Sau khi rời khỏi bệnh viện thì Giang Dực lập tức dấn thân vào công việc bận rộn, Đô Ân Vũ cũng vậy, thiếu đi công việc chăm sóc chuyên trách ở phòng bệnh cao cấp, chủ nhiệm Cao lại xếp thêm vài ca phẫu thuật cho anh.

Không giống lắm, lúc trước khi Giang Dực tới Đô Ân Vũ còn bận rộn hơn, anh có chút sợ mình rảnh rỗi, sợ mình không có việc gì làm là muốn đi tìm Giang Dực, lúc không làm việc anh liều mạng đuổi theo tiến độ luận văn, vốn định đóng góp luận văn vào mùa xuân năm sau, chắc là đầu năm có thể nộp.

Mà Giang Dực so với trước khi nằm viện thoải mái hơn rất nhiều, lần này tuy tai nạn xe cộ nhỏ nhưng làm cho người trong nhà đều lo lắng sợ hãi, bề trên do bà Dịch đứng đầu đối với tác phong làm việc liều mạng của Giang Dực tiến hành chỉ trích nghiêm khắc. Ba Giang còn điều ra một trợ thủ đắc lực từ tập đoàn làm tổng giám đốc điều hành cho Giang Dực, có thể giảm bớt áp lực một nửa.

Mà vị trợ lý này quá mức đắc lực, thế cho nên buổi sáng Giang Dực vừa mới phân công tốt công việc còn sót lại trong thời gian nằm viện thì buổi trưa phó tổng giám đốc Lý đã nói cho hắn biết, “Đã sắp xếp xong rồi ạ.”

“Ừ, vất vả rồi.” Giang Dực nhìn lịch trình nói, “Buổi chiều tôi còn có một cuộc họp, nếu có vấn đề liên lạc qua email.”

“Buổi chiều tôi đi thay ngài.” Phó tổng giám đốc Lý nói, “Chủ tịch Giang đã dặn dò, sau này tất cả các cuộc họp không bắt buộc ngài phải tham gia sẽ do tôi tổ chức..”

Chủ tịch Giang chính là ba của Giang Dực, nguyên tắc làm việc mà ba hắn theo đuổi chính là giảm bớt tất cả chủ nghĩa hình thức không cần thiết, lúc phó tổng giám đốc Lý ở trụ sở chính tập đoàn thường xuyên họp cho chủ tịch Giang, hiện tại truyền thống tốt đẹp này lại phải kế thừa đến con trai nhà họ Giang.

Giang Dực không từ chối, phó tổng giám đốc Lý lớn hơn anh mấy tuổi, hơn hai mươi tuổi đã vào An Giang, lúc hắn học lớp quản lý doanh nghiệp thì phó tổng giám đốc Lý giúp hắn phê duyệt giấy tờ, nói là tổng giám đốc điều hành nhưng thật ra càng giống người có năng lực của tập đoàn An Giang.

Có phó tổng giám đốc Lý hỗ trợ, Giang Dực hiếm khi rảnh rỗi một buổi chiều, nhưng chắc là bà Dịch cũng có chuẩn bị trước, thừa dịp Giang Dực ngồi văn phòng tới thị sát công tác một chuyến, lại dặn dò hắn phải chú ý thân thể không nên làm việc quá sức.

“Đúng rồi, mẹ sắp xếp tài xế từ ngày mai đưa cho Ân Vũ sớm một chút, dù sao đứa nhỏ kia không ăn sáng là không được, cánh tay nhỏ nhỏ vừa nhìn đã biết không đủ dinh dưỡng.” Ngoại trừ quan tâm quá khích thì thật sự bà Dịch không có khuyết điểm gì khác, bất kể là làm mẹ hay làm mẹ chồng cũng đều rất đáng tin cậy.

Giang Dực cảm ơn mẹ suy nghĩ thỏa đáng nhưng đáng tiếc cũng không thể thiếu một trận dạy dỗ được.

“Vốn nghề bác sĩ đã bận rộn, con là bạn trai người ta thì bình thường phải quan tâm nhiều hơn một chút, loại chuyện này không để ý còn phải để mẹ sắp xếp cho. Yêu đương nhất định phải đối xử tốt với người ta từ đầu đến cuối, người đến tay là định thành tên đàn ông cặn bã hả?”

Thật sự là Giang Dực bội phục năng lực não bổ của mẹ, tính đúng thì hắn và Đô Ân Vũ cũng chỉ hai ngày không liên lạc, sao tự dưng không giải thích được trên lưng mang thanh danh tên đàn ông cặn bã? Hai ngày nay hắn vội lên kế hoạch sắp xếp công việc, chắc hẳn Đô Ân Vũ cũng đang thích ứng với nhiệm vụ mới, người yêu thật cũng không thể liên lạc 24/24, huống hồ hiện tại hai người bọn họ còn là có tiếng mà không có miếng.

Nhưng loại chuyện này nói đến cũng kỳ lạ, thật sự Giang Dực rất thích công việc, một khi dấn thân vào việc kiếm tiền thì chút nóng nảy kia đã bị đè ở đáy lòng, nhưng cái này là khi không nhắc tới, vừa nhắc tới là không tự chủ được bùng lên chút ý nghĩ khác, giống như cái tên Đô Ân Vũ này, hắn nghe mẹ nói một câu là không nhịn được muốn liên lạc ngay.

Vừa lúc phải nói cho em ấy biết sáng mai lấy đồ ăn sáng, Giang Dực còn tìm cho mình một cái cớ sau đó mới mở wechat.

Giang Dực: Đang làm gì vậy?

Giang Dực: Có bận không?

Giang Dực tính thời gian gần như là giờ ăn cơm, nếu như Đô Ân Vũ không phẫu thuật thì hẳn là sẽ không về quá muộn.

Quả nhiên chỉ năm phút sau điện thoại di động đã vang lên âm thanh thông báo.

Đô Ân Vũ: Chuẩn bị đi ăn tối.

Đô Ân Vũ: Cũng có chút bận.

Đô Ân Vũ: “Thỏ con ăn cơm. gif”

Thật ra Đô Ân Vũ không nghĩ tới Giang Dực lại chủ động liên lạc với mình, hiện tại cầm điện thoại không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, hai ngày nay anh nhiều lần muốn liên lạc với Giang Dực, muốn hỏi hắn công việc có mệt hay không, chân có đau hay không. Nhưng buổi sáng lo đối phương còn chưa dậy, buổi trưa lại nghĩ không nên quấy rầy người ta ăn cơm, đến buổi tối lại suy nghĩ có thể hắn tăng ca hay không, cứng rắn kéo dài hai ngày không nói gì, tâm trạng ân cần được phía đối diện biểu đạt trước.

Giang Dực: Tôi cũng vậy, hơi bận nhưng tốt hơn nhiều so với trước đây.

Giang Dực: Gần đây công ty có một phó tổng giám đốc mới, giúp tôi rất nhiều, có lẽ không cần phải làm thêm giờ cả ngày.

Đô Ân Vũ: Ừ, làm thêm ít thôi, nhất định phải chú ý không thức khuya.

Giang Dực: Tôi rất chú ý, hai ngày liền đi ngủ trước 12 giờ.

Giang Dực: Còn em thì sao?

Giang Dực: Mấy ngày nay em có ăn sáng đúng giờ không?

Giang Dực hỏi tới đây thì phát hiện phía đối diện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng dưới góc thoại hiện “Đối phương đang nhập”, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có tin nhắn tới.

Trong lòng Giang Dực biết rõ, đừng nhìn bề ngoài Đô Ân Vũ vừa ngoan vừa nghe lời, thực tế trong bụng có rất nhiều chủ ý, hắn không đợi Đô Ân Vũ biên soạn lý do đã lấy giọng điệu thông báo trả lời.

Giang Dực: 8 giờ sáng mai sẽ có tài xế đưa bữa sáng cho em.

Thông tin liên hệ với tài xế: XXXXXXXXXXX

Biển số xe: XXXXXXX

Đô Ân Vũ cũng không biết trả lời gì cho tốt, tuy rằng phản xạ có điều kiện muốn nói không cần phiền toái nhưng sắp xếp này của Giang Dực làm cho anh cảm thấy vừa ấm lòng vừa kinh ngạc, làm sao đối phương có thể dung hợp bá đạo với săn sóc khéo léo như vậy? Đây có phải là sự quyến rũ tuyệt vời của tổng giám đốc trẻ không?

Đô Ân Vũ cảm giác mình bị hạ độc, lúc này trong lòng nghĩ cái gì cũng trực tiếp gửi ra.

Đô Ân Vũ: Anh thật tốt.

Đô Ân Vũ: Sau này tôi sẽ ăn sáng sớm chút.

Đô Ân Vũ: “Thỏ con hôn hôn. gif”

Giang Dực nhìn thấy nhãn dán cuối cùng thì sửng sốt một chút, trong lòng cũng ngọt ngào không chịu nổi, hắn lật đổ suy nghĩ vừa rồi của mình, cho dù chủ ý của Đô Ân Vũ có nhiều hơn nữa thì bản chất vẫn là một người ngọt ngào.

Giang Dực có qua có lại, cũng trả lời anh một cái hôn hôn.

Đô Ân Vũ nâng mặt, cả người muốn bốc khói, người không biết còn tưởng trong tay anh đang nắm chặt là miếng giữ nhiệt. Nhãn dán cuối cùng Giang Dực trả lời đã kích phát ý chí chiến đấu của Đô Ân Vũ. Giang Dực bận rộn thì mình cứ dính vào một chút, anh muốn Giang Dực một trăm lần, ít nhất phải cho đối phương biết một lần.

Thật ra ngay cả Đô Ân Vũ cũng không phát hiện ra, anh khi ở cái yêu thích này, từ lùi bước trở nên chủ động, từ khiếp đảm trở nên không sợ hãi, mới đầu anh vừa trốn và trốn, sau đó đứng yên bất động, mà hiện tại rốt cuộc học được tiết lộ tâm tư của mình cho đối phương.

Anh nghĩ, ngày mai lấy sớm một chút rồi báo cáo với Giang Dực, không phải lại có một cơ hội để nói chuyện sao? Buổi chiều Giang Dực gửi cho anh mấy tin nhắn wechat duy trì tâm trạng tốt cho cả buổi tối của Đô Ân Vũ, tâm trạng tốt liền ngủ ngon, dẫn đến ngày hôm sau khi chuông báo thức thứ hai vang lên Đô Ân Vũ mới dậy.

Bình thường chậm nhất 7 giờ 50 là Đô Ân Vũ đã đến bệnh viện, nhưng hôm nay dậy muộn một chút nên hiệu ứng dây chuyền hai lần đổi tàu điện ngầm mỗi lần chậm mười phút, cuối cùng lúc tài xế gọi điện thoại cho Đô Ân Vũ là lúc anh mới vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm.

“Tầm bảy tám phút sau tôi mới đến, nếu ngài gấp thì cứ trực tiếp để đồ ở phòng thường trực.”

Nhưng chắc ông chủ dặn dò nhất định phải đưa đến tay mình nên phía đối diện nói chờ Đô Ân Vũ đến, còn nói đã tìm được chỗ đậu xe, bảo Đô Ân Vũ cứ đi thong thả cũng không sao.

Nghe giọng tài xế cảm giác giống như người trung niên, nói chuyện không nhanh không chậm, hẳn tính cách rất tốt. Có lẽ thật sự là người của công ty, Đô Ân Vũ cảm thấy xung quanh Giang Dực sẽ không có người không tốt.

Lo lắng làm chậm trễ công việc khác của người ta nên Đô Ân Vũ chạy đến bệnh viện từ cửa tàu điện ngầm nhỏ, vừa chạy đến bãi đỗ xe đã nghe được hai tiếng còi cách đó không xa, Đô Ân Vũ nhìn biển số rồi thấy một người trung niên từ trên xe màu đen đi xuống.

“Thật sự ngại quá, tôi đến có chút muộn.” Đô Ân Vũ gật đầu xin lỗi tài xế.

“Không sao, ngài Đô quá khách khí.” hai tay tài xế trống trơn, mở cửa ghế sau cho Đô Ân Vũ.

Đô Ân Vũ cho rằng đối phương muốn lấy đồ cho anh nên thành thành thật thật đứng tại chỗ không nhúc nhích, không ngờ vị tài xế này cũng không có phản ứng gì, hai người mắt to mắt nhỏ đứng trong gió lạnh.

“Xin mời ngài… Vào trong ngồi.” Đối diện mở miệng trước.

Đô Ân Vũ không hiểu vì sao đưa cơm còn phải vào xe ngồi, nghi hoặc kéo cửa xe nhìn một cái, nhưng chính một cái liếc qua này làm Đô Ân Vũ giống như bị đông cứng, duy trì tư thế mở cửa không động đậy nữa.

Ghế sau xe đặt bữa sáng của anh, có hộp đựng thức ăn cũng có bát nhỏ được đặt gọn gàng trong túi giữ nhiệt, trên túi còn có những bông hoa nhỏ màu xanh đáng yêu.

Mà túi giữ nhiệt đáng yêu như vậy lại bị một người đàn ông trẻ tuổi tiêu sái đặt lên đùi, hắn không chút lo lắng làm nhăn quần tây đắt tiền của mình, lúc này như khúc gỗ chớp chớp mắt với Đô Ân Vũ.

“Có lạnh không?” Giang Dực vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nhìn Đô Ân Vũ nở nụ cười.

…..𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊…..