Sau khi trở về từ buổi hòa nhạc, không ai nhắc tới lời Lưu Đoàn nói.
Ôn Dư không hỏi, Tưởng Vũ Hách cũng không giải thích. Giống như chưa từng có người nói ở trước mặt bọn họ… chuyện “Anh muốn tìm người phụ nữ kia”. Sau khi về đến nhà, Ôn Dư tự mình trở về phòng đóng cửa lại. Có một sự khó chịu không thể nói ra được. Tưởng Vũ Hách muốn tìm một người phụ nữ, chuyện này cô có nhớ chút chút, lúc quay về Giang Thành, Lệ Bạch đã nói với cô rằng ông chủ đã tìm một cô gái rất lâu. Lúc đó Tưởng Vũ Hách còn đi theo Triệu Văn Tịnh. Tuy cuộc gặp mặt cuối cùng lại bị mình tráo đổi nhưng nghe ý tứ trong lời Lưu Đoàn nói, Tưởng Vũ Hách dường như vẫn nhớ mãi không quên cô gái đó. Nói cách khác, Triệu Văn Tịnh có thể cũng không phải là người Tưởng Vũ Hách muốn tìm. Nói cách khác, thì ra trong lòng Tưởng Vũ Hách còn ẩn giấu một bạch nguyệt quang không chiếm được. Bên này hôn mình, nói muốn làm bất cứ ý nghĩa gì trên anh trai, bên kia lại còn hái hoa ngắt cỏ, thủy tính dương hoa! Hơn nữa biết rõ mình nghe được cũng không nói gì cả, đó không phải thừa nhận à? A a a a a a! Quả nhiên đàn ông đều không có một ai tốt cả! Ôn Dư không biết mình sinh ra hẹp hòi vì cái gì, chỉ rầu rĩ nằm lì trên giường, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh. Là tiếng thông báo từ Wechat. Ôn Dư còn tưởng Thẩm Minh Gia lại đến quấy rối mình, ai ngờ lấy ra nhìn xuống. jyh*: (Đến thư phòng đi) Anh kêu tôi đi thì đi thôi. Ôn Dư trả lời anh: (Có chuyện gì không?) (Ừ) Nhiều thêm một chữ thì chết à. Tuy miệng Ôn Dư nói không muốn, cơ thể ngược lại rất thành thật, xỏ dép lê mở cửa đi tới. Tưởng Vũ Hách ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng, thấy cô đứng ở cửa, nói: “Lại đây.” Ôn Dư không biết anh gọi cô tới đây làm gì, đi vào thấy máy tính Tưởng Vũ Hách mở, cho rằng Lưu Đoàn vừa gửi video tới, giả vờ cười hai tiếng. “Anh trai không phải gọi em tới để giúp anh cùng tìm chị gái xinh đẹp kia hả?” Cực kỳ quái gở. Tưởng Vũ Hách cười cười, đặt bút trong tay xuống, dựa vào lưng ghế, nhìn cô: “Chị gái xinh đẹp là ai.” Ai biết cô gái anh muốn tìm là ai. Ôn Dư không muốn trả lời vấn đề này, không vui nói: “Vậy anh tìm em tới làm gì, em chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.” Nặng nề nhìn cô vài giây, Tưởng Vũ Hách hất cằm chỉ vị trí bên cạnh: “Đến đứng đây đi.” Chuẩn bị tư thế bước đến nghe dạy dỗ. Ôn Dư nghĩ xem hôm nay mình đã làm sai chuyện gì, không chỉ không làm sai chuyện gì mà còn trả lời chính xác vấn đề của anh. Chẳng lẽ vẫn là về chuyện bạn trai? Ôn Dư không nhìn thấu tâm tư Tưởng Vũ Hách nhưng vẫn rất bình tĩnh bước thẳng đến. Đi đến trước mặt lại nghe anh nói: “Xoay qua chỗ khác.” Ôn Dư: “?” Cô không lập tức quay người, dùng loại ánh mắt nghi ngờ “có phải anh muốn em không chú ý, mặc kệ việc đời giống như lần trước, đã vậy lần này còn là từ đằng sau lưng!” nhìn Tưởng Vũ Hách. Người đàn ông cũng nhận ra, sau một lát im lặng: “Anh sẽ không làm gì em.” Ôn Dư lập tức nháy mắt mấy cái: “Em cũng không nói anh muốn làm gì em mà.” “…” Không ngờ cũng có ngày anh không có tiền đồ như vậy. Tưởng Vũ Hách chẳng muốn dây dưa với cô, trực tiếp đứng dậy xoay cô qua: “Đứng yên đừng nhúc nhích.” Ôn Dư cứ đứng như vậy, muốn chờ xem người anh trai này lại muốn làm cái quỷ gì. Ai ngờ vừa được vài giây cô đã cảm giác được một vòng mát lạnh bao trùm lên vùng da ở xương quai xanh. Sau đó lại có xúc cảm ấm áp lướt qua hõm cổ. Là tay của Tưởng Vũ Hách, như có như không lướt qua nhẹ nhàng ở hõm cổ của cô. Ôn Dư không kịp trở tay, từng dòng điện nhỏ nhanh chóng lan đến toàn thân. Cô vội vàng cúi mặt xuống nhìn, lúc này mới phát hiện trên cổ mình có một chiếc vòng cổ lấp lánh, mặt dây chuyền là một viên ruby rất nhỏ. Cô đã từng là khách VIP của nhiều thương hiệu xa xỉ nên rất nhanh cô đã nhận ra nhãn hiệu của sợi dây chuyền này. Không biết Tưởng Vũ Hách tặng mình vòng cổ là có ý gì, nhưng Ôn Dư còn nhớ lời tuyên truyền của nhãn hiệu cho kiểu dáng này. Đây là bộ sưu tập “Không thể quên” do một nhãn hàng đẩy ra năm nay, ruby làm nổi bật ngực, giống như nốt ruồi chu sa, khiến người ta quanh quẩn nơi trái tim rất khó để quên. Anh đang ám chỉ cái gì ư? “Được rồi.” Sau khi cài chốt dây chuyền, Tưởng Vũ Hách nói: “Quay sang đây.” Trong lòng Ôn Dư đã sớm lý giải được ý nghĩa đằng sau sợi dây chuyền, có chút suy nghĩ không thuần khiết, lúc quay người lại cũng không thể nhìn thẳng vào mắt Tưởng Vũ Hách. Cô hơi cúi thấp đầu, ánh mắt vừa hay rời vào trên áo sơ mi màu đen của người đàn ông. Anh cởi khuy áo sơ mi, nhìn có vẻ thoải mái hơn so với bình thường một chút, từ góc của Ôn Dư có thể nhìn thấy xương quai xanh thấp thoáng của anh, kéo mắt xuống dưới một chút lại không nhịn được tự nghĩ tới hình ảnh nửa người trên lõa th ể của anh mà cô đã từng nhìn thấy. Cảm giác mình càng nghĩ càng không đúng, Ôn Dư mạnh mẽ kéo lại suy nghĩ sắp lệch lạc, hỏi Tưởng Vũ Hách: “Sao tự nhiên lại tặng vòng cổ cho em vậy?” Tưởng Vũ Hách ngồi lại ghế, trả lời rất tùy ý: “Muốn tặng thì tặng thôi.” Thật ra sợi dây chuyền này là do Tưởng Vũ Hách bảo người mua ở quầy hàng đặc biệt từ lúc đi Giang Thành, định sau khi gặp Triệu Văn Tịnh sẽ tặng cho cô ta. Tưởng Vũ Hách thừa nhận lòng mình có cảm giác nhớ mãi không quên với cô gái đưa mình tờ giấy kia, lúc đó loại trừ các cô gái có ở hiện trường thì Triệu Văn Tịnh là người có khả năng nhất, vì vậy đã mua quà tặng. Chỉ không nghĩ tới sau khi gặp mọi chuyện lại không như anh nghĩ. Cho dù trên người đối phương có mùi nước hoa giống, phong cách quần áo ăn mặc không khác mấy, nhưng không biết làm sao Tưởng Vũ Hách cảm thấy cảm giác thay đổi. Cô ta không giống cô, hoặc là không giống như người mà mình tưởng tượng. Vì vậy chiếc vòng cổ kia vẫn chưa được tặng đi. Mà Tưởng Vũ Hách không có ý định xem video Lưu Đoàn gửi đến. Trên đời có rất nhiều duyên phận, cô gái kia có lẽ ở trong một thoáng kinh ngạc của mình. Nhưng Tưởng Vũ Hách biết bây giờ ở trong lòng mình người nào mới quan trọng hơn. Người nào mới thật sự xứng với từ “Không thể quên” này, hợp đeo dây chuyền này. Vì vậy Triệu Văn Tịnh đến cùng có phải cô gái kia hay không, cô gái kia có phải là người khác không, Tưởng Vũ Hách không còn muốn đi kiểm chứng. Phát hiện Ôn Dư không thỏa mãn câu trả lời này của anh, anh lập tức bổ sung một câu: “Đeo đi, không cho phép tháo ra.” Một giọng điệu cứng rắn, không cho phép không nghe lời. Ôn Dư mím môi, còn băn khoăn chuyện buổi tối, cảm giác kỳ lạ trên người vẫn chưa hết: “Vòng cổ đẹp như thế không tặng cho chị gái anh muốn tìm kia à?” Tưởng Vũ Hách nâng mắt lên: “Anh thích tặng cho em gái.” Ôn Dư: “…” “Được rồi, không có việc gì thì về ngủ đi.” Tình cảm của nam nữ trưởng thành tuy có chút vi diệu nhưng Ôn Dư vẫn cảm nhận được. Ví dụ, bây giờ vòng cổ này mặc dù Tưởng Vũ Hách chưa nói gì nhưng cô vẫn cảm nhận được thành ý của anh. Thật ra anh đang giải thích chuyện Lưu Đoàn, chỉ là cách làm rất đặc biệt cũng rất bá đạo. Đúng là phong cách trước sau như một của anh không sai, trong lòng Ôn Dư thoải mái cũng không có gì sai, nhưng … Cô bỗng hơi áy náy. Một chiếc vòng cổ có ý nghĩa như vậy đeo lên cổ một đứa lừa đảo như cô, giống như khóa sắt nặng ngàn cân treo ở trước ngực, giống như dây thừng trên đài hành hình trước thời hạn kéo cổ cô. Ôn Dư nuốt một ngụm nước bọt, muốn hỏi gì đó nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng. Cô chậm rãi xoay người, đi tới cửa lấy dũng khí quay lại: “Anh trai, ngày 14 anh có rảnh không?” Tưởng Vũ Hách chớp mắt một cái vi diệu: “Tháng này?” “Ừ, ngày đó em muốn mời anh ăn cơm.” Tưởng Vũ Hách dừng một chút, nhìn cô từ xa: “Vì sao?” “Không vì sao cả, chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm, với cả…” Ôn Dư dừng vài giây, giọng dần chột dạ: “Có mấy lời muốn nói với anh.” Sự ấp úng của cô lại bị Tưởng Vũ Hách xem thành muốn nói còn xấu hổ. Hai tay anh giao nhau trên mặt bàn, nhìn chằm chằm Ôn Dư, khẽ cười một tiếng: “Được.” Đây là chính thức xác định thời gian để mình tự thú rồi. Ôn Dư thở nhẹ một hơi, nói ngủ ngon sau đó rời khỏi thư phòng. Sau khi về phòng mình, Ôn Dư ngồi trước bàn trang điểm, tay nhẹ vuốt qua xương quai xanh cảm nhận độ ấm của sợi dây chuyền. Tình huống bây giờ càng hài hòa thì Ôn Dư càng chột dạ, cảm giác tất cả những việc này là nợ đến phải trả, ngày lễ tình nhân đó cô thật sự không biết phải làm như thế nào để trả cả vốn lẫn lời cho Tưởng Vũ Hách. Ôn Dư thở dài, càng tới gần thời khắc tự thú cô càng cảm giác mình không khác gì Thẩm Minh Gia. Một tra nam, một tra nữ. Đều lừa gạt người khác mà thôi. Không, sao mình có thể giống tên tra nam kia. Nghĩ đến cái tên này, Ôn Dư liền nhớ hình ảnh chú Hà âm thầm bất lực rơi nước mắt trên xe. Tra nam không chỉ cặn bã trên mặt tình cảm, đến tiền trị bệnh của người khác cũng muốn chiếm, tướng ăn khó coi đến cực điểm. Có lẽ là qua đợt dư luận trước đó nên nóng nảy, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm. Đằng sau những món quà xa xỉ của người hâm mộ, có bao nhiêu người không biết rõ được tình hình phụ huynh như chú Hà. Thật xấu xa, xấu không có điểm dừng. Nghĩ tới đây Ôn Dư lập tức nhớ tới thím Hà vẫn còn nằm trong bệnh viện. Việc này không thể kéo dài, cô lập tức chuyển một trăm nghìn tệ cho chú Hà, nói chú ấy biết số tiền này được trả lại rồi, tranh thủ thời gian làm phẫu thuật cho thím Hà trước. Dừng một chút, lại dặn chú ấy đừng nói chuyện này cho Tưởng Vũ Hách. “Anh trai đã bộn bề nhiều việc rồi, chuyện nhỏ này không nên để anh ấy phân tâm.” Lão Hà đối với chuyện này vô cùng cảm kích, không nghĩ tới cả đêm Ôn Dư đã giúp chú ấy lấy tiền về. Nhưng làm xong những thứ này Ôn Dư cũng không cảm thấy vui vẻ khi có lòng giúp người khác. Cô chỉ cảm thấy nghẹn khuất. Tra nam cầm tiền tiêu dao vui vẻ, dựa vào cái gì cô chia tay rồi còn phải giúp hắn ta chùi đít. Vẫn còn nhớ rõ chuyện cũ, ban đầu Ôn Dư trên đường từ cửa hàng lấy khuy áo trở về nhìn thấy một màn kia, sau này Thẩm Minh Gia ở trong phòng khách sạn nói với cô những lời đó. Cô đều không quên. Trừ những lời nói trào phúng khó nghe kia ra, Ôn Dư ấn tượng khắc sâu nhất chính là câu Thẩm Minh Gia nói… “Trước kia là trước kia, mọi người ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Vì vậy… Trước kia Thẩm Minh Gia thay đổi, bây giờ Tưởng Vũ Hách cũng thay đổi à. Lúc trước cảm thấy người đàn ông kia không phải dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng. Tuy Ôn Dư tin tưởng theo nhân phẩm và đạo đức của Tưởng Vũ Hách thì anh nhất định không phải loại người cặn bã như Thẩm Minh Gia. Nhưng vị trí của bọn họ trái ngược, lần này mình là người lừa gạt người khác. Cho dù Tưởng Vũ Hách trong nháy mắt trở mặt với cô thì cũng bình thường. Cho dù mình vẫn luôn lạc quan cảm thấy mình thẳng thắn thì có thể nhận được sự tha thứ của anh, nhưng nếu không thì sao? Anh đã từng nói, anh là thương nhân, không phải quan tòa. Đến lúc đó anh sẽ không giúp cô đi xét xử và phán quyết Thẩm Minh Gia. Mà cô có được thời gian ba tháng này cũng là lãng phí. Trăm nghìn tệ nghẹn khuất này khiến Ôn Dư càng nghĩ càng tỉnh táo… Dù sao đã sai rồi, cũng phải thẳng thắn nói ra sai lầm này, tại sao phải tạm dừng cái sai này. Cô nên thẳng thắn nói ra phải triệt để xử lý Thẩm Minh Gia trước, sau đó tâm bình khí hòa thẳng thắn tất cả với Tưởng Vũ Hách. Nếu anh tha thứ cho mình vậy thì về sau bọn họ còn có thể quan hệ tốt. Nếu không tha thứ, ít nhất cô hoàn thành được một chuyện. Không đến mức hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có.