Rầm một tiếng, đâm mạnh vào tường, Diệp Lăng bị đụng đến  đầu choáng mắt hoa. Trên trán lập tức nổi lên một vết màu đỏ, tuy rằng rất đau, nhưng Diệp Lăng lại có một cảm giác kỳ quái, làm  như vậy có thể xoa dịu đi nỗi khó chịu…

Không sai, hắn muốn tiếp tục đụng.

“Mau giữ anh ấy lại!”

Ba người luống cuống tay chân, khó khăn lắm mới trói được Diệp Lăng.

“Móa!” Nhìn thấy đầu Diệp Lăng sưng lên một cục, tất cả mọi người đều dở khóc dở cười. Bọn họ thật sự rất bội phục Diệp Lăng, đã như vậy rồi mà còn muốn tiếp tục đụng, không đau sao?

Trang Húc Nhiên cẩn thận sờ lên trán Diệp Lăng, nhô lên một cục lớn, cảm thấy cũng không quá kinh khủng: “Các cậu nhìn anh ấy một chút, tớ đi lấy thuốc.”

Từ trong hòm thuốc ở nhà, lấy ra một chai dầu, nhìn vào công dụng thấy thích hợp, Trang Húc Nhiên cầm về phòng, xoa cho Diệp Lăng.

Đáng tiếc Diệp Lăng nhích tới nhích lui, căn bản không phối hợp.

“Anh ấy không đau sao? Thì ra dùng thuốc phiện sẽ thật sự tự mình hại mình.” Biểu hiện của Diệp Lăng khiến cho thế giới quan của Tào Chính được đổi mới, tuy rằng Diệp Lăng rất đáng thương, nhưng vẫn quá buồn cười.

Dây thừng thô ráp, quấn quanh người Diệp Lăng mấy vòng, thẳng đến khi Diệp Lăng không giãy giũa được nữa mới thôi.

“Có muốn mang ghế dựa vào không?” Gia hỏa Tào Chính này tuyệt đối là đã xem quá nhiều phim.

“Không cần, như vậy được rồi.”

Sợ dầu dính vào mắt Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên không dám bôi quá nhiều. Chẳng qua là dùng ngón tay đảo quanh khối u kia, như vậy có thể làm tan ứ.

“Tiếp tục như vậy không được, anh ấy sẽ bị mất nước.” Nhìn thấy trên người Diệp Lăng mồ hôi đổ ra quá lợi hại, Tiếu Chí Hiên cau mày, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một ly nước muối loãng.

“Uống nước?” Ngay cả ngăn cản Diệp Lăng tự mình hại mình đã rất khó, cho hắn uống nước có thể làm được sao?

Giờ phút này Diệp Lăng thở dốc ồ ồ, dùng hết khí lực toàn thân đánh tới, trong miệng phát ra tiếng gào thét. Thân thể càng ngày càng khó chịu, đã không còn bất luận thứ gì có thể làm ý thức tỉnh táo lại, hắn chính là giống như bị điên rồi, cảm thấy khó chịu, muốn được giải thoát!

Bất luận cắn chặt răng như thế nào, vẫn là khó có thể chịu được.

“Diệp Lăng, anh phải kiên trì….”

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên chỉ biết trơ mắt nhìn. Càng đau lòng Diệp Lăng, lại càng hận Kỳ Quân Thiên. Cũng hận chính mình, rất hối hận đã mang Diệp Lăng ra ngoài. Nếu như lúc ấy thật sự để Diệp Lăng ở nhà học bài, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này.

Nghĩ đến đám yêu tinh hại người kia, Trang Húc Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tào Chính, bọn nó như thế nào rồi?”

Sửng sốt một lúc, Tào Chính mới biết được Trang Húc Nhiên hỏi chính là ai: “Cậu yên tâm, bọn họ ở bên trong, tạm thời sẽ không ra được.” Nhìn Diệp Lăng chịu khổ, Tào Chính oán hận nói: “Đợi chim cút vượt qua rồi, Cậu ra tay thu thập bọn họ! Cho vào chỗ chết!”

“Tớ biết rồi.” Chấp nhận là một người hẹp hòi, làm sao lại có thể để cho người của mình bị bắt nạt!

“Nước đây.”

Trong tô thủy tinh lớn, là hơn nửa lượng nước muối pha loãng với nước ấm. Tiếu Chí Hiên đưa tô cho Trang Húc Nhiên, cậu và Tào Chính đè Diệp Lăng lại, không cho phép hắn nhúc nhích.

Mồ hôi mỏng, cứ một tầng lại một tầng nổi lên mặt Diệp Lăng, liên tục đổ ra khiến toàn thân ướt đẫm.

“Không đút được.” Người bên cạnh cau mày nói.

Diệp Lăng cắn chặt hàm răng, cho dù Trang Húc Nhiên bóp mở cằm hắn, cường ngạnh rót vào, cũng bất tiện, rớt ra so với uống vào còn nhiều hơn.

Thật sự không có biện pháp, Trang Húc Nhiên ngửa đầu uống một ngụm, dùng miệng mớm cho Diệp Lăng, không uống hết sẽ không buông.

“Như vậy cũng được…”

Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên nhìn cảnh ấy mà trợn mắt há mồm, mặc dù biết Trang Húc Nhiên thích nam, tìm đối tượng cũng là nam, nhưng mà…. Bị đánh vào thị giác vẫn là vô cùng rung động —— thì ra bạn nối khố của mình thật sợ là cơ (gay).

“Làm gì mà nhìn tớ như vậy?”

Mớm được hơn một nửa, Trang Húc Nhiên đặt tô lên bàn bên cạnh, cậu cảm thấy Diệp Lăng có chút chuyển biến tốt. Thời điểm đang nhíu mày chú ý, đột nhiên phát hiện hai người bạn nối khố bên cạnh đang cos lại biểu tình của đối phương.

“Không, không có…” Tào Chính lắp bắp lắc lắc đầu.

“Tớ cảm thấy anh ấy an tĩnh không ít.”

Ngay cả Tiếu Chí Hiên cũng nói như vậy, đó chính là sự thật. Trang Húc Nhiên bưng lấy mặt Diệp Lăng, cẩn thận quan sát, biểu tình không còn vặn vẹo như trước nữa. Vừa mới thở phào một hơi, Diệp Lăng lập tức lay động kịch liệt, phản ứng cùng lúc trước giống hệt nhau.

“A! Cho tôi, nhanh cho tôi!” Diệp Lăng không biết mình muốn cái gì! Loại cảm giác này quá khó tiếp nhận rồi! Giống như đem thủy ngân đổ vào cổ họng cùng lỗ mũi, không cách nào hô hấp, dị thường thống khổ.

Dùng móng tay, bấm vào lòng bàn tay đến chảy máu, loại đau đớn này so ra vẫn còn kém xa một phần vạn.

“Đè anh ấy lại!”

Thần kinh buông lỏng lập tức kéo căng, ba người dùng khí lực từ khi còn bú sữa mẹ để cố định Diệp Lăng, ấn đến bả vai Diệp Lăng đỏ lên.

“Đám chó má kia, rốt cuộc đã tiêm cho anh ấy loại thuốc gì, tại sao lại lợi hại như vậy?” Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Lăng, Tào Chính cảm thấy sợ hãi, cái này căn bản là hình thức tra tấn a.

Cái gì mà nước ớt, ghế hùm (老虎凳), tất cả so với cái này đều kém hơn đi? Đoán chừng cũng không kém lăng trì là bao.

Theo lý thuyết thì lần đầu tiên sẽ không lợi hại như vậy.

Trang Húc Nhiên lạnh mặt, u ám đến nỗi có thể nhỏ ra nước, con ngươi đen láy vẫn nhìn chằm chằm Diệp Lăng không nhúc nhích.

Từng cơn thống khổ, vượt qua giai đoạn khó khăn nhất kia, Diệp Lăng dần dần ổn định lại.

“Đây là điều tốt, cách kết thúc không xa.” Tiếu Chí Hiên thở phào một hơi.

“Tớ biết rồi.”

Hai cánh tay tê dại không còn chút lực nào, ôm chặt Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên đặt cằm lên người Diệp Lăng, rốt cuộc nhắm mắt lại thả lỏng một chút.

“Cho anh ấy uống thêm nước, mới qua thêm một trận.”

“Ừ.”

Bất tri bất giác đã qua mấy tiếng, ngoài cửa sổ, bầu trời đã hơi hửng sáng. Gió sớm mát lạnh, thổi bức rèm khẽ lay động.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tào Chính mệt mỏi mà ngồi dưới đất, tuy rằng mí mắt đánh nhau, nhưng vẫn không dám ngủ. Tiếu Chí Hiên ngồi bên giường khom lưng, gỡ xuống mắt kính xoa xoa hai mắt đau xót.

Trang Húc Nhiên cẩn thận đặt Diệp Lăng xuống giường, đắp chăn cho hắn.

Mới vừa rồi là lần phát run cuối cùng, Diệp Lăng uống qua chút nước sau đó nhanh chóng ngủ rồi, Lúc trước bất luận như thế nào cũng không ngủ, theo tình huống này, hẳn là đã vượt qua.

“Anh ấy như thế nào rồi?”

“Ngoại trừ cục u trên trán, lòng bàn tay bị bấm nát, trên cánh tay đều là vết lằn dây bầm ứ máu, những cái khác chắc là vẫn ổn.” Thời điểm vừa cởi ra dây thừng, Trang Húc Nhiên thuận tiện cởi ra quần áo ướt sũng của Diệp Lăng, kết quả nhìn thấy trên người đầy dấu vết.

“… Coi như, đã vượt qua rồi.” Tào Chính lau lau mặt, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi vẫn còn cảm thấy kinh hãi: “Không sao, Húc Nhiên, chờ anh ấy tỉnh lại rồi, cậu nên an ủi anh ấy thật tốt, sau đó cho ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi một chút.” Tối hôm qua nhìn thấy Diệp Lăng ra nhiều mồ hôi như vậy, ít nhất cũng sút mất mấy cân, dù sao cũng đã quá sức, vốn đã là người không đủ dinh dưỡng.

“Đúng rồi, trường học bên kia không cần lo, tạm thời cứ nghỉ một tuần, tớ sẽ xử lý.” Tiếu Chí Hiên có quan hệ không tệ với trường học, giao việc này cho cậu là tốt nhất.

“Được.” Với sự giúp đỡ của bọn họ, Trang Húc Nhiên cái gì cũng không nói, lần lượt vỗ vỗ cánh tay bọn họ. Đều là một đường lớn lên, nói cảm ơn ngược lại còn cảm thấy xa lạ. Quay đầu nhìn Diệp Lăng đang ngủ say, Trang Húc Nhiên nói: “Mọi người mệt mỏi rồi, phòng sát bên cạnh có giường, các cậu đi ngủ một giấc đi.”

“Ai, được, hôm nay có thể phụng chỉ trốn học.” Tào Chính cười hì hì đứng lên, lăn qua phòng sát vách tắm rửa đi ngủ.

“Tớ thấy cậu cũng mệt mỏi rồi, hiện tại Diệp Lăng đã ngủ say, cậu cũng nghỉ ngơi đi.” Tiếu Chí Hiên vỗ vỗ cánh tay Trang Húc Nhiên, đứng dậy đi ra ngoài, hơn nữa còn giúp bọn họ đóng cửa lại.

Trang Húc Nhiên nhìn lại Diệp Lăng lần nữa, phát hiện hô hấp của hắn đều đều, mới đi tắm rửa thay bộ quần áo.

Đang tắm thì bất chợt nghe thấy bên cạnh có người gào khóc: “Cha mẹ ơi, tự nhiên cảm thấy đói quá a!”

Nhớ lại trên bàn trong phòng khách còn một chút pizza sầu riêng, Tào Chính vui vẻ mà cầm lên đi đến phòng bếp dùng lò viba để hâm nóng.

“Chí Hiên, cậu có muốn ăn không?”

“Tớ không muốn một miệng đầy mùi sầu riêng chìm vào giấc ngủ.”

“Có thể đánh răng, chẳng lẽ trước khi ngủ cậu không đánh răng?”

“…” Vấn đề là mùi sầu riêng quá nghịch thiên, chà không hết.

“Ồ, cậu ngủ cùng tớ sao?”

“Phòng của cậu ở bên cạnh, cậu im lặng mà trở về ăn đi, cảm ơn.”

Thì ra Tào Chính từ phòng bếp đi ra, liền đi nhầm phòng, cậu vẫn kỳ quái tại sao Tiếu Chí Hiên lại ở phòng của mình.

Rung đùi đắc ý trở về, lẳng lặng đóng cửa lại cảm thụ mùi sầu riêng khoan khoái…

Người người trong phòng, dần dần cất tiếng ngáy khò khè. Giống như giấc ngủ sau khi mệt nhọc, sẽ không thoải mái như bình thường. Ngay cả xoay trở mình cũng lộ ra bộ dạng lười biếng uể oải, quay qua chép miệng chậc lưỡi lại tiếp tục ngủ say.

Ánh mặt trời bên ngoài đã vô cùng chói chang, mấy tia nắng chói mắt chui qua khe hở của bức màn tiến vào phòng, chiếu lên chiếc giường đôi.

Bụng Diệp Lăng kêu rột rột, thật sự là quá đói rồi, cho nên hắn tỉnh lại.

Cảm giác mệt mỏi bủn rủn quét sạch toàn thân, nếu không phải mình tỉnh lại trên giường, Diệp Lăng còn tưởng rằng mình bị vòi rồng cuốn đi rồi.

Chớp chớp đôi mắt cay xè, lấy lại ý thức, nhớ tới một số chuyện không tốt.

“Diệp Lăng.”

Thời điểm Diệp Lăng đã chìm sâu vào tưởng tượng, Trang Húc Nhiên ở bên cạnh vươn tay cầm lấy cánh tay hắn.

“Aiiiii…” Đụng phải vết bầm tím, khiến Diệp Lăng hoàn hồn, nhìn lại cánh tay mình.

Há hốc mồm.

Vì cái gì…Lại nhiều vết bầm tím vậy?

“Xin lỗi, không cẩn thận đụng phải.” Sau khi kết thúc quá mệt mỏi, hơn nữa Diệp Lăng vẫn đang ngủ, Trang Húc Nhiên không bôi thuốc cho hắn. Sau khi thu tay lại, ánh mắt lo lắng hỏi: “Rất đau sao?”

“Cũng không phải…” Diệp Lăng ngơ ngác, như thế nào cũng không nhớ nổi một phần ký ức kia. Hắn đưa tay xoa xoa trán của mình: “Aiiiiii….” Lại một trận đau nhức.

Cẩn thận sờ sờ mới phát hiện, ở trên trán mình có một cục u thật lớn.

Ặc… Cục u này, mới khiến Diệp Lăng mơ hồ nhớ lại một ít chuyện, vì vậy sắc mặt có chút quái dị.

“Như thế nào?” Nhìn biểu tình thật không nhìn ra được Diệp Lăng đang suy nghĩ gì, Trang Húc Nhiên sờ tới sờ lui  người hắn: “Anh bây giờ còn chỗ nào không thoải mái? Đầu còn đau không?” Cục u kia cách mấy tiếng trước vẫn là màu đỏ, hiện tại là màu tím đen, một mảng lớn.

Trang Húc Nhiên quyết định không cho Diệp Lăng soi gương.

“Không có…. chỉ là cả người cảm thấy không có chút sức nào, a, tay tôi làm sao vậy?” Không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay, mới phát hiện lòng bàn tay cũng bị thương rồi, sưng đỏ rướm máu một mảng.

“Đừng đụng vào, anh đi tắm trước đi, sau khi tắm xong, tôi bôi thuốc cho anh.” Trên giường quá lộn xộn, còn có chút ẩm ướt. Trang Húc Nhiên tự mình xuống giường trước, sau đó đưa tay đỡ Diệp Lăng xuống.

Diệp Lăng thử một chút vẫn là không có chút sức nào, giống như mới trải qua một cơn bệnh nặng, hắn liền tiếp nhận ý tốt của Trang Húc Nhiên.

Tiến vào phòng tắm, Trang Húc Nhiên lo lắng Diệp Lăng một mình, liền thuận tay giúp hắn tắm, sau khi quấn khăn tắm rồi để cho hắn ngồi trên ghế sopha xong. Bản thân mới mang tới đồ sạch của giường, thay toàn bộ.

Sau khi thay xong, cả người Diệp Lăng đã khô ráo.

Trang Húc Nhiên lấy thuốc mỡ bôi cho Diệp Lăng, nếu là vết thương bị bầm ứ, sùng sức xoa cho tản đi.

Diệp Lăng chịu không được loại đau này, đã từng bị người đối xử như vậy nên hắn cũng có chút bóng ma trong lòng, vô cùng sợ đau.

“Trang Húc Nhiên được rồi…”

“Không dùng sức như thế thì không làm tan hết ứ.”

“Không sao, dần dần sẽ khỏi thôi.” Diệp Lăng có đánh chết cũng không nói ra, chính mình rất sợ đau nhức, sợ đến trái tim đã nhanh co rút.

Ngược lại Trang Húc Nhiên vẫn kiên trì, nhưng Diệp Lăng tránh đi rất nhanh, trưng ra bộ dạng nếu cậu dám đến tôi liền khóa trái phòng tắm.

“…”

“Tôi đói bụng.”

Trang Húc Nhiên im lặng nhìn Diệp Lăng trong chốc lát, hắn đói bụng, tự nhiên là muốn nhanh chóng cho hắn ăn cái gì đó, những thứ khác cứ lược qua trước đã.

“Muốn ăn cái gì? Ăn đồ ăn thanh đạm đi, bây giờ cơ thể anh còn yếu.”

“Cậu quyết định.” Diệp Lăng tựa vào ghế sopha mềm mại, nhìn bốn phía, những đồ vật trang trí dư thừa cũng không có.

“Tôi chuyển đi, sợ anh đụng làm thương chính mình.” Nhận được điện thoại chọn món ăn, Trang Húc Nhiên không nhìn Diệp Lăng nữa, trước tiên liệt kê những món thích hợp với Diệp Lăng.

Mà Diệp Lăng thì ngơ ngác thu hồi ánh mắt, tình huống lần này vô cùng nghiêm trọng, tuyệt đối không nghĩ tới. Nhìn dấu vết trên người thì xem ra, cái giá mình phải trả dường như rất nghiêm trọng.

Sau này có ảnh hưởng gì không? Đây là vấn đề Diệp Lăng quan tâm nhất.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không có.” Sau khi phủ nhận theo thói quen, Diệp Lăng vô thức nhìn Trang Húc Nhiên, trên mặt là lo lắng rõ ràng. Nhớ lại những biểu hiện của Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng cảm thấy rất biết ơn: “Những người kia, cuối cùng thế nào?” Sau khi chuyện này xảy ra, Diệp Lăng thân là người trong cuộc nhưng vẫn chưa biết gì.

“Vào đồn cảnh sát.” Trang Húc Nhiên nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ có kết cục tốt.”

“Ừ.” Diệp Lăng gật đầu.

Dùng thực lực của Trang Húc Nhiên, quả thật không cần lo lắng những người kia lợi dụng sơ hở tự giải thoát mình.

“Đừng nghĩ nhiều, anh cứ dưỡng sức cho tốt đi rồi hẵn quay lại trường học, những cái khác không cần lo lắng.” Trang Húc Nhiên vỗ vỗ vai Diệp Lăng, dùng lực rất nhẹ, không biết vì cái gì, cậu cảm thấy bây giờ Diệp Lăng cần phải được đối đãi ôn nhu.

Có lẽ là do trong lòng còn ám ảnh, bây giờ Diệp Lăng như chim sợ cành cong, đối với tất cả hành vi bạo lực có bản năng bài xích.

Tử vong cùng thống khổ đã ảnh hưởng đến Diệp Lăng, có lẽ về sau sẽ chậm rãi hồi phục.

“Trường học bên kia xin nghỉ rồi?” Diệp Lăng nhớ tới hôm nay có tiết.

“Chí Hiên giúp anh xin nghỉ một tuần.” Dừng một chút, Trang Húc Nhiên đắn đo: “Nếu không thì hơn một tuần, anh dường như không tốt lắm.” Huống chi lúc trước thể chất cũng không tốt.

“Không cần, một tuần là đủ rồi.” Diệp Lăng lắc đầu nói, nghĩ đến gặp được Tiếu Chí Hiên sẽ nói cảm ơn với cậu ấy, lần này bọn họ giúp đỡ rất nhiều.

Hôm nay bốn người nằm trong phòng nguyên một ngày, nên đi học không đi học, nên đi làm không đi làm.

Thẳng đến ban đêm, nhiệt độ hạ xuống, mấy người trong phòng rốt cuộc không cần giảm nhiệt độ máy điều hòa.

Trang Húc Nhiên gọi rất nhiều đồ ăn bên ngoài, bốn người im lặng ăn hết.

Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính thấy Diệp Lăng không còn việc gì liền chuẩn bị đi về.

“Trường học bên kia đến cuối tuần mới phải đi lại, tôi đã gọi điện thoại qua.” Lúc gần đi, Tiếu Chí Hiên nói với Diệp Lăng.

“Cảm ơn cậu, Tiếu Chí Hiên.” Diệp Lăng gật đầu nói  lời cảm ơn chân thành.

“Chim cút, dưỡng thân thể cho tốt, ăn nhiều một chút, chúng tôi đi đây.” Tào Chính vỗ vỗ vai Diệp Lăng, lại phất tay nói.

“Cảm ơn, Tào Chính.” Kỳ thật người này cũng không tệ lắm, Diệp Lăng thầm nghĩ.

Hắn đứng trước cửa, nhìn Tiếu Chí Hiên và Tào Chính tiến vào thang máy.

“Vào đi, bên ngoài gió lớn.” Trang Húc Nhiên đứng bên cạnh, gió cứ từng cơn thổi tới, cậu nhìn đến cửa sổ rộng mở ở hành lang bên cạnh, ngoài cửa sổ trời cũng sắp tối rồi.

“Ừ.” Diệp Lăng lên tiếng, bị Trang Húc Nhiên dẫn vào trong phòng đóng cửa lại.

Cẩn thận điều dưỡng hai ngày, Diệp Lăng không còn hoảng hoảng hốt hốt, tinh thần thoạt nhìn đã khôi phục rất tốt. Trang Húc Nhiên lo lắng cho cơ thể Diệp Lăng không chịu được, mỗi ngày đều dùng đủ mọi thứ để bồi bổ cho hắn, đốc thúc hắn ăn nhiều một chút.

Hai ngày này, Diệp Lăng chỉ mới ngửi thấy mùi thuốc đã muốn trốn, đáng tiếc hắn biết rõ Trang Húc Nhiên sẽ không nương tay, có đôi khi Trang Húc Nhiên chính là cường ngạnh như vậy, đó là chỗ mâu thuẫn nhất của Diệp Lăng.

Cuộc sống của mình dường như không phải của mình, thân thể của mình đã nằm trong khống chế của người khác.

Lại để cho Diệp Lăng có một loại ảo giác chính là, Trang Húc Nhiên quan tâm đến thân thể hắn, chẳng qua là quan tâm đến bản thân mà thôi. Ý nghĩ rất hoang đường, vì vậy hắn lắc lắc đầu, làm cho tâm tình của mình tốt một chút.

“Hai ngày nay anh ấy đã tốt hơn rồi, nhưng mà cứ lầm bầm nói muốn đi học, ừ, có thể là buồn bực…” Trang Húc Nhiên đứng ngoài sân thượng gọi điện thoại, Diệp Lăng không nghe ra là gọi cho ai, nhưng khẳng định không phải một trong hai người Tào Chính hay Tiếu Chí Hiên.

Một bóng đen bao phủ lấy chân Diệp Lăng, Diệp Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Húc Nhiên từ trên cao nhìn xuống mình.

“Bọn họ sẽ tới đây ăn cơm chiều, chúng ta đi mua thêm mấy nguyên liệu nấu ăn, anh có làm cơm được không?” Hai ngày nay không ra khỏi cửa, trong nhà chỉ có hai người bọn họ. Trang Húc Nhiên cho rằng Diệp Lăng buồn bực mới nháo muốn đi học, vừa rồi gọi điện thoại cho Tiếu Chí Hiên và Tào Chính đến đây ăn cơm chiều.

Trong ấn tượng, Diệp Lăng rất thích nấu ăn a.

“Ừ.” Diệp Lăng gật đầu đồng ý, đi ra ngoài cũng tốt.

Đi trên đường, nhìn thấy Trang Húc Nhiên ở bên cạnh nhìn mình, vẻ mặt giống như mỗi ngày, hơi cau mày. Diệp Lăng hoài nghi, không biết mình đã quên mất cái gì.

Một đường đi, một đường nghĩ, suy nghĩ thật lâu Diệp Lăng mới nhớ lại, hai ngày nay nhận lấy kích thích, khiến toàn bộ nhiệm vụ bị gián đoạn.

Không có thói quen thân mật với Trang Húc Nhiên, thể xác và tinh thần giống như đã quên những hành động kia… Mà Trang Húc Nhiên cũng không nói gì.

Thế nhưng, vì cái gì cậu không nói?

Diệp Lăng hơi nghiêng mặt, nhìn người bên cạnh, trong lòng thiên mã thành không (ung dung tự tại như ngựa thần cưỡi mây.), có một loại xúc động khó giải thích, rõ ràng đối phương không yêu cầu, hắn lại muốn thực hiện…

Vì vậy đang bước đi, Trang Húc Nhiên nhận được nụ hôn thuần khiết.

“Này…” Cậu mở to hai mắt, kinh ngạc vô cùng… Đây không phải là nơi công cộng sao? Tuy rằng bên cạnh không có người… Quan trọng là, như thế nào lại đột nhiên như vậy?

Được rồi, cũng không phải là không thích, chỉ là….

Đầu lưỡi muốn thắt lại rồi.

“Bọn họ thích ăn gì?” Trong siêu thị cái gì cũng có, Diệp Lăng nhớ tới món tôm cua đại chiến của Tào Chính lần trước, do dự ngồi xổm xuống quầy hải sản.

Bơi qua bơi lại trong bể thủy tinh, các loại cá nhàn nhã tự tại. Khác với các loại cá cảnh ở chỗ, bộ dạng của bọn chúng rất bình thường không được đẹp. Có loại cá lớn lên còn giống tảng đá, nếu như bất động mà nói căn bản cũng không nhận ra đó là cá.

“Vì cái gì lại đột nhiên hôn tôi?”

“Hả?” Diệp Lăng ngơ ngác dời ánh mắt trên người một con cua, nhìn Trang Húc Nhiên.

Cái này chính mình rất để tâm, đối phương căn bản không có cảm giác gì, thật sự là quá con mẹ nó.

“Vì cái gì lại đột nhiên hôn tôi.” Trang Húc Nhiên ngồi xổm xuống cạnh Diệp Lăng, lấy tay chọc chọc mấy con sò hơi mở nắp. Từng còn sò bị chọc đóng chặt nắp lại, không dám thở.

“Không có ai.” Nhớ đến chuyện lúc nãy.

Đó không phải điểm quan trọng…

“…” Được rồi, để xem rốt cuộc là ăn cái gì.

Diệp Lăng thủy chung nhớ rõ Trang Húc Nhiên thích ăn món Quảng Đông, hắn lựa chọn mấy loại hải sản thích hợp phối hợp với nhau để làm canh hải sản.

Thấy các nguyên liệu dường như là làm món canh đã từng nếm qua, Trang Húc Nhiên nghi hoặc hỏi: “Anh muốn làm canh hải sản?”

“Tôi nhớ cậu thích ăn.” Diệp Lăng không chút suy nghĩ, thốt ra, nói xong chính mình cũng sửng sốt.

“A…” Trang Húc Nhiên cảm thấy trái tim mình lỡ mất một nhịp, tuy rằng đã nhanh chóng khôi phục lại, nhưng loại cảm xúc ấm áp này không chuyển đi đâu được.

“Đi thôi.” Diệp Lăng lựa chọn xong liền nói với Trang Húc Nhiên.

Nhân viên hướng dẫn đưa bọn họ đi cân, Diệp Lăng theo thói quen mà cầm lấy tay Trang Húc Nhiên, cùng nhau đi.

Chỉ mới hai ngày trước vẫn là dùng hai chân đi trên mặt đất bằng phẳng, hiện tại giống như bỗng nhiên rơi vào một đám sương mù, cảm giác yêu đương nói đến là đến, hoàn toàn quyết định bởi mỗi câu nói cùng động tác của đối phương.

Bị ảnh hưởng rồi, như vậy thật sự được không?

Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh một chút, không phải là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nữa, năm nay cũng đã hai mươi mốt tuổi rưỡi.

Lựa chọn những nguyên liệu nấu ăn khác, Diệp Lăng muốn hỏi ý kiến Trang Húc Nhiên, nhưng mà nghĩ đến Trang Húc Nhiên chỉ biết ăn, Diệp Lăng liền không hỏi cậu. Vì vậy kế tiếp, toàn bộ quá trình chỉ là im lặng tự mình lựa chọn, không nói thêm lời thừa thãi nào khác.

Có người rất chờ mong tiếp tục, ai biết một lần lại một lần thất vọng.

Tính tiền, quẹt thẻ.

Điện thoại Trang Húc Nhiên đột nhiên vang lên, cậu để giấy tờ trước mặt Diệp Lăng: “Anh ký giùm tôi đi.” Thuận tiện nhận điện thoại.

Sau khi ký xong, Diệp Lăng hỏi cậu: “Có phải đã đến hay không?”

“Ừ, ở cửa ra vào.” Trang Húc Nhiên liếc vào một tờ giấy có viết tên của mình, chữ viết của Diệp Lăng đoan chính tinh tế, hương vị đặc biệt.

Nghĩ tới đây liền ngẩn người, chẳng lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mọi thứ có liên quan đến Diệp Lăng, cảm thấy cái gì cũng tốt?

Về đến trước nhà, Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính đã chờ ở đó, tay đút túi nhìn Diệp Lăng xách theo một đống đồ đi tới.

“Ơ, chim cút, tinh thần không tệ nha.” Tào Chính nhìn Diệp Lăng bao lớn bao nhỏ, một chút cũng không có ý tứ đến hỗ trợ, chỉ biết nhếch miệng cười.

“Diệp Lăng.” Tiếu Chí Hiên đi qua giúp đỡ, nhìn thấy Trang Húc Nhiên ở phía sau trong tay xách một bị lớn: “Tào Chính đến giúp đi, nếu không cơm tối không có phần của cậu.”

“Dựa vào cái gì?” Tào Chính không phục.

“Bằng việc tôi là đầu bếp.” Diệp Lăng lên tiếng.

“Chết tiệt! Uổng công tôi đối với anh tốt như vậy!” Tuy nói vậy, Tào Chính vẫn đến giúp.

Diệp Lăng đưa tay ra mở cửa, sau khi đi vào mang mấy thứ đó phân loại cất kỹ, nên cho vào tủ lạnh thì cho, còn lại để ở ngoài xử lý.

“Ai vào phụ giúp?” Tiếu Chí Hiên hỏi, cậu nhìn qua thấy không ít đồ phải xử lý, hoài nghi Diệp Lăng làm được hết sao?

Trang Húc Nhiên liếc mắt, nhìn Diệp Lăng đang mặc tạp dề, chân dài thẳng tắp bị tạp dề che lại hết một phần ba, lộ ra thân hình thon dài cao ngất. Khí chất cũng thế, lập tức từ một nghệ sĩ trẻ biến thành người đàn ông của gia đình: “Tôi làm được rồi, các cậu cứ tự nhiên.”

Trên bàn có đồ ăn đồ uống, Tào Chính đã sớm mở tivi bắt chéo chân uống nước.

“Còn dư tạp dề nào không?”

Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn Trang Húc Nhiên, từ trong tủ chén lấy ra một cái tạp dề của siêu thị tặng thêm. Hắn đưa cho Trang Húc Nhiên, nhưng mà Trang Húc Nhiên không nhận, ngược lại giang hai tay chờ.

Không trông chờ Trang Húc Nhiên có thể phụ giúp cái gì, Diệp Lăng chỉ hy vọng đối phương đừng cản trở, kết quả hiện tại, xem ra quả nhiên là vậy, ngay cả tạp dề cũng không mặc xong, có thể giúp cái gì.

Nói thì nói thế.

Cánh tay thon dài vòng qua đây, hơi thở Diệp Lăng bao phủ Trang Húc Nhiên, vào mỗi thời điểm như thế này trái tim sẽ tự động gia tốc, phản ứng rung động không thể khống chế, loại biểu hiện này gọi tắt là hoa si (mê trai).

Ai cũng không muốn chính mình gọi là hoa si…

Tóc ngắn màu đen cắt ngang trán, vướng vào khóe mắt, khiến cho lông mi không thoải mái mà chớp chớp. Diệp Lăng thuận thiện giúp Trang Húc Nhiên vén lên, ngón tay hắn ấm áp khô ráo, mang theo hương cây cỏ nhàn nhạt, tươi mát tự nhiên.

“Cắt hành tây được không?” Diệp Lăng đưa hai củ hành tây cho Trang Húc Nhiên.

“Được.” Trang Húc Nhiên nhìn nhìn hai củ hành tây, chỉ là cắt ra thôi, cũng không khó lắm.

“Ừ.” Có được câu trả lời, Diệp Lăng quay qua bận bịu việc khác.

Bầu không khí ám muội vừa rồi bị quét sạch, toàn bộ chuyện chờ mong không xảy ra. Có lẽ người trong cuộc căn bản không xem cái này là ám muội, chỉ có người nào đó ngốc ngốc bị mắc bẫy mà thôi.

Cầm hai củ hành tây trên tay, Trang Húc Nhiên vụng trộm thở hắt ra một hơi.

Cắt hành tây, cắt gia hỏa này thì người nào cũng biết, quá gần thì sẽ bị chảy nước mắt.

“A…” Ngay từ đầu không chú ý, đợi đến thời điểm Trang Húc Nhiên phát hiện ra, mắt đã rất khó chịu, nước mắt cứ từng dòng chảy ra không ngớt.

“Làm sao vậy?’

Khó chịu không bao lâu, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai. Một cái khăn ẩm bao quanh mắt cẩn thận lau sạch: “Sớm biết như vậy không cho cậu cắt rồi, cái này kích thích làm chảy nước mắt.” Sau khi lau sạch hai mắt, Diệp Lăng nhìn cẩn thận lại, chậm rãi  tiến đến gần hôn lên hai mắt đo đỏ của Trang Húc Nhiên một cái: “Cậu ra ngoài nghỉ ngơi đi, chuyện trong phòng bếp để tôi tự làm.”

“…” Nói không ra là có cảm xúc gì, trong lòng nóng hầm hập, mí mắt được hôn qua phát bỏng, giống như lại có nước mắt trào ra.

Trang Húc Nhiên cầm lấy khăn ướt trong tay Diệp Lăng, tự mình lau lau: “Ừ, tôi ra đây.” So bình thường cũng không có gì khác nhau, vẫn là cao lãnh như vậy.

——Được rồi, rốt cuộc phòng bếp cũng được thanh tĩnh.