Tra Gặp Đối Thủ

Chương 11: Bí ẩn hoàng thất

Cười em gái mày chứ cười ! Sở Phong ở trong lòng yên lặng phun nước miếng, siết dây cương, quên đi ánh mắt hứng thú bên cạnh, nỗ lực thúc con ngựa để nó chạy tới trước. Không nghĩ tới khi anh giơ tay đánh nó vài roi, con ngựa không tiến lên mà ngược lại đi lùi lại, thậm chí còn chạy vòng vòng giữa sân, làm anh tức đến mức sứt đầu mẻ trán, tay chân luống cuống.

Lăng Phỉ nhếch miệng lên, ôm hai tay ôm ngồi lưng ngựa, dù bận mà vẫn ung dung mà thưởng thức bộ dáng người nào đó gặp rắc rối. Giáo úy đứng cách đó không xa nhìn đến kinh hồn bạt vía, muốn tiến lên xin chỉ thị, lại thấy thái tử điện hạ hướng gã vẫy vẫy tay.

Sau gáy Sở Phong vốn đã bị thương, lần này ngồi trên lưng ngựa lại bị xóc nảy, đầu càng đau thêm. Mà anh thì sĩ diện muốn chết, không chịu thừa nhận ở trước mặt Lăng Phỉ rằng bản thân không biết cưỡi ngựa, tuy rằng tâm lý đã sợ đến mức muốn sống muốn chết, thế nhưng trên mặt vẫn trước sau như một làm bộ bình tĩnh vô cùng.

Chính là đang giả bộ thì bị sét đánh (ý chỉ là gặp xui xẻo, điều không may), lúc con ngựa lại một lần nữa vui vẻ chạy quanh cái cọc gỗ, thì tay Sở Phong bỗng không túm được dây cương, một lực đẩy mạnh liền đẩy anh văng ra ngoài, anh dự cảm rằng bản thân sắp được tiếp xúc thân mật với mặt đất, liền nhận mệnh mà thẳng thắn nhắm hai mắt lại.

“Tuyên vương gia!”

Tiếng gió rít gào thổi qua, thế nhưng mà nghênh đón anh không phải là bề mặt cứng rắn của mặt đất, trái lại lại là một lồng ngực… ấm áp ? Sở Phong trợn to mắt mà nhìn người ôm mình kia, như là gặp quỷ mà đẩy hắn ra, “Đại ca, ngươi ngươi…”

Giáo úy lau mồ hôi lạnh trên trán, yên lặng mà lui qua một bên. Xem ra tin đồn là thái tử cùng Tuyên vương không hòa thuận thực sự chỉ là tin đồn mà thôi.

“Hai chân của ngươi quá cứng, cơ thể ngươi cũng không thả lỏng lắm.” Lăng Phỉ không thay đổi sắc mặt gì mà đi tới chỗ ngựa trắng, “Lên đi, bổn cung dạy ngươi một chút kỹ thuật cưỡi ngựa cơ bản.”

Sở Phong ‘ồ’ một tiếng, lúng túng mà đi tới chỗ con ngựa kia. Nói thật, cái đoạn anh hùng cứu mỹ nhân hồi nảy, xảy ra giữa hai thằng công, thì thật sự có chút quái lạ…

Cách một tầng da, Sở Phong cảm giác được Lăng Phỉ cũng đã lên ngựa, hô hấp sạch sẽ mà ấm áp cứ phun vào sau tai anh. Nghĩ tới tối hôm qua hai người bọn họ vừa mới xảy ra một trận tiếp xúc thân mật, cổ Sở Phong không tự chủ được mà đỏ lên, đầu cũng hạ thấp xuống.

“Ngẩng đầu, ưỡn ngực !” Thanh âm nghiêm nghị của Lăng Phỉ lập tức vang lên.

Thân thể Sở Phong cứng đờ, vội vã theo phân phó của hắn mà điều chỉnh cơ thể bản thân. Tay Lăng Phỉ vòng qua nửa eo anh để trụ lại, đồng thời cũng kéo dây cương trong tay anh, “Bổn cung muốn nắm dây cương, ngươi lùi ra sau một chút, đừng có mà liên lụy đến bổn cung.”

Ha ha. Sở Phong ở trong lòng dựng ngón giữa, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Tuy rằng ở trong lòng vẫn không nhịn được mà phỉ nhổ thái tử điện hạ một phen, nhưng mà Sở Phong không thể không thừa nhận rằng, Lăng Phỉ làm lão sư không tồi chút nào. Hẳn chỉ dẫn anh cách nắm làm sao để giữ cho ngựa đang chạy trốn lấy lại nhịp, làm sao để điều chỉnh tư thế của mình với động tác của ngựa, cho dù Sở Phong là một tên ngốc nghếch đi chăng nữa, thì cũng đã từ từ hiểu được.

“Hôm nay đại ca cực khổ rồi, trong vương phủ của bổn vương có mấy hủ rượu hoa quế rất hảo hạng, nếu đại ca không ghét bỏ, bổn vương sẽ sai người đưa tới đông cung, để đại ca có thể nếm thử vị tươi mới ?” Kết thúc buổi luyện tập cưỡi ngựa, quần áo Sở Phong cũng ướt đẫm. Anh cực kì mất hình tượng mà ngồi lên mặt đất trống, khép hai chân lại, dùng ống tay áo làm quạt gió mà quạt.

Lăng Phỉ cau mày nhìn tư thế cực kì không lịch sự của anh, miễn cưỡng cười cười, “Rượu hoa quế thì không cần. Tam đệ biết rõ, thứ bổn cung muốn là gì mà.”

Sở Phong làm bộ không hiểu mà ‘ồ’ một tiếng, anh vò vò cái đầu toàn băng vải của mình, rồi mới lộ ra nụ cười thiếu đánh, “Đại ca là nói tới Mục Nhiên đi. Thế nào, đại ca có tình ý gì với Mục Nhiên sao ?”

Lăng Phỉ cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới trước người Sở Phong, từ trên cao mà nhìn xuống anh, âm thanh nhẹ nhàng chầm chậm, “Tam đệ, vu tội cho bổn cung việc âm thần bố trí kho binh khí, đối với phụ hoàng nảy sinh tâm tư khác, là một tay người tính kế đi ?”

Con mắt Sở Phong co rụt lại, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Đại ca, ngươi nói như vậy làm Tam đệ thất vọng quá đi a. Lúc trước khi ngươi vào thiên lao, là ai thay ngươi đi xin phụ hoàng tha cho ? Lẽ nào đại ca quên chuyện này luôn rồi sao ?”

Lăng Phỉ cười ha ha sau đó giọng điệu khàn khàn nói, “Bổn cung đương nhiên sẽ không quên ý tốt của Tam đệ. Bất quá, bổn cung cũng xin nhắc nhở Tam đệ một câu, tuy rằng thủ phạm chính của vụ kho binh khí đã uống thuốc độc tự sát, nhưng mà cũng chưa có chết đâu a…” Hắn dừng lại một chút, trong con ngươi đen chợt lóe lên một tia ánh sáng nhạt, “Tam đệ hẳn đã nghe nói qua đại danh ‘bàn tay thần diệu’ của Tiết thần y rồi nhỉ ?”

Trong lòng Sở Phong hơi lộp độp một chút, cả người nhất thời không tốt lên được. Nếu như tên thủ phạm kia chưa chết, ở trước mặt hoàng đế mà khai anh ra, thì người tiến vào thiên lao không phải anh thì còn là ai nữa ?

“Đại ca không phải muốn Mục Nhiên sao, không thành vấn đề, bổn vương sẽ thả hắn ra ngay.” Sở Phong nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế.

Lăng Phỉ hình như không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, lông mày tuấn tú nhấc lên, do dự nói, “Tam đệ là nói thật sao ?”

“Sáng sớm ngày mai, đại ca nhất định nhớ tới đón người nha !” Sở Phong đứng lên, phủi bụi trên mông, cũng không quay đầu lại mà cứ đi xa.

**

Đầu đầy mồ hôi mà ra khỏi cung, chuyện đầu tiên Sở Phong làm là tới chỗ phủ của Đoan vương, tìm tên cùng một giuộc làm vai boss nhân vật phản diện với anh.

“Tam đệ, sắc mặt ngươi sao lại kém vậy ?” Đoan vương đang ngồi trong đình chơi với con chim vẹt mới mua, thấy Sở Phong vội vã đi tới, cảm thấy hiếu kỳ nói.

Sở Phong vẫy tay bảo hạ nhân lui ra, đặt mông ngồi xuống trên băng đá, nhẹ giọng nói, “Nhị ca, chuyện chúng ta đổ tội cho thái tử có sơ hở rồi, tên thủ phạm kia căn bản chưa chết !”

Đoan vương ‘a’ một tiếng, nét mặt lập tức trở nên cảnh giác. Mặc dù chuyện này y không có trực tiếp tham dự vào, chỉ đứng sau lưng bày mưu tính kế cho Tuyên vương, mà trong đầu Đoan vương so với ai khác còn rõ ràng hơn, nếu chuyện của Tuyên vương bị lộ ra, người đầu tiên bị liên lụy chính là y !

“Tam đệ đừng nóng vội, đúng lúc Nhị ca cũng có chút chuyện muốn nói với ngươi.” Đoan vương vẫy vẫy tay, ra hiệu Sở Phong tới gần, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói, “Ngươi không phải luôn tò mò là vì sao phụ hoàng luôn không thích Lăng Phỉ sao, đoạn thời gian trước ta âm thầm cho người điều tra thôn Giang Châu, là quê hương của Thục Trân hoàng hậu khi còn sống. Ngươi đoán xem, Nhị ca điều tra được chuyện gì nào ?”

Sở Phong nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của y, đột nhiên phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), trợn to mắt nói, “Nhị ca, ý ngươi không phải là, thái tử hắn — — ”

Đoan vương cười quỷ dị hai tiếng, “Lúc đầu trước khi tiến cung, Thục Trân hoàng hậu phải lòng một người nam nhân, ở cùng thôn với người, là tiên sinh dạy học ở trấn trên…”

Lúc Sở Phong từ phủ Đoan vương đi ra, cảm giác tam quan lại phải làm lễ rửa tội thêm một lần nữa. Chẳng trách hoàng đế không thích Lăng Phỉ, bởi vì Lăng Phỉ căn bản không phải con ruột của ngài ! Nhưng mà, không phải con ruột của ngài, vậy tại sao hoàng đế còn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lăng Phỉ ?

Sở Phong trầm tư suy nghĩ, cũng chỉ có thể cho là hoàng đế sợ chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, cho dù hoài nghi, cũng không thể trắng trợn tra xét được, thêm vào việc mấy năm trước Thục Trân hoàng hậu chết vì bị bệnh, có khả năng là xuất phát từ sự áy náy ở trong lòng mà muốn bồi thường, hoàng đế mới dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Lăng Phỉ.

Thực sự là so với Châu Huyên Truyện còn muốn đặc sắc hơn a… Sở Phong cảm thán, vuốt cằm rồi ngồi lên xe ngựa hồi phủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thì nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào. Sở Phong không nhịn được mà trở mình, ôm gối mơ hồ nói, “Ai vậy ?”

Trầm Mục Nhiên đã sớm thức dậy, cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn thân ảnh thon dài cao gầy phía sau cánh cửa được khắc hoa văn, trong lòng chợt nhảy lên một cái, chẳng lẽ là Lăng Phỉ ca ca… tới đón cậu ?

“Thái tử điện hạ giá lâm !” Quả nhiên, tiếng thông báo trong trẻo từ bên ngoài truyền vào.

Sở Phong lập tức tỉnh dậy, anh ‘sách’ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống. Cũng không để ý tới áo lót rộng rãi còn ở trên người, mặt đầy oán hận mà nhìn Lăng Phỉ trực tiếp đẩy cửa đi vào, “Đại ca, ngươi tới cũng thật sớm a !”

“Đương nhiên, bổn cung luôn hết lòng tuân thủ lời hứa.” Lăng Phỉ chẳng thèm để ý tới anh, khóe miệng mỉm cười mà đến trước mặt Trầm Mục Nhiên, đau lòng mà nhìn mặt mày cậu, nói, “Mục Nhiên, ta tới đón ngươi về.”

“Thái tử ca ca…” Đôi mắt Trầm Mục Nhiên đỏ chót, nhào vào lồng ngực của hắn.

Sở Phong ngáp một cái, liền quay về nằm trong chăn. Anh chính là đang ước gì Lăng Phỉ tới dẫn Trầm Mục Nhiên về dùm cái đi, sau đó anh có thể một mình ngủ trên cái giường này, muốn lăn thế nào thì lăn thế đấy.

Ôm lấy vai Trầm Mục Nhiên an ủi vài câu, Lăng Phỉ quay mặt sang, liền thấy người nào đó nằm trên giường ngủ say như heo. Trong lòng hắn tức giận, chau mày lại mà tới trước giường, dùng chân đá đá cái mông bị lộ ra bên ngoài của Sở Phong.

“Cũng đã canh năm rồi, còn ngủ? Có quan văn nào đó nói ngươi hoang dâm vô độ, thật đúng là nói một chút cũng không sai.”

*canh năm: khoảng thời gian từ 3 giờ sáng đến 5 giờ sáng.