Hạ Hi am hiểu nhất vẫn là kiểu nhạc cụ truyền thống Trung Quốc, với loại nhạc cụ của Tây Dương cậu cũng chỉ biết ít ỏi vài khúc nhạc, thế nên đàn xong bài nhạc này, Hạ Hi chỉ còn thành thục mấy khúc đồng dao, liền viện lí do: "Khúc nhạc vừa rồi đau thương quá, tôi đổi sang bài nhạc thiếu nhi vui vẻ cho anh nghe nhé?"

Chu Tấn Viêm biết mình hiện tại chẳng khác nào cá nằm trên thớt làm gì có quyền lựa chọn, đương nhiên hắn sẽ không nói không, huống chi thiếu niên còn có mạch suy nghĩ khác người. Thế nhưng, âm thanh vừa vang lên, biểu tình của Chu Tấn Viêm liền lập tức thay đổi.

Đây là bài đồng dao duy nhất mà mẹ từng đàn cho hắn nghe.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc ấy, mẹ một bên đánh đàn hai mắt yêu thương nhìn hắn, trên mặt treo một nụ cười ôn nhu. Nhưng thời khắc ấy chỉ diễn ra một lần, cả đời bà đàn đều là những giai điệu bi thương, đắm chìm trong ảo tưởng được chung sống một mái nhà với người đàn ông bạc tình bội nghĩa, đến cuối cùng rơi vào trầm cảm uống thuốc tự tử, dương cầm cô đơn một mình không còn được người tấu lên giai điệu nữa.

Tiểu thiếu chủ một bên đàn một bên chuyên chú nhìn hắn, hàng mi dài đen nhánh lấp lánh trên đôi đồng tử nâu thuần khiết, như sóng nước nhẹ nhàng lưu chuyển, khiến cho bất kì ai cũng phải bận tâm.

Chu Tấn Viêm bình tĩnh nhìn Hạ Hi, trong một nháy mắt nào đó, hình ảnh Hạ Hi trùng điệp lên hình ảnh mẹ hắn, — không chỉ sinh ra liên tưởng như Tiếu Đình Uyển mà là có cảm giác ôn nhu ấm áp như người đó, làm hắn không tự chủ được quên mất phải thở.

Mãi cho đến khi khúc nhạc kết thúc, hơi thở Chu Tấn Viêm mới chậm rãi bình phục, mà Hạ Hi thấy biểu tình hắn khó coi, cho rằng hắn không thích, rầu rĩ hỏi: "Tôi đánh đàn tệ đến vậy sao?"

Không chiếm được trả lời, tiểu thiếu chủ càng mất mát, rời khỏi đàn dương cầm trở lại trước người Chu Tấn Viêm, cố chấp nhìn hắn truy vấn: "Anh lại nghĩ đến Tiếu Đình Uyển sao? tôi đàn thật sự không hay bằng cô ta sao?"

bề ngoài Hạ Hi ở thế giới này vẫn giống như các thế giới trước, là vẻ ngoài khi mới thành niên của cậu ở thế giới hiện thực, tướng mạo vốn tinh xảo xinh đẹp, giờ chỉ cần lộ ra một chút biểu tình ủy khuất là khiến người ta tâm đâu không thôi, Chu Tấn Viêm ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt thiếu niên, thấy con ngươi trong trẻo đẩy vẻ ủy khuất, nội tâm bỗng chốc nặng nề.

Đinh —, điều kiện nhìn nhau thâm tình mười giây thỏa mãn, kỹ năng "Điềm đạm đáng yêu" kích phát.

Hạ Hi quả thật quên mất mình có cái kĩ năng 'hố' này, suýt nữa bị dọa đến, thấy Chu Tấn Viêm vẫn yên lặng nhìn mình trước sau không đáp, chỉ có thể qua loa bỏ qua, bên ngoài lại ý chí chiến đấu dâng trào, nắm tay quyết tâm: "Tôi sẽ cố gắng luyện tập, rất nhanh có thể đánh đàn tốt hơn cô ấy! Đến lúc đó anh nhất định phải thích tôi!"

"Đinh ——, chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh 'hắc trái thơm', thỉnh hướng tra công thổ lộ một trăm lần, thời hạn một tháng, nhiệm vụ thành công khen thưởng 500 tích phân."

Hạ Hi nhịn không được ngẩn người. Hắc trái thơm là cái gì? Có thể ăn sao?

027 đứng ở Hạ Hi trên vai gật đầu, "Hẳn là ăn rất ngon ......"

Con gà nhỏ nghĩ đến quả dứa ngọt ngào có chút nước dãi đầm đìa, trên đầu ngốc mao cũng quơ quơ, "Hôm nay ký chủ đại nhân cấp tra công gieo một trăm 'hắc trái thơm', năm sau có phải sẽ thu hoạch hàng ngàn hàng vạn 'hắc trái thơm' không?" (cíu t )- -) đồng đội ko hiểu có tác dụng j )

Hạ Hi lập tức não bổ cảnh tượng mình bị vô số quả dứa tạp chết, cả người đều nổi da gà, quyết định phải về phòng yên tĩnh suy nghĩ. 027 lẽo đẽo theo sau hỏi: "Ký chủ đại nhân có muốn quay thử đĩa quay bàn tay vàng ở thế giới này luôn không? Nói không chừng sẽ quay được kĩ năng siêu ngầu đó!"

Chờ đến khi đĩa quay ngừng lại, không ngờ lời 027 lần này còn có thể tin tưởng, kĩ năng tuy không được coi là ngầu nhưng lại là thứ có giá trị ở thế giới này: Thực vật hệ.

027 nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng cho Hạ Hi: "bàn tay vàng 'Dị năng' có đặc thù : chỉ có thể sử dụng ở thế giới tang thi, yêu cầu dựa vào nỗ lực bản thân nâng cấp dị năng, các thế giới khác không có hiệu quả cao chỉ có thể gia tăng một chút lực tương tác thực vật mà thôi."

Dù như thế Hạ Hi cũng thấy thỏa mãn, sau đó nhịn không được đánh giá 027 một phen: "Tuy rằng mỗi một thế giới đều thấy mi mập lên một chút, nhưng lần này ta cảm thấy mi phải mập lên gấp đôi, có phải đến lúc mi nên giảm béo rồi không?"

027 lập tức kháng nghị: "Không phải ta mập lên, là ta trưởng thành sau thăng cấp! Chờ ta lên tới cấp cao nhất liền có thể......"

"Trở thành phượng hoàng xinh đẹp nhất thế gian này." Hạ Hi hiển nhiên rõ ràng 027 muốn nói cái gì, thuận miệng tiếp lời, nhàn nhạt cho nó một cái liếc mắt .

027 cảm thấy cái liếc mắt này là cổ vũ nó, bỗng nhiên che mặt thẹn thùng nói: "Đúng rồi, ta chỉ cần xinh đẹp như kí chủ đại nhân là được......"

Quay lại phía Chu Tấn Viêm, sau vài phút đồng hồ tâm trạng hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, nỗ lực ngăn chặn rung động trong lòng, đôi mắt vô thức liếc ra ngoài cửa sổ, tự hỏi tình huống bây giờ của bản thân.

Đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn thậm chí không biết Hạ Hi rốt cục là nhân vật như thế nào, từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe được bọn bảo tiêu xưng hô cậu là 'thiếu chủ' mà thôi. Cấp trên có chỉ thị hắn đi nằm vùng Thanh bang tiếng tăm lừng lẫy, lại bị bảo tiêu khinh khỉnh gọi là bang phái nhỏ, có thể thấy được thân phận thiếu niên này không đơn giản, thứ duy nhất có thể tạm an tâm chính là bản chất đối phương chẳng qua vẫn là một đứa nhỏ, sở thích của trẻ con có bao giờ được lâu dài?

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Hạ Hi thế nhưng thật sự sẽ xuống nước chăm sóc người khác. Cơ hồ là dùng cả ngày để chạy xung quanh hắn, so với hộ lý, y tá còn cẩn thận, tỉ mỉ hơn, cũng không có chút nào là không kiên nhẫn, ngoại trừ việc không cho hắn đi ra ngoài và liên hệ với bên ngoài, những việc còn lại đều tùy hắn mong muốn.

(Chậc, Phải biết rằng bản công tử từng có vô vàm kinh nghiệm hầu hạ Vương gia, một tên bắt bẻ như Cung Nghi Nam còn bị ta thu phục sát đất, huống chi..... )

Hạ Hi cẩn thận bưng đồ ăn còn đang bốc khói nghi ngút đến trước mặt Chu Tấn Viêm, một bên dùng thìa uy hắn, một bên giống như dỗ trẻ con, đem khuôn miệng cũng trương thành chữ O: "Tới, há mồm, a......"

Chu Tấn Viêm cảm thấy bản thân bị tiểu thiếu chủ không biết từ phương trời nào rơi xuống,cuốn vào trò chơi gia đình "Tôi tự mình ăn."

biểu tình đối phương kiên quyết như vậy, Hạ Hi chỉ có thể hậm hực buông tay, có chút ủy khuất nhìn Chu Tấn Viêm, "...... Nga, vậy anh ăn chậm một chút, cẩn thận nóng."

Cậu ủy khuất cái gì? Đến tột cùng ai mới là người bị hại ở đây? Chu Tấn Viêm cố gắng bình tĩnh thuyết phục bản thân, đem lực chú ý chuyển về phía đồ ăn.

Thấy Chu Tấn Viêm ăn, Hạ Hi lập tức hỏi: "Ăn ngon không?"

Thiếu niên như hài tử bất kì cảm xúc gì đều viết ở trên mặt, hai mắt sáng lấp lánh mang theo mong chờ, tựa như một con thú nhỏ đang chờ chủ nhân khen ngợi.

Hương vị quả thực không tồi, Chu Tấn Viêm 'ừ' một tiếng.

"Ăn rất ngon đúng không?" Hạ Hi cười tủm tỉm, con người thực dễ dàng thỏa mãn "vậy tôi mỗi ngày đều nấu cho anh ăn!"

Đồ ăn này lại là do tiểu thiếu chủ đích thân nấu? Chu Tấn Viêm hơi nhíu mi, đôi mắt vô tình liếc qua tay Hạ Hi, trên đôi tay trắng nõn như ngọc xuất hiện vài vết bỏng nhỏ, vô cùng xấu xí.

Chu Tấn Viêm căn bản không tin đối phương có thể kiên trì đến cùng, "Cậu nguyện ý mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi?"

"Đương nhiên nguyện ý!" Hạ Hi dùng sức gật đầu, thời điểm nấu cơm, không ngờ vài vết bỏng nhỏ lại có thể tăng lên tận 2 điểm ' giá trị ngược', nào có thú vui nào hơn.

Suốt một tuần tiếp theo, Hạ Hi quả nhiên nói được thì làm được, mỗi ngày đều tự mình làm rất nhiều món cho Chu Tấn Viêm, đồng thời còn kiêm luôn chức đàn dương cầm giải khuây cho hắn, đều đều như chuông báo thức, không ngày nào quên.

Thiếu niên có tướng mạo đẹp như ánh ban mai, lại thêm không chần trừ trực tiếp tỏ tình cùng kiên trì theo đuổi, nếu không phải cái chân gãy càng đang bó giò trước mặt hoặc tâm tình chỉ cần có chút mềm yếu, Chu Tấn Viêm quả thực không dám đảm bảo mình không bị cảm động rơi vào lưới tình. Vì thế hắn kiên định không dám trì hoãn quyết tâm, buộc phải rời khỏi nơi này, càng sớm càng tốt.

May mắn bảo tiêu xuống tay cũng không phải quá tàn nhẫn, Chu Tấn Viêm lại tuổi trẻ, xương chân lành rất nhanh, chỉ hơn một tháng trời, hắn đã có thể tự mình dựa vào nạng để di chuyển.

kế hoạch Chạy trốn tự nhiên cũng phải bắt đầu thực hiện, Chu Tấn Viêm ở lần tỏ tình thứ n ' tôi thích anh, anh thích tôi được không ' của Hạ Hi gật đầu: "Được."

tiểu thiếu chủ mới còn ríu rít anh anh bị lời nói của hắn làm cho mất hồn rồi, giống như âm thanh bị đình chỉ, ngốc lăng lăng nhìn Chu Tấn Viêm nửa ngày, "...... A?"

nhiệm vụ 'tỏ tình một trăm lần' của tôi còn thiều vài lần nữa mới hoàn thành đó, tra công, anh vì sao lại không kiên định mà đồng ý như vậy?

Bộ dạng ngốc lăng không thể tin tưởng của thiếu niên thật sự quá đáng yêu, Chu Tấn Viêm nhịn không được, phát ra từ thật tâm, nhẹ nhàng cười cười.

Hắn không những diện mạo anh tuấn soái khí, đến cả tiếng cười nghe cũng phi thường có mị lực, lỗ tai trắng nõn của tiểu thiếu chủ,lấy mắt thường có thể thấy được, đỏ lên, sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Thật sự?"

"Ân, thật sự." Thanh âm nam nhân trầm trầm từ tính, "Tên của tôi cậu đã sớm biết, về sau cậu chỉ cần gọi tôi là Tấn Viêm'

Tiểu thiếu chủ không hiểu sao đột nhiên nói lắp, "Tôi, tôi kêu Mạc Khê......"

Mạc thị gia tộc có thể nói là không ai không biết, nghe được họ ' Mạc' này,Chu tấn Viêm không khỏi có suy nghĩ, không lẽ thanh niên trước mắt này lại là người của Mạc gia? Nhưng giờ phút này Chu Tấn Viêm cũng không thể để lộ quá nhiều suy nghĩ, bình tĩnh nhìn Hạ Hi nói: "Tiểu Khê, nếu chúng ta kết giao, có phải bắt đầu muốn hẹn hò hay không?"

"Hẹn hò?"

"Ân, bình thường sau khi tỏ tình xong mọi người đều bắt đầu hẹn hò." Chu Tấn Viêm dừng một chút, cố ý nói: "Chẳng lẽ cậu muốn bỏ qua bước hẹn hò trực tiếp lên giường?"

"Cũng không phải không được a," tiểu thiếu chủ đỏ mặt, hào phóng hỏi, "Anh tính toán chúng ta bắt đầu luôn đêm nay sao? Chính là nghe mọi người nói sẽ rất đau, anh có cần tôi giúp anh chuẩn bị chút đồ vật hỗ trợ gì đó không?"

Cuối cùng người không còn gì để nói là Chu Tấn Viêm, biết rõ đường chạy mạch não tiểu thiếu chủ không giống người thường còn cố tình chọc cậu ta, quả thực là không khác gì tự tìm đường chết, hơn nữa, tiểu hài tử này còn tưởng rằng bản thân mình ở phía trên? Người cần phải chuẩn bị tâm lý chính là cậu đó hiểu không?

Chu Tấn Viêm chỉ có thể căng da đầu, tiếp tục: "Ân, lần đầu tiên đều sẽ đau, hơn nữa tôi đối với cả nam lẫn nữ đều không có kinh nghiệm gì, khả năng sẽ làm cậu khóc mất......"

Tiểu thiếu chủ quyết đoán phản bác: "Tôi là nam tử hán, tuyệt đối không khóc!"

"Phải phải, cậu sẽ không khóc," Chu Tấn Viêm miệng vừa nói trong đầu lại không kìm chế được tưởng tượng ra cảnh thiếu niên bị làm đến khóc, toàn thân nháy mắt khô nóng, thầm mắng chính mình quả thực bị ma nhập, hung hăng bóp chặt lòng bàn tay nỗ lực làm mình tỉnh táo lại, "Vẫn là phải hẹn hò trước, cậu chọn một địa điểm mình thích, sau đó chúng ta cùng đi được không?"

"Hảo." Hạ Hi không ngừng gật đầu, trên sổ tay tiện thụ chính là viết: tra công sẽ tìm các loại lý do lừa gạt tiện thụ, tiện thụ dù biết cũng phải giả vờ không biết, kể cả trong lòng có khổ sở cũng toàn lực làm theo, dù bị lừa nhưng đến chết cũng không hối hận.

Vì thế tiểu thiếu chủ rất phối hợp hưng phấn tuyển rất nhiều địa điểm, cuối cùng quyết định hẹn hò ở công viên trò chơi. Mà ngày hẹn hò này, đúng là ngày bình yên cuối cùng trước khi mạt thế giáng lâm.