Tôi nhận rồi giả vờ bất cẩn đánh đổ nó. Tôi thấy sắc mặt của Chồng trở nên tăm tối trong nháy mắt, song gã nhanh chóng che giấu.

Chúng tôi xem phim rất không thoải mái. Tuy rằng bên ngoài gã vẫn đang mỉm cười, nhưng tôi cảm thấy gã đang oán hận tôi làm đổ cốc Coca kia.

Tôi nghĩ mình cần bắt đầu điều tra.

Tôi sẽ không để gã giết chết tôi.

Tôi bảo gã rằng mình có một buổi ký tên tổ chức ở nơi khác, buổi chiều đã phải khởi hành, có lẽ mất tầm một tuần mới có thể trở về. Gã “ừm” một tiếng rồi lập tức cầm đũa gắp đồ ăn, cũng không nói thêm gì. Song tôi biết gã rất vui vẻ. Từ khóe môi lơ đãng cong lên, từ lông mày hơi nhướng, đều để lộ cảm xúc vui sướng.

Gã đang ngóng trông tôi rời đi, tôi nhìn ra, nhất định gã đang chờ lúc này, chờ người kia.

Khi sắp xếp hành lý, tôi đặt một chiếc camera trên tủ quần áo phòng ngủ, là loại camera siêu nhỏ tôi đã mua từ rất lâu trước kia.

Lúc chiều, gã ôm tôi một chút rồi hôn lên trán tôi chào tạm biệt.

Tôi kéo chiếc vali rất nặng rời đi. Cánh cửa đóng “rầm” sau lưng tôi.

Tôi tới khách sạn thuê một phòng, đặt hành lý xuống, sau đó nhấc balo đi đến nhà mình trong khu giàu có. Những hộ gia đình ở đây cho rằng bảo vệ ở khu chung cư luôn làm việc thỏa đáng đúng nơi đúng lúc. Nhưng nhờ quanh năm sáng tác ở nhà, tôi đã quan sát tường tận, bãi cỏ phía nam khu nhà nối liền với công trường bên ngoài.

Tôi vòng qua bảo vệ đi tới địa điểm đích.

Không có ai chú ý tới tôi.

Tám giờ mười phút tối, một người con trai đi vào biệt thự nhà tôi. Tôi mở iPad theo dõi, phóng đại mặt cậu ta. Người này có dáng vẻ yêu mị, nam sinh nữ tướng, trông như đồ lẳng lơ đê tiện.

Cậu ta và Chồng ôm nhau ở cửa phòng ngủ, hôn môi rồi lăn lên giường. Hiển nhiên bọn họ rất hưng phấn, ngay cả ván giường cũng lay động theo.

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi ghê tởm.

Tôi nhớ mình và chồng chưa từng làm tình kịch liệt đến thế. Mỗi lần đều bình thản qua quýt, giống như chính cuộc sống của chúng tôi vậy.

Hiện tại, cuộc sống tràn ngập tự nhiên này bị nhen ít lửa.

Vừa nghĩ tới việc bọn họ hôn môi và quay cuồng trên chiếc giường mình từng ngủ, tôi đã cảm thấy ghê tởm.

Tôi cảm thấy bụng cồn cào đến nỗi muốn ói ra, khiến tôi không ngừng muốn moi móc cổ họng, khiến tôi muốn cuồng loạn gào thét, muốn lao vào chất vấn chồng mình ngay bây giờ.

Nhưng lúc này tôi cần bình tĩnh, tôi biết.

Tôi phóng đại khuôn mặt trên màn ảnh, tôi nghĩ mình biết cậu ta là ai. Cậu ta là bạn của chồng tôi, bọn họ quen nhau từ nhỏ và cùng nhau lớn lên. Chồng chưa từng giới thiệu tỉ mỉ người này cho tôi.

Tôi biết đến tên cậu ta từ một lần bất ngờ muốn tiễn chồng lên máy bay. Một nhóm bạn bè gã theo tiễn, trong đó tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy đang nhìn mình chòng chọc đến từ người này.

Mà chồng tôi chỉ nói cậu ta là bạn.

Bây giờ xem ra, cậu ta phải là thanh mai trúc mã của Chồng.

Tôi không biết nhiều về vòng xã giao của Chồng. Một mặt do tôi là một tác giả, không thường xuyên ra ngoài cũng chẳng cần xã giao. Mặt khác là vì tôi từng được Chồng dẫn đi tham gia tiệc rượu, tuy người trên bàn cơm đều cười, nhưng tôi có thể cảm nhận sự ác ý ẩn giấu sau nụ cười đó, dần dà tôi chẳng muốn đi nữa.

Tôi nghĩ Chồng đã ngoại tình lâu rồi. Từ vẻ mặt rạng rỡ hớn hở, từ mùi rượu trên người khi sáng sớm trở về, hay thời điểm nhờ tôi đi nơi khác một cách vô cớ, những điều này đều có thể nhìn ra.

Tôi nghĩ trước đây mình có thể dùng tình yêu che đậy mọi thứ, song bây giờ lại không thể nữa.

Vì chồng tôi muốn giết tôi.