Thề chứ, Vũ Âm nghe cách thuộc hạ gọi Bộ Lâm Thịnh Dung là cô đã cảm thấy chướng tai.

Chủ thượng? Chủ thượng cái mông.

Tự tin xem mình là vua chúa hay gì.

Nếu vậy sao không trực tiếp mở tuyển tú tuyển ba ngàn giai lệ đi.

Ở đó mà bám theo cô như cái đuôi.

Vũ Âm bĩu môi.

Hay là muốn dùng cô mở hàng trước.

Sau đó mới từ từ tuyển tú.

Đừng có mơ ha.

Vũ Âm cô không bao giờ đồng ý đâu.

Một bông hoa đẹp chính là bông hoa không thuộc về bất cứ ai.

Cô cứ thích sống như vậy đó.

Ai có thể làm gì được cô.

Bộ Lâm Thịnh Dung trên người còn đang mặc áo choàng, tóc vẫn còn nhiễu những giọt nước li ti trong vô cùng mê ngoặc không khác gì con yêu tinh.

Cô nhẹ nhàng bước đến phía sau Vũ Âm rồi ôm lấy cô ấy.

“Em nhớ chị rồi hử?”

Vũ Âm gỡ tay người cứ hở chút là ôm mình ra rồi nhanh chóng phản bác.

“Nhớ? Ảo tưởng vừa thôi.”

Bộ Lâm Thịnh Dung không biết xấu hổ liền đáp lại với điệu bộ uỷ khuất.

“Đúng vậy, chị bị bệnh ảo tưởng, nên lúc nào cũng nghĩ về em hết chơn.

Em phải chịu trách nhiệm…”

Vũ Âm nghe Bộ Lâm Thịnh Dung lại tiếp tục ca bài ca trách nhiệm liền lấy tay bịt miệng cô ấy lại.

Cô ấy lấy cái lí lẽ hùng hồn như vậy không sợ bị trời đánh hay sao.

Cuối cùng ai mới là người bị tính kế hả.

“Nín, nín, lớn rồi sao cứ ăn vạ vậy?”

Vũ Âm nhìn cái túi mình đặt trên bàn liền chỉ cho Bộ Lâm Thịnh Dung tự mở ra.

Cô không muốn nghe cô ấy ca cái bài hát chịu trách nhiệm đó nữa.

Làm như cô đi trap cô ấy không bằng.

“Em tặng quà cho chị hử?” Bộ Lâm Thịnh Dung không khác gì đứa trẻ nhận được quà.

Cô nhanh chóng cầm lấy cái túi rồi cẩn thận mở ra.

Cô nhìn bên trong là mấy hộp thuỷ tinh dùng đựng thức ăn liền đưa mắt nhìn Vũ Âm.

Vũ Âm thấy ánh mắt hoài nghi giống như đang hỏi cô có lấy nhầm đồ không liền tằng hắng hai tiếng.

“Tôi nấu đó, cô thử đi.”

Bộ Lâm Thịnh Dung: “Em biết nấu sao?”

“Không ăn thì trả lại đây.”

Vũ Âm nghe giọng điệu hoài nghi nhân sinh của người đối diện liền chừng mắt.

Cô có ý tốt vào bếp nấu cho cô ấy.

Cô lại không cảm ơn thì thôi còn nghi ngờ cô.

Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm đòi lại liền nhanh chóng ôm hết những cái đó vào người.

Khó khăn lắm Vũ Âm mới quan tâm đến cô.

Ngu dại gì mà cô trả lại chứ.

“Ăn, ăn chứ.” Cô vừa nói vừa mở từng chiếc hộp thuỷ tinh ra.

Trước mặt cô chỉ là những món đơn giản nhưng đây là lần đầu tiên có người nguyện ý nấu cho cô.

Bộ Lâm Thịnh Dung bình thường thích giở trò khóc lóc, ăn vạ nhưng lần này mắt cô có chút cay cay.

Cô khẽ khịt mũi.

Hôm nay có rất nhiều chuyện đến với cô chỉ là chuyện Vũ Âm mang thức ăn tự nấu đến lại không nằm trong kế hoạch mà cô đặt ra.

Nhưng điều này lại vô tình an ủi trái tim đang tổn thương của cô.

Vũ Âm nhìn biểu hiện của Bộ Lâm Thịnh Dung liền cau mày.

Có cần cảm động như vậy không.

Cô chỉ rảnh quá hoá rồ mới vào bếp làm ít món.

Sau đó ở nhà không ai muốn thử đồ cô nấu nên cô mới mang đến đây mà thôi.

“Cô khóc à?”

Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm quan tâm đến mình liền cười trêu cô ấy.

“Có phải em thích chị rồi không?”

Lúc trước cô luôn làm trò trêu chọc cô ấy nhưng lúc này trêu chọc cô ấy chỉ là trò đánh lạc hướng của cô.

Cô không muốn Vũ Âm thấy bản thân mình yếu đuối.

“Không có.

Ai thèm chứ.” Vũ Âm nghe vậy liền bĩu môi.

Bộ Lâm Thịnh Dung cười cười mà không nói gì.

Dù sao cô cũng chỉ hỏi cho có chứ kết quả đã biết chắc rồi.

Cô nhẹ nhàng gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng như đang thưởng thức mỹ vị.

Chỉ là mỹ vị vào miệng cô rồi cô liền không phân biệt được nó là cái món gì nữa.

Cô đưa mắt nhìn Vũ Âm ngồi ngậm ngùi nuốt miếng tàu hủ non.

Bộ Lâm Thịnh Dung lúc này rất muốn hỏi Vũ Âm có phải cô ấy muốn đầu độc chết cô hay không.

Cái món này thật sự là xào hay sao.

Thực sự rất mặn đó, xì dầu cô đoán cô ấy phải bỏ hết cả chai.

Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn ánh mắt mong đợi như muốn chưng cầu ý kiến của Vũ Âm chỉ đành gắp thử món khác.

Trong lòng không khỏi tự an ủi mình Vũ Âm chắc không phá hỏng hết cả ba món trên bàn đâu.

Nhưng cô đã sai rồi.

Cô thật sự không biết cô ấy nấu canh rong biển hay nấu chè nữa.

Bộ Lâm Thịnh Dung chỉ có thể đặt niềm tin vào món nấm rơm chiên.

Quả thật món này xấu nhất nhưng ít ra vẫn có thể nuốt được.

Sau khi thấy người đối diện thử qua ba món Vũ Âm liền xin đánh giá.

“Thế nào tôi nấu ngon lắm đúng không?”

Bộ Lâm Thịnh Dung nhếch môi.

Cô cứ nghĩ cô ấy sẽ hỏi tôi nấu thế nào để cho ý kiến.

Nhưng đây rõ ràng là câu hỏi mang tính khẳng định thực lực nấu ăn của cô ấy.

Thậm chí cô ấy đã đánh giá rằng mình nấu ngon mới dám hỏi cô như vậy.

Cô nhanh chóng nắm lấy tay Vũ Âm trực tiếp mang khả năng của bản thân ra.

“Ngon lắm.

Thực sự rất ngon nhưng mà lần sau em đừng nấu nữa.

Vào bếp rất nguy hiểm lỡ xảy ra chuyện gì với đôi tay xinh đẹp này chị sẽ rất đau lòng.”