Sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Lăng lấy ra quần áo bẩn của mình cùng Trang Húc Nhiên đi giặt. Trước khi giặt kiểm tra mấy túi, từ trong túi áo của Trang Húc Nhiên móc ra một chồng tiền lẻ, từ trong túi của mình móc ra một tấm danh thiếp.

Diệp Lăng nhớ tới đây là chủ tiệm cắt tóc đưa cho, nhìn từ đầu đến cuối, phát hiện mặt sau viết một câu ám muội: Gọi điện thoại cho anh, bảo bối.

“Cái gì?” Trang Húc Nhiên đứng ở bên cạnh, liếc một cái, lập tức đổi sắc mặt, cậu đưa tay cầm lấy: “Ai cho?” Vừa nhìn chính diện, viết tên Dực Xuyên cùng số điện thoại, cau mày: “Là anh ta?”

Diệp Lăng biết rõ Trang Húc Nhiên có quen biết Dực Xuyên, hắn cũng không nhiều lời, tiếp tục đổ bột giặt vào trong máy giặt.

“Anh đến chỗ anh ta cắt tóc, anh ta giúp anh cắt tóc sao?” Trang Húc Nhiên hỏi.

“A, không phải anh ta cắt.” Qua một lúc, Diệp Lăng nói: “Nghe nói anh ta phải hẹn trước.”

“Danh thiếp của tên kia làm sao mà vào tay anh.” Trang Húc Nhiên nói, cái này rõ ràng là danh thiếp cá nhân.

“…” Diệp Lăng do dự một chút, bởi vì hắn phát hiện tâm tình của Trang Húc Nhiên không tốt: “Tôi cũng không biết, lúc tôi cắt tóc, anh ta có đi đến, lúc ấy tôi cũng không chú ý nhìn.”

Trang Húc Nhiên nhìn vào mắt Diệp Lăng, xác định Diệp Lăng không có nói dối, mới lấy lại danh thiếp nói: “Lần sau đổi tiệm cắt tóc, tôi đi cùng anh.”

“A.” Loại dục vọng khống chế này khiến người ta hít thở không thông, Diệp Lăng đã học cách tiếp nhận, thậm chí lúc rảnh còn nghĩ đến cái khác: “Cậu mặc đồ xong, giúp tôi lấy mấy bộ quần áo ở trong tiệm giặt là dưới lầu.”

Trang Húc Nhiên hỏi: “Biên lai đâu?”

Diệp Lăng nói: “Ví tiền, tủ đầu giường.”

Trang Húc Nhiên đến tủ đầu giường tìm thấy ví tiền của Diệp Lăng, mặc vào quần dài, đi thẳng ra ngoài.

Tiệm giặt cũng không xa, chỉ cần vài phút đi bộ, trong lúc đó Trang Húc Nhiên gọi điện cho Dực Xuyên.

Trang Húc Nhiên quả thực có quen biết DỰc Xuyên người này, đối phương cũng coi như là người trong giới, làm người chỉ thích làm theo ý mình, đã come out tự nhận là một người song tính luyến.

Làm Trang Húc Nhiên không thể nhịn được ở chỗ, Dực Xuyên là 1, anh ta như vậy mà lại tìm đến Diệp Lăng cũng là 1. Trang Húc Nhiên chỉ cần tưởng tượng thoáng qua cảnh Diệp Lăng bị người ta áp, thật không thể chịu được.

“Trang Húc Nhiên? Ngọn gió nào thổi cậu  tới a?” Tiệm của Dực Xuyên còn chưa mở, mình cũng mới rời giường, ngoài ý muốn lại nhận được điện thoại của Trang Húc Nhiên. Trong giới thời trang của Dực Xuyên, cùng với Trang Húc Nhiên bọn họ không quá hợp nhau.

“Dực Xuyên, điều tra doanh thu mấy ngày hôm nay của các người, trong sổ có ghi lại thẻ của tôi hay không.”

Dực Xuyên nói: “Làm sao vậy? Còn chưa mở cửa tiệm, tối nay sẽ kiểm tra giúp cậu.”

“Ừ.” Trang Húc Nhiên nói: “Vậy thì tối rồi kiểm tra, lúc đó gọi cho tôi, tạm biệt.”

“Được.” Sau khi cúp máy, DỰc Xuyên rời giường chuẩn bị đến tiệm.

Dực Xuyên cảm thấy trong lời nói của Trang Húc Nhiên cũng không chút nào nóng nảy, cho nên cứ chậm rãi từ từ, tại quầy thu ngân, một bên uống cà phê, một bên cho người kiểm tra.

“Ông chủ, quả thật trong sổ có ghi lại vào thẻ của Trang Húc Nhiên tiên sinh.” Tiểu đệ quầy thu ngân nói.

“A, ai ký tên.” Dực Xuyên hỏi.

“Diệp Lăng.”

“Phụt…” Dực Xuyên phun ra ngụm cà phê: “Cậu nói cái gì? Diệp Lăng?” Ngày hôm qua Dực Xuyên đặt biệt nhìn qua tên của Diệp Lăng, lúc ấy không chú ý thẻ là của người nào, chỉ nhìn thấy Diệp Lăng kí tên.

“A, tôi nhớ được vị này là Diệp Lăng tiên sinh, là cái vị lớn lên đẹp trai của ngày hôm qua a.” Em trai quầy thu ngân nhớ lại.

“Mẹ kiếp, trách không được sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, lúc này thật quá oan uổng rồi.” Dực Xuyên vội vàng rửa tay lau mặt, trốn ở trong toa lét gọi điện cho Trang Húc Nhiên.

“Kiểm tra như thế nào rồi?” Trang Húc Nhiên nhận cuộc gọi, khẩu khí đều bình thản giống như lúc sáng.

“Trang công tử tôi sai rồi, không nên câu dẫn người của cậu.” Dực Xuyên dùng thái độ tốt đẹp mà nói, loại chuyện này khẳng định không thể hàm hồ, nên xin lỗi liền phải nói xin lỗi.

Trang Húc Nhiên hỏi: “Hắn so với anh cao hơn, mặt so với anh đứng đắn hơn, vì cái gì anh định câu dẫn anh ấy?”

“Tôi có thể nói sao?” Dực Xuyên nói: “Cũng bởi vì vẻ mặt đoan chính vóc người đẹp, nên tôi phải bằng bất cứ giá nào.”

“Anh ta là 1, tôi nhớ anh cũng thế, anh muốn làm 0?” Trang Húc Nhiên nhíu mày, thì ra Dực Xuyên là nghĩ như vậy.

“Có cơ hội mà nói thì làm 0 tính là cái gì, nhưng mà đó là người của cậu, tôi chắc chắn sẽ không nghĩ lung tung a.” Dực Xuyên tiếc hận nói, rất muốn biết cùng người như vậy qua đêm thì có trải nghiệm gì: “Trang Húc Nhiên, mắt cậu không tệ, chính là ra tay cũng quá nhanh.”

Cúp điện thoại, khóe miệng Trang Húc Nhiên nhếch lên, tâm tình không tệ.

“Cẩn thận một chút.” Diệp Lăng kéo Trang Húc Nhiên, bởi vì có một phụ nữ mang thai bụng lớn từ bên cạnh chen vào.

Trang Húc Nhiên thuận thế cầm tay hắn: “Mua sách gì đây?”

Chỉ cầm một chút mà thôi, có quá nhiều người dù sao vẫn không dễ coi, Diệp Lăng nói: “Mua sách  chuyên ngành.”

Trang Húc Nhiên đối với chuyên ngành của Diệp Lăng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà cho ra ý kiến đều rất đúng trọng tâm, Diệp Lăng liền chọn loại mà cậu chỉ, sau đó sẽ lấy quyển chính mình định mua, cứ như vậy cảm giác vô cùng hòa hợp.

“Cái này là sách dạy nấu ăn, anh có muốn nhìn một chút không?” Nhớ tới bộ dạng Diệp Lăng mặc tạp dề xào rau ngày hôm qua, eo Trang Húc Nhiên có chút mềm.

“Tùy tiện.” Diệp Lăng cầm một quyển.

“Tôi thích ăn món Quảng Đông.” Trang Húc Nhiên nói.

Diệp Lăng đem quyển lúc trước cầm lên thả xuống lại, lấy đồ ăn Quảng Đông, hai quyển.

Trang Húc Nhiên theo hắn đi nhìn mọi nơi, cầm rất nhiều sách về các lĩnh vực khác nhau: “Có đọc hết không?”

Diệp Lăng nói: “Lúc rảnh không có việc gì thì đọc nhiều sách.”

Sau khi lấy xong, cùng đi đến quầy tính tiền.

“Tiên sinh, mời ký tên.” Đưa hóa đơn qua, thu ngân mời Diệp Lăng ký tên.

“Được.” Diệp Lăng hơi khom lưng, mông eo săn chắc cùng đôi chân thon dài đối diện Trang Húc Nhiên.

Góc độ này vô cùng tốt đẹp, khiến Trang Húc Nhiên không chỉ eo mềm, chân cũng mềm.

“Cảm ơn, hẹn gặp lại.”

Diệp Lăng mang theo sách, phát hiện Trang Húc Nhiên không đi theo, hắn nghi hoặc hỏi: “Không đi sao?”

Trang Húc Nhiên nhỏ giọng dùng khẩu hình miệng nói: “Cứng.”

“…” Diệp Lăng im lặng đứng trước mặt cậu, dùng lưng mình che cho Trang Húc Nhiên, hai người một trước một sau, yểm hộ đi ra ngoài.

Trở lại trên xe, Trang Húc Nhiên không nhiều lời, ôm cổ Diệp Lăng hôn lên.

“…” Diệp Lăng đối với sự cuồng nhiệt của Trang Húc Nhiên. Cảm thấy không thoải mái, hắn nhớ rõ Trang Húc Nhiên khi ở bên ngoài không phải như thế, rất ít khi kích tình như vậy. Nhưng bây giờ lại giống như thời kỳ trưởng thành của thiếu niên, tại nơi công cộng cũng có thể cứng lên như vậy, đụng vào bụng của Diệp Lăng rất rõ.

“Giúp tôi xoa.” Trang Húc Nhiên cầm tay Diệp Lăng, tiến vào phía dưới của mình.

Diệp Lăng cởi quần của cậu, lấy tay giúp cậu lên nòng.

“…” Thời điểm cao trào, Trang Húc Nhiên ôm đầu Diệp Lăng, bất chấp tất cả mà hôn lên.

Kết quả người dính sát vào Diệp Lăng, thiếu chút nữa dính vào quần áo.

Trang Húc Nhiên rút khăn cho hắn lau tay, thuận tiện chùi cho mình, không quá thỏa mãn nói: “Dùng tay đúng là không thoải mái.” Trang Húc Nhiên vẫn nhớ lại lúc bị Diệp Lăng đặt trên giường. Với loại tư vị đó, vô cùng hăng say.

Diệp Lăng không nói chuyện, im lặng lau sạch tay, mở cửa xe trở lại ghế phụ.

Trang Húc Nhiên nằm ở chỗ ngồi phía sau nói: “Để tôi nằm nghỉ một chút.” Eo vẫn có chút mềm, cho dù không vừa lòng với loại này nhưng không có nghĩa là chất lượng kém, chẳng qua là không điên cuồng như tối hôm qua.

“Đi ngân hàng một chuyến.” Diệp Lăng ở phía trước nói.

“Đi làm gì?” Trang Húc Nhiên dùng giọng điệu lười biếng đáp lại, muốn hút thuốc, nhưng mà nhớ đến Diệp Lăng không thích, liền thôi.

“Gửi tiền cho em trai em gái.” Khai giảng chúng nó có cho hắn một khoản tiền, khả năng trong tay hiện giờ còn rất ít.

“Đều gửi cho em trai em gái, cha mẹ thì sao?” Trang Húc Nhiên đưa tay lấy điện thoại: “Nói cho tôi số tài khoản.”

Diệp Lăng do dự, đọc ra số tài khoản.

“Trí nhớ tốt như vậy?” Trang Húc Nhiên bĩu môi: “Số tài khoản của tôi nhớ không? Số điện thoại?” Nói tài khoản ngân hàng có chút khó.

“Nhớ rõ.” câu trả lời của Diệp Lăng vượt quá dự liệu của Trang Húc Nhiên.

“Thật sự, nói nghe một chút?” Trang Húc Nhiên vểnh tai.

Diệp Lăng cảm thấy hành vi của Trang Húc Nhiên rất nhàm chán, nhưng mà hắn vẫn thuận miệng nói ra, kể cả số điện thoại lẫn tài khoản ngân hàng.

“Sinh nhật?”

Diệp Lăng muốn thốt ra, nhưng nhớ tới mình đời này vẫn còn chưa biết, liền ngậm miệng lại.

“Ngày 20 tháng 12, nhớ kỹ.”

“Ừ.”

“Gửi nhiều hay ít?” Trang Húc Nhiên hỏi.

“Hai ngàn.” Diệp Lăng nói số lượng, lại để cho Trang Húc Nhiên nhíu mày: “Ít như vậy?”

“Quá nhiều bọn chúng sẽ không hiểu được.” Anh hai lấy tiền ở đâu?

“Xì.” Trang Húc Nhiên cười cười, ngẫm lại cũng đúng, đột nhiên cảm thấy Diệp Lăng rất cẩn thận, là một người biết quan tâm: “Cha mẹ thì sao?”

“Bọn họ sẽ lo lắng, sau này rồi tính.” Diệp Lăng chuẩn bị qua khỏi giai đoạn này thì trở về một chuyến, đến lúc đó rồi nói.

“Tùy anh.” Trang Húc Nhiên nói: “Gửi được rồi.”

“Ừ.” Loại chuyện này Diệp Lăng ngược lại không cần nói cảm ơn với cậu, lập tức gửi tin nhắn cho em trai em gái, số tiền hai ngàn này hắn nói là do hắn gọi bạn bè gộp lại, có thể yên tâm sử dụng.

“Anh cũng không cần đem mình trở thành người ngoài.” Trang Húc Nhiên đẩy cửa xe, trở lại ghế lái, thắt dây an toàn: “Đi đâu ăn cơm đây?”

“Ăn gì thanh đạm một chút.” Diệp Lăng không nói đi đến đâu.

Trang Húc Nhiên lái xe ra ngoài, đến một nhà hàng gọi là Phì Mụ chuyên nấu mấy món Quảng Đông.

Buổi trưa hôm nay chỉ có hai người bọn họ ăn, không cần phải đặt ghế lô(phòng riêng). Bên này ăn ở đại sảnh tầng hai rất thích hợp, bầu không khí nhẹ nhàng yên tĩnh, rất nhiều tình nhân hẹn nhau ở đây.

Người qua lại khi ánh mắt chạm đến gương mặt Trang Húc Nhiên, phần lớn đều tò mò dùng hai mắt nhìn kĩ càng hơn, sau đó sẽ bị Diệp Lăng bên cạnh thu hút ánh nhìn.

“Anh ta có phải ngôi sao hay không?”

“Không biết, chưa thấy qua.”

“Có thể chụp ảnh không a, muốn đi lên chụp ảnh chung.”

“Chắc là không được, không phải là ngôi sao.”

Người bên ngoài cứ như vậy mà bàn tán xôn xao.

Diệp Lăng theo phản xạ nhìn qua sắc mặt Trang Húc Nhiên, nói: “Có muốn đổi qua ghế lô không.”

Trang Húc Nhiên nói “Không cần, chỉ nhìn thôi cũng không bị lỗ.” Có thể nhìn không thể sờ, đây là mức độ khoan dung lớn nhất của Trang Húc Nhiên.

“Ừ.” Diệp Lăng tiếp tục nhìn chằm chằm vào menu, gọi hai món mình thích ăn, hỏi Trang Húc Nhiên: “Ăn cái gì?”

“Anh xem rồi gọi đi.” Trang Húc Nhiên không quan tâm.

“Ừ.” Diệp Lăng nhìn rồi gọi, tất nhiên là dựa vào khẩu vị của Trang Húc Nhiên, hắn nhắm mắt cũng có thể nói ra được khẩu vị của Trang Húc Nhiên.

Sau khi chờ đồ ăn được bưng đến, Trang Húc Nhiên vừa nhìn món ăn, ánh mắt có chút mê mang: “Đều là món anh thích ăn?”

Diệp Lăng không kén ăn, món nào ngon thì đều ăn, hắn gật đầu nói: “Ừ.”

Trang Húc Nhiên dùng vẻ mặt quái dị mà ăn một miếng, hỏi để khẳng định: “Thật sự?”

Diệp Lăng ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ Trang Húc Nhiên thay đổi khẩu vị, hắn cẩn thận mà hỏi lại: “Ăn không ngon sao?”

Trang Húc Nhiên nói: “Cũng không phải.”

Diệp Lăng càng thêm nghi hoặc, như vậy là sao? Lên cơn?

Trang Húc Nhiên có khả năng sẽ vĩnh viễn không biết được, những món ăn này là cậu cho Diệp Lăng nếm thử, từng cái một nói cho Diệp Lăng, bảo hắn một mực nhớ kỹ.