Thoáng chốc, tâm tình Lý Huyền Lương trở nên nặng nề, khiến cho nỗi sợ hãi chôn sâu dưới đáy lòng, cùng với nỗi bất lực về tương lai mờ mịt phía trước, tất cả cùng nhau bắt đầu trỗi dậy… Y cứ như thế, lặng lẽ ngồi yên tại chỗ thật lâu.

Mã Thần Nhất ở bên ngoài đi qua đi lại liên tục, xoay người đốt một điếu thuốc, cau mày rít vài ngụm, lại hung hăng dập tắt.

Mấy hôm nay Lý Huyền Lương rõ ràng gầy đi rất nhiều, trưa nay cũng không có ăn cơm. Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi nhà hàng mang cơm đến.

Một tiếng sau, nhân viên nhà hàng mang cơm đến. Hắn trả tiền xong, đóng cửa lại, thấy Lý Huyền Lương vẫn còn đang tự nhốt mình trong phòng tắm, liền buông hộp cơm xuống, tiến đến gõ cửa.

Đợi chừng nửa ngày, cánh cửa phòng tắm mới mở ra. Lý Huyền Lương sắc mặt hơi tái nhợt, liếc nhìn Mã Thần Nhất một cái, đẩy hắn ra, đi tới bên giường, lặng lẽ cầm vài bộ quần áo bỏ vào vali.

Mã Thần Nhất thấy vậy thì có chút lo lắng, hắn không biết cũng không rõ tại sao y lại đột nhiên làm như thế. Hắn bước đến gần, nắm lấy cổ tay y, hỏi: “Đừng thu dọn đồ nữa, cậu lại muốn đi đâu?”

Lý Huyền Lương đứng dậy, giọng điệu khô cứng, tùy tiện nói: “Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi tên khốn kiếp cậu.”

Y đang nói cái gì? Mã Thần Nhất vừa nghe xong, cơn tức giận phút chốc hiện lên nơi đáy mắt, bàn tay cũng không kiềm được tăng thêm lực đạo. Hắn gắt gao nắm lấy cổ tay Lý Huyền Lương, nói: “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Thế nào? Muốn mặc kệ sự sống chết của em trai cậu sao?”

Lý Huyền Lương né tránh cánh tay của hắn, đầu có chút choáng váng khiến cho sắc mặt y càng khó coi hơn. Y quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn: “Cần gì phải tìm Lý Lâm cho phiền phức? Cậu trực tiếp đem tôi đi giết là được rồi mà.”

Thấy trên mặt Lý Huyền Lương là vẻ chán chường cùng thống khổ, ánh mắt hắn thoáng chốc hơi tối xuống. Hắn dùng giọng điệu mềm mỏng hỏi: “Vì sao đột nhiên lại nói muốn rời đi? Ít nhất cậu cũng phải cho tôi một lý do chứ.”

“Cho cậu lý do thì có thể thả tôi đi?” Lý Huyền Lương cười thảm, “Vậy tôi đây chán ghét cậu có tính là lý do không?”

Mã Thần Nhất cúi đầu xuống, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Lý Huyền Lương, đột nhiên đưa tay ôm lấy y, kéo vào lòng. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Lương, có phải cậu vẫn tức giận vì chuyện lúc trưa không? Không phải tôi đã giải thích với cậu rồi sao, lúc đó chỉ là thuận miệng nói chơi vậy thôi. Lời nói của tôi thật sự không đáng để cậu tin tưởng ư?”

Lý Huyền Lương xoay người đi, có chút chán ghét né tránh hắn, trong mắt vẫn mang theo một tia tự giễu: “Tôi thật sự không có cách nào tin tưởng cậu. Tôi không phải thần tiên, không thể đoán ra tâm tư của cậu. Ai biết cậu đang suy nghĩ cái gì chứ? Tuy hiện tại ngoài miệng cậu nói thế, nhưng biết đâu cậu lại đang cùng với tên Tiền thiếu gia kia thông đồng đóng kịch, có cần không hả? Tôi có bị ngu đâu, còn muốn tôi tin tưởng cậu, cậu dựa vào cái gì?”

Mã Thần Nhất càng nghe, sắc mặt càng trở nên âm trầm. Cánh tay hắn hung hăng siết chặt thắt lưng y, hỏi: “Cậu nói gì? Cậu nói tôi cùng Tiền Chính Giai thông đồng sao?” Hắn chăm chú nhìn y, nhưng chỉ thấy trong mắt y là vẻ bi thương cùng phẫn nộ. Hắn thở sâu một hơi, dùng giọng điệu chậm rãi kiên định nói từng chữ từng chữ một: “Tiểu Lương, cậu yên tâm, tôi với Tiền Chính Giai không phải là bạn bè. Mà cho dù là bạn bè đi nữa, tôi cũng sẽ không đem cậu giao cho hắn, lại càng không giao cho bất cứ kẻ nào. Bởi vì, cậu thuộc về tôi, cậu là của tôi, biết không?” Nói xong, hắn cúi đầu xuống, hung hăng ôm siết Lý Huyền Lương, mạnh bạo không chút ôn nhu, ma sát kịch liệt giữa hai thân thể mang theo phẫn nộ.

“Mã Thần Nhất, cậu buông ra…” Lý Huyền Lương cảm nhận được Mã Thần Nhất dường như đang tức giận, nhưng dù y có muốn né tránh thế nào cũng đều trốn không thoát vòng tay mạnh mẽ kia.

Lý Huyền Lương càng giãy dụa thì lại càng khơi dậy lửa tình cùng dục vọng chinh phục của Mã Thần Nhất. Mấy ngày nay, hắn vẫn cố kiềm chế để không chạm vào y, tình dục tích tụ từng chút một lúc nay đã sắp sửa hoàn toàn bạo phát, không thể vãn hồi.

Bị Mã Thần Nhất mạnh bạo cưỡng chế hết mọi động tác khiến Lý Huyền Lương nhịn không được, toàn thân run rẩy, muốn đẩy hắn ra nhưng không sao thoát được đôi tay ấy. Mã Thần Nhất ngẩng đầu lên, nhìn y chăm chú, sau đó lại cúi sát xuống bên tai y, dịu dàng nói: “Tiểu Lương, đừng cự tuyệt tôi mà. Tôi không muốn tổn thương cậu. Cậu là của tôi, tôi sẽ không đem cậu giao cho bất cứ kẻ nào. Là thật đó, tôi thề. Xin cậu hãy tin tưởng tôi được không?” Trong giọng nói của hắn có chút khát vọng, có chút yêu thương, có chút cầu xin…

Lý Huyền Lương xoay đầu sang hướng khác, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Y không hiểu, rõ ràng chính mình mới là người thống khổ, nhưng tại sao biểu tình của Mã Thần Nhất lúc này so với y lại càng có vẻ thống khổ hơn? Dù có muốn lừa gạt y cũng không cần làm mức độ này chứ?

Nếu là trước đây, khi Mã Thần Nhất vừa nói ra câu kia, Lý Huyền Lương tuyệt đối sẽ trực tiếp đá văng hắn, sau đó túm lấy cổ áo hắn mà nói rằng, những lời này chính là sự sỉ nhục lớn nhất.

Thế nhưng, giờ này phút này, Lý Huyền Lương đã không còn ngạo khí như vậy nữa. Cho dù hắn xem y là thế thân cũng tốt, là chính y cũng được. Hiện tại y chỉ thầm nghĩ mau mau một chút vượt qua thời gian một năm này, sau đó càng tránh xa hắn được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.

Nói thật lòng, y cảm thấy sợ… Mặc dù y và hắn chỉ có mối quan hệ dựa trên hiệp nghị, mặc dù y rất khó chịu việc hắn uy hiếp Lý Lâm để ép buộc y làm ra những chuyện quá đáng, mặc dù y đối với hắn luôn cảm thấy sợ hãi, chán ghét và phẫn nộ, thế nhưng hiện tại y mới nhận ra rằng, thời gian gần đây có rất nhiều chuyện khiến y không cách nào chống đỡ, chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Bởi vì những thỏa hiệp không cách nào đoán trước đó, y vẫn thường xuyên nửa đêm giật mình tỉnh giấc, sau đó hốt hoảng mất ngủ đến hừng đông. Thậm chí chỉ cần một câu nói hoặc một tiếng động đơn giản cũng khiến y toàn thân run rẩy, thể xác và tinh thần yếu ớt đến cực điểm. Từ sâu trong đáy lòng, lúc nào y cũng giống như bị một tảng đá lớn đè chặt, nặng nề trói buộc, khiến y khao khát được đối xử dịu dàng cùng che chở.

Y đã chịu đựng đủ rồi. Ngoại trừ lo lắng đề phòng Mã Thần Nhất, y còn nơm nớp lo sợ sự sỉ nhục khi bị hắn đem tặng cho người khác.

Thế nhưng, y thật sự bị điên rồi sao? Chỉ vì một câu nói của hắn mà cảm thấy tảng đá trong lòng được nhấc xuống, thoải mái dễ chịu vô cùng? Lý Huyền Lương xoay người đi, lấy tay che ngang mặt. Đây thật sự là mình sao? Một người yếu đuối tự ti đến thế thật sự là mình sao?

Mã Thần Nhất cúi xuống hôn Lý Huyền Lương rồi lại trằn trọc cắn hút cổ y, bàn tay cũng rất tự nhiên chơi đùa với hai điểm đỏ hồng trước ngực, cả người tỏa ra khí thế bá đạo như muốn đem toàn bộ thân thể y nuốt vào bụng.

Lý Huyền Lương xoay mặt đi, bối rối lấy tay tự che khuất đôi mắt của mình, đáy lòng giống như bị cuốn vào hang động tối tăm bên dưới vực sâu không đáy. Ngoại trừ nỗi sợ hãi ban đầu, cư nhiên còn nảy sinh một loại cảm giác sảng khoái. Loại thống khoái này khiến y rơi vào hắc ám vô biên, toàn thân vô lực khẽ rên rỉ một tiếng. Thân thể bị Mã Thần Nhất nhiệt tình vuốt ve từng tấc da thịt, khiến y thở gấp gáp, bên hông cùng đầu gối cũng không khống chế được nữa, bất giác run rẩy liên hồi.

Mã Thần Nhất vẫn hôn đến thật hưng phấn, bởi vì hắn phát hiện thân thể Lý Huyền Lương cư nhiên lại có cảm giác, thậm chí còn không phản kháng những hành động của hắn. Đây chính là khát vọng cực độ bao nhiêu năm nay của hắn, mong mỏi có một ngày y sẽ tiếp nhận mình, tiếp nhận thân phận đồng tính luyến ái của mình, đồng thời hai người cũng có thể giống như những đôi tình nhân khác yêu thương nhau, nương tựa vào nhau.

Mặc dù tình trạng hiện giờ còn xa lắm mới đạt đến điều hắn ước ao, nhưng ít ra cũng đã tiến triển thêm một bước rồi. Trải qua mấy lần hoan ái, thân thể của y rốt cuộc đã có thể có cảm giác quen thuộc, khiến cho ngọn lửa dục vọng dưới đáy lòng hắn cứ hừng hực thiêu đốt.

Mã Thần Nhất dùng ánh mắt như có lửa nhìn chăm chú Lý Huyền Lương, kéo cánh tay đang che mặt của y ra, thấy y cũng đã có chút động tình, đôi mắt hơi hé mở nhìn hắn, nơi khóe mắt thấp thoáng vài giọt lệ như sương. Lý trí của hắn rất nhanh chóng bị tiêu tan hoàn toàn, nhịn không được cúi xuống vừa hôn vừa liếm đôi môi y, bàn tay cũng liên tục vuốt ve khắp thân thể, dịu dàng như đang chạm vào một món hàng dễ vỡ, nhưng đồng thời lòng bàn tay lại mang theo sự bá đạo nồng đậm, giữ chặt lấy y.

Lý Huyền Lương chỉ cảm thấy thân thể nóng bừng bừng, đầu đau như muốn nứt ra, ý thức hỗn loạn, đôi mắt gần như không còn tiêu cự. Nhưng bàn tay vẫn đang di chuyển khắp người y như khơi dậy mọi xúc cảm đã khiến cho thần trí của y thanh tỉnh lại chút ít. Y miễn cưỡng kéo tay hắn ra, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi khát, nước…”

Mã Thần Nhất đang bị vẻ mặt của y khiến cho lửa lòng khó nén, nghe vậy khó khăn lắm mới gọi được lý trí quay về. Bàn tay hắn di chuyển về phía thắt lưng của y, kinh ngạc phát hiện ra nhiệt độ bên dưới nách y rất nóng. Hắn thở dốc, cố gắng tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên dùng tay đặt trên trán y, lại nhìn một chút vẻ đỏ ửng lạ thường trên mặt y. Cố ép buộc bản thân nhắm mắt lại, cưỡng chế phân thân đang rục rịch, nửa ngày sau hắn mới gian nan đặt y lên giường, bình tĩnh giúp y chỉnh trang lại y phục. Xong việc, hắn cúi người xuống, nói nhỏ: “Tiểu Lương, chờ một lát, tôi đi gọi bác sĩ cho cậu.”

Cho đến khi Mã Thần Nhất đã đóng cửa lại, Lý Huyền Lương vẫn nằm ngửa trên giường, cảm giác xương cốt toàn thân đều đau đớn. Y chậm rãi nghiêng người qua một bên, tựa đầu vào giường, ý thức dần dần nặng nề chìm vào hôn ám.

Không lâu sau, Lý Huyền Lương bị Mã Thần Nhất lay tỉnh. Hắn đứng bên giường, trong tay cầm ly nước cùng mấy viên thuốc, đỡ y ngồi dậy.

“Bác sĩ đã tới khám rồi, mấy hôm trước cậu bị cảm lạnh, vẫn còn tích tụ trong cơ thể nên bây giờ mới phát sốt. Bác sĩ đã chích thuốc hạ sốt cho cậu. Nào, uống thuốc trước đi.” Mã Thần Nhất ngồi xuống, đưa nước cùng thuốc cho y.

Lý Huyền Lương nhìn ly nước một chút rồi đưa tay ra tiếp nhận, có chút khó khăn bỏ thuốc vào miệng, uống sạch ly nước, uống xong còn liếm liếm môi. Mã Thần Nhất nãy giờ vẫn nhìn y với ánh mắt sâu thẳm khó dò, yên lặng đứng dậy rót thêm cho y một ly nước nữa. Lý Huyền Lương nhận lấy, uống hết xong thì đưa ly nước trống không lại cho hắn, lắc lắc đầu ý bảo đủ rồi, không cần rót thêm.

Mã Thần Nhất ngồi xuống giường, sờ tay lên trán Lý Huyền Lương. Ừm, đúng là còn hơi nóng, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều rồi.

Lý Huyền Lương ánh mắt mịt mờ, vì nhớ tới chuyện khi nãy nên có chút không được tự nhiên. Y ho khan một tiếng, thấp giọng nói muốn đi ngủ, sau đó liền né tránh cánh tay của hắn, nằm xuống giường.

Cánh tay Mã Thần Nhất lạc lõng giữa không trung, sắc mặt thoáng hiện ra vẻ thất vọng. Hắn do dự một chút rồi nói: “Cậu ngủ trước đi, tôi ra ngoài một chút. Cũng không biết chừng nào về, có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Lý Huyền Lương ở trong chăn ậm ừ mấy tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Mã Thần Nhất giúp y chỉnh lại chăn, kế tiếp mới đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Đến khi cửa đã đóng lại, Lý Huyền Lương mới ở trên giường âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Y mở mắt, nhìn một mảnh trời đêm đen kịt bên ngoài, chỉ có những ngọn đèn LED là không ngừng chớp tắt, lóe ra từng tia sáng đủ màu mờ ảo, khiến cho y có chút say mê.

Y đương nhiên biết Mã Thần Nhất muốn đi đâu. Vừa rồi, y đột nhiên phát sốt quả thật rất đúng lúc. Y mệt mỏi nhắm mắt lại, không chỉ là thân thể, ngay cả trái tim đang dần vỡ nát cũng cần được thư giãn. Ho khan hai tiếng, y vốn muốn đứng dậy tìm viên thuốc chữa đau họng, bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa.

Y dừng lại, lẽ nào Mã Thần Nhất quên mang chìa khóa? Chậm rãi bước xuống đất, đi ra mở cửa, mi mắt y cứ giật giật không ngừng. Nhìn thấy cái người ngoài cửa đang nở ra một nụ cười hạ tiện với mình, đáy lòng y thoáng chốc trầm hẳn xuống.