ có thể cùng người mình thích thực hiện thôi.”

“Người tôi thích là cậu, rất rất rất là thích luôn.”

Lâm Phỉ nghe xong, tai như muốn bốc cháy, nhịp tim đập mãnh liệt khiến màng nhĩ của cậu như bị rung lên.

Không đúng, thế này sai quá. Bùi Cảnh Hành là nhân vật thụ chính, sau này nhất định sẽ ở bên Ứng Thần.

“Cậu, cậu còn nhỏ, cơ bản chưa hiểu thế nào là thích. Dù sao đi nữa thì cậu cũng không thể hôn tôi, đổi nguyện vọng khác đi.”

“Vậy tôi không còn nguyện vọng gì nữa.”

“Một năm cũng chỉ có một ngày thế này, cậu chắc chắn mình không mong ước gì à?”

“Vậy tôi có thể lưu lại nguyện vọng không? Chờ khi nào có việc mong muốn, tôi sẽ nói với cậu.”

Trực giác mách bảo Lâm Phỉ việc này không hề ổn nhưng cậu suy đi nghĩ lại, Bùi Cảnh Hành vốn là nhân vật chính thụ thuần khiết thiện lương, sao có khả năng dùng nguyện vọng gài cậu chứ.

Nghĩ tới đây, Lâm Phỉ sảng khoái đồng ý: “Được, vậy cậu lưu lại đi.”

Bùi Cảnh Hành vẫn khá nhỏ mọn, do chuyện ban sáng, hắn bắt Lâm Phỉ phải cùng hắn viết giấy ký tên phòng ngừa việc sau này cậu đổi ý.

Lâm Phỉ cảm thấy hôm nay mình làm hơi nhiều chuyện không đúng, nhưng vẫn thuận theo hắn viết một tờ giấy.

Chườm mắt xong, hai người chia nhau ăn chiếc bánh kem lớn bằng bàn tay.

Lâm Phỉ vốn muốn đi mua thêm chiếc bánh lớn hơn nhưng Bùi Cảnh Hành cảm thấy không cần phải lãng phí như thế, mua cái bánh to rồi bọn họ ăn cũng không hết.

Ăn bánh xong, Lâm Phi đưa chiếc điện thoại đã mua trước đó cho Bùi Cảnh Hành.

“Trước kia mỗi ngày đều vội chuyện học, tôi quên mất không mua điện thoại cho cậu, từ giờ có di động rồi thì không sợ không liên lạc được với nhau.”

Bùi Cảnh Hành không nhận điện thoại, đôi mắt hồng rực nhìn chăm chăm Lâm Phỉ: “Cậu muốn rời xa tôi sao?”

Ánh mắt ấy khiến Lâm Phỉ hơi nổi da gà nhưng lúc cậu nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy Bùi Cảnh Hành tội nghiệp đáng thương, đôi mắt không hề có dấu vết hung ác nào.

“Không, sao cậu lại nghĩ như thế?”

“Tôi không cần điện thoại, chúng ta mỗi ngày ở bên nhau nên không cần dùng điện thoại để liên lạc.”

“Nhưng mà hai ta làm sao có thể hai mươi bốn giờ ở chung với nhau được? Nhỡ may có chuyện ngoài ý muốn thì sao?”

“Như thế tôi cũng không cần nó, tôi tình nguyện để cậu không liên lạc được rồi sẽ luôn nghĩ về tôi.”

Tốt nhất là luôn nghĩ đến hắn, ăn không ngon ngủ không yên.

Thứ cảm giác này lại tràn tới, giống như bị một loại dã thú nào đó để mắt tới khiến mỗi tế bào trên người Lâm Phỉ đều sợ hãi đến run rẩy.

Nhưng cẩn thận cảm nhận lại chẳng thấy điều gì.

Lâm Phỉ chỉ còn cách đem hết thảy mọi thứ quy tội cho việc bản thân say rượu đến đầu óc mơ màng.

“Vậy lỡ như không gặp tôi nữa, cậu không muốn liên lạc với tôi à?”

“Tại sao lại không gặp cậu nữa?”

“Tôi chỉ đang ví dụ thôi.”

Gặp Bùi Cảnh Hành còn phải suy nghĩ nên nói chuyện gì. Lâm Phỉ tự nhận thấy bản thân lại chẳng thể trôi chảy nổi, nói chuyện như thế này cả đêm cũng không thể kết thúc được.

Lâm Phỉ sa sầm mặt, trực tiếp ném di động cho Bùi Cảnh Hành: “Đã mua rồi thì cậu cứ cầm đi, sao lại nói nhảm nhiều thế?”

Bùi Cảnh Hành quả nhiên mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng ít nhất cũng nhận điện thoại.

“Tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu nhất định phải trả lời đấy.”

“Trả lời, một giây là trả lời, được rồi nhé?”

“Ừm.”

Bùi Cảnh Hành nở nụ cười, cũng chẳng biết chuyện này có gì để hắn vui nữa.

Trải qua chuyện này, tính cách đeo bám người khác của Bùi Cảnh Hành triệt để bộc lộ, y như là hận không thể lúc nào cũng dính vào người Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ nói hai lần đều không có hiệu quả, cũng đành tùy hắn theo đuôi.

Chờ hắn và Ứng Thần phát triển tình cảm rồi, người gánh vác chuỗi ngọt ngào này chính là Ứng Thần.

Lại nói, cậu thực sự rất tò mò, với tính cách thế kia của Ứng Thần, được người khác đeo bám sẽ là tình huống như thế nào?

Tiếng Anh bổ túc của Lâm Phỉ đã tiến vào giai đoạn tiếp theo, xem phim không có phụ đề tiếng Anh.

Tốc độ nói trong phim nhanh hơn so với tốc độ lời nói của Bùi Cảnh Hành một sao rưỡi, Lâm Phỉ nghe đau cả đầu. Mấy lần Bùi Cảnh Hành còn tạm ngưng để cậu phiên dịch.

Tối đến hai người xem bộ điện ảnh “Rung động”, coi đến một nửa, Bùi Cảnh Hành lại bấm tạm ngưng.

“Cậu có thể phiên dịch sơ qua đoạn vừa rồi không?”