So về tuổi tác hai người bọn họ chênh lệch nhau cả thế hệ.

Nói gì cô hiểu tính cách Vũ Yên Bằng nếu cô muốn em ấy lấy ai chắc chắn em ấy sẽ ngoan ngoãn lấy người đó.

Thậm chí sẽ tự động mở chế độ chịu trách nhiệm cả đời với người ta lên.

Mà như vậy không phải rất mệt mỏi hay sao.

Cô không muốn con bé phải sống như vậy cả đời.

Còn phần cô tán thành chính là Doãn Tư Ninh, cô thân thiết với Doãn Tư Ninh cô hiểu rõ con người cô ấy như thế nào.

Nói về nhân phẩm quả thật không tệ, rất hào phóng với bạn bè, gia cảnh lại rất tốt, còn về dung mạo chỉ sợ cái danh đệ nhất mĩ nhân Đông Châu không ai dám cướp khỏi tay cô ấy.

"Cậu với con nhóc đó chỉ là em cùng cha khác mẹ thôi mà, gả cho tớ cậu cũng có được lợi ích nhất định hay cậu muốn nhiều hơn tớ đều có thể đáp ứng.”

Doãn Tư Ninh nhấp một ngụm trà.

Có lẽ cô đã gấp gáp đến độ không suy nghĩ mà đánh vào điểm không nên đánh của người đối diện.

Chỉ sau câu đó Doãn Tư Ninh đã thấy Vũ Âm cần cái gối trên sofa trực tiếp ném về phía cô.

Bộ dạng vô cùng tức giận quát.

"Cậu thì biết cái gì?"

Vũ Âm trước giờ tính tình rất tốt nhưng lúc này cô thật sự đã bị chọc cho tức giận.

Không phải chị em cùng cha cùng mẹ thì sao.

Chẳng lẽ như vậy cô có quyền mang em mình đi lấy lợi ích à.

Nhà họ Vũ không dạy con làm việc vô nhân tính như vậy.

Nói gì đến việc cô thương Vũ Yên Bằng còn không hết.

Doãn Tư Ninh thấy Vũ Âm thật sự tức giận liền cau mày.

Lúc này mới phát hiện ra bản thân quá hấp tấp rồi.

Chỉ là khi nhìn em ấy có nhiều người theo đuổi cô lại không kiên nhẫn chờ đợi nổi.

“Doãn Tư Ninh, tớ nói cho cậu biết, cho dù cả nhà đồng ý tớ cũng sẽ phản đối đến cùng.” Vũ Âm ngồi lại ghế.

Cô thật sự bị chọc tức đến đau bao tử.

“A Âm, tớ cho cậu một ví dụ có hai người đến trước Vũ gia với mục đích cưới Vũ Yên Bằng, một người là người em ấy yêu nhưng người đó muốn cưới em ấy vì sau lưng em ấy có tiền của Vũ gia và một người em ấy không yêu nhưng từ đầu đến cuối người đó vẫn nhất kiến chung tình với em ấy thì cậu chọn gả em ấy cho ai?”

Vũ Âm nhìn Doãn Tư Ninh bằng ánh mắt nghi ngoặc.

Sau đó thở dài rồi dựa lưng vào sofa để bình ổn tâm trạng.

“Tớ nhớ có một năm tớ đi học về sớm, sau đó nghe ba và dì cãi nhau rất to trong thư phòng.

Mà nguyên nhân là vì bà ấy sợ hai đứa con vợ đầu như hai chị em tớ nghĩ bà ấy muốn tranh đoạt gia tài nên liền chấp nhận nuôi phế Tiểu Bằng.” Vũ Âm dừng lại một chút rồi nói tiếp.

Trong giọng nói của cô hoàn toàn trở nên kiềm nén.

“Khi đó tớ tự hỏi tại sao bà ấy phải làm như vậy? Rõ ràng Tiểu Bằng từ nhỏ đã rất giỏi, rất xuất sắc nhưng tại sao lại chấp nhận nuôi phế em ấy.”

“Mãi về sau tớ mới hiểu là do bà ấy sợ, sợ tớ và chị cả lớn lên sẽ ra tay với Tiểu Bằng.” Vũ Âm nói xong liền nở nụ cười chua chát.

Việc năm đó chị cả bỏ Tiểu Bằng ở lại bến xe vẫn là cái gai trong tim bà ấy.

Đến nổi sau này bà ấy không dám để con gái mình phát triển quá tốt trong Vũ gia.

Lúc nào cũng đề phòng, sợ sệt hai chị em bọn họ sẽ ra tay với Tiểu Bằng.

Chỉ là khi cô hiểu muốn giải thích thì đã quá muộn.

Đứa em gái nhỏ đó của cô đã thật sự bị nuôi phế.

Nó không có hứng thú với kinh doanh chỉ hứng thú với mỗi sân khấu.

“Cũng từ khi đó tớ luôn nói về bản thân phải cố gắng bù đắp thật tốt cho Tiểu Bằng, cũng như ví dụ của cậu tớ sẽ chọn người đầu tiên, Tiểu Bằng thích là được còn tiền bạc tớ dư sức cho người đó.”

Doãn Tư Ninh: “…”

Chết tiệt.

Cô đã dùng hết lời lẽ rồi mà kết quả vẫn vậy.

Vũ Âm cuối cùng não bị úng nước à.

Cô đột nhiên cảm thấy thuyết phục cái kẻ trước mặt thật khó.

Khó còn hơn lên trời.

Cô vẫn nên tiến hành ở chỗ khác trước.

Cô tính đến đây tìm Vũ Âm để tìm đồng minh trước nhưng trước mắt đã thấy không có kết quả rồi.

“Suy nghĩ đi.” Doãn Tư Ninh xem đồng hồ trên tay rồi đứng dậy.

Cô còn đặc biệt vòng qua phía Vũ Âm vỗ vai cô ấy một cái rồi mới rời đi.

Sau lần này cô mới ngộ ra Vũ Âm không còn là cô gái cô biết nữa rồi.

Cô ấy âm thầm trưởng thành từ tình yêu đổ vỡ, giấu hết tất cả tâm sự vào bên trong rồi cẩn thận tạo cho mình một vỏ bọc vui vẻ hoàn hảo.

Có lẽ cô ấy sợ những người thân của mình đau lòng nên mới phải làm như thế.

Và gần như trước giờ cô chưa từng thấy cô ấy mang cảm xúc tiêu cực đối diện với người khác.

Doãn Tư Ninh không khỏi tự hỏi Vũ Âm làm như vậy liệu có tốt không.

Con người ai cũng có giới hạn, khi phải chịu đựng quá nhiều đến một thời điểm nhất định nó sẽ trực tiếp phát nổ không khác gì quả bom hẹn giờ.

Vũ Âm nhìn bóng Doãn Tư Ninh rời đi liền bĩu môi.

Muốn cô gả em gái nhỏ cho sao.

Không có cửa đâu nhé.

Cửa sổ cũng không có.