Hải Nam đến cây ATM gần nhất để rút tiền. Trong thẻ chỉ còn đúng 10 triệu, anh ta nhìn Số tiền trong tay mà không nói lên lời, có lẽ bây giờ anh ta đã bị Phát lệnh truy nã rồi cũng nên. Cuộc đời không ai nói trước được điều gì, Đến cả bản thân anh ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có ngày mình phải trốn chui trốn lủi như thế này

anh ta không hề hay biết là ngoài công an đang tìm mình còn có cả một bang hội lớn mạnh cũng đang lùng sục anh ta khắp nơi

giờ phút anh ta bỏ trốn cũng là giờ phút cả nhà anh thanh náo loạn

ở trong bệnh viện

Ông Khải đã vào trong bệnh viện để chăm sóc cho vợ sau khi biết tin bà ta phải nằm viện

Nhìn bà ta yếu ớt xanh xao đến tiểu tụi, ông Thậm chí còn không dám nói với vợ về chuyện con trai đang bị truy nã, sự lo lắng hằn lên đôi mắt già nua của ông ấy

. Đến cuối cuộc đời rồi mà còn phải nhìn cảnh con trai bị người ta truy nã thì thực sự không còn gì đau đớn bằng.

Hóa ra bao lâu nay cả nhà ông ta sống sung sướng đều nhờ vào số tiền đã bán ra thứ hàng hóa giết chết người ấy

ông cũng không bao giờ ngờ người có học thức như con trai ông lại làm ra điều kinh khủng đấy. tuy con trai ông không sản xuất ra những thứ chết người ấy nhưng nó lại gián tiếp cho bọn chúng tiêu thụ ra thị trường, đã vậy còn gắn mác thương hiệu nổi tiếng để người dân tin tưởng

càng nghĩ ông càng cảm thấy hận bản thân mình không biết dạy dỗ con để con làm ra những việc không thể nào Dung Thứ

nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra như vậy ông còn có thể làm gì khác. Nếu như bây giờ ông biết con trai ở đâu Chắc chắn ông sẽ khuyên nó ra đầu thú?

Nhưng anh ta không hề liên lạc về thì làm sao ông ta có thể biết được. Ông khải còn có thể bình tĩnh, còn Phương Ly thì gần như muốn phát điên

sau khi cô ta được ra ngoài thì xem được tin Hải Nam bị truy nã ở trên tivi trong bệnh viện, Cô ta bị sốc quá đến muốn ngất xỉu. Hết khóc lại cười, Cô ta cảm thấy số phận mình thật sự không được may mắn

khó khăn lắm mới có thể bước chân được vào ngôi nhà giàu có như vậy. Mà bây giờ chồng thì bị truy nã, mẹ chồng nằm trong bệnh viện, còn bố chồng thì bắt đầu có tính trăng hoa bên ngoài

chẳng sớm thì muộn mẹ con cô sẽ phải ra đường vì không có ai chăm sóc như lúc trước. Liệu rằng khi con trai họ ngồi tù rồi thì họ có để yên cho cô ở đó hay không? Hay họ sẽ tống cổ hai mẹ con cô ra ngoài đường để đỡ tốn cơm tốn gạo

càng nghĩ phương ly càng cảm thấy buồn, Chẳng lẽ những lời người ta nói là đúng, cho dù có cố giành giật bao nhiêu thì những thứ không phải của mình cũng sẽ không bao giờ là của mình

cô đã cố gắng nhiều như vậy, đã bỏ nhiều công sức đến như vậy. Vậy mà bây giờ lại sắp thành kẻ trắng tay. Bản thân Còn không tự lo nổi cho mình thì đứa bé trong bụng biết đi đâu về đâu

cô ta được cho ra viện để trở về nhà nghỉ ngơi tự chăm sóc, còn ông khải thì ở lại bệnh viện chăm sóc cho bà Dịu thêm mấy ngày nữa

cô ta cố gắng liên lạc cho Hải Nam nhưng không được, càng gọi càng mất liên lạc chỉ nghe thấy câu: Thuê bao quý khách vừa gọi..."

cô ta gần như phát điên, tất cả tiền bạc trong gia đình ngoại trừ Hải Nam thì bảo dịu nắm giữ hết, cô ta không thể tự mình đến ngân hàng để rút tiền được. Số tiền mà từ trước đến giờ cô ta bòn rút được của Hải Nam thì đã phung phí tiêu xài hết vào những món đồ hàng hiệu.

Bởi vì cô ta nghĩ từ giờ trở đi sẽ không cần phải lo lắng gì đến tiền bạc nữa, đã có Hải Nam lo hết nên cô ta đã hoang phí đến mức có bao nhiêu tiền là tiêu hết bấy nhiêu.

Những tháng ngày sau này cô ta phải sống chung với bố mẹ chồng mà không có chồng bên cạnh hay sao? Rồi tất cả mọi thứ đều phải dựa dẫm vào họ. Con người cô trước giờ đều sống dựa dẫm vào người khác nếu bây giờ phải đứng ra để lo lắng quán xuyến cả một gia đình thì liệu rằng cô ta có đủ sức để làm hay không?

Phương Ly không hề hay biết rằng cô ta chỉ đang lo lắng viển vông, bởi lẽ gia đình Hải Nam trước đây hay sau này cũng không cần cô ta phải đứng ra lo lắng hay quán chuyện gì

tội của Hải Nam không đến mức bị tịch thu toàn bộ gia sản, mà anh ta sẽ phải bồi thường và ngồi tù

chỉ có điều cuộc sống của họ sau này sẽ không còn được thoải mái như lúc trước nữa mà thôi

Hạ Vy ngồi im lặng dựa lưng vào bức tường. từ lúc nhận được tin Hải Nam đang bị công an truy nã, trong lòng Hạ Vy cứ thấp thỏm không yên

Anh ta chỉ đang bị truy nã

anh ta vẫn chưa bị bắt

Nếu như ở bên ngoài anh ta có muốn làm điều gì đó hại đến mẹ con cô thì ai có thể biết được. Đó chính là lý do khiến cho Hạ Vy không thể nào cảm thấy vui vẻ

Mặc dù cả hai đứa nhỏ đều được người của thế Hải bảo vệ, Nhưng trong lòng Hạ Vy vẫn cảm thấy rất bất an

thế Hải đứng ở cửa nhìn vào cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Người con gái này Rốt cuộc là con người như thế nào. Con người của cô rất khó hiểu, có lúc thì vui vẻ có lúc lại làm cho người ta cảm thấy không được yên tâm

Thế Hải lắc đầu xua đi những suy nghĩ vừa hiện hữu trong đầu, dạo gần đây Hình như anh đã khác trước rất nhiều, hãy suy nghĩ viển vông và còn thích lo chuyện bao đồng

nhìn cửa hàng của Hạ Vy Thế hải còn cảm thấy nản hơn, cô mấy ngày nay chỉ toàn lo chuyện của con mà không để tâm gì đến công việc, tất cả đều do Quỳnh quản lý. Cửa hàng dạo này rất vắng khách, bởi vì Hạ Vy chẳng còn tâm trạng nào để mà vẽ vời hay thiết kế ra những mẫu mới nữa

trong thời thế cạnh tranh khắc nghiệt này, xung quanh có biết bao nhiêu người làm thời trang, cứ trong tình trạng này sợ rằng cửa hàng của Hạ Vy sẽ bị đóng cửa vì không còn khách

thế Hải bước vào trong nhà nhìn Hạ Vy bằng đôi mắt lạnh lẽo

- tôi bỏ công sức thời gian ra để giúp cô không phải để nhìn thấy cô trong bộ dạng thảm hại này

- nhưng tôi cảm thấy rất lo lắng anh ta vẫn chưa bị bắt tôi sợ anh ta sẽ là một cái gì đó mà chúng ta không thể biết trước được

- Cô đúng là một loại ngu ngốc. Cuộc Đời Tôi ghét nhất những kẻ chỉ biết nhìn vào bóng đêm mà không biết ngước mặt lên để nhìn ánh sáng. Cô tưởng con người ta có thể chắc chắn được tất cả mọi chuyện hay sao?

- Tôi cảm thấy rất mệt mỏi

- Bây giờ anh ta không thể dành quyền nuôi con với cô được đâu, nên không cần phải lo lắng

- Chỉ khi nào tận mắt thấy anh ta bị bắt tôi mới có thể sống yên được

- con người của cô làm người khác rất chán nản. Tôi không biết cô có bao nhiêu tiền để dành, nhưng nhìn kiểu cách làm việc như thế này của cô thì chẳng sớm thì muộn con trai cô cũng phải sống trong cảnh nghèo nàn, đói khát, không được bằng bạn bằng bè

- anh nói thế là có ý gì, Tôi có thể lo tốt cho con trai tôi được

- vậy sao? Cô nhìn lại cái cửa hàng của cô đi. Nó là thứ duy nhất khiến cô có thể kiếm được tiền, vậy mà một ngày chỉ có vài người khách qua lại. Cái thời gian có để suy nghĩ linh tinh thì cô hãy tìm cách để kéo khách hàng lại và kiếm tiền đi

- tôi....

- có biết trên đời này loại người nào chính là loại người vô dụng hay không? Đó chính là những kẻ không cố gắng để kiếm tiền, bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết Nếu như không có tiền thì sẽ không thể làm bất cứ điều gì mà

những gì mà hạ thế Hải nói dường như làm Hạ Vy tỉnh táo hơn, Cô nhìn lại chính mình không nghĩ mình lại cả tôi thảm hại đến như vậy. Chỉ mới mấy ngày thôi mà nhìn Hạ Vy hốc hác hẳn

quần áo thì nhàu nhĩ, đầu tóc thì rối bù, Càng nhìn cô càng thấy mình giống một kẻ ăn xin hơn là một nhà thiết kế thời trang của một cửa hàng từ xưa đến giờ vẫn có tiếng tăm

Hạ Vy ngước nhìn thế hải Chỉ biết cười trừ

- có phải nhìn tôi rất tệ phải không?

- không... Phải nói là nhìn cô rất rất tệ

khuôn mặt hạ vy xụ xuống, trông rất giống vẻ mặt của một cô gái giận dỗi người yêu. Thế hải buồn cười bởi cái biểu cảm ấy, nhưng không biểu hiện ra ngoài

- Tôi sẽ đón tiểu băng về. Mấy ngày nay làm phiền cô quá rồi

vừa nghe thấy anh ta định đón tiểu Băng về khuôn mặt hạ vy trở nên buồn hẳn

- anh định đón con bé về thật ư

- Đúng vậy, bà vú về quê đã lên rồi. Tôi sẽ đón con bé về nhà để bà ấy chăm sóc. Cảm ơn mẹ con cô mấy ngày qua đã yêu thương và chăm sóc cho con bé

- anh để con bé ở lại đây đi Tôi sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt mà

Hạ Vy cố gắng năn nỉ thế Hải, chỉ cần nghĩ đến việc phải xa con bé thôi là cô đã cảm thấy buồn. Cũng không hiểu điều gì khiến tình cảm của Hạ Vy dành cho tiểu băng lại nhiều đến thế. Và cô cũng cảm nhận được con bé rất yêu thương mình. Có lẽ từ bé con bé là thiếu thốn tình cảm của mẹ nên nó coi Hạ Vy giống như mẹ của mình mà yêu thương. Hạ Vy nhớ như in có lần tiểu băng ôm cô và nói

- Con rất muốn có mẹ, rất muốn được mẹ yêu thương như cô Vy yêu thương em Sâu, có thể nào trở thành mẹ của con được không

Hạ Vy cũng muốn thế nhưng lại không thể nói lên lời, Cô chỉ biết ôm con bé vào lòng vỗ về an ủi nó

- cô cũng rất thương con, Nếu có thể được cô nguyện cả đời này được ở bên cạnh con

Nước mắt Hạ Vy rớt xuống, cô nhìn thấy Hải như muốn cầu xin anh ta đừng đưa con gái mình đi vậy

- cô làm sao vậy? Nếu người làm không biết còn tưởng tôi một bắt con gái của cô đi đấy

- tôi..... Tôi muốn hỏi anh một chuyện có được không?

- nói đi

- tôi có thể trở thành mẹ con Bé được không?

- gì?

- ý tôi là Mẹ nuôi của con bé

thế Hải Anh nhìn chằm chằm Hạ Vy, Anh thực sự không hiểu nổi Cô đang nghĩ cái gì

- nói đi, tại sao cô muốn trở thành mẹ của con gái tôi. cô đang thương hại bố con tôi sao?

- anh đừng hiểu lầm. tôi không có ý gì hết. tôi chỉ cảm thấy quý con bé thôi

thế Hải không nói thêm gì nữa. nhìn Hạ Vy một cái sắc lạnh rồi bỏ đi. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, Có lẽ vì Hạ Vy vừa gợi lại nỗi đau mà anh muốn giấu trong suốt những năm qua

anh cũng muốn con gái mình có mẹ, cũng muốn con gái mình có một gia đình như bao nhiêu đứa trẻ khác

nhưng...

Anh rất sợ hai tiếng mẹ ghẻ, Công việc của anh đi suốt ngày đêm, sợ rằng con gái của anh sẽ bị người ta ngược đãi. Con bé chính là món quà duy nhất mà người vợ kém may mắn của anh đã để lại cho anh. Cho dù bằng mọi giá kể cả bằng tính mạng anh cũng Nhất định yêu thương và bảo vệ con đến suốt cuộc đời này

Hạ Vy nhìn theo Thế Hải mà lòng nặng trĩu

" con là con gái người ta, mẹ đâu có quyền gì để giữ"

Cố gắng kìm nén những phút giây buồn bã, Cố gắng để tâm trạng mình thoải mái nhất có thể, cô bắt đầu đứng dậy dọn dẹp lại cửa hàng, Kể từ bây giờ cô phải thật cố gắng. Bởi vì chỉ có những con người thành đạt mới có quyền quyết định và làm mọi thứ mình muốn

sau này nhất định cô sẽ không bao giờ để cho con trai mình chịu khổ, chỉ cần có tiền rồi cô sẽ có thể báo hiếu được cho bố mẹ già ở quê... Nhất định cô sẽ cố gắng sống thật tốt. Để cho kẻ bội bạc mình sẽ phải ân hận suốt cả đời này

thế Hải lái chiếc xe lao vút trên đường cao tốc, gió vả vào mặt khiến Anh tỉnh táo đi đôi chút,

Tại sao anh lại tức giận

tại sao anh phải để ý đến cô

Tại sao anh phải giúp đỡ một người xa lạ như cô

bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng thế Hải không thể nào trả lời được. Chiếc xe chạy thẳng đến quán bar rồi dừng lại

một người đàn ông chạy ra đón Thế Hải. Anh ta nhanh chóng cất xe cho thế Hải

một người ở trong đi ra cúi đầu chào

- Em chào đại ca

- vào trong đi

thế Hải bước lên phòng VIP, người đàn ông kia cũng vào theo sau

- chuyện tôi nói cậu làm cậu làm đến đâu rồi

- Dạ thưa anh! lão ta dạo này không còn ở trong nước nữa, em đã tìm kiếm khắp nơi nhưng nhận được tin lão ta đã sang Campuchia rồi

- khốn kiếp...

- đại ca đừng quá tức giận em sẽ cố gắng tìm được hành tung của lão ta trong thời gian sớm nhất

- tốt nhất cậu nên làm như vậy.... Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi quá lâu đâu

người đàn ông đó cúi đầu xuống chào thế Hải rồi đi ra ngoài. Anh ta cảm thấy thế hải Hôm nay có gì đó không ổn, tâm trạng của đại ca không tốt nên anh ta không dám nán lại lâu, sợ rằng sẽ phải rước họa vào người

thế Hải Đưa chai rượu nên uống, Chưa bao giờ anh cảm thấy đầu óc mình lại căng thẳng như lúc này. Khuôn mặt của người vợ đã mất, sự buồn bã trên nét mặt Hạ Vy cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh khiến anh cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung

anh luôn tự hỏi mình một điều mà anh không thể trả lời" Tại sao người phụ nữ ấy lại nằm trong suy nghĩ của mình"

nửa chai rượu đã cạn, đầu óc bắt đầu lâng lâng. Một cô gái Mở cửa bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực màu đỏ. Chiếc váy chỉ che được 1/3 bộ ngực đồ sộ của cô ta. Đôi chân thon gọn dài thẳng được khoe chọn vẹn bởi chiếc váy chỉ ngắn đến nửa bờ mông

cô ta ưỡn ẹo bước đến Bên Thế Hải. Đầu tựa vào vai anh, hai tay vòng qua ôm lấy Vòng eo của anh

- anh Hải, lâu quá chẳng thấy anh đến. Em nhớ anh lắm đấy

trong men say thế Hải vòng tay ra sau gáy cô ta rồi giữ chặt. anh hôn cô ta một cách cuồng bạo như muốn trừng phạt ai đó

cô ta như bị cướp hết đi không khí chỉ biết bất lực nằm gọn trong vòng tay anh. âm thanh dâm đãng phát ra từ cổ họng tạo thành những tiếng

ưm...ưm. a...

nghe vô cùng ám muội.

Tay thế Hải lần mò xuống dưới kéo váy của cô ta lên, chạm vào vùng tam giác nhạy cảm khiến cô ta cong người

anh ta không nể tình mà nắn bóp bộ ngực của cô ra một cách thô bạo khiến cô ta không chịu được phải ngồi dậy

- anh bắt nạt Người ta

thế Hải nhấp một ngụm rượu rồi cười nhạt

- chẳng phải có muốn tôi sao? Cô còn đòi hỏi gì?

- anh thực sự rất nhẫn tâm nha

- cô làm ở đây lâu như vậy Chẳng lẽ còn không hiểu?

- Đúng là em không hiểu. Anh cũng là đàn ông cũng là con người thì cũng phải có đòi hỏi sinh lý chứ nhỉ? Vậy tại sao anh lại không muốn em? Chẳng lẽ em không đủ tư cách để anh động vào hay sao

- không phải? Nhưng tôi không thích

thế Hải lại uống một ngụm rượu, cô gái bên cạnh chỉ biết thở dài rồi chỉnh lại quần áo bước ra ngoài, bởi vì cô ta viết cho dù cô ta có cô Ở lại thì cũng chẳng thế nào được kết quả như mong muốn. Được làm vợ của một người có quyền có tiền như thế Hải là một chuyện rất tốt, Nhưng nếu làm trái ý anh ta thì chắc chắn kết quả sẽ không phải là một điều gì đấy mà cô ta có thể tưởng tượng ra được

chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Là số điện thoại của người đàn em. Thế Hải nghe máy thì một giọng nói gấp gáp bên đầu dây bên kia vọng lại

- đại ca.... Bọn em đã tìm thấy hắn rồi. Bây giờ Hắn ta đang ở bến cảng. Bọn em có nên bắt hắn ta lại hay không? hay là phải báo cảnh sát

- bắt nó lại cho tao....

tên đàn em tắt điện thoại. hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với đại ca của hắn. nghe như kiểu đang muốn giết chết cả thiên hạ vậy

Thế Hải lên xe phóng đi...ngay lúc này anh chỉ muốn được đánh một ai đấy. sự tứ giận xuất phát không rõ từ đâu nhưng lại liên quan đến một người

Hạ Vy. cô là ai?...tại sao cô lại xuất hiện trong cuộc đời tôi...? và tại sao cô lại lạc vào trong suy nghĩ của tôi như vậy?