“A, nhẹ chút !”

Lông mày Sở Phong nhíu chặt, nhe răng trợn mắt mà bưng cái mông mình, được tên sai vặt đỡ ngồi lên xe ngựa.

Gương mặt tên sai vặt không rõ mà nói, “Gia, ngài không bôi thuốc sao. Với lại lẽ ra tên cùng làm với ngài phải chuẩn bị đầy đủ thuốc mỡ rồi chứ nhỉ… Hẳn là đã sớm — —”

Sở Phong nghĩ thầm rằng cái tên sai vặt này thật là không thức thời chút nào, đánh một cái vào gáy gã, chột dạ nói, “Ngươi thì biết cái gì ! Bổn cung té lộn mèo một cái đau đớn bao nhiêu ngươi có biết không ! Nhanh đi lấy cái đệm lót lại đây !”

Tên sai vặt bị đánh nên không vui chút nào, nhanh chóng đi lấy cái đệm lót cho chủ tử nhà mình, đặt đệm dưới mông anh. Sở Phong thay đổi tư thế mà ngồi xuống, cuối cùng cũng coi như tìm được một chỗ dễ chịu cho cái mông, liền cố gắng dựa vào vách buồng xe, nghe âm thanh kẽo kẹt của bánh xe khi nghiền ép mấy cục đá trên đường, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng mà mới ngồi trong chốc lát, trong đầu Sở Phong liền hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ lại tinh xảo, khuôn mặt kia mang theo biểu tình thiếu đòn khiến anh nghiến răng nghiến lợi :

“…Bổn cung làm tình với ngươi, bất quá chỉ là muốn nhìn xem bộ dạng chịu đựng của ngươi khi bị làm mà thôi.”

Giọng điệu giễu cợt kia giống như vẫn còn vang bên tai anh. Sở Phong từ lâu đã luôn là người “thượng”, là một tay lão luyện chơi qua không biết bao nhiêu là bông hoa, ở trong vòng gay luôn rất được hoan nghênh, nào chịu được cái cảm giác bất lực bực bội này. Vừa nghĩ tới ngày đó, Sở Phong liền hận không thể cầm ngay thanh kiếm vọt vào trong đông cung, đâm mấy lỗ lớn máu tươi đầm đìa trên người tên Lăng Phỉ kia.

Chỉ là trừ cảm giác phẫn nộ cùng không cam lòng ra, trong lòng anh tựa hồ còn ẩn giấu một cái gì khác. Mà Sở Phong thì chưa bao giờ muốn tìm hiểu kỹ càng. Anh cùng Lăng Phỉ đã định là kẻ đối địch, đây là sắp xếp mà hệ thống đã sớm thiết lập nên, tất cả nội dung vở kịch cũng chỉ xoay quanh cái con đường phát triển này. Dù cho bọn họ đã xảy ra quan hệ thì cũng không ảnh hưởng gì tới đầu mối chính của nội dung vở kịch, dù sao thì đêm đó ở thanh lâu mục đích của hai bên đều là muốn tiết dục, cũng không ai đem nó coi là thật được.

Nghĩ tới đây, Sở Phong bắt đầu đau đầu giá trị trinh tiết của bản thân ghê gớm. Sau đêm thanh lâu đó, giá trị trinh tiết của anh trực tiếp bị trừ 100 luôn, số còn dư thì lại không quá 250. Anh cứ tưởng lúc trước anh cần cù chăm chỉ “giam cầm” Trầm Mộ Nhiên, nỗ lực đóng vai nhân vật là một tên t*ng trùng thượng não si hắn công hai, thật vật vã mới tích lũy được một chút giá trị trinh tiết. Kết quả thì sao, được rồi, vì một đêm đó liền cứ thế mà bay mất !

Tuy rằng giá trị tiết tháo không thay đổi nhiều lắm, mà giá trị nhân phẩm thế mà lại tăng lên, hiện tại đã tới mức năm trăm rồi. Sở Phong đối với cái này rất hài lòng, giá trị nhân phẩm nếu như chạm tới mức một ngàn, hình như hệ thống sẽ có thưởng… Bất quá càng về sau thì hệ thống xuất hiện ngày càng ít, giọng nói máy móc nhắc nhở duyên dáng kia cũng lâu lắm mới vang lên một lần, có lúc Sở Phong còn có loại ảo giác là bản thân đã hoàn toàn bị sáp nhập vào cái thế giới này rồi…

Đang lúc suy nghĩ loanh quanh, chẳng hiểu sao xe ngựa lại dừng lại, tiếng thông báo của tên sai vặt từ bên ngoài vang lên, “Gia, tới hoàng cung rồi.”

Sở Phong gật gật đầu, đỡ cái eo bủn rủn cứng ngắc xuống xe ngựa. Ngài mai là ngày săn bắn mùa thu, hoàng đế lại triệu anh vào cung sớm, hơn nữa còn bảo anh hãy ở trong hoàng cung tối nay, ngày mai cùng hoàng đế và đội cận vệ đi bãi săn. Sở Phong không phải là tên ngu, tất nhiên đoán được là sẽ có chuyện đại sự gì đó xảy ra.

**

“Phụ hoàng, mấy ngày không gặp, người càng ngày càng bộc phát tư thế oai hùng !”

Đi tới Điện Thái Hòa bái kiến hoàng đế, Sở Phong như cũ là lời mở đầu đầy nịnh hót. Chiêu này đối với một quân chủ luôn chú trọng sĩ diện thì chưa bao giờ là cũ. Quả nhiên, hoàng đế vừa thấy anh, liền lộ ra nụ cười không biết nên làm gì cho phải.

“Lão tam, cái miệng này của ngươi thế mà càng ngày càng ngọt ! Miệng lưỡi cũng thật trơn tru !” Hoàng đế đang tập viết chữ, ngài hạ bút, ngẩng đầu nhìn Sở Phong, “Ngươi nhìn mấy chữ phụ hoàng này xem như thế nào ?”

Sở Phong tò mò đi tới coi, liền thấy chữ rồng bay phượng múa trên giấy đạm sắc, bốn chữ lớn “Quân lâm thiên hạ”. Anh không hiểu thư pháp, nhưng có thể nhìn ra được bút pháp cứng cáp lão luyện. Cười vỗ vỗ tay, Sở Phong cất cao giọng nói, “Chỉ một chữ, hảo !”

“Biết ngay là ngươi không nhìn ra được nguyên cơ mà.” Hoàng đế lắc đầu cười, ngài đặt bút lông nhỏ xuống, vẫy lui thái giám tổng quản, vén vạt áo long bào lên, ngồi xuống bên bàn trà.

Sở Phong nhìn ra ngài có lời muốn nói, liền vội vã ngồi đối diện ngài, chân chó mà rót cho ngài một chén đại hồng bào, cung kính đưa tới tay hoàng đế.

“Lão tam, ngươi có biết vì sao hôm nay trẫm gọi ngươi tiến cung không ?”

Quả nhiên là ở đây chờ mình. Sở Phong giả bộ mờ mịt, sờ sờ đầu, “Nhi thần ngu dốt, thực sự không biết được thâm ý của phụ hoàng.”

Hoàng đế uống một ngụm trà, chậm rãi đem chén trà đặt lại lên trên bàn trà, lúc này mới nhẹ giọng nói, “Trẫm hỏi ngươi, bốn chữ vừa nãy mà trẫm viết, ngươi có ý kiến gì không?”

Tôi có thể không đưa ra ý kiến không, tôi cũng không phải là Đoan vương, cả ngày cứ nghĩ cách làm thế nào tiêu diệt thái tử để mình lên ngôi. Tôi chỉ muốn làm một vương gia nhàn hạ thôi mà. Nhưng mà những câu này Sở Phong không dám nói với hoàng đế, anh do dự một chút, nghĩ một đằng nói một nẻo, nói, ”Nhi thần chỉ là một vương gia không biết tiến thủ mà thôi. Đại ca văn thao vũ lược, mưu trí hơn người, nếu sau này có thể nắm giữ giang sơn, mặc dù không thể so với phụ hoàng, nhưng sẽ cũng không thẹn với bách tính.”

“Ngươi biết nghĩ như vậy sao ?” Hoàng đế ánh mắt sáng quắc, con ngươi đen sâu thẳm nhìn thẳng anh, “Phong nhi, trẫm biết vài ngày trước ngươi có tới phủ Đoan vương…”

Trong lòng Sở Phong rùng mình, thầm nghĩ chẳng lẽ kế hoạch Đoan vương ám sát thái tử bại lộ, nhưng nhìn sắc mặt của hoàng đế, cũng không có ý chất vấn gì, anh không thể làm gì khác hơn là trước hết ép nghi ngờ cùng khẩn trương ở trong lòng xuống, cố tỏ vẻ trấn định mà nói, “Dạ, cây hải đường trong phủ Nhị ca nở hoa rồi, trông rất đẹp mắt. Nên nhi thần mới đặc biệt tới ngắm thử xem.”

Hoàng đế nghe anh nói thế, hừ lạnh một tiếng, thần sắc có chút không vui, “Ngươi có phải cho là, những chuyện quỷ ngươi cùng Nhị ca của ngươi lén lút làm, trẫm hoàn toàn không biết gì sao ?”

Hoàng đế vừa dứt lời, mồ hôi lạnh trên trán Sở Phong liền rơi xuống, anh hốt hoảng quỳ nằm xuống đất, giọng run run mà nói, “Phụ hoàng minh xét ! Nhi thần đối với phụ hoàng tuyệt không thay lòng đổi dạ !”

Hoàng đế cũng không nói lời nào, mà là vuốt cái nhẫn ngọc trên ngón tay, trong đôi mắt sạch sẽ kia như che giấu điều gì đó mà đánh giá qua lại trên người Sở Phong. Hồi lâu, ngài mới cười nhẹ nhàng, hướng Sở Phong mà khoát tay, “Đứng dậy đi.”

Sở Phong đoán không ra ý cười bên miệng ngài là có ý gì, trong lòng run sợ mà ngồi xuống, lại nghe hoàng đế ung dung nói, “Trẫm bảo ngươi tiến cung, cũng không phải là lôi chuyện cũ ra, cũng không phải muốn răn dạy gì ngươi.”

Tim Sở Phong đập nhanh hơn, tập trung nghe lời kế tiếp của ngài.

“Trẫm… Là muốn ngươi trợ giúp Nhị ca của ngươi một tay.”

Con ngươi Sở Phong chợt co rụt lại, vô cùng khiếp sợ mà nâng mắt lên.