Vũ Âm thấy khuôn mặt nghiêm túc của Bộ Lâm Thịnh Dung liền muốn dìu cô ấy đến sofa để nghe cô ấy nói.

Nhưng cô chưa dìu được thì Bộ Lâm Thịnh Dung đã giãy giụa.

“Không muốn, không ngồi đâu.

Nói nói chuyện.”

Vũ Âm cau mày.

Cô không ngừng niệm trong tâm một câu.

Không được đánh người say.

“Nói đi.”

Bộ Lâm Thịnh Dung nghe xong liền phồng má trước bộ dạng lạnh nhạt của Vũ Âm.

“Không thể nói lớn, không thể để người khác nghe thấy.” Cô nói xong liền giãy giụa thoát khỏi Tứ Gia và Thập Tam đang dìu hai bên mình.

Sau đó trực tiếp ngã vào lòng Vũ Âm làm nũng.

Vũ Âm bộ dạng của Bộ Lâm Thịnh Dung liền tỏ ra ghét bỏ.

Cái mùi rượu này nồng để nổi cô cảm thấy khó thở.

“Nói nhanh đi.

Tôi nghe.”

Bộ Lâm Thịnh Dung say đến nổi đứng không vững, thân thể mềm nhũng dựa hết vào người Vũ Âm để chống đỡ.

Cánh môi cô ấy dán lên vành tai Vũ Âm rồi thì thầm.

“A Âm, chị… chị muốn đi tiểu.”

Vũ Âm: “…”

Cô nghe giọng Bộ Lâm Thịnh Dung tràn đầy uỷ khuất liền không biết phải làm sao.

Ở đây có ai ngăn cô ấy đi vệ sinh đâu chứ.

Đi vệ sinh thì đi đi còn ở đó chiếm tiện nghi của cô.

“Hai người đưa lão đại đi vệ sinh đi kìa.” Cô quay sang nói với hai vị hộ pháp của Huyền Thương Hội.

Chuyện này cô không làm được nha.

Cô không thể đưa cô ấy đi làm loại chuyện này được.

Không thể nào.

“Không, A Âm dẫn chị đi, đi mà.”

Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm muốn giao mình cho hai người bên cạnh liền ôm chặt lấy cô.

Vũ Âm lúc này đúng là khóc không ra nước mắt.

Cô đột nhiên cảm thấy mình như có thêm một đứa con.

“A Âm không thích mi rồi Thịnh Dung, là mi không ngoan nên A Âm không thích.” Bộ Lâm Thịnh Dung lúc này so với một đứa trẻ thật sự không khác mấy.

Chính Tứ Gia và Thập Tam cũng cảm thấy cạn lời và vô cùng mất mặt.

Bọn họ hiện tại không còn biết giấu cái mặt mình vào đâu nữa.

Vũ Âm nâng trán nhìn vào khuôn mặt đầy uỷ khuất của người đối diện.

“Có muốn đi vệ sinh nữa không?”

Bộ Lâm Thịnh Dung: “Tại sao phải đi vệ sinh?”

Vũ Âm nghe câu hỏi của người đối diện đột nhiên cảm thấy cạn lời nhưng sau đó cô lại nghe cô ấy bồi tiếp một câu.

“Không thể đi vào bên trong em sao?”

Vũ Âm: “…” Haha đúng là say liền lòi mặt chuột.

Có bản lĩnh thì khi tỉnh nói với cô câu đó thử xem cô có liều mạng với cô ấy không thì biết.

“A Âm, chị cho em dùng thử chị.

Em xem xét chút đi mà, biết đâu sau đó em phát hiện chị vô cùng tốt, tốt nhất trên đời này thì sao?”

Có thể Bộ Lâm Thịnh Dung không kiềm nổi việc bản thân tỏ tình liên tục thất bại nên mới mượn cơn say này nói ra hết.

Mặc dù chỉ là những lời mê sảng nhưng tất cả đều xuất phát từ tình cảm chân thật nhất của cô.

Bộ Lâm Thịnh Dung nói xong không thấy người trước mặt đáp liền phồng má tỏ ra bất mãn, dùng sự im lặng của mình để lên án người đối diện.

Vũ Âm thấy bộ dạng như sắp khóc đến nơi của Bộ Lâm Thịnh Dung liền hít một hơi thật sâu khẽ dán môi mình lên môi cô ấy.

Cô phải công nhận Bộ Lâm Thịnh Dung lúc này trong rất đáng yêu làm cô có chút muốn phạm tội.

Nụ hôn này không khác gì chuồng chuồng nước.

Mặc dù nụ hôn rất nhanh nhưng Bộ Lâm Thịnh Dung lại ngơ cả người.

Cô đứng im bất động giống như chưa tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra.

Tứ Gia và Thập Tam thấy khung cảnh trẻ em không nên xem liền che mắt lại trực tiếp quay người chạy ra ngoài.

Bọn họ đã cùng chủ thượng phối hợp diễn, nếu còn ở lại hôm sau chủ thượng không giết bọn họ diệt khẩu mới là lạ.

“Tôi đưa cô đi ngủ.” Vũ Âm thức thờ phát hiện hành động sai trái của mình liền muốn đánh trống lãng sang chuyện khác.

Cô vậy mà vừa rồi lại có ý định sai trái đó.

“Muốn hôn hôn.

Muốn A Âm hôn.” Bộ Lâm Thịnh Dung rõ ràng được nước lấn tới.

Cô ôm chặt lấy Vũ Âm còn vùi mặt vào ngực cô ấy làm nũng.

Vũ Âm cau mày lại tiếp tục đẩy đầu Bộ Lâm Thịnh Dung đang ở trước ngực mình ra.

“Đi ngủ thôi.

Đừng quấy nữa.”

Bộ Lâm Thịnh Dung thấy Vũ Âm không muốn hôn mình nữa ngược lại muốn dắt mình đi ngủ liền giãy giụa không chịu đi.

“Muốn hôn.

Muốn hôn.

A Âm không được ngược đãi chị.”

Vũ Âm nhìn bộ dạng ăn vạ của Bộ Lâm Thịnh Dung chỉ đỡ trán cảm thấy vô cùng bất lực.

Đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm nũng thế này.

Cái hàng động này với cái thân phận của cô ấy có hài hoà với nhau sao.

Chỉ là cô hình như bị ma nhập rồi.

Cô lại thấy nó đáng yêu mới chết.

Vũ Âm thở dài.

Sau đó cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai không.

Phát hiện không có người cô liền kéo Bộ Lâm Thịnh Dung vào người rồi hôn lên môi cô ấy.

Bộ Lâm Thịnh Dung trong phút chóc bị hôn đến thoải mái.

Cô cảm thấy việc làm hôm nay cũng không tồi.

Cảm giác bị mất nụ hôn đầu rất tốt nha nhưng nếu áp dụng đến tận trên giường thì càng tốt.