*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆Chương 3:

Edit: Tuế Nguyệt

Beta: Nguyệt Kiều

Lăng An Tu buồn bực xé trang lịch kế tiếp, xa xôi mà thở dài —— đây là cậu đã tiến vào hình thức nhiệm vụ ngày thứ bảy. Một tuần trước, có thể nói là cậu sống vui sướng ngày này qua ngày khác hai mươi mấy năm qua. Mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, thỉnh thoảng dạo một vòng bên trong vườn hoa nhỏ ở lầu dưới. Kiểu sinh hoạt này quả thực cùng nghỉ phép không sai biệt lắm, Lăng An Tu đều muốn đánh giá cái hệ thống kia ba mươi hai cái khen.

Chỉ là, sinh hoạt quá mức tản mạn bất lợi cho xã hội tiến bộ, càng bất lợi cho Lăng An Tu nghĩ kế lớn ngược công. Đang hưởng thụ bảy ngày cuộc sống tốt đẹp, Lăng An Tu biết mình phải mạnh mẽ lên .

Theo Lăng An Tu cậu đối tượng công lược Tiếu Thành, định nghĩa thuộc tính là: Lạnh lùng ích kỷ tra công. Người như thế, mọi việc đều dùng chính mình làm trung tâm, tra mặc dù tra, nhưng mà lòng tự trọng rất mạnh. Thường nói, ngươi hay khoe khoang cái gì, liền đại biểu ngươi thiếu nhất cái gì. Tiếu Thành đối với ai cũng đều làm dáng bộ cao cao tại thượng , Lăng An Tu biết việc này liên quan mật thiết đến quá khứ của y.

Làm con riêng trong gia tộc lớn, rõ ràng thân phận hắn giống người anh trai, giữ lại dòng máu họ Tiếu, nhưng thủy chung không hưởng thụ được đãi ngộ dành cho Tiếu thiếu gia, trái lại, bị gửi nuôi ở nông thôn, khắp nơi bị người kỳ thị, đến cả tài xế Tiếu gia cũng xem thường hắn. Tiếu Thành chỉ có thể dùng kiêu ngạo lạnh lùng đem mình bảo vệ, mặc dù không cam lòng, nhưng chưa bao giờ từ bỏ.

Nếu như Lăng An Tu có tư tưởng điều giáo Tiếu Thành , đầu tiên phải đem tầng tầng lớp lớp vỏ cứng rắn của y đổ vỡ. Đồng thời, cậu cũng phải nâng cao trình độ của mình ở mọi mặt. Lăng An Tu bây giờ trong mắt Tiếu Thành là một thằng nhà quê không có gì đặc sắc, mà bất kể là ai, cũng dễ dàng có ấn tượng tốt với người ưu tú.

Lăng An Tu đổi âu phục, đón xe đi đến địa điểm trên danh thiếp Lâm Tư Viễn.

Lăng An Tu vốn là không biết mình đang ở trong thế giới nào, thời điểm khi cậu đi đến công ty Lâm Tư Viễn, cậu có cái suy đoán, thế giới này rất có thể là một quyển tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết. Không phải, ai giải thích cho cậu một công ty lớn như vậy, chỉ gọi "Tập đoàn Lâm thị"? Tám phần mười là một tác giả nào đó lười lấy một cái tên đường hoàng.

Lăng An Tu ở trong lòng yên lặng phùn tào xong xuôi, đi hướng công ty ngày hôm trước. Còn chưa đợi cậu mở miệng, trước đại sảnh một cô gái cười tủm tỉm tiến đến hỏi: "Xin chào ngài. Xin hỏi ngài tìm ai?"

"Lâm Tư Viễn."

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

"... Không có, thế nhưng anh ta bảo có việc thì đến tìm."

"Chuyện này..." Trước đại sảnh suy tính một hồi, nói: "Trước tiên tôi gọi điện cho thư ký của Lâm tổng hỏi một chút, phiền ngài chờ lát"

"Ừm."

Vào giờ phút này, tại phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm thị, một người đàn ông cầm một tờ văn kiện, thần sắc u buồn.

"Lâm tổng, chúng ta cùng Tiếu thị nói chuyện lâu như vậy, chúng ta đều vì chuyện này bận bịu mấy tháng. Tại sao bước ngoặt trọng yếu nhất lại đối với bọn họ lại phải nhượng bộ?" Người đàn ông căm phẫn sục sôi.

Lâm Tư Viễn một mặt thoải mái, vỗ vỗ vai người đó, "Trần luật sư, chuyện này chấm dứt ở đây đi. Em gái tôi lập tức liền gả cho Tiếu Thành, đều thành người một nhà, điểm lợi ích ấy, nhường cho bọn họ, ngược lại chúng ta cũng không thiếu tiền."

"Nhưng là..."

"Được rồi, cậu cũng đừng xoắn xuýt . Đi làm đi."

Trần luật sư mới vừa bước ra văn phòng, thư ký liền đi vào."Lâm tổng, người đã đến đầy đủ, có thể lập tức bắt đầu."

"Chút chuyện này cũng không cần nói với tôi, giao cho bộ phận nhân sự làm là tốt rồi."

"Ừm. Đúng rồi, vừa trước đại sảnh có người gọi điện cho tôi, nói có một vị tên là Lăng An Tu muốn gặp ngài."

Lâm Tư Viễn cảm thấy cái tên này rất quen tai, lại nhất thời không nhớ ra được. Chuyện này đối với hắn mà nói quả thực rất bình thường, thương trường tình trường nhiều người như vậy, hắn không thể nhớ tới tên của mỗi người. Hắn hiện tại cũng không có việc gì, nhân tiện nói: "Gọi hắn lên đây đi."

Thời điểm Lăng An Tu cùng thư ký vào phòng giám đốc, Lâm Tư Viễn nhất thời còn chưa kịp phản ứng —— người đàn ông toàn thân là âu phục màu đen, vóc dáng thon dài, hắn thật sự từng thấy chưa?

"Lâm tiên sinh là quên tôi sao?" Lăng An Tu cười nói.

"Xin lỗi..." Lâm Tư Viễn không chút cảm thấy lúng túng, "Chỉ là tôi cảm thấy, gặp được một người tài sắc như vậy, nếu là chúng ta từng gặp nhau, tôi không lý nào lại không nhớ rõ."

"Lâm tiên sinh không nhớ rõ rất bình thường. Một tuần trước, chúng ta tại Starbucks..."

Lăng An Tu còn chưa nói xong, Lâm Tư Viễn liền đứng lên, nắm chặt tay Lăng An Tu, "Hóa ra là cậu! Xin lỗi, bởi vì cậu lần trước đeo kính râm, hơn nữa cũng không có mặc âu phục, cho nên..." Hắn tại Starbucks bị Lăng An Tu hấp dẫn nguyên nhân chủ yếu là trên người Lăng An Tu vị (~có phong cách) nam nhân. Hắn thấy qua người có vóc dáng xinh đẹp, nam hài với khuôn mặt tinh xảo, trái lại rất muốn thử một chút nam nhân cường tráng có bắp thịt thành thục. Không thể nghi ngờ khi Lăng An Tu phù hợp với cái hình tượng này.

"Lâm tiên sinh lần trước cùng tôi nói chuyện, anh có nói còn thiếu người phụ tá."

Lâm Tư Viễn cười nói: "Cậu tới thật đúng lúc. Một nhóm thông qua sơ tuyển lập tức tiến hành thi viết. Tuy rằng tôi rất muốn trực tiếp giữ cậu ở bên, nhưng quy định công ty cũng không thể không tuân thủ."

"Tôi hiểu được. Bất quá, tôi còn là hi vọng Lâm tiên sinh mở cho tôi cái cửa sau."

"Mời nói."

"Có thể hay không không xem lý lịch của tôi, chỉ nhìn thi viết cùng biểu hiện phỏng vấn?"

Lâm Tư Viễn đứng lên, vô tình hay cố ý đụng một cái vào eo Lăng An Tu, "Được, tôi bảo thư ký của tôi dẫn cậu đi đến phòng hội nghị thi viết."

Lâm thị tập đoàn là cái xí nghiệp lớn, theo lẽ tự nhiên người đến đây cầu chức không ít. Bất quá thông qua sơ tuyển, chỉ để lại hai mươi người tiến hành thi viết. Thời điểm Lăng An Tu đến phòng hội nghị, thi viết đã tiến hành được mười phút. Lăng An Tu không để ý người khác liếc mắt nhìn mình, tìm một chỗ ngồi xuống, tiếp nhận bài thi nhân viên công tác đưa tới, bắt đầu bài thi.

Bản thân Lăng An Tu cũng từng tham gia không ít cuộc thi viết, thành tích xưa nay đều không quá xuất sắc. Thế nhưng, hiện tại cậu xem xong tiêu đề thì dễ như ăn cháo mà nghĩ ra đáp án, hơn nữa hoàn toàn chắc chắn. Kỹ năng này của cậu thật là mẹ nó sảng khoái! Chỉ tiếc, nhiệm vụ vừa kết thúc, kỹ năng cũng bị hệ thống thu về.

Lăng An Tu được hệ thống trợ giúp, dễ dàng mà hoàn thành bài khảo sát. Nhân viên công tác nói cho cậu biết, một tuần sau cậu sẽ được báo kết quả thi viết, nếu như thi viết qua, có thể lập tức tiến hành phỏng vấn. Lăng An Tu đoán chừng một chút, cậu muốn bắt đầu chính thức tại Lâm thị công tác, đại khái thời gian cần thiết vẫn cần nửa tháng.

Từ Lâm thị đi ra, Lăng An Tu đón xe đi khu dân cư cách đó không xa. Những ngày gần đây, cậu luôn luôn đi tìm phòng ở, thật vất vả mới tìm được nơi thích hợp, liền không kịp chờ đợi đến xem phòng ở. Tiếu Thành nói cho cậu một tuần để rời nhà trọ, ngày hôm nay vừa lúc là ngày thứ bảy, Tiếu Thành mặc dù không có liên hệ hắn, vì để không bị Tiếu Thành đuổi ra khỏi cửa, cậu nhất định phải nhanh chóng chuyển ra ngoài mới được.

Lăng An Tu biết mình nhất định có thể tiến vào Lâm thị, liền chọn một nhà trọ không xa đấy. Nhà trọ hai phòng ngủ một phòng khách, mặc dù chỗ ở nhỏ, nhưng một nam nhân độc thân vẫn là dư sức trụ lại đó. Cậu lập tức cùng chủ nhà trọ ký kết hiệp ước, dự định lập tức chuyển tới.

Bận bịu cả ngày, Lăng An Tu trở lại nhà trọ mệt đến bở hơi tai, vừa nghĩ tới sau đó còn phải đi về thu dọn đồ đạc, cả người liền sẽ không khỏe.

Giữa lúc ở trong lòng cậu đang nguyền rủa Tiếu Thành lần thứ n, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trước cửa nhà trọ. Người này, vóc người nhỏ gầy, tóc trắng xoá, mặt mũi nhăn nheo, quần áo cũ nát. Bà là...

"Mẹ?"

Bà Lăng nghe thấy âm thanh Lăng An Tu, lập tức đứng lên, có thể bởi ngồi đợi quá lâu, chân có chút tê dại, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Lăng An Tu lập tức tiến lên nâng, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

"Mày đã ba tháng không gọi điện thoại về nhà, mẹ lo lắng cho mày quá."

Lăng An Tu sững sờ, hình như là có chuyện. Kể từ khi biết Tiếu Thành kết hôn, "Hắn" cơ hồ cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, liền mỗi tuần một lần đánh điện thoại về nhà theo lệ đều bị quăng ở sau gáy.

"Mẹ, đi vào trước rồi nói."

Lăng An Tu đỡ mẹ đi tới phòng khách, bật đèn, lúc này bà mới nhìn rõ chính con trai của mình.

"Tiểu Tu, con... con đây là..." Bà cơ hồ không thể tin được con mắt của chính mình —— trước mặt bà nào là âu phục giày da, là một nhân tài nam nhân, đúng là con sao?

Lăng An Tu ngượng ngùng sờ sờ kiểu tóc húi cua của mình, "Con tìm công việc, nhất định phải mặc cái này."

"Há, hay, hay." Bà Lăng gật đầu liên tục, cười đến không ngậm mồm vào được, "Tiểu Tu đúng là càng ngày càng có tiền đồ. Đúng rồi, Tiếu Thành đâu?"

"Ây... Hắn, hắn đi công tác đi ."

"Đứa bé kia vẫn tốt chứ?"

Lăng An Tu "Hừ" một tiếng, "Mẹ yên tâm, hắn rất khỏe mạnh."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt... Còn có, rất nhiều đặc sản ta mang lên cho con." Bà Lăng nói, liền định xách túi lớn kia đi lại.

Lăng An Tu vội vã ngăn cản, "Mẹ, từ nhà ngồi xe đến đây cũng mất mấy tiếng, mẹ cũng mệt mỏi, đi nghỉ trước đi."

Lăng An Tu hầu hạ mẹ lên giường sau xong, ngồi ở phòng khách, tự hỏi bây giờ nên làm gì.

Tiếu Thành tuy rằng xem thường ở nông thôn nhà nghèo, trước đây lại thường thường bị Lăng An Tu kéo đến nhà hắn. Tại thời đại kia trong huyện thành nhỏ, làm kẻ thứ ba vĩnh viễn là bị tất cả mọi người phỉ nhổ. Tiếu Thành sinh ra có dung mạo thiếu gia, đối với mọi người đều xa cách, bị vô số ánh mắt lạnh lùng nhìn. Mà Lăng gia lại chưa từng có kỳ thị quá hắn, mẹ Lăng thậm chí rất yêu thích Tiếu Thành, mỗi lần Tiếu Thành đến, đều phải làm một đống ăn ngon, làm Lăng An Tu hâm mộ muốn chết. Mẹ Lăng tổng là vui cười hớn hở mà nói: "Tiếu Thành đứa nhỏ này sau đó nhất định có tiền đồ."

Kết quả, thật sự bị mẹ Lăng nói trúng rồi. Tiếu Thành lên thành phố không bao lâu, liền được Tiếu gia nhận trở lại, cho rằng đến bồi dưỡng người thừa kế. Lúc trước cùng Tiếu Thành đến Cảng Thành, Lăng An Tu thành đối tượng mỗi người ước ao ghen tỵ. Mẹ Lăng không phải lần đầu tiên đến Cảng Thành, lần trước bà tới, Lăng An Tu còn không có cùng Tiếu Thành nháo thành như vậy, hai người đem lão nhân đến trong nhà trọ tiếp, Tiếu Thành thậm chí xin nghỉ một ngày lái xe mang mẹ Lăng du ngoạn xung quanh. Vào lúc ấy, Lăng An Tu nói cho bà biết, nhà trọ là của Tiếu Thành, hắn chỉ là ở nhờ, nhưng là vẫn giao tiền thuê nhà. Mẹ Lăng thẳng khen Tiếu Thành là đứa trẻ tốt, bà không biết Lăng An Tu giao tiền thuê nhà rốt cuộc là cái gì.

Nếu để cho mẹ Lăng biết đến cậu bây giờ cùng Tiếu Thành xích mích, nhất định sẽ hỏi tại sao, vậy mình còn thật không biết làm sao trả lời. Càng không có khả năng nói mình Tiếu Thành bây giờ đã chia tay.

Lăng An Tu xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là cầm điện thoại di động lên, tìm tới Tiếu Thành, gọi tới.

"Nói." Tiếu Thành âm thanh rất thiếu kiên nhẫn.

Lăng An Tu hít sâu một hơi, "Ngươi có thể hay không để cho ta ở trong nhà trọ thêm mấy ngày nữa?"

"Không thể."

Lăng An Tu hạ thấp giọng, "Nhưng là, mẹ của ta đến. Ngươi biết, bà vẫn cho là chúng ta là bạn tốt."

"... Dì đến?"

"Ừm, Tiếu Thành, mẹ của ta trước đây mỗi lần ngươi đến đều làm cho ngươi thịt kho tàu...''

"Được rồi."

Lăng An Tu thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói cám ơn, điện thoại liền cúp.

- Hết chương 3 -

 (づ ̄ ³ ̄)づ

Từ giờ mỗi chương sẽ thêm một câu chuyện ngắn nhỏ thông qua ảnh nha~ ≧w≦ - Nguyệt Kiều