Tần Duệ Lâm bỏ công việc chạy tới trường học, ở trên đường gọi điện thoại cho Hạ Hi, thế nhưng điện thoại Hạ Hi mãi không có người nghe, hắn gọi rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể gửi tin nhắn qua, rồi tập trung lo lắng chuyện Tần Thần.

Tần Thần ăn trộm tất nhiên tuyệt đối không có khả năng, gu của thằng bé không thấp đến nỗi ăn trộm một chiếc đồng hồ vài chục vạn được, về phần vì sao từ chối cho lục ngăn kéo, chuyện này Tần Duệ Lâm vẫn có thể giải thích được. Từ nhỏ Tần Thần đã lớn lên ở Mỹ, cho nên nó cho rằng loai chuyện lục lọi ngăn kéo của người khác chắc chắn là xâm phạm nhân quyền, hơn nữa có vẻ không tôn trọng chính nó.

Chuyện này không nghiêm trọng lắm, nhưng xảy ra ở trường học sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Tần Duệ Lâm nhìn thấy trong phòng họp hiệu trưởng, cô giáo cùng phụ huynh học sinh kia, đối phương dáng vẻ bệ vệ hung hăng tuyên bố: “Tôi không quan tâm, dù sao các người phải làm rõ cho tôi, đồng hồ đeo tay là chuyện nhỏ, nhưng không thể dung túng cho loại hành vi này của học sinh, vì sao nó không cho lục ngăn kéo? Khẳng định là do chột dạ! Còn gì mà phải suy nghĩ đâu! Chúng ta phải đi ngay bây giờ, muốn thực sự tìm lại được đồng hồ đeo tay các người nhất định phải đuổi học loại học sinh làm bại hoại phong cách học tập…”

Đúng lúc này Tần Duệ Lâm đi vào, hắn lạnh lùng nhìn về phía người trong phòng họp, khí thế mạnh mẽ nói: “Ai dám đuổi học con tôi?”

Hiệu trưởng nghênh đón đầu tiên, cười nói: “Ngài Tần, thực ngại quá, chúng tôi cũng không muốn xảy ra chuyện này, hiện tại chân tướng còn chưa xác định được, mấy câu đuổi học chỉ đều là lời xằng bậy.”

Phụ huynh kia cuối cùng cũng thấy có người đi đến, cả giận nói: “Tôi nói cho nhà anh biết đến đúng lúc lắm! Con mình xảy ra chuyện cũng không gấp có đúng không? Còn nữa các người quản lí giáo dục con mình thế nào vậy? Còn nhỏ tuổi đã không học giỏi, bây giờ anh cho tôi một giải pháp, bằng không tôi sẽ khiến các người chịu không nổi!”

Đã thật lâu rồi Tần Duệ Lâm chưa gặp kẻ nào kiêu ngạo mà đứng trước hắn như tên này, ánh mắt hắn lạnh lùng, cũng không tức giận ngược lại còn cười nói: “Anh có chứng cứ không? Tùy tiện nói xấu người khác như vậy là phạm pháp đó.”

“Phạm cái gì pháp! Ông đây chính là luật pháp!”

Hiệu trưởng ở một bên cũng thấy hết hồn, hai vị phụ huynh học sinh này hắn cũng không dám đắc tội, một người trong tay có quyền, người kia trong tay có tiền, nếu không tiện hai bên, hắn cũng không cho mời Tần Duệ Lâm, cũng chính là hắn muốn mượn một tay Tần Duệ Lâm chèn ép bộ dáng bệ vệ của đối phương. Lý Lâm Cương ỷ vào quyền thế gây khó dễ trường học không ít, không có chuyện gì cũng chạy đến trường học soi xét đâm chọc, hắn đã muốn động vào Lý Lâm Cương từ lâu, chí ít cũng muốn dạy tên kia tôn trọng nhân viên nhà trường.

“Ồ, tôi còn chưa nghe đến loại pháp luật này, anh được tính là cái luật gì?”

“Mảng trường học đều là do tôi trông nom!” Lý Lâm Cương khinh miệt nói: “Con nhà anh muốn vào trường học, đầu tiên phải qua phòng tôi, tốt hơn anh nên hiểu cho rõ lợi hại!”

Lần đầu tiên Tần Duệ Lâm bị người ta uy hiếp, hắn không thèm để ý: “Vậy anh nghĩ tôi nên làm thế nào?”

Lý Lâm Cương Cương liền cho rằng Tần Duệ Lâm sợ thân phận của mình, càn rỡ nói: “Đem đồng hồ giao ra đây, còn phải chịu nhận lỗi, bồi thường thêm ba mươi vạn chuyện này mới xong.”

“Chịu nhận lỗi… ” Ánh mắt Tần Duệ Lâm đột nhiên bén nhọn, hắn trầm giọng nói, “Đời này tôi chưa từng làm ra loại chuyện này, nếu không anh dạy tôi đi?”

Nói đến nước này, Lý Lâm Cương Cương sao có thể không hiểu ý của Tần Duệ Lâm, hắn biến sắc cả giận nói: “Đi, chúng ta đi xem, Hiệu trưởng Trần, bây giờ có thể đến phòng học không?”

Đoàn người đi thẳng đến phòng học, hiệu trưởng cân nhắc lợi hại, chính mình lựa chọn đi bên cạnh Tần Duệ Lâm, hắn thấp giọng nói: “Ngài Tần, thực sự xin lỗi, chúng tôi vốn muốn làm yên chuyện nhưng hắn lại không chịu tha, trường học chúng tôi lại không dám đắc tội, chỉ có thể mời ngài đến đây, nhưng mà ngài yên tâm, nếu như Tần Thần không muốn, chúng tôi sẽ không thô lỗ lục soát, trưởng phòng Lý sẽ nghĩ ra cách..”

“Đây không phải lần đầu tiên hắn đến trường học gây sự?”

“Vâng…Quả là thất lễ…”

Ngữ khí Tần Duệ Lâm lạnh nhạt nói: “Cho nên các người đưa tôi ra làm lá chắn?’

Sắc mặt hiệu trưởng trắng nhợt, cuống quít giải thích: “Ngài Tần, ngài ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy! Tôi tuyệt đối không có ác ý! Lần này thực sự là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn phát sinh, hơn nữa tôi cam đoan với ngài, những chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa!”

Nét mặt Tần Duệ Lâm vô cảm, trong ánh mắt hắn hàm chứa ý tứ cảnh cáo mười phần, hiệu trưởng thiếu chút sợ đến toát mồ hôi lạnh, hắn sờ sờ cái đầu hói của mỉnh, chỉ sờ được nước lạnh, hắn chùi chùi vài cái vào quần áo, sau đó nhanh chóng đi theo.

Tần Duệ Lâm gọi một cú điện thoại, hắn thích dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lí vấn đề, hắn rất tin tưởng vào phẩm hạnh của Tần Thần, nó tuyệt đối không có khả năng ăn trộm đồ của người khác.      

Mấy người tới vừa đúng lúc hết giờ học, Tần Duệ Lâm không thấy Tần Thần ở phòng học, giáo viên đưa hắn đến chỗ của Tần Thần. Nơi đó đang có một bé trai gầy nhỏ nằm sấp, hai tay nhóc che hai bên ngăn kéo, vẻ mặt cảnh giác nhìn bạn bè trong lớp.

“Úc Thậm Hiên, sao con lại ở đây? Tần Thần đâu?’

Đứa bé nghiêng đầu sáng hướng khác, vẻ mặt của nó ngượng ngùng, ánh mắt lóe lên bất định, nhưng ngón tay lại dừng sức vài phần, nó làm như không nghe thấy nói: “Bạn ấy đi WC rồi, để cho con coi dùm bàn, ai cũng không được xem!”

Tần Duệ Lâm liếc mắt liền nhận ra đây là cậu bạn dẫn Tần Thần về lớp, hắn chưa hề nghe Tần Thần nhắc đến, thật không ngờ quan hệ hai đứa lại tốt đến đến vậy.

Úc Thậm Hiên cũng nhận ra Tần Duệ Lâm, ánh mắt nhóc sáng lên, giống như nắm được dây cứu mạng căng thẳng nói: “Chú ơi, Tần Thần không phải ăn trộm!”

Ánh mắt Tần Duệ Lâm hòa hoãn vài phần, trấn an: “Chú biết, con tên gì?”

Đứa bé nhỏ giọng đáp: “Úc Thậm Hiên.”

“Cha —— ” Tần Thần người còn chưa tới giọng đã đến trước rồi, nhóc như chạy nước rút một trăm mét đến bên cạnh Tần Duệ Lâm, sau đó ôm Tần Duệ Lâm tủi thân nói: “Cha con không phải ăn trộm, bọn họ đều không tin con, à, ngoại trừ Úc Thậm Hiên… Này, cậu còn ôm làm gì? Tay không còn đau à? Mau buông ra, cha của tớ tới rồi, cậu qua một bên ngồi đi.”

Câu kế tiếp của hắn đúng lúc Úc Thậm Hiên lên tiếng, Úc Thậm Hiên ồ lên một tiếng, trên mặt đã không có bất luận biểu tình nào, nhóc kéo ghế ngồi rất xa, sau đó tiếp tục im lặng là vàng.

“…Sát lại đây một chút, cậu ngồi xa như vậy để làm gì chứ? Tớ có ăn cậu đâu!” Tần Thần không hài lòng lắm.

Tần Duệ Lâm nói: “Tần Thần, sao lại nói chuyện với bạn học như vậy? Không một chút lễ độ nào hết cả?”

“Cha không biết đâu, nó bình thường im lặng cực kỳ, lại chẳng để ý đến người khác, nó mới không lễ phép mà!”

“Vừa rồi bạn ấy còn gọi chú, làm sao lại không lễ phép.” Tần Duệ Lâm lười phản bác lại Tần Thần, hắn vào thẳng chủ đề: “Con trai, cha hỏi con, trong ngăn kéo của con có đồng hồ của bạn cùng lớp không?”

Tần Thần vội la lên: “Cha con thực sự không lấy, cha có tin con không?”

Tần Duệ Lâm xoa xoa đầu Tần Thần: “Được rồi, cha tin con, trước tiên con đi theo cha, afcoo giáo ơi, cô ở đây trông bàn Tần Thần, đừng làm cho bất cứ kẻ nào chạm vào.”

Hiệu trưởng đánh mắt bảo giáo viên làm theo lời Tần Duệ Lâm nói, Tần Thần lúc đi còn chưa yên tâm, còn bảo Úc Thậm Hiên: “Cậu cũng giúp tớ trông biết không?’

Úc Thậm Hiên sợ hãi gật đầu.

Lý Lâm Cương sớm đã đi ra ngoài nghe điện thoại, hắn tựa hồ rất coi trọng đối với cuộc điện thoại này, cố ý tìm một góc yên lặng để nghe, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Lý Lâm Cương cương càng trở nên khó coi, cuối cùng dường như là trắng bệch, ánh mắt hắn sợ hãi nhìn loạn xung quanh, lòng bàn tay túa mồ hôi.

Đợi khi dập máy, hắn liền cảm giác toàn thân bị rút hết sức lực, yếu ớt dựa vào lan can, chờ tỉnh táo lại mới ý thức được chính mình đến tột cùng đã làm nên chuyện gì, hắn hung hăng muốn tát cho chính mình một cái, sau đó ra sức cố tươi cười, thái độ so với lúc trước hiển nhiên trái ngược.

Hắn không ngờ đến Tần Duệ Lâm có thân phận lớn như vậy, hắn cũng không dám đắc tội với người xưng anh em với cục trưởng, đây không phải con mẹ nó muốn chết sao! Nhưng Lý Lâm Cương Cương rất nhanh hiểu ra, đây rõ ràng là do hiệu trưởng đào cái hố cho hắn, hắn có thể nói ra thân phận của Tần Duệ Lâm, lại khăng khăng che giấu, thậm chí cố tình ám chỉ bình thường gia đình Tần Thần luôn có vẻ dối trá.

Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đành coi bản thân đen đủi, ngay tại lúc này mất cái đồng hồ vài chục vạn cũng không quan trọng, giữ vững vị trí còn quan trọng hơn.

Lý Lâm Cương không truy cứu nữa,cũng lấy lòng tỏ ý đồng hồ chắc rơi ở nhà, sự việc cứ giải quyết nhẹ nhàng như vậy, hắn còn tiện đà đổi mặt lấy lòng nói: “Tần gia, cái kia… Thực sự là ngại quá, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng so đo với tôi, quả thực tôi không nhận ra ngài, bằng không cũng không dám như vậy, lần này mạo phạm ngài đều là lỗi của tôi! Tôi xin nhận lỗi, chúng ta đây chẳng phải nước lớn nhấn chìm miếu long vương*…”

*: nghĩa là vốn là người mình nhưng không biết nên xảy ra mâu thuẫn với nhau。

Chuông vào học đột nhiên vang lên, Tần Duệ Lâm nhẹ giọng với Tần Thần: “Bây giờ không còn chuyện gì nữa, con về lớp trước đi.” Nói xong hắn liền lạnh lùng liếc nhìn Lý Lâm Cương, châm chọc nói: “Đừng nói vậy, tôi không nhận nổi đâu.”

Trên mặt Lý Lâm Cương tràn đầy hối hận, hắn nhìn chằm chằm hiệu trưởng, hận không thể ngay lập tức đập người một trận.

Ánh mắt Tần Duệ Lâm chuyển hướng sang hiệu trưởng, thái độ cương quyết nói: “Tôi không hy vọng chuyện này tái diễn lần nữa.”

Thái độ hiệu trưởng vô cùng cung kính: “Ngài Tần, ngài yên tâm, tôi cam đoan không có chuyện này lần sau nữa.”

Lý Lâm Cương còn đang vội tìm cách xin lỗi, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng thì Tần Thần đã quay về lớp, nhưng Lý Phàm vẫn còn ở đây, Lý Lâm Cương Cương không ngừng cúi người xin lỗi, gần như cúi ngập cả người, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn thờ ơ.

Lý Lâm Cương đột nhiên kéo Lý Phàm lại, lớn tiếng quát: “Lý Phàm, còn không mau xin lỗi, mày không biết mình đã gây chuyện sao, mày muốn hại chêt ba của mày có đúng không? Nhanh nói cho Tần gia đi, cam đoan sau này không bao giờ khiến Tần Thần bị oan, nhanh lên một chút, mày ngẩn người làm gì!”

Lý Phàm nghèn nghẹn, nước mắt lã chã rớt xuống, nó vốn béo, không biết những giọt nước kia là nước mắt hay mồ hôi nữa.

Lý Lâm Cương tức giận, nhân lúc mọi người không để ý liền bạt tai Lý Phàm một cái, nổi giận mắng: “Khóc, chỉ biết khóc, khóc có tác dụng cái rắm, mày muốn hại chết tao có phải không! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy thật trắng tay, mày còn nói không chọc giận tao hả!”

Tần Duệ Lâm nhíu mày, trong lòng đối với Lý Lâm Cương Cương càng thêm chán ghét, loại người chỉ biết lấy con mình ra làm bia chắn không xứng đáng làm cha, hắn bước nhanh hơn, chẳng thèm để ý đến kẻ tâm thần phát tiết kia. Nếu như Lý Lâm Cương muốn dùng con trai cầu xin thông cảm, vậy tính toán của hắn e đã nhầm chỗ rồi.

Tần Duệ Lâm vừa ra khỏi trường học, từ xa đã đã thấy Hạ Hi lái xe đến, tâm trạng đang lo lắng của hắn liền tan thành mây khói, Tần Duệ Lâm ngay cả bước đi cũng nhanh hơn, nếu như phía sau hắn có đuôi, lúc này khẳng định đã sớm dựng lên.

Hạ Hi tới rất gấp, cậu mang kính râm, vành mũ cụp xuống, trên người tuy là quần áo hằng ngày, nhưng lớp trang điểm trên mặt còn chưa kịp tẩy, cậu cũng đồng thời trông thấy Tần Duệ Lâm. Hạ Hi do dự một lát, vẫn trực tiếp qua chỗ Tần Duệ Lâm.

Ánh mắt Tần Duệ Lâm cẩn thận nhìn cậu, chờ mong trong lòng khiến tâm trạng hồi hộp của hắn hầu như không cách nào che giấu nổi.

Hạ Hi vội vàng hỏi: “Sao lại thế này? Thần Thần đâu?”

Khuôn mặt Tần Duệ Lâm ra vẻ mọi việc đều trong tầm tay, tự tin không gì sánh được: “Con không sao,  đã quay về lớp rồi, em yên tâm đi. Thần Thần chắc chắn không phải kẻ trộm, anh đã xử lí xong xuôi rồi.”

Hạ Hi không khỏi hoài nghi nói: “Anh xử lí thế nào rồi? Tra xét giám sát chưa? Đã hỏi qua tình hình học sinh chưa? Mà tìm được kẻ trộm chưa?”

Tần Duệ Lâm sửng sốt, ngây ngốc hỏi: “… Những việc này rất quan trọng sao?”